There is no way to happiness - happiness is the way.

There is no way to happiness - happiness is the way.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Phan Hồn Nhiên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyễn Hà An
Upload bìa: Nguyễn Hà An
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3062 / 65
Cập nhật: 2016-10-21 10:27:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3 Mặt Nạ
gười mặc trang phục đen bước khá nhanh. Nhìn từ phía sau, bộ suit cắt may thượng hạng và đôi giày da bóng loáng không tì vết tỏa ra uy lực của sự sang trọng. Uy lực ấy càng được tô đậm hơn khi đặt vào tình thế tương phản. Vì bước sau ông ta lúc này, chỉ cách vài mét, là chàng trai trẻ mặc jacket in họa tiết mô phỏng bộ lông chó khoang, cái mũ trùm nhàu nhĩ hất lệch một bên vai và đôi sneakers để sọc phản quang. Kẻ trước người sau, hai cái bóng rời rạc xuyên qua sảnh tầng trệt của tòa tháp truyền hình rộng mênh mông. Chuyển động của họ được điểm nhịp bởi âm thanh của đôi giày da bóng loáng, rắn đanh và dứt khoát, gõ mạnh đế xuống mặt sàn phủ đá hoa cương.
Chốc chốc, chàng trai lại ngoảnh nhìn sang hai bên. Dọc theo mặt tương cánh cung, rất nhiều cửa kính tự động và các ô thang máy. Từng dãy số điện tử chóp nháy, liên tục thay đổi. Những lớp cửa dày không để âm thanh nào lọt ra ngoài. Gần như vắng bóng nhân viên bảo vệ nhưng chắc chắn, mọi hành
động đang diễn ra tại không gian sảnh lớn đều được ghi nhận bỏi các camera an ninh. Sự vắng vẻ đã khiến Lâm thực sự mất tự tin. Cậu không chắc chắn đâu là thang máy dẫn lên khu vực trường quay. Cũng không có ai để cậu tìm kiếm sự chỉ dẫn, ngoại trừ người đàn ông dáng vẻ quan trọng đang đi phía trước. Cậu hắng giọng, thử đánh động để người này quay lại. Nhưng ông ta vẫn lạnh lùng bước nhanh. Lâm nhún vai, giấu hai bàn tay thừa thãi vào túi áo. Đành vậy, một khi đã nhảy lên yên sau một chiếc xe ôm, không ngừng hối thúc bác tài say rượu để đến được đây trong vòng mưòi lăm phút, thì cậu vẫn đủ can đảm để đóng vai kẻ trơ trẽn, biến thành cái đuôi của một nhân vật không hề đoái hoài đến mình.
Người đàn ông dừng lại đột ngột trước một cánh cửa kim loại rất lón trổ ngay góc. Lâm nhận ra ông ta lẩm bẩm điều gì đó một mình. Cậu cũng dừng lại, cách ông ta hai bước chân. Từ hướng đối diện, thình lình một nhân viên an ninh bước đến. Anh ta dừng lại trước jacket chó khoang. Tóm lấy khuỷu tay Lâm, anh ta hỏi cộc lốc:
- Đi đâu đây?
Cậu nít tấm vé khỏi túi áo. Chỉ liếc qua, nhân viên em ninh lắc đầu:
- Chương trình lên sóng ba mưoi phút rồi. Anh bạn có mặt quá muộn. Trường quay không mở cửa cho bất kỳ ai vào nữa.
- Nhưng tôi đã đến đây! - Lâm thốt lên - Tôi muốn được lên đó!
- Tôi cũng đã có mặt ở đây! - Ngưòi nhân viên nhấn manh - Và việc của tôi là không để cho những kẻ đi muộn lên đó!
Và không để tốn thêm thời gian, nhân viên an ninh đẩy áo chó khoang xa cánh cửa thép. Lâm vùng mạnh, máu nóng bốc lên, sẵn sàng bùng ra thành một cơn giận. Đúng lúc ấy, bộ lễ phục đen chậm rãi quay đầu lại. Đứng im từ hơn một phút trước, ông ta quan sát mọi diễn biến, hoàn toàn không có ý can thiệp. Nhưng, giọng nói lạnh lùng đã vang lên:
- Hãy để cho ngưoi này đi cùng tôi!
