Số lần đọc/download: 542 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:02:42 +0700
Chương 07-08-09
Hình phạt này đúng là hạnh hạ người, mặt Hữu Hi xưng phù giống như đầu heo, chân cũng đau đớn không cách nào đứng dậy.
Nàng lần đầu tiên biết được, ngoại trừ kế phụ, có kẻ so với kế phụ còn ác độc hơn, người ở hiện đại đã bạo lực như vậy, huống chi là một vương gia muốn làm cái gì cũng được, trừ hoàng đế ra không ai có thể trừng phạt hắn.
Khối thân thể vốn là tái thể của nàng, nàng đành phải tiếp nhận sự thật này
Thân thể không phải của mình, nhưng suy nghĩ lại là của nàng, nàng chính là nàng, chỉ yêu một mình Nhất Thần ca.
Quyền lực của hoàng đế là chí cao vô thượng, quyền lực của vương gia dưới một người trên vạn người, tất cả mọi người trong phủ đều khúm núm. Hữu Hi nhớ tới những vở kịch cổ trên tivi, quả thật trên tivi diễn một điểm cũng không giả.
Hữu Hi có thể cảm nhận càng lúc càng sâu về vấn đề đó, không phải bất cứ cái gì mà miệng cũng có thể nói, muốn sống thì phải tuân theo nguyên tắc trò chơi, muốn sống thì phải nhẫn nại.
Nàng muốn sống!!
Nàng muốn nhìn thấy Nhất Thần ca!!
Nàng muốn báo thù!!
Báo thù, nàng không đáng để phải chịu một sự nhục nhã như vậy!
Cuộn chính mình lại, vừa đau, vừa lạnh, vừa đói. Nhưng không ai thèm để ý tới nàng.
Khắp thân thể nàng đều đau đớn, nhưng nàng luôn tự nhắc mình nàng còn Nhất Thần còn một đệ đệ đang mong ngóng.
Rất muốn ngủ, ngủ rồi lại tỉnh dậy, nhưng làm thế nào cũng không thể mở hai tròng mắt, Hữu Hi cảm thấy có chút kì quái, nàng làm sao vậy, nàng muốn tỉnh lại nhưng chỉ có thể lâm vào mê mang trong những giấc mộng.
Nàng mơ tới Nhất Thần và đệ đệ đang sống rất tốt, đột nhiên nàng muốn ngủ vậy cũng tốt, có thể nhìn thấy những người mình yêu nhất.
Hữu Hi mê man đến ngày thứ hai Phúc mama mới phát hiện liền bẩm báo với vương gia.
Vị đại phu chẩn đoán cho Hữu Hi rồi cung kính nói: “Khởi bẩm vương gia, thương thể trên người gây nóng sốt, tiểu nhân kê vài toa thuốc bổ là ổn”.
“Đi đi”- Lăng Khiếu Dương phất tay.
Ay, người nào đang nói chuyện, ầm ĩ như vậy, Hữu Hi chau mày muốn tỉnh lại, nhưng bỗng nhiên lại trở nên nhẹ hẫng lâng lâng.
Lăng Khiếu Dương đứng cách giường Hữu Hi không xa, nhìn Hữu Hi nằm trên giường, gương mặt cao cao, hàng mi khẽ nhăn lại, lông mi che mất mọi suy nghĩ, trên trán mồ hôi hột đổ xuống.
Chính là xà hạt mỹ nhân, cướp đi tính mạng của Dạ Lan, một người phụ nữ yêu kiều có vẻ yếu đuối lại dám cầm ghế đe dọa những thê thiếp của hắn.
Lăng Khiếu Dương không thể tin được, một người phụ nữ nhỏ bé lại vừa ác độc vừa to gan. Nàng vốn là thiếp bị thất sủng, nhưng lại có dũng khí làm càn, không đem hắn cùng mấy vị thiếp để vào mắt.
“Nhất Thần”- Hữu Hi nửa tỉnh nửa mê không rõ phát ra âm thanh gì nói mớ, cắt đứt suy nghĩ của Lăng Khiếu Dương.
Nhất Thần!!!
Tên này không phải lần đầu tiên hắn nghe được, ngay lần đầu tiên nàng đã nhắc đến cái tên này, bây giờ nhớ kỹ lại, hắn tâm lý có chút không thoải mái.
Hắn khẳng định, đây là tên một người nam nhân, hơn nữa là nam nhân cực kì quan trọng đối với nàng.
