Love at first sight is often cured by a second look.

Love is sweet when it’s new, but sweeter when it’s true.

 
 
 
 
 
Tác giả: David Baldacci
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Memory Man
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 82 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 17
Cập nhật: 2023-06-19 10:54:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
hiếc ghế dài trong công viên được sơn màu đỏ.
Một cơn gió giao mùa từ thu sang đông ớn lạnh như dao cắt.
Amos Decker ngồi trên chiếc ghế đỏ, chờ đợi.
Một con chim sẻ liệng qua trước mắt, đột nhiên né chiếc xe hơi đang băng qua trước khi lại bay vút lên, bắt theo một cơn gió rồi vụt bay đi mất. Anh đã ghi nhớ được nơi sản xuất, mẫu xe, biển số xe và các đặc điểm môt tả của chiếc xe đó trước khi nó khuất khỏi tầm mắt. Một chồng một vợ ngồi phía trước, một đứa trẻ nhỏ ngồi trên ghế nâng ở phía sau. Bên cạnh còn một đứa nữa, lớn hơn. Khoảng mười tuổi. Phía thanh cản sau có dán hình sticker, ghi rằng: Con tôi là học sinh ưu tú tại trường tiểu học Thorncrest.
Hay hớm chưa, hai người vừa tiết lộ cho kẻ tâm thần biết địa điểm chính xác để bắt cóc đứa con vô cùng thông minh của mình.
Một chiếc xe bus vừa lăn bánh đến trạm xe gần đó. Anh liếc mắt nhìn sang, vẫn giữ nguyên thái dộ quan sát như vậy. Mười bốn hành khách, hầu như đều trông rất thiểu não và mệt mỏi dù bây giờ mới là giữa trưa. Duy nhất chỉ có một người là năng nổ - một đứa trẻ. Cậu bé nhún nhảy bên cạnh người mẹ trông rất kiệt quệ, đang ngồi vật sang một bên, một chiếc túi to sụ đặt trên đùi. Người lái xe này mới đi làm, khuôn mặt toát ra vẻ lo lắng. Mặc dù đã có tay lái trợ lực nhưng cô vẫn vật lộn với chiếc vô lăng và rẽ vào điểm tiếp theo một cách chậm rãi đến nỗi tưởng rằng động cơ xe bus đã tắt ngóm.
Một chiếc máy bay lao vùn vụt trên đầu, bay đủ thấp để anh có thể nhận dạng được nó là dòng máy bay United 737, mẫu đời sau bởi vì có cánh nhỏ. Đối với anh, con số 737 nổi rõ lên màu bạc lóng lánh. Số 737 trong tâm trí anh là một sự kết hợp tuyệt đẹp. Bóng mượt, màu bạc, nhanh, như một viên đạn. Bất cứ thứ gì bắt đầu bằng con số bảy đều đem cho anh phản ứng như vậy. Anh cảm kích vô cùng khi hãng Boeing đã đánh số tất cả máy bay bắt đầu bằng số bảy.
Hai người đàn ông trẻ tuổi đi qua. Đã quan sát và ghi nhớ xong. Một người nhiều tuổi hơn, cao lớn hơn, kiểu người dẫn đầu, người còn lại là bạn, chỉ để cười đùa và bắt nạt. Sau đó anh ghi nhớ có bốn đứa trẻ đang chơi trong công viên đối diện bên đường. Độ tuổi, xếp hạng, số seri, thứ tự và cấp bậc đều được hành thành trước sáu tuổi, như một đàn sói. Đã ghi nhớ.