Chắc chắn ông ta thương xuyên đến đây, và ông ta có một vị thế nhất định. Người nhân viên mẫn cán dịu giọng
- Giờ này ngươi lạ không được phép vào khu vực ghi hình nữa, thưa ông! - Đưa tay hưóng lên mặt đồng hồ lớn gắn trên ô cửa, kim phút vừa nhích tới, chỉ đứng chín giờ, anh ta nói thêm - Ngay cả khi lên được trường quay, vẫn có nhân viên kiểm soát ngăn cản cậu chàng này vào khán phòng...
Người mặc lễ phục cắt ngang:
- Cậu ta sẽ được vào, một khi tôi đảm bảo. Đủ rồi chứ?
Và không cần phản ứng của người đối thoại, ông ta khoát tay, vẫy Lâm:
- Đi theo tôií
Một cách thành thạo, ông ta bấm loạt nút lệnh trên bảng điều khiển. Cánh cửa thép mở ra không một tiếng động. Hít một hơi dài nhẹ nhõm, thay cho lời xin lỗi đã gây rắc rối, Lâm nhún vai, mỉm cười với nhân viên an ninh. Theo sát người áo đen, cậu bước vào buồng thang máy rộng.
Ánh sáng chói gắt tràn ngập buồng thang máy. Lúc này, Lâm mới quan sát được người vừa lên tiếng giúp mình, từ phía trước, và ở khoảng cách gần. Không quá cao lớn như ấn tượng từ xa, ông ta chỉ khoảng một mét bảy mươi tám. Nhưng bộ suit đẳng cấp đã tặng thêm cho độ tuổi ngoài bốn mưoi một vẻ đương bệ. Lớp chemise đen óng làm nổi bật sắc da ngả xanh của người hiếm khi hoạt động ngoài trời. Mái tóc húi sát để lộ một khuôn đầu rắn rỏi, từ vầng trán cao, hai bên thái dương trơn nhẵn kéo xuống gò má sắc nét, và kết thúc ở khóe miệng mỏng với hai khóe hằn lạnh lùng. Nhưng nổi bật hơn cả trên gương mặt ấy, với Lâm, chính là đôi mắt. Một đôi mắt màu xám thép, tựa lưỡi dao rạch đứt bề mặt mọi hình ảnh mà chúng lướt qua, buộc người ta phải phơi bày bản chất mà họ cố công che đậy. Như lúc này đây, đôi mắt ấy đang hướng thẳng vào Lâm, từ trên xuống dưới, sục vào từng chi tiết tồi tàn cẩu thả, không chút khoan nhượng. Hết sức bối rối, và để phá vỡ sự im lặng đáng sợ, cậu nói khẽ:
- Cảm ơn ông vì lên tiếng giúp đỡ!
Ông ta nhíu đôi mày xám bạc, nghiêng người về trước, như để nghe rõ hơn điều cậu nói. Lâm lúng túng nhắc lại. Bấy giờ, người áo đen mới tháo khỏi tai một dụng cụ nghe rất nhỏ, dùng để liên lạc trong nội bộ ê-kíp làm việc. Hơi nhếch môi cười, ông ta nói khẽ, âm sắc giọng nói khác lạ lúc này thể hiện rất rõ, cộng thêm cách ngắt câu của người sử dung tiếng Việt như một ngôn ngữ thứ hai:
- Không cần cảm ơn. Sau này, biết đâu, sẽ có vài việc tôi nhờ đến cậu. Còn bây giơ, thì cậu chỉ có thể xem cuộc thi từ khu vực hậu trường. Chương trình đã lên sóng, cậu không vào khán đài được nữa đâu!
- Thực ra cháu muốn...
Người áo đen khoát tay, ngầm ý đừng làm phiền ông ta thêm bằng bất kỳ trao đổi nào nữa. Lâm bồn chồn co duỗi bàn tay. Hẳn vị cứu tinh này có lý. Không nên đòi hỏi kẻ khác phải giúp đỡ mình đến cùng. Cũng không nên phơi bày kế hoạch hoàn toàn mang tính cá nhân. Ông ta đã giúp cậu vượt qua rào cản khó chịu nhất để lên đến nơi đây. Phần cồn lại, cậu phải tự tiếp tục xoay sở, nếu muốn tiếp cận mục tiêu.