Nàng!!! Chỉ là một tiện thiếp, chỉ xứng đáng để làm vật chơi đùa của hắn, không đáng để nhớ thương một người nam nhân.
Nàng chẳng phải luôn chờ mong hắn sủng hạnh sao, tại sao lại nhớ nhung người khác, hắn không cho phép.
Nếu như nàng mơ thấy Nhất Thần, hắn sẽ phá vỡ nó, nếu như nàng để tâm tới, hắn sẽ giúp nàng tiêu trừ, trừ đau đớn cùng với thương tâm, nàng căn bản không xứng có được gì cả.
Hừ!! Hôn mê, mà cũng không quên nam nhân.
Hai con mắt của Lăng Khiếu Dương nheo lại, ánh mắt âm trầm nhìn Phúc mama, lặng lẽ nói: “Đừng để nàng chết, bổn vương vẫn chưa chơi đùa xong.”
Phúc mama cúi đầu nói: “Vâng thưa vương gia, lão nô biết rồi”.
Lăng Khiếu Dương, xoay người nhanh chóng rời khỏi.
Trong phòng chỉ còn lại Hữu Hi, Phúc mama, cùng đại phu.
Vương gia nói Hữu Hi không thể chết thì nàng chính là không thể chết.
….
Lúc nóng lúc lạnh vô tình hạnh hạ cơ thể Hữu Hi, nàng giống như vừa chạy xong ba ngàn thước, cả người mệt nhoài, nhẹ hẫng, không còn cảm giác.
Vừa mở mắt ra, nhìn thấy căn phòng đơn giản quen thuộc, Hữu Hi nhẹ nhàng thở hắt.
Thật hy vọng, vừa mở mắt ra nàng có thể trở về hiện tại, nhưng tất cả chỉ là giấc mộng.
“Tỉnh dậy rồi sao? Mau uống thuốc đi”- Bên tai truyền đến âm thanh của Phúc mama
“Uống thuốc”- Nàng vốn tưởng mình dù sống hay chết cũng không ai quan tâm chăm sóc, tưởng rằng cứ như thể tự sinh tự diệt.
“Ừh, uống thuốc đi”- Phúc mama đem bát thuốc bưng lại trước mặt nàng.
Hữu Hi nhìn Phúc mama, cảm giác được chân với mặt nàng vẫn còn đau đớn: “Phúc mama, người cho ta thuốc, liệu có bị trách phạt?”.
Trong mắt Phúc mama tựa hồ hiện lên cái gì đó, có điểm không nhận ra con người trước mắt mình: “Uống đi, là do vương gia phân phó.”
Hữu Hi cử động thân thể, nàng tiếp nhận chén thuốc. “Cám ơn”- Nói xong, nàng liền nín thở uống xong bát thuốc,
Bời vì mặt vẫn còn đau nên nàng uống rất chậm, rất chậm!
Nàng muốn nhanh lên một chút có thể đứng dậy, nên cố gắng uống thuốc,
Phúc mama đưa tiếp chén thuốc, Hữu Hi không nhịn được liền suy nghĩ, Vương gia tại sao lại can thiệp vài việc sống hay chết của nàng?
Vốn là sợ nàng chết đi, không còn có thể tiếp tục hành hạ, hắn đã từng nói sẽ khiến cho Lãnh Dạ Hủy sống không bằng chết.
Đáng tiếc chưa từng ai tin nàng không phải lãnh Dạ Hủy, mặc kệ nàng giải thích thế nào, bọn họ đều xem nàng là kẻ điên hoặc vì muốn thoát tội nên nói thế.
Phúc mama dù nguyện ý chiếu cố nàng, nhưng vẫn là không có chút hảo cảm, Lãnh Dạ Hủy, có người đang chờ ngươi nhận tội?
Rốt cuộc là có chuyện gì làm ọi người hận nàng như vậy.
…
Phúc ma ma vẫn không muốn cùng Hữu Hi nói chuyện, chỉ im lặng đưa thuốc, im lặng xử lý vết thương, im lặng đưa cơm.
Thời gian cứ như vậy qua hơn nửa tháng, chân của Hữu Hi cũng bắt đầu tốt lên, nơi khóe miệng trở xuống vẫn còn vết sẹo dài, những nơi khác bị thương đều khỏi hắn.
Nửa tháng này nàng học được không ít kinh nghiệm, chỉ có cách đem tất cả đau khổ để lại đằng sau mà quên đi…
Hữu Hi mặc y phục màu vàng, mặc dù là đã cũ nhưng vẫn không cách nào che đậy đi được sự xinh đẹp của Hữu Hi.