Tiếp theo là một phụ nữ đi cùng thú cưng. Giống chó becgie Đức. Không đến nỗi quá già nhưng xương hông rất tồi. Chắc chắn là bị loạn sản khớp háng, bệnh thường gặp ở giống chó này. Đã được liệt kê. Một người đàn ông khác đang nói liến thoắng trên điện thoại. Người mặc bộ âu phục Zegna, chân đi giày lười Gucci, một chiếc vòng vàng đính đá đeo trên tay trái, bự như một cái nhẫn Super Bowl. Một đồng hồ Zenith trị giá bốn nghìn dollar đeo trên cổ tay phải. Trông anh ta quá nhỏ và cơ thể quá sai khác để làm một vận động viên chuyên nghiệp. Phong cách ăn mặc lại quá đẹp để là một tay buôn thuốc điển hình. Có thể là một quản lý quỹ phòng hộ, một luật sư về vi phạm nguyên tắc nghề nghiệp1 hoặc là một người phát triển bất động sản. Trí nhớ đã lưu lại ngay lập tức.
1.Luật sư về vi phạm nguyên tắc nghề nghiệp (malpractice lawyer) là luật sư chuyên xử lý các vụ kiện liên quan đến sơ suất trong công việc hoặc vi phạm đạo đức nghề nghiệp (thường là trong y khoa)
Ở phía bên kia đường có một người phụ nữ già ngồi xe lăn đang được đưa đễn xe y tế chuyên dụng. Nửa mặt và nửa người bên trái bị liệt. Là do đột quỵ. Đã ghi nhớ. Nhân viên điều dưỡng của bà bị vẹo xương sống nhẹ, bàn chân quắp vào trong. Đã ghi nhớ.
Amos Decker ghi nhớ tất cả những điều đó và ghi nhớ nhiều hơn khi trí não anh phân loại mọi thứ ở trước mắt. Suy luận điểm này rồi điểm kia. Đôi khi là suy xét. Đôi khi là phỏng đoán. Mọi thứ chỉ là việc giết thời gian trong khi chờ đợi. Giống như đếm màu sắc. Đơn giản là anh làm vậy để giết thời gian.
Anh đã mất ngôi nhà với lý do tịch thu để thế nợ. Với mức lương của anh và Cassie gộp lại thì cũng chật vật lắm mới chi trả được tiền nhà. Chỉ với lương của anh thôi thì chẳng thể nào gồng gánh nổi. Anh đã cố gắng bán nó đi, nhưng ai lại muốn ở trong một ngôi nhà đã từng tắm trong máu chứ?
Anh đã sống trong căn hộ vài tháng. Sau đó là nhà nghỉ. Sau đó nữa, khi công việc của anh thay đổi, anh đã phải đổi chỗ ở sang ghế sofa của một người bạn. Sau khi người bạn đó cư xử ít thân hơn, anh đã chọn đến nơi dành cho dân vô gia cư. Thế rồi, quỹ hỗ trợ cạn kiệt, nơi đó bị đóng cửa, anh “giảm cấp” xuống ở trong túi ngủ ở ngoài công viên. Sau đó là dời sang ở trong hộp giấy carton ở bãi đỗ xe khi cái túi ngủ của anh đã sờn mòn hết cả và đội cảnh sát lùa hết dân vô gia cư ra khỏi công viên.
Anh đã chạm đáy của sự khốn khổ. Người xồ xề, bẩn thỉu, tóc tai rũ rượi, râu ria xồm xoàm, trông anh giống người sống trong hang hốc đâu đó để cố toan tính âm mưu với người ngoài hành tinh. Anh cứ sống thảm hại như thế cho đến một buổi sáng nọ, anh thức dậy trong bãi đỗ xa của Walmart, nhìn chằm chằm vào logo Georgia-Pacific phía bên trong chiếc hộp carton và dâng lên một cảm giác thức tỉnh khuấy động rằng Cassie và Molly sẽ cực kì xấu hổ về anh của hiện tại.
Thế là anh vệ sinh cơ thể sạch sẽ, làm đủ thứ việc vặt vãnh, tiết kiệm được mớ tiền, chuyển đến sống trong một căn phòng ở khu Residence Inn và treo tấm biển Thám tử tư lên. Anh nhận hết bất cứ vụ nào tìm đến mình; hầu hết những vụ án trả công rẻ mạt hoặc trả thấp, nhưng có còn hơn không. Anh chỉ cần có vậy.
