Số lần đọc/download: 1263 / 12
Cập nhật: 2015-11-13 18:13:17 +0700
Chương 1
N
ửa đêm. Cửa sổ bỗng bật mở.
Gió thổi vào phòng, làm tung bay ngọn tóc Vũ Nhi, vuốt ve khuôn mặt cô. Vũ Nhi mở mắt, cả căn phòng tối đen như mực, ngay cả bên ngoài cửa sổ cũng chẳng có mấy ánh sáng. Bất chợt, cô nghe thấy thứ âm thanh nào đó.
Âm thanh đó phát ra từ phía trên đầu Vũ Nhi. Bỗng tim cô đập rộn ràng, âm thanh đó rót vào tai cô rành rọt, giống như một cái đục chạm khảm vào tim cô, khiến trái tim cô vô cùng khó chịu. Đó là âm thanh phát ra từ trên trần nhà, giống như tiếng bước chân, cứ đi qua đi lại mãi, đi từ bên trái trần nhà sang bên phải, từ đằng trước ra đằng sau, và dường như còn theo một quy luật nào đó.
Đây là tầng 7, là tầng cao nhất của tòa nhà này, bên trên trần nhà chính là trần của tòa nhà.
Tần suất âm thanh có vẻ như ngày càng gấp, lọt qua cả mái nhà, và trần nhà, vang vọng khắp căn phòng. Đêm hôm khuya khoắt, ai lại chạy lên trần tòa nhà chứ? Sau lưng Vũ Nhi bỗng toát mồ hôi lạnh.
Đúng lúc này, cô phát hiện ra Đồng Niên nằm cạnh mình đã không còn ở đó. Cô giơ tay ra sờ chỗ nằm bên cạnh, vẫn còn hơi ấm, cô muốn gọi anh, nhưng cổ họng cô khô khốc, không thốt nên lời.
Âm thanh trên mái nhà vẫn tiếp diễn.
Vũ Nhi ngồi dậy, gió đêm ùa đến, cô cẩn thận đóng cửa sổ lại. Vũ Nhi lại ngẩng đầu nhìn trần nhà, tiếng bước chân kỳ quái đó xuyên qua mọi vật cản, xuyên thẳng vào màng nhĩ tai cô.
Cô khoác lên mình chiếc áo ngủ trắng, sau đó bước ra khỏi phòng. Cầu thang tối đen, cô chẳng nhìn thấy gì cả, bên trái là cầu thang đi xuống, bên phải là cầu thang đi thẳng lên trần tòa nhà, cô chọn phía bên phải.
Trần tòa nhà trống không, chỉ có mấy cái tháp nước sừng sững đứng cô độc. Gió thổi mạnh, bốn bề dường như là vực sâu hun hút. Trên đầu là cả bầu trời đầy sao, không rõ định ám thị ra hiệu với Vũ Nhi điều gì. Cô nhờ vào chút ánh sáng phát ra từ biển quảng cáo cúp bóng đá thế giới Hàn- Nhật 2002 sáng suốt đêm của tòa nhà xung quanh để nhìn bốn phía, chẳng thấy gì cả, ngay cả tiếng bước chân kỳ quái cũng biến mất. Gió thổi tung mái tóc cô, khiến cô đứng không vững, lùi lại mấy bước, cô không muốn nán lại nơi này thêm nữa, từ từ quay người.
Chợt có một bàn tay đặt lên vai cô.
Vũ Nhi chợt quay đầu lại, đẩy mạnh bàn tay ra phía sau. Rồi cô nghe thấy một giọng nói thân quen từ phía sau.
"Vũ Nhi, là anh đây". Đồng Niên bị đẩy ngã xuống đất, chậm rãi đứng dậy.
"Đồng Niên? Sao anh lại lên đây?" Vũ Nhi lúc này mới định thần lại, thở hắt ra.
"Anh không ngủ được, cứ nghĩ mãi một chuyện."
"Chuyện gì vậy?"
Trong màn đêm, họ không nhìn thấy rõ mặt nhau, nên dựa sát vào nhau, sát đến độ Đồng Niên có thể ngửi thấy mùi cơ thể của Vũ Nhi. Anh ôm chặt Vũ Nhi, thì thầm bên tai cô: "Chúng ta về nhà đi."
"Vậy thì mau xuống thôi." Vũ Nhi thấp giọng nói.
"Không phải", Đồng Niên lắc đầu, "Anh nói là quay trở về nhà ở Thượng Hải của anh."
"Nhà ở Thượng Hải?"
"Đúng vậy."
Vũ Nhi thoáng ngạc nhiên nhìn Đồng Niên, hỏi: "Chẳng phải anh nói anh không có nhà nữa sao?"
"Không, anh có nhà, nhà anh là…" Đồng Niên rời ánh mắt khỏi gương mặt Vũ Nhi, nhìn về nơi xa xăm, chậm rãi nói ba chữ: "Ngôi nhà đen."
"Ngôi nhà đen?"
Bỗng có cơn gió lạ thổi lướt qua, gió thổi tung chiếc áo ngủ trắng khoác trên người Vũ Nhi như thể một u linh màu trắng lao mình nhảy xuống lầu.