Nàng đứng ở ngoài cửa, hoạt động chân tay, nhìn lên bầu trời lóng lánh đầy sao, hít một luồn không khí trong lành vào cơ thể, tự nói với chính mình, còn sống thì còn hi vọng.
Nguyệt quang chiếu vào mặt Hữu Hi, làm nàng tựa hồ giống như tiên tử, thanh lệ thoát tục, gương mặt nhợt nhạt lộ ra chút tươi cười, nàng tự cổ vũ chính mình phải cố gắng.
“Phu nhân”- Phúc mama đi vào cửa tiểu viện, hô một tiếng, không hề hành lễ.
Hữu Hi mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Phúc mama có việc gì sao?”
Phúc mama cau mày rồi liếc mắt nhìn gương mặt tươi cười của Hữu Hi, cảm thấy khó hiểu, xảy ra nhiều chuyện như vậy, vẫn còn có thể cười được.
“Vương gia tuyên ngươi đến Nghĩa Hàn Lâu”.
Phúc mama vừa nói xong, nụ cười của Hữu Hi cứng đờ rồi biến mất…
“Có thể không đi được không”- Mỗi lần gặp Vương gia nàng từ đáy lòng dâng lên sự sợ hãi.
Phúc mama nhìn Hữu Hi như quái vật: “Vương gia nói ai dám không nghe, ngươi quên mình phải chịu khổ thế nào rồi sao?”
Đúng vậy, Vương gia nói thì chính là lệnh, dám cãi lời dù giữ được tính mạng cũng gần như bị phế bỏ đi mất nửa mạng, nàng đã lĩnh giáo, chính mình đã thông suốt. Trái tim thật sự sợ hãi nhưng không cách nào bước lùi lại.
“Ta biết rồi”.
“Đi thôi”- Phúc mama khẽ lắc đầu, đơn giản nói một tiếng, liền hướng ra ngoài mà bỏ đi.
Hữu Hi cũng đi theo hướng về phái Nghĩa Hàn Lâu.
…
Đến cửa, Phúc Mama trao cho Hữu Hi cái nhìn liền rời đi, Hữu Hi đứng trước cửa, do dự rồi lấy hết dũng khí đẩy cửa vào.
Nơi này vừa hoa lệ vừa uy nghiêm, chính tại đây nàng phải chịu cực hình thống khổ hơn nửa tháng.
Trong đại sảnh một mảnh yên tĩnh, ngọn lửa màu đỏ thiêu đốt ngọn nến, Hữu Hi nhìn bốn phía không nhịn được hiếu kì.
Vương gia… không có đây sao, nàng không thể làm gì hơn đành phải đi vào bên trong, nội thất bên trong đều to lớn và huy hoàng.
Vương gia chẳng phải luôn có nha hoàn, cùng tì thiếp, trong tivi tối tiểu cũng có được như thế, nhưng khắp nơi đều yên tĩnh, ngay cả ảnh cá nhân cũng không có.
Hữu Hi nhìn chung quanh, nếu như, Vương gia không có ở đây, liệu nàng có thể bình yên rời đi.
Đang nghĩ tới điều đó, thì phía sau lưng tràn đến một trận gió máy, tiếp theo một cánh tay đặt vào thắt lưng nàng, do quá bất ngờ, quả thật làm cho Hữu Hi giật mình.
Phía sau người cực kì mát mẻ, giống như hàn băng, làm cho Hữu Hi không cần quay lại cũng biết ai.
“Như thế nào, chưa gì đã bị ta dọa rồi sao?”- Lăng Khiếu Dương thanh âm quỷ mị, vang lên bên tai Hữu Hi, luồng hơi thở ấm áp mà bá đạo lan man trên da thịt nàng.
Hắn đúng là quỷ, sao lại đột nhiên xuất hiện, chẳng lẽ truyền thuyết Càn khôn Đại Na Di là có thật?
“Vương gia…”- Phía sau lưng Hữu Hi, là bờ ngực rắn chắc của Lăng Khiếu Dương đang dán chặt, thân thể trở nên cứng ngắc, thậm chí có chút run rẩy.
Bàn tay Lăng Khiếu Dương từ từ tiến lên trên, vừa thô lỗ vừa bá đạo chiếm lấy vùng ngực mềm mại của Hữu Hi. “Không… đừng như vậy”. Hữu Hi vừa xấu hổ vừa tức giận, gương mặt không còn chút huyết sắc, bàn tay nhỏ bé không tự chủ được đẩy tay Lăng Khiếu Dương ra.