Đó là một lối sống vô vị, vô vị như bản thân anh khi ấy. Râu vẫn rậm, tóc vẫn hoang dại, người vẫn còn quá cân, nhưng quần áo tương đối sạch sẽ và anh đã tắm rửa, đôi khi là nhiều hơn hai lần trong tuần. Anh không còn sống trong hộp carton nữa. Trong tâm trí anh, sự tiến triển luôn được đo theo từng bước nhỏ, đặc biệt là khi chẳng có bước nhảy thành công vĩ đại nào để mà khoe mẽ.
Anh nhắm nghiền hai mắt để ngăn chặn hoạt động quan sát đường phố hiện tại, nhưng tất cả quang cảnh đường phố đều còn hiện hữu trước mắt, như màn hình chiếu phim phía sau mắt anh. Mọi thứ luôn hiện hữu ở đó. Anh luôn muốn quên đi những thứ mà mình đã nhìn thấy. Nhưng tất cả được ghi lại vĩnh viễn trong đầu anh. Kí ức có thể được nhớ lại theo ý muốn hoặc cứ thế mà hiện lên trong tâm trí. Khi cần thì có ích biết bao, nhưng khi không cần thì cũng gây bực bội cũng không kém.
Vào đêm đó, cảnh sát cố thuyết phục anh hãy bỏ nòng súng ra khỏi thái dương. Kể từ đó anh đã nghĩ rất nhiều lần về việc tự sát. Nghĩ rất nhiều khi vẫn còn ở trong lực lượng, nhiều đến nỗi phải đi trị liệu để giải quyết vấn đề “nho nhỏ” đó. Thậm chí anhncofn đứng trước một vòng tròn những người có ý định tự sát như anh vậy1.
1.Phương pháp trị liệu tâm lý thường thấy bên Mỹ là cho những người có chung vấn đề (nghiện ngập, căng thẳng, ám ảnh tâm lý...) ngồi thành vòng tròn để tâm sự với nhau hoặc chia sẻ câu chuyện của bản thân.
Tôi là Amos Decker. Tôi muốn tự sát. Có thế thôi. Hết chuyện.
Anh mở mắt.
Mười lăm tháng, hai mươi mốt ngày, mười hai tiếng, mười bốn phút. Vì anh là một thứ quái đản nên đồng hồ vẫn quay đều đặn trong tâm trí anh. Một khoảng thời gian dài đã trôi qua kể từ khi anh phát hiện ra ba thi thể trong nhà mình, kể từ lúc gia đình anh bị xóa sổ. Sáu mươi giây nữa là tròn mười lăm phút, đủ năm đủ tháng đủ ngày. Kim vẫn quay đều và cứ thế quay đều.
Anh nhìn xuống mình. Một cầu thủ bóng bầu dục trong bốn năm Đại học và lên chuyên nghiệp trong một thời gian cực kì ngắn, anh đã giữ cơ thể cân đối khi làm cảnh sát và sau này là Thanh tra. Nhưng anh đã chẳng còn đoái hoài gì đến chuyện béo gầy sau khi chính thức xác nhận thi thể của vợ, ang vợ và con gái. Anh thừa cân đến những hai mươi ký, chắc chắn nặng hơn. Chắc chắn hơn rất nhiều. Một người đàn ông béo ị cao gần hai mét với hai đầu gối khục khặc. Cái bụng mềm mỡ phệ ra, hai cánh tay và ngực ổn, hai cẳng chân như hai que thịt. Anh không còn có thể nhìn thấy bàn chân dài quá độ của mình nữa.
Mái tóc anh dài, tóc đen xen tóc ngắn, và không sạch sẽ lắm. Nhưng lại có vẻ như phù hợp tuyệt đối để che giấu cái tâm trí không quên được gì cả và luôn khiến anh buồn rầu. Bộ râu thật khiến cho người ta giật mình vì độ độ xồm xoàm cũng như vẻ lờm xờm bù xù, từng búi, từng lọn, từng sợi mọc uốn cong lắt léo