Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Chương 2:Tật Xấu Của Hắn Nhiều Vô Kể.
“L
oại người như thế không thể làm thân được.”
Bên này đã muốn đánh nhau, bên kia một đám người lại không thèm để ý, bận rộn chờ quản lý chọn mình.
Quản lý xuất thân cũng là diễn viên quần chúng, tâm lý của đám người này đã quá quen thuộc, nên hắn không hề đáp lại những lời nịnh bợ và tự tiến cử của bọn họ. Ánh mắt ngạo mạn quét một vòng qua cả bọn, giống như đang chọn ra từ đám gia súc giống nhau những con có điều kiện phù hợp: “Cậu, cậu, còn cậu nữa… Còn lại giải tán đi.”
Mấy người được chọn trúng tung tăng vui vẻ đi theo quản lý, còn ai không được chọn đành phải tiếp tục buồn chán chờ đợi.
Lý Thượng thấy vừa xong đợt chọn người này, liền chứng kiến cảnh Hàn Đông cùng một gã đàn ông trung niên đánh lộn, bởi vì không biết tình huống ra sao nên hắn cũng không dám tùy tiện chạy ra khuyên can, chỉ túm lấy một người hỏi thăm.
“Bên kia ai đang đánh nhau thế?”
“Là tên mỗi ngày cùng chúng ta cắm chốt ở đây đó.”
Lý Thượng cau mày: “Vậy sao anh ta bị đánh, mấy người cứ mặc kệ thế?”
“Vậy vì sao phải quản chứ? Tôi ngay cả bản thân còn chưa lo xong đây này! Hơn nữa, mỗi lần quản lý chọn người, mười lần thì hết chín lần đều chọn trúng nó. Cho dù tuyển một người, chỉ cần nó còn ở đây, sẽ không đến phiên người khác diễn.”
Lý Thượng liếc mắt đánh giá Hàn Đông một cái, cao ráo, chân dài, dáng người phi thường đẹp, đại khái được chọn trúng cũng là nhờ cái tướng này đi. Mặt mày tuy không thể nói là đẹp trai, nhưng cũng không thể nói là xấu, tóm lại có đường nét đặc trưng riêng, cơ bản chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhớ kỹ.
“Thì ra mấy người không ưa anh ta là vì vậy?” Lý Thượng lại hỏi.
“Cũng không phải không ưa, mà là loại người như thế không thể làm thân được.”
Lý Thượng nghe đến đây thì nổi lên hứng thú: “Vì sao? Anh ta là loại người gì?”
“Nó á hả? Nói tới tật xấu thì có cả đống. Đầu tiên là hoa tâm háo sắc, lưu manh không đứng đắn, không biết đổi được bao nhiêu bạn gái rồi. Hai là thích ba hoa khoác lác, còn tự cho là mình tốt lành lắm. Ba là thói lề mề chậm chạp, đang sốt ruột gặp nó chắc chết. Bốn là nhiều tâm cơ, chuyên môn đi tính kế người khác, người bình thường chơi không lại nó đâu. Năm là… nó cũng quái lắm, tin mấy chuyện mê tín, có đôi khi thông linh, coi bói cho người ta cực chuẩn…”
Còn chưa nói xong, người nọ đột ngột đứng dậy phóng tới cửa: “Quản lý ra nữa rồi kìa, hôm nay thật đúng là có nhiều việc!”
Hàn Đông bên kia còn đang ‘khổ chiến’ thấy một đám người vọt tới cửa, gấp đến độ chửi vào mặt gã đàn ông: “Đệt mẹ mày, buông tay cho tao!”
Trong nháy mắt gã đàn ông bị ánh mắt sắc bén của Hàn Đông hù sợ, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, càng túm chặt lấy Hàn Đông tha tới trên đường cái, hai người giằng co một trận.
Hàn Đông tuy rằng còn trẻ tuổi, đi đứng lưu loát, nhưng thể hình kém hơn, gã ta một thân cường tráng dùng một tay cũng có thể dễ dàng xách hắn lên. Vốn định vật qua vai, kết quả không vật xuống đất mà ném thẳng lên hàng rào. Áo sơmi Hàn Đông rách ra một cái lỗ lớn, quần bò thủng lỗ bị móc vào thanh sắt, làm hắn treo ngược trên hàng rào như đang trồng cây chuối.
Gã đàn ông trung niên thở mệt nhọc một trận, cảm thấy không tồi mới quay đầu bỏ đi.
“Mẹ mày! Thả tao xuống! Tao làm bùa ếm cho mày vào bệnh viện mày tin không?”
Hàn Đông một bên kêu la một bên giãy dụa, mà càng giãy càng làm quần áo rách tơi bời cũng không giãy xuống được, còn làm vạt áo sơmi trùm ngược lên mặt, nguyên cái lưng trần bóng loáng khoe ra giữa trời đông gió rét, cặp giò dài kiêu hãnh dựng thẳng giữa không trung.