Lăng Khiếu Dương tàn khốc nói: “Xem ra, ta giáo huấn ngươi vẫn chưa đủ”.
Những chữ không nên nói thì đừng nói ra, mặt Hữu Hi trắng toát, đầu đột nhiên thanh tỉnh, không dám đẩy tay Lăng Khiếu Dương, mặc kệ hắn tùy ý vuốt ve rồi xoay tròn, hắn chính là muốn làm nàng đau đớn.
Lăng Khiếu Dương ôm lấy cánh tay nàng, đột nhiên dùng sức, nhấc lấy cơ thể nàng, tiêu sái đi đến giữa chiếc bàn rộng lớn
“Bịch” một tiếng, đem Hữu Hi thả xuống, rồi nhanh chóng để người lên trên, không đợi Hữu Hi giãy giụa, thân thể cao lớn của hắn đè xuống.
Cơ thể nặng nề của hắn, khiến nàng không cách nào cử động, hắn chống một tay xuống bàn, đáy lòng Hữu Hi dâng lên một tia rùng mình.
Chương 8
Hắn đè cả cơ thể nặng nề của mình xuống, một tay kia xé rách quần áo nàng, không hề báo trước tiến nhập vào cơ thể nàng.
Đau đớn… phẫn uất, nước mắt chứa đầy sự tủi nhục, phần không rõ là do đau lòng hay tại vì thân thể của nàng quá đau đớn. Hắn đong đưa thân thể không chút thương tiếc, thân thể của hắn chạm vào cạnh bàn lạnh lẽo, tiếp tục bạo ngược khiến nàng đau đớn.
Hắn hưởng thụ sự chặt chẽ bên trong nàng, làm cho hắn sảng khoái vô cùng, càng không bận tâm xem nàng có nhỏ hay không để dung nạp được phân thân cực lớn của hắn.
Nàng khóc không ra tiếng, hô hấp của hắn dày đặc, cúi đầu rống lên, cả bàn đều rung động, lòng của nàng cùng thân thể bị xé rách… đau đớn!!
Sau khi bão táp triền miên trên bàn đã qua, hắn đứng dậy, trên mặt vẫn còn hơi ửng đỏ, hai tay buông Hữu Hi ra.
Hữu Hi ôm lấy quần áo đã bị xé rách bao lấy cơ thể mình, đau đớn khóc, quát: “Ngươi là tên hỗn đản, là ác ma”.
Hai mắt đẫm lệ mang theo tia nhìn ủy khuất cùng thống hận nhìn Lăng Khiếu Dương, nước mắt chảy xuống giống như pha lê, gương mặt như bao mang đầy lệ bộ dạng đau đớn đáng thương, hắn trong lòng có chút thương tiếc, nhất định là ảo giác, bời vì mi mắt của nàng và Dạ Lan giống hệt nhau.
“Cút đi”- Hắn đột nhiên chán ghét nhắm mắt lại, phất tay rống giận.
“Ngươi không phải người!- Hữu Hi tức giận mắng xối xả, rồi khóc chạy ra ngoài.
Lăng Khiếu Dương vung ống tay áo, hai mắt đen nhìn theo thân ảnh của Hữu Hi rời đi.
“Đây là do ngươi đáng phải chịu”.
Sau đó xoay người đi tới giường lớn.
Hữu Hi trên đường chạy về gian phòng nhỏ của mình, nằm ôm lấy chăn mền khóc nức nở.
Nàng nhất định phải rời khỏi nơi này, nơi này là địa ngục, là ngục tù, lau khô lệ, nàng đứng lên. Thay hết quần áo, ra khỏi phòng.
Vương phủ rất lớn, nàng không biết đường để chạy, đường nào mới có thể rời đi, cửa chính lại có người canh, không thể làm gì khác ngoài việc trèo tường.
Hạ thân của Hữu Hi đau đớn, toàn tâm toàn ý rời khỏi nơi này, lén lút đi tới bên tường, tường viện rất cao, rất khó để bò lên.
Hữu Hi sờ soạng nhìn chung quanh, ở phía bên góc tướng có vài tấm ván gỗ, trong lòng không nhịn được tràn ngập hi vọng.
Từng bước từng bước, nàng theo hướng đó bò tới, cả người lúc thì nâng lên lúc thì phải hạ xuống, linh hoạt cử động, rốt cuộc cũng đã bò thành công qua khỏi tường.
