We should read to give our souls a chance to luxuriate.

Henry Miller

 
 
 
 
 
Tác giả: Jenny Nimmo
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: The Snow Spider Trilogy
Dịch giả: Đảo San Hô
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Hải Trần
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1838 / 25
Cập nhật: 2016-03-01 22:25:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3: Năm Món Quà (2)
hi lũ trẻ đã mệt vì cười bở hơi tai vì cười và nhảy múa, mẹ cất chiếc máy hát về chỗ cũ, rồi đứng dậy và cởi bỏ tạp dề. Lấy ta vuốt tóc và chỉnh trang lại váy áo cho thẳng thớm, mẹ tuyên bố:
- Tiệc trà sẽ được tổ chức ở phòng khách.
Mẹ bước dọc theo hành lang, mở cánh cửa dẫn ra phòng khách. Gwyn bối rối. Mấy năm nay, nhà cậu luôn tổ chức tiệc trà trong nhà bếp, cho dù đó là các bữa tiệc trà quan trọng với họ hàng cũng vậy. Cậu ngập ngừng đi về phía cánh cửa đang mở rộng và ló đầu ngó vào trong.
Chiếc bàn dài làm bằng gỗ sồi được phủ một lớp vải trắng đến lóa mắt. Trên mặt bàn đặt một bộ tách trà bằng sứ xanh, khăn ăn đỏ chói, cùng những chiếc đĩa chất đầy bánh quy, kẹp đường và chocolate. Khoai tây ráng, bỏng ngô và bánh kem nhiều màu được đặt trên chiếc khay bạc. Có cả bánh quy giòn bọc trong những lớp giấy bóng lấp lánh ánh bạc, vàng. Ngay chính giữa bàn, một miếng bánh rau câu xanh khổng lồ nổi bật giữa biển kem.
Ùa đến bên cạnh Gwyn, lũ trẻ nhà Lloyd trố mắt trước bữa tiệc thịnh sian5 bày ra trước mắt chúng. Gwyn cảm thấy thật hãnh diện.
- Ôi! Ôi! Mẹ!
Cậu chỉ kịp thốt lên có bấy nhiêu thì Gareth và Sion đã vụt chạy qua cậu vào phòng. Chúng kéo ghế ra ngồi và hào hứng gọi Gwyn:
- Gwyn! Gwyn! Nhanh lên, ngồi vào bàn đi, tụi em đói rồi!
Alun nói với cậu:
- Lần đầu tiên tớ thấy một buổi tiệc thịnh soạn đến vậy đấy. Mẹ tớ chưa bao giờ tổ chức tiệc lớn như thế.
Nain gật gù bảo:
- Mẹ của Gwyn trước đây cũng vậy. Đến lúc thay đổi rồi.
Gwyn ngôi vào đầu bàn và khai mạc buổi tiệc. Mọi người trò chuyện và cười nói vui vẻ. Không ai nghe tiếng ông Griffiths về nhà và đi lên lầu. Ngay cả bà Griffiths khi ra bếp để lấy bánh sinh nhật cũng không thấy đôi ủng của ông chồng ở cửa sau hay chiếc áo khoác củaông treo trên móc.
Cái bánh sinh nhật to lớn được trang trí bởi những khung cửa sổ bằng chocolate và những lá cờ bằng kem trắng tinh. Nó có tât cả chín tầng, mỗi tầng cắm một cây nến cháy sáng.
- Tắt đèn thôi!
Gwyn phóng đến công tắc đèn. Bữa tiệc một lần nữa chìm trong ánh nến ấm cúng. Sion hối thúc:
- Anh Gwyn, anh thổi nến và ước đi!
Gwyn hít một hơi thật sâu, nhưng rồi ngừng lại. Cậu nói:
- Hãy cắt bánh ra và để những cây nến lại. Trông chúng thật đẹp. Sao ta khôngđể chúng cháy đến hết?
Mọi người vẫn cười nói vui vẻ khi ông Griffiths đi xuống lầu. Tiếng bánh quy giòn vỡ vụn lớn đến nỗi không ai nghe thấy tiếng giày bước đi trên sàn bếp lát đá. Khi cánh cửa thình lình mở ra, những ngọn lửa sáng nhỏ bừng lên trong khoảnh khắc trước khi vụt tắt.
Ngoại trừ cái áo sơ mi trắng, ông Griffiths mặc nguyên một bộ đồ đen từ trên xuống dưới. Ông trừng trừng ngó vào bàn như không tin vào mắt mình.