Thang máy dừng lại. Chỉnh nhanh trang phục, rút thẻ ưu tiên dành cho thành viên ban tổ chức cài lên ngực áo, người dàn ông bước ra ngoài. Trong chuỗi cử chỉ có phần vội vã, một túi nhỏ chừng hai đốt tay, bằng plastic hàn kín, bị kéo ra theo khỏi túi áo ông ta. Ma sát với lớp vải cao cấp khiến nó thoáng vương lại trên mép túi. Đôi mắt tinh nhạy của Lâm tức khắc ghi nhận sự bất thường của hình ảnh. Phản xạ tự nhiên, tích tắc, cánh tay cậu vươn ra, chộp lấy, trước khi gói plastic văng xuống đất. Người đàn ông giật mình, sững sờ trước phản xạ quá nhanh của chàng trai trẻ. Trong đôi mắt xám nhạt của ông ta, có cả chút gì như nỗi khiếp sợ. Nắm nhẹ gói nhựa xanh mềm mượt trong long tay, rồi Lâm cũng đưa trả cho chủ nhân của nó, không khỏi tò mò:
- Vật này là gì vậy?
Một vệt tối lướt qua gương mặt điềm đạm, trong nửa giây. Sự bất an, vẻ giận dữ. Hay điều gì đó cộng lại từ tất cả các trạng thái ấy. Tuy nhiên, người áo đen đã khỏa lấp nó bằng một nụ cười lịch thiệp:
- Thuốc. Đôi khi tôi không khỏe.
Cậu rụt rè nhìn lướt ông ta một lần nữa, từ trên xuống dưói. Người đàn ông này không có dấu hiệu bất lợi nào về sức khỏe. Nếu không muốn nói ngược lại, từ màu da, đôi mắt xám trong suốt cho đến những đầu ngón tay thuôn dài sạch tinh của ông ta, tất cả đều ngầm nói lên rằng đây là người biết cách chăm chút cực kỳ chu đáo sức khỏe của chính mình.
Cậu đọc nhanh thẻ tên đeo trước ngực ông ta. Mr. Q. Một bảng tên kỳ quặc, hoặc tên chính quá dài và người ta buộc phải gọi tắt như vậy vói người đàn ông mang dòng máu lai. Một lần nữa, cậu lặng lẽ bước theo sau ông ta, trong hành lang hẹp khá tối. Nếu dang rộng hai tay, cậu sẽ chạm vào một bên là bức tương cao tắp, đang rung lên bỏi các luồng âm thanh dữ dội bên trong, tay kia lướt qua các ô kính mờ hơi ồn, ngăn cách với bầu không khí vào đêm, lúc này xếp từng lớp mỏng bên trên hàng triệu nóc nhà thành phố. Nhìn xuống cánh rừng của những đốm sáng bất tận, Lâm thoáng rùng mình. Giống như một con bọ cánh cứng bốc đồng bay khỏi cánh rừng an toàn quen thuộc, cậu đã tự lao đầu vào vùng đen chói gắt, thuộc về không gian lạ lẫm cao với. Nhưng cậu vẫn phải tiếp tục chuyển động, nếu không muốn mắc kẹt mãi mãi cái ngách nhỏ hẹp.
Người đi trước vẫn rầm rì trao đổi với cộng sự của ông ta thông qua bộ đàm nhỏ gắn trong tai và trên ve áo. Cuốỉ hành lang, một cánh cửa bọc da mở hé, chờ sẵn. Cả hai lách vào, bước lên các bậc thang kim loại.
Một không gian hoàn toàn khác. Thế giới của những hình ảnh được tạo dựng và vận hành theo một quy tắc riêng. Thế giới của các show giải trí mê hoặc, được điều khiển bởi những bàn tay lẩn kín trong bóng tối, không bao giờ lộ diện.