Cao như vậy, Hữu Hi có điểm sợ hãi, không dám nhảy xuống, nhưng chỉ cần nhảy ra là nàng đã có thể được tự do.
Hữu Hi tự nói với chính mình, trong lòng tràn ngập quyết tâm, từ từ nhắm hai mắt nhảy xuống, “Ah”, nàng té xuống, thất kinh hô một tiếng, bề bộn bưng kín miệng mình.
Bên ngoài hết thảy đều xa lạ, nàng đau đớn đứng dậy, mới cảm giác được chân truyền tới một trận đau đớn.
Nàng cố gắng quên đi cơn đau, dù đau đớn cách mấy cũng phải chạy, nàng giống như quái nhân âm thầm chạy đi trong bóng đêm.
Chân của Hữu Hi rất đau, từ trên cao như vậy nhảy xuống khiến cho chân bị trật, nhưng một khắc nàng cũng chưa từng dừng lại cố gắng làm cho bản thân rời xa Lăng Khiếu Dương.
Nhưng khí lực để chạy cuối cùng cũng cạn kiệt, nàng định thần lại, từ từ đi vào bên trong một ngôi miếu đổ nát.
Ngôi miếu đã bị bỏ hoang rất lâu, sớm đã không còn hương khói, mặt đất đầy tro bụi cùng cây cỏ khô. Hữu Hi uể oải, kéo thân thể mệt mỏi, đau đớn của mình vào trong góc, bất tri bất giác thiếp đi.
…..
Sáng sớm, vương phủ.
“Vương gia, không tốt rồi, Dạ Hủy từ tối qua đã không thấy- Phúc mama vốn sáng nào cũng bưng nước đến cho Hữu Hi rửa mặt, phát hiện trong phòng không có bóng người, hơn nữa tìm kiếm xung quanh cũng chẳng gặp, liền vội vàng đi về phủ Lăng Khiếu Dương bẩm báo.
Lăng Khiếu Dương nhíu mày, ánh mắt sắc bén, vẫn vững vàng ngồi yên một chỗ, ngón tay nhẹ nhàng vịn chặt vào tay ghế sâu kín nói: “Đã tìm chung quanh chưa?”.
“Khời bẩm vương gia, đã tìm nhưng không thấy ai cả”- Phúc mama nơm nớp lo sợ nói
“Tốt lắm, còn dám chạy trốn”- Lăng Khiếu Dương đứng lên, trên môi mang theo nụ cười tàn khốc, ngón tay nhẹ nhàng vỗ vào chiếc nhẫn ngọc bên tay kia: “Cho dù là nàng chạy trốn cũng không thể thoát khỏi bàn tay bổn vương”.
Lời vừa buông ra, người đã nhanh chóng hướng ra phía ngoài, hắn cứ như vậy mà để cho Hữu Hi chạy thoát sao!
Nàng vốn là tội thiếp, cả đời phải chịu đau khổ, ngay cả hành vi giờ cũng đã phạm tội, nàng chỉ là công cụ mỗi đêm để hắn phát tiết.
Làm sao có thể dễ dàng bỏ chạy như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không để nàng như ý!
…
“Thật là không uổng phí công của chúng ta mà, ha ha”
Một âm thanh chói tai truyền đến bên tai Hữu Hi, nàng kinh hãi mở mắt, mơ hồ nhìn ba nam nhân mặt áo xanh trước mắt, trái tim cả kinh, lùi lại vài bước, nàng hoảng sợ nhìn bọn chúng chắc chắn không phải nam nhân tốt.
“Đại ca, mang nàng giao cho chủ thượng, chúng ta chẳng phải sẽ có thuốc giải”- Một nam nhân có dáng người nhỏ gầy nói.
Cái gì chủ thượng? Tại sao lại muốn đem nàng cho chủ thượng, chẳng lẽ họ đang nói đến vương gia? Không, nàng không muốn bị bắt lại, Hữu Hi sợ hãi nhìn nam nhân trước mắt.
“Nhị đệ nói đúng”- Vị đại ca đáp, gương mặt có một chòm râu, cười đến gập cả lưng, một tay hung hăng kéo lấy cánh Hữu Hi.
“Buông ta ra, các ngươi muốn làm gì?”- Tại sao nàng luôn gặp phải những tên nam nhân vừa kì quái, vừa tàn nhẫn.