Ánh đèn bât sáng đột ngột như dội một gáo nước lạnh vào không khí vui vẻ của buổi tiệc. Chiếc bàn bỗng trở nên lôi thôi lếch thếch; ai đó đã làm đổ nước cam lên tấm vải trắng.
Môi mím chặt, mặt trắng bệch, ông Griffiths tỏ rõ sự không hài lòng.
- Cái quái gì thế này? Mấy ngươi đang tổ chức cái gì vậy hả?
Sion vẫn đang mang cặp kính nhựa. Anh em của nó bắt đầu cười khúc khích. Đúng là nó giống ông Griffits thật.
Bà Griffiths ấp úng giải thích:
- Kìa anh Ivor, hôm nay là sinh nhật của Gwyn mà. Anh đến vừa đúng lúc...
- Tôi biết hôm nay là ngày gì.
Ông Griffitths gằn từng tiếng một, như thể ăn phải một cái gì khó chịu lắm. Ông vung tay chỉ vào bàn.
- Có cả đống nến cháy dang dở trong bếp, ghế thì ngang ngửa khắp nơi. Rồi còn cái gì đây? Cả một đống rác!
Bà nội lên tiếng:
- Ngồi xuống, Ivor Griffiths, và cùng tổ chức tiệc sinh nhât cho con trai của anh! Đừng biến mình thành một ngươi đàn ông tội nghiệp nữa!
- Tội nghiệp?
Ông Griffiths khoanh đôi tay to đùng, đỏ ửng trước ngực, hai bàn tay không ngớt riêt lấy nhau.
- Không tội nghiệp sao khi con cứ bắt mình phải nhơ rằng con gái con đã ra đi? Cùng vào ngày này bốn năm về trước?
Bà Griffiths đột ngột đứng bật dậy.
- Đủ rồi! Chúng tôi chịu đựng như thế là đủ rồi!
Bà phản đối chồng:
- Chúng tôi cũng nhớ Bethan lắm chứ. Suốt bốn năm nay, năm nào ngày này chúng tôi cũng khóc thương cho con bé. Nhưng nó cũng là ngày sinh nhật của Gwyn nữa mà. Chúng tôi đã than khóc đủ rồi! Đủ rồi! Đủ quá rồi!
Bà nói gần như khóc. Gwyn quay mặt đi. Cậu không muốn nhìn vào những màu sắc sặc sỡ trên bàn, không muốn nhìn vào mặt bạn bè của mình. Cậu biết rằng tiệc sinh nhật của mình đã kết thúc. Mẹ nói gì đó, nhưng cậu không thể nghe được lời nào. Bà đang tiễn lũ trẻ ra về, cậu có thể nghe thấy chúng rục rịch di chuyển trong bếp, nghe chúng thì thầm lời tạm biệt, nhưng cậu không thê nhúc nhích. Ba cậu vẫn dưng bên cạnh bàn, buồn bã và lặng lẽ trong bộ đồ đen.
Nain đi vê phía con tri mình ngay khi lũ trẻ đi khỏi.
- Sao anh có thể làm như thế, Ivor?
- Làm sao con có thể làm gì chứ? Con đâu làm được gì. Là nó.
Ông nhìn Gwyn.
- Bethan của con ra đi cũng vì nó cả!
Ông đã nói ra câu đó.
Gwyn gần như cảm thấy nhẹ nhõm, cậu từ từ đứng dậy, cẩn thận đẩy ghế vào bàn. Không nhìn ba mình, cậu đi ra khỏi bếp.
Mẹ đang đứng cạnh bồn rửa tay vẫy chào lũ trẻ nhà Lloyd qua khung cửa sổ chật hẹp. Nghe tiếng chân cậu, bà nhanh chóng quay lại và lặng lẽ nói:
- Mẹ xin lỗi, Gwyn! Xin lỗi con!
Bà lại gần và quàng tay ôm chặt cậu vào lòng. Mặt bà còn đỏ ửng vì xúc động, nhưng bà đã mang tạo dê vào lại.
Gwyn trấn an mẹ:
- Bữa tiệc hôm nay rất tuyệt vời, mẹ ạ! Cảm ơn mẹ! Mấy đứa kia cũng thích nó, con chắc chắn chúng thích mà!
- Nhưng ước gì ba con cũng...
Gwyn nhanh chóng ngắt lời:
- Không sao đâu mẹ. Nữa tiệc như vậy là tuyệt lắm rồi. Con sẽ mãi mãi nhớ về nó!