Dừng bước ngay khu vực mờ tối bên phải cánh gà, Lâm vẫn choáng váng. Cậu không hể lường cường độ ánh sáng của hệ thống đèn trường quay dữ dội đến vậy. Theo phản xạ tự nhiên, cậu đưa tay, chắn luồng sáng dội thẳng vào mắt. Một giọng nói không rõ xuất phát từ đâu vang lên bên tai, yêu cầu cậu tắt điện thoại, nếu mang theo, tránh làm nhiễu sóng liên lạc. Mất một lúc, thích nghi với không gian xô lệch giữa bóng tối và ánh sáng, cậu mới nhận ra nhóm ngươi ùa đến. Tất cả bọn họ đều khá trẻ, không ngoài ba mưoi. cả nam và nữ, cả nhân viên bản xứ lẫn các chuyên viên nước ngoài, đều trang bị bộ đàm cùng những linh kiện điện tử chuyên dụng. Một team quốc tế. Phong cách làm việc nhóm chuyên nghiệp chính là như thế này đây, Lâm tự nhủ, nể phục và cả tò mò.
Trong chớp mắt, ê-kíp quây tròn hai lớp bao quanh Mr. Q, vị sếp cao nhất. Sự căng thắng bao trùm tất cả bọn họ. Ê-kíp gấp rút báo cáo diễn biến hậu trương chung kết cuộc thi Lựa Chọn Sinh Tử. Có một số vướng mắc mà họ chưa thể tháo gỡ, về thứ tự cảnh quay, về các chi tiết định sẵn trong kịch bản vừa bị phá vỡ và xáo trộn, về khả năng thời lượng thực tế giãn rộng hơn mức cho phép, về điểm số có thể đảo lộn của hai đội lọt vào vòng đấu cuối cùng... Từng vấn đề đều có giải pháp ngắn gọn. Chăm chú lắng nghe các chỉ đạo sức tích từ người mà họ gọi là sếp tổng, những khuôn mặt giãn dần ra.
Mọi việc chừng như sắp đặt xong xuôi, một nữ điều phối viên phụ trách hai đội thi từ cánh gà bên kia bỗng hối hả chạy đến. Chị ta thông báo cách đây năm phút, một thành viên thuộc đội đang ít điểm hơn đã biến mất: "Còn ba spot quảng cáo nữa, cộng với bảy phút phát lại hệ thống hình ảnh ấn tượng nhất từ đầu mùa thi, chương trình trực tiếp phải lên sóng. Tức chỉ còn tám phút rưỡi. Nếu người ấy không đến, sẽ giải quyết thế nào?" Không chút đắn đo, Mr. Q ra lệnh: "Đảo thứ tự. Để từng thành viên còn lại thi cuộc đối đầu trực tiếp. Trong thời gian đó, bằng mọi giá, cho ngưoi gọi điện xuống an ninh. Một nhóm khác bủa ra tòa nhà này. Phải tìm thấy kẻ bỏ trốn...."
*
Trong khi sếp tổng áo đen tập trung giải quyết công việc, Lâm lình vào góc tối om, bị che khuất bởi các thùng loa khổng lồ vốn dành để dự phòng. Từ đây xuyên qua khe hở giữa các dải màn nhung bên cánh gà, cậu có thể nhìn ra khán phòng lớn, đổ dốc như một lòng chảo. Các dãy ghế chật kín. Những gương mặt tươi cười, háo hức. Nhưng, đám đông ấy thì nghĩa lý gì. Điều quan tâm đặt ở hàng ghế đầu. Đôi mắt hồi hộp sững lại.
Cảm giác hệt như một gã ngốc bị đẩy ra giũa rạp xiếc, thình lình bị cẩu móc kéo vút lên không. Chết điếng. Cô gái nhất định phải gặp đã biến mất. Cậu nhắm mắt, tự nhủ mình đang hoa mắt, hoặc bị ảo giác. Cô ấy ở đây. Không ai bỏ về một khi đã được vào xem đêm chung kết show truyền hình hấp dẫn nhất trong năm. Năm... Mươi... Hai mươi giây trôi qua. Ngón tay bắt chéo mong đợi ảo giác thôi đừng vây bủa. Cậu thở nhẹ, mở choàng mắt. Hai chiếc ghế liền nhau vẫn bỏ trống. Cơn bốc đồng hiếm hoi thúc đẩy cậu liếu lĩnh mò đến tận đây chỉ là nổ lực vô nghĩa. Dù đã biết như vậy, cậu vẫn hụt hẫng và thất vọng, đến mức ngồi im như một tảng băng.