“Xú nữ nhân, ít lời lại một tí, nếu không các đại gia sẽ giáo huấn ngươi”- Một nam nhân đen gầy đe dọa Hữu Hi
Hữu Hi rất sợ bị bắt về, nàng dùng tay đẩy đầu tên nam nhân: “Buông ta ra, ta không muốn đi cùng với các ngươi”
“Ba” một âm thanh vang lên, nam nhân hung hăng vung tay đánh vào mặt Hữu Hi. “Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt”
Hữu Hi trong lòng tràn ngập nỗi hận, hận chính mình quá yếu đuối, nên bị người ta khi dễ, nàng vương tay “Ba” một tiếng, đánh vào mặt nam nhân trước mặt.
Mọi người đều giật mình, không nghĩ tới Hữu Hi có gan đánh người, đại ca tức giận, một tay đẩy té Hữu Hi trên mặt đất: “Ta giết ngươi”.
“Đại ca, không được, giết nàng chúng ta cũng sẽ chết”- Hai người tiểu đệ ôm lấy đại ca đang tức giận, không cho hắn hạ đao xuống
“Không được, ta nhất định phải giết nàng, dám đánh lão tử”- Đại ca một khi đã tức giận thì giống như hổ báo.
“Đại ca, mặt mày của nàng cũng không tồi, không bằng đem người sảng khoái một tí xả hết giận”- Nam nhân gầy nhỏ vẻ mặt cười xấu xa.
Đại ca lúc này mới tỉnh táo lại, đánh giá gương mặt Hữu Hi, đột nhiên lộ ra vẻ cười cợt: “Đúng là tiểu mỹ nhân, lão tử chưa bao giờ chạm qua”.
“Đại ca nếm thử mùi trước đi, sau đó… đến lượt huynh đệ chúng ta nếm thử!”
“Được”- Tên đại ca vẻ mặt dâm tà, cười, đem đao vứt xuống, hướng Hữu Hi vồ tới.
“Hỗn đản, các ngươi đều là hỗn đản”- Hữu Hi nắm lấy đám ngói vụn quăng về phía ba người, nhưng vẫn không cách nào ngăn cản tên đại ca tiến lại.
“Muốn chết sao”- Một đạm âm trầm mà khí phách vang lên phía sau ba người.
Ba người cau mày quay lại, là ai có dũng khí ngăn cản bọn chúng, ngoại trừ chủ tử, ánh mắt Hữu Hi vừa sợ hãi vừa bối rối nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, chỉ thấy một người mặc áo bạc, dễ nhìn. Tóc đen bù xù, hai mắt sáng rực như sao, ngũ quan hài hòa, phí phách mười phần!!
Chương 9
“Ngươi là ai, dám kêu lão tử ta”- Tên đại ca nhặt vũ khí lên, khí phách chỉ vào người nam nhân đó, mặc dù vương nanh múa vuốt, nhưng cách nói chuyện có chút lo lắng.
Cả người nam nhân mơ hồ tỏa ra một luồng sát khí mãnh liệt, khiến cho hắn đứng ở nơi này vẫn cảm giác bị áp bách, nam nhân kia không nói lời nào, nhưng khí thế đã thắng một nửa.
“Muốn chết, thì đánh, muốn sống, thì biến”- Lời nói nam nhân ngắn gạn rõ ràng, không hề dư thừa một chữ nói nhảm nào.
“Mẹ kiếp… lão tử phải lấy mạng của ngươi”- Tên đại ca bị chọc giận, quơ đao chém tới.
Nam nhân anh tuấn vẫn vững vàng đứng đó không hề né tránh, chỉ hay ngón tay đã kẹp chặt lấy đầu mũi đao của tên đại ca.
Tên đại ca tránh nhỏ mồ hôi, hắn dù cố cách nào cũng không thể rút vũ khí ra khỏi tay nam nhân kia.
Nam nhân mặc áo màu bạc chỉ bằng hai ngón tay đã khiến cho cho bọn chúng đầu hàng. Mồ hôi của tên đại ca từ trên trán chảy xuống, con ngươi mở to sợ hãi nhìn nam nhân áo bạc.
Con ngươi đen của nam nhân kia thẫm lại, ngón tay nhẹ nhàng dao động, đao đã bị chém làm đôi, trường thủ bị ném đi, nửa còn lại bị ném dính sâu vào giữa tường.
Hả!!!
Ba người nam nhân khí thế kiêu ngạo giảm xuống, lùi lại một chỗ, không dám bước ra. Đứng ở đó mà phát run.