Cậu tuột khỏi vòng tay mẹ và chạy vụt về phòng. Ở đây, cậu ngồi trên giường và mỉm cười nghĩ về những giờ phút hạnh phúc cậu đã có được trước khi ba cậu xuất hiện. Gwyn biết ba cậu đã không thể ngăn được sự cay đắng thường xuyên nhắm vào cậu. Cậu đã tập cho mình thói quen tự tạo khoảng cách với những lời nói nặng nề ấy. Mỗi khi như vậy, cậu luôn nghĩ về những khoảng thời gian hạnh phúc, cho đến khi sự đau khổ biến mất.
Môt tiếng động nhỏ vang lên từ bên ngoài. Cậu đi đến bên cửa sổ và nhìn ra ngoài. Có ánh đèn nhấp nháy trong vườn. Một chiếc đèn lồng đung đưa trong bóng đêm.
Gwyn mở rộng cửa sổ và hỏi lớn:
- Ai đó?
Một tiếng cười vang lên trong trẻo vang lên đáp lời cậu, rồi sau đó là tiếng của Nain:
- Hãy nhớ ề năng lực của cháu, Gwyndion Gwyn. Hãy nhớ về ngài Math, chúa tể vùng Gwynedd, ngài Gwyndion và ngài Gilfaethwy!
- Bà lại đùa giỡn với cháu phải không, Nain?
Tiếng nói im lặng một lúc rồi trả lời:
- Bà không đùa với cháu, Gwyndion Gwyn. Họ bảo rằng, cứ sau bảy thế hệ, quyền năng sẽ trở lại. Ba của cháu không có được nó, và bà cũng vậy. Hãy thử tìm hiểu xem cháu là ai!
Cánh cổng đóng lại, và ngọn đèn lồng đung đưa đi xuống con đường mòn. Tiếng một bài hát cổ vang lên, chập chờn trong gió, rồi nhỏ dần, trước khi nó cùng ánh đèn cùng biến mất.
Trước khi đóng cửa sổ, Gwyn dõi mắt lên núi và nhớ về sinh nhật lần thứ năm của mình. Hôm đó ời rất đẹp, cũng như hôm nay, nhưng vào giữa đêm, một cơn bão đến đã kéo đến. Mưa như trút nước xuống sườn núi, ầm ầm cuốn đi đá cuội và những nhánh cây trên đường đi của nó. Bị tiếng ồn đánh thức, gia đình Gifiths kéo chăn vào sát đầu và đi ngủ tiếp. Ngoại trừ Gwyn. Con cừu đen của cậu vẫn còn ở trên núi. Khi mẹ nó mất, cậu đã tự tay nuôi dưỡng nó, sưởi ấm nó trong chiêc áo len cũ của mẹ bên lò sưởi. Cho nó bú sữa trong bình năm lần mỗi ngày, cho đến khi nó lớn thành con cừu cái khỏe mạnh.
Gwyn đã lay chị dậy và van nài:
- Làm ơn mang nó về, lam ơn cứu nó đi chị!
Chị Bethan cằn nhằn đôi chút, nhưng vì chị lớn tưởi hơn, và vì chị là người tốt bụng, nên đã chiều ý em mình.
Lần cuối khi Gwyn nhìn thây chị Bethan là khi chị đứng cạnh cánh cửa sau trong bộ áo mưa đỏ, và đang kiểm tra cái đèn bão to đùng. Đêm Halloween vừa diễn ra đêm trước, nên quả bí ngô vẫn còn nằm trên khung cửa sổ với cái miệng đen thui nhăn nhó ngoác to và cặp mắt u buồn. Chị Bethan có vẻ rất phấn chấn, như thể chị đang chuẩn bị đi gặp một ai đó đặc biệt chứ không phải chỉ là một con cừu đen. Chị thì thầm dặn:
- Khi chị đi, em nhớ đóng cửa lại, không thì gió sẽ thổi vào nhà và sẽ đánh thức ba mẹ dậy!
Rồi chị quấn cái khăn choàng màu vàng quanh mái tóc đen của mình và bước đi trong cơn bão. Chị chưa bao giờ sợ hãi điều gì cả.
Qua cửa sổ nhà bếp, Gwyn dõi theo ánh đèn trên con đường lên núi cho đến khi nó biến mất. Và cậu ngủ gục trên tấm thảm bên cạnh bếp lò.
Họ không bao giờ thấy Bethan lần nữa dù đã tìm mọi ngóc ngách trên núi. Họ không bao giờ tìm thấy dấu vết chuyến đi lên núi nguy hiểm của chị trong cái đêm định mệnh ấy. Họ cũng không tìm thấy con cừu đen. Cả chị và con cừu đều biến mất như chưa hề tồn tại.
Nhện Tuyết Nhện Tuyết - Jenny Nimmo Nhện Tuyết