*
Không khí lạnh cóng. Dễ chừng chỉ hơn mươi độ Celsius. Cánh cửa bọc da khép chật. Các nhân viên hậu trường di chuyển trên lối đi chằng chịt dây cáp va dây điện phía sau màn hình LED. Chắc chắn cậu sẽ bị đuổi cổ nếu mon men đến gần những trang thiết bị điện tử phức tạp. Cách duy nhất là ngồi im, mặc kệ mọi thứ, chờ chương trình kết thúc rồi lặng lẽ chuồn về. Lâm trùm hoodie lên đầu, ủ rũ. Tuy nhiên, cũng như những luồng khí lạnh phả từ máy lạnh trung tâm, các dải âm thanh và ánh đèn chói gắt ngoài kia vẫn dội thẳng đến, bắt buộc cậu phải nghe, phải nhìn, phải tiếp nhận chúng.
Theo luật đấu cho đêm chung kết, đội hình mỗi bên luôn đủ ba người. Không phải đến tối nay, mà cuộc đối đầu tranh chức vô địch Fatal Blow phiên bản Việt đã được thực hiện liên tục trước đó. Đêm nay, sẽ là vòng đấu cuối cùng, cũng là vòng căng thẳng nhất: Cuộc đua của trí óc. Trên màn hình LED choán kín nền sân khấu, các pha gây cấn nhất trong màn đấu thể lực ngoài trời cũng như cuộc đua tính giờ vượt thoát địa hình nguy hiểm đang được chiếu lại. Giọng nam trầm off ngoài khung hình, liên tục nhắc lại diễn tiến từng vòng thi. Cách nhấn nhá thong thả rồi đột ngột lên giọng của anh ta khiến người nghe chốc chôc giật thót. Muốn hay không, Lâm cũng nắm bắt luật lệ sơ khởi của cuộc chơi cũng như một vài diễn tiến khốc liệt mà những người tham gia Lựa Chọn Sinh Tử đã trải qua.
Cậu hờ hững nhìn ra màn hình. Để tô đậm kịch tính của từng màn đấu, khá nhiều cú máy đặc tả. Từng khối cơ bắp căng thẳng. Những đôi mắt cháy rực tham vọng đánh bại đối thủ. Các khuôn miệng mở hé buột ra hơi thở tấm đẫm khát khao chiến thắng... Những hình ảnh cô sức biểu đạt sức mạnh tham vọng, nhưng lại gây nên nỗi chán ngán vì sự lặp lại Bỗng, cậu hút mắt vào nhân vật vừa lướt qua tâm điểm màn hình. Không riêng cậu, khán phòng ồn ao cũng im bặt.
Một gương mặt trơn nhẵn, sạch sẽ khó tin khi các đồng đội lấm lem đất bùn. Không chút biểu cảm, nó trơ khác trước mọi phản ứng náo hoạt chung quanh. Vài giây, Lâm sực hiểu, chỉ là chiếc mặt nạ. Có lẽ nó được đúc từ loại chất dẻo chuyên biệt. Cũng như những người chơi mặt nạ vẫn tin họ đang tự do, hành động phóng túng khi thế giới chung quanh không nhận ra con người thật của mình, thì thực tế, chiếc mặt nạ mới thực sự là kẻ điều khiển. Nó biến người mang nó thành một hình nhân, dù đầy đủ chi tiết hành động, nhưng vẫn thiếu hụt thứ quan trọng nhất: Nhân tính. Để xóa bỏ ấn tượng thị giác ớn lanh, Lâm vẫn nhìn trừng trừng nhân vật khác thường. Mọi khung hình tiếp sau, anh ta vẫn không rời chiếc mặt nạ. Thường thì kẻ rỗng tuếch mới đụng đến chiêu thức kỳ dị, hòng lôi kéo chú ý. Lâm khịt mũi, đổi hướng nhìn.