Hữu Hi trợn tròn con mắt, đây là công phu trong truyền thuyết Trung Quốc sao? Hữu Hi quên mất sợ hãi, giống như đang nhìn cảnh trên tivi quả nhiên không khác nhau tí nào, khiến nàng vừa tò mò vừa sùng bái
“Ah, đại ca, mau đi, mau đi thôi”- Hai vị tiểu đệ sợ đến tè ra quân, dần dần phục hồi lại tinh thần, đem theo tên đại ca kéo ra ngoài.
Trước khi đi ra cửa, khí phách nam nhân giơ chân đá vào tên đại ca, ba người không hẹn mà cùng nhau ngã xuống như chó ăn cứt, phát ra tiếng kêu thảm, lảo đảo đứng lên, bỏ chạy không dám quay lại.
Nam nhân nghiêng người liếc mắt nhìn Hữu Hi, xoay người muốn rời đi, Hữu Hi hấp tấp gọi lại: “Ah, ngươi đừng đi”
Nam nhân gương mặt lạnh lùng có chút không kiên nhẫn, nghiêm mặt lại, không nói lời nào, nhưng ngừng cước bộ.
Hữu Hi dựa vào tướng đứng dậy, nhảy đến trước mặt nam nhân “Cảm ơn ngươi đã cứu ta”.
Nam nhân khẽ gật đầu, coi như trả lời, xoay người rời đi.
Thật sự là tích chữ như vàng!
Hữu Hi tính nói cái gì đó, nhưng khóe miệng co quắp lại, hay đừng nói, nam nhân vốn không yêu thích nói chuyện lắm.
Nàng khập khiễng đi ra ngoài, không tự chủ được đi theo sau nam nhân, lưng quả thật rộng, vóc người cao, võ công cao cường, Hữu Hi tưởng chừng mình đã gặp được nam nhân chỉ có trong thần thoại.
Trong lúc xuất thần suy nghĩ, Hữu Hi “bạch” va vào cái gì đó, hồn liền quay về, phát hiện chính mình ngã vào lồng ngực của nam nhân.
“Xin lỗi, xin lỗi!”- Nam nhân đột nhiên dừng lại, Hữu Hi cuống quýt bước về sau, nhưng vì chân vẫn còn đau, di chuyển khó khăn, thân thể ngã về sau.
Nam nhân vẫn phong độ đứng đó, tùy ý nhìn Hữu Hi ngã ngồi trên mặt đất, không hề có ý vươn tay tương trợ.
“Đừng đi theo ta”- Con mắt đen của nam nhân trầm xuống, lưng đứng thẳng, lạnh lùng ở yên đó.
“Oh!”- Hữu Hi thấp giọng trả lời.
Nam nhân không thèm nhắc lại, xoay người theo đường cũ mà đi, Hữu Hi ngồi một chỗ, chân đau bất lợi, nhớ đến việc chạy trốn, đau đớn thế này không cách nào tiếp tục bỏ chạy.
Cúi đầu, tầm mắt phát hiện ra cái gì đó đặc biệt, đây là cái gì?.
Hữu Hi di động thân thể về phía trước, cầm lấy, một lệnh bài màu vàng, trên đó viết mấy chữ phồn thể, chất liệu vốn là hoàng kim, được điêu khắc tinh xảo, không phải vật thường.
Chẳng lẽ ngươi cứu mình lại làm rơi, Hữu Hi hấp tấp đứng dậy.
Kéo một chân đau đớn cố gắng nhìn về trước đuổi theo, nam nhân này đi thật nhanh, thoáng một cái đã không thấy thân ảnh.
Hữu Hi nhìn chung quanh, chứng kiến nam nhân đang ngồi xổm bên con sông nhỏ, tựa hồ đang múc nước vào túi.
Hữu hi trong lòng vui vẻ, vẫn chưa đi xa lắm, liền gấp gáp đi về hướng đó.
Nam nhân đứng dậy, xoay người thì thấy Hữu Hi, mặt không chút thay đổi, chỉ để ý đến con đường của mình mà đi.
“Này, chờ một chút”- Hữu Hi đứng đối mặt với bóng lưng của nam nhân hô to,
Nam nhân không để ý đến Hữu Hi, cũng không dừng bước.
A, nam nhân gì thế này, thật là bất lịch sự, Hữu Hi miễn cưỡng đuổi theo hai bước.
Lầm bầm nói: “Này, ngươi không tính lấy lại đồ vật làm rơi sao?”
Nam nhân vẫn tiếp tục đi.
“Ha, kim quang phát ra, trên đó viết chữ Hoàng, cái gì Bắc, không biết là vật gì”- Hữu Hi vừa nói, vừa liếc mắt nhìn nam nhân một cái.