Đối diện với các thùng loa dự phòng, nhìn thẳng sang khu vực cánh gà bên kia, đập vào mắt cậu quang cảnh hai nhóm đối thủ đang chuẩn bị bước vào màn thi đấu cuối cùng. Không khác với tinh thần đã thể hiện trên màn hình ở các phần thi ngoại cảnh, đội hình nhóm áo đỏ rất đồng đều. cả ba khoác lưng nhau, gương mặt ngước lên kiêu hãnh, sẵn sàng tiễn từng thành viên ra trước máy quay khi có hiệu lệnh. Hai vòng ngoại cảnh trước đó, họ dều dẫn điểm. Duy trì tinh thần và phong độ hiện có đến phút cuối, chiến thắng với họ chỉ là vấn đề thời gian.
Phong thái hoàn toàn trái ngược với đối thủ, nhóm còn lại trẻ tuổi hơn, ăn mặc theo phong cách đường phố. vẻ thản nhiên hiện rõ. Không buồn trao đổi hay hội ý cùng nhau, hai thành viên mỗi người đứng tách một nơi. Cậu chàng đậm người, nổi bật bởi chiếc mũ đỏ kéo lệch bên tai, chân xỏ đôi giày to xù cùng màu của dân hiphop, đang liên tục nhắn tin điện thoại. Người còn lại, cao lêu khêu, đứng ngửa mặt nhìn trừng trìmg lên dàn đèn. Thình lình, không hề có dấu hiệu báo trước, anh ta dang rộng cánh tay như con nhện nước. Một cú xoay người. Nối tiếp là loạt bước nhảy nhẹ tênh, mô phỏng động tác đeo bám lên mặt phẳng những bức tường kính của Spideman. Trên chiếc bàn hẹp kê sát cánh gà, nơi xếp sẵn hàng lốc nưóc giải khát của nhà tài trợ, một chiếc mặt nạ nhựa dẻo vứt lăn lóc. Dưói hiệu ứng của dãy đèn trần, lớp plastic trong suốt ngả màu xanh nhạt, như làn da trên một gương mặt mất máu, và bị bỏ quên.
Vài trao đổi trên điện đàm cho biết thời gian chiếu các cảnh thu sẵn còn đúng năm phút. Sàn đấu trực tiếp chuẩn bị lên hình. Người điều phối khu vực khán đài yêu cầu khán giả đang di chuyển trở về vị trí. Ánh sáng khán phòng dịu xuống, nhường sự rực rỡ duy nhất cho dàn đèn dày đặc trên trần sân khấu. Bản nhạc hiệu Fatal Blow vang động. Luồng sóng âm dội thẳng từ các loa vòng, cuộn xoáy trong khán phòng lòng chảo đóng kín. Tựa một lớp bụi ánh kim lấp lánh, sự phấn khích len lỏi vào từng phân tử không khí, khi những tiếng hò reo cổ vũ hai đội vào chung kết vang lên từng chặp.
Nhưng hết thảy sức nóng ấy vẫn không chạm vào Lâm. Với cậu, mọi cuộc giao đấu, trực tiếp hay gián tiếp, đều không mang lại hứng thú. về lý thuyết, cậu thừa nhận thi thố khiến mỗi cá nhân trở nên tinh nhạy, khôn ngoan, thậm chí sắc bén hơn chính bản thân họ trước đó. Nhưng ở khía cạnh đời sống thông thường, áp dụng cho chính bản thân, cậu lại nghĩ nếu muốn thoải mái, tốt nhất đừng dính vào bất kỳ trò cạnh tranh nào. Vậy nên, Lựa Chọn Sinh Tử chỉ là trò chơi dành cho kẻ khác. Không liên quan. Nếu có vài bận tâm, thì đó là cậu vẫn chưa tìm được lý do Thái muốn cậu đến xem chương trình này. Và càng không thể hiểu nổi vì sao cô gái vói gương mặt xa cách khiến cậu nghẹt thở ấy cũng có mặt ở đây. "Nhưng cô ấy đã bỏ đi... - Lâm một mình lẩm bẩm - ừ, có thể cô ấy cũng không chịu nổi đám đông.
- Cậu chuẩn bị thay chỗ người vừa biên mất, tham gia đội đua!
Chẳng cần ngoảnh lại, Lâm vẫn biết ai đang đứng phía sau. Nữ điều phối viên có bảng tên C/E. Nhưng ý nghĩa của câu nói vừa vang lên, cậu hoàn toàn không nắm bắt.
- Chị vừa nói gì vậy?
Nữ điều phối viên phụ trách hai đội đua yêu cầu cậu rời chỗ ngồi trên các thùng loa. Cuộc thương lượng tiến hành chớp nhoáng.
- Một phần ba giá trị giải thưởng sẽ thuộc về cậu, chắc chắn!
- Tôi ư? Một phần ba giải thưởng ư? - Cậu lặp lại, như một đầu loa bị hỏng, phát ra chuỗi echo xuẩn ngốc.
- Tôi biết cậu sẽ đồng ý!
- Vớ vẩn. Không! - Lâm đột ngột tỉnh ra, gạt phắt. Cậu đảo mắt, tìm đương vùng thoát khỏi can ác mộng kỳ dị chẳng hiểu sao mình lại mắc vào.
- Mr. Q dẫn cậu vào đây không phải để đùa! - Gồ má người đối thoại nổi lên trong bóng tối - Ký vào bản thỏa thuận, rồi sang cánh gà bên kia, đứng cùng đội của cậu!
Chuyện quái gì đang xảy ra? Bất giác, cậu bỗng hiểu đây không phải trò đùa cợt. Giọng nói khản đặc ấy. Đôi gò má trắng bệch ấy. Các yêu cầu thẳng thùng ấy. Tất cả đều thật. Bất giác, cậu sợ điên lên. Cậu bước ngang, nhích dần về phía cánh cửa bọc da:
- Không... Đừng đùa nữa... Làm ơn!
Như một vệt sao trong suốt xuyên qua màn sương mù mờ đục, đúng lúc ấy, cô gái với đôi mắt rộng lướt qua trước Lâm. Đứng trong vùng sáng chói chang giữa sân khấu, cô ta bỗng ngoảnh nhìn, hướng thẳng vào cậu. Rồi cô ta tiên nhanh về phía cánh gà bên kia.
Dán mắt vào hình bóng nhẹ bẫng ấy, cậu cầm cây bút người điều phối đưa. Như kẻ mộng du, cậu ký tên vào một góc giấy. Sau đó, cùng C/E, cậu rảo bước băng sang cánh gà bên kia, nơi cô gái đặc biệt vừa lỉnh vào.
Lâm đứng ngây như tượng khi các kỹ thuật viên âm thanh thoăn thoắt luồn dây bên dưói chiếc jacket chó khoang, gắn microphone cho cậu. Anh chàng mũ đỏ giày đỏ lẫn người cao lêu khêu đều chẳng bận tâm đến cậu, dù chỉ một cái liếc mắt. Nữ điều phôi viên vỗ nhẹ vai Lâm: "Hãy đeo thứ này vào!" Cậu nhìn xuống tay chị ta. Chiếc mặt nạ mềm ngả sắc xanh nhạt. Cậu toan rụt tay ra sau. Nhưng vẻ mặt và cái nhíu mày của người điều phối nhắc rõ, cậu không còn được phép chối từ.
Một anh trong team hậu trường đang đếm ngược từ sô" hai mươi. Cặp đối thủ đầu tiên chuẩn bị bước ra. Sân khấu lúc này đã được thiết kế thành hai nửa quả cầu thủy tinh, ở khoảng cách hẹp, Lâm bỗng nhận ra hoàn toàn sai lầm khi nhìn nhận người khác qua màn hình. Trên gương mặt ba thành viên thuộc đội đối thủ cũng như hai người cùng đội, hiện rõ một điều gì khác, u ám, tàn nhẫn gấp nhiều lần tham vọng được là kẻ thắng cuộc.
Luật Chơi Luật Chơi - Phan Hồn Nhiên Luật Chơi