Nam nhân quay đầu, hướng Hữu Hi đi tới, vẻ mặt đầy hàn ý, khí phách lạnh lùng, khiến Hữu Hi ớn lạnh.
“Là của ngươi”- Hữu Hi quơ quơ vật đó trong tay.
Nam nhân liếc nhìn Hữu Hi một cáo, không hề khách khí cướp lấy nó, cất vào lòng.
Hữu Hi cảm thán, nam nhân ở nơi này thật kì lạ, giống như muốn dọa chết người, vẫn chỉ có Nhất Thần ca vừa tốt vừa tốt, ôn nhu lại vừa ân cần.
Đồ vật cũng đã trả lại, nam nhân lại rõ ràng chán ghét nàng, nàng cũng không muốn nghĩ tới, không hề để ý đến nam nhân, tiến đến bờ sông, ngồi xuống.
Dùng tay rửa sạch mặt mũi, sau đó chủ động cởi bỏ giày, chân nàng giống hệt như bánh bao, đua đớn Hữu Hi nhịn không được cau mày, đem chân thả xuống nước, như vậy có thể làm giảm bớt sưng.
“Một cô gái tốt, không nên để lộ chân”- Một âm thanh lạnh lùng truyền đến, rồi giống như bóng ma bao phủ lấy Hữu Hi.
“Đây là ý gì, ta chỉ ngồi xuống muốn lấy nước rửa chân như thế cũng là tội sao”- Hắn không bỏ đi, Hữu Hi tưởng rằng hắn đã cầm đồ vật đi xa rồi cứ, chân nàng giống như bánh bao, tung chân hất nước lên, nàng nhịn không được nghịch ngợm một chút.
Nam nhân ngồi xổm xuống, bắt lấy chân Hữu Hi.
“Ngươi làm gì vậy?” Hữu Hi trừng mắt, hai con ngươi sáng ngời nhìn nam nhân quái dị cử động.
Nam nhân không nói gì, động tác nhẹ nhàng đem chân của Hữu Hi từ nước ra, đặt trong lòng bàn tay.
Hắn nhìn bàn chân sưng đỏ của nàng, Hữu Hi dĩ nhiên có chút ngượng ngùng.
“Nhẫn nại một chút”- Nam nhân lạnh lùng, mắt nhìn Hữu Hi nói,
“Oh” Hữu Hi vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, nam nhân cử động tay, chỉ nghe được chân của nàng phát ra một âm thanh, đau nhức vô cùng.
“Ah, đau quá”- Hữu Hi cắn môi đau đớn hô to.
Nam nhân buông chân của Hữu Hi, đứng dậy: “Tốt lắm, ngươi tự thu xếp việc sau đó đi”.
Thật sự tốt hơn rất nhiều, không còn đau đớn, Hữu Hi đang muốn nói lời cảm ơn, thì nam nhân đột nhiên bưng kín miệng nàng, đem nàng ôm đi, sau đó truyền đến một trận xay sẩm, Hữu Hi phát hiện chính mình bay lên.
Oa… nàng đang bay, Hữu Hi trợn tròn hai mắt, cô gắng nhìn mọi thứ, nhưng đầu nàng xoay như chong chóng, thật là cao quá.
Thân thể nam nhân bị ôm chặt, cả người rơi xuống, sau đó đáp xuống một chỗ bí ẩn sau núi.
Hai còn ngươi của Hữu Hi xoay tròn, nhìn nam nhân khí phách tuấn mỹ trước mắt, thật thần kỳ, hắn ôm nàng bay đi.
Nam nhân cẩn thận hướng mắt nhìn ra ngoài, tựa hồ lẩn tránh ai đó, nam nhân thấp giọng tiếng nói như muốn xé gió: “Muốn sống thì đừng đi đâu cả.”
Hữu Hi gật đầu, trong lòng không yên, là ai tới đây? Muốn truy bắt nam nhân này, hay là người của vương phủ?
“Hoàng Bắc Thiên, người đừng có trốn tránh nữa, ra đây nhận lấy cái chết”- Một người cao giọng nói.
Hoàng Bắc Thiên, một cái tên đặc biệt, tràn ngập khí phách, là ai muốn tới tìm hắn kiếm chuyện? Hữu Hi không khỏi có chút lo lắng.
Thân ảnh Hoàng Bắc Thiên nhẹ nhàng như chim yến bay ra, trái tim Hữu Hi cơ hồ bị siết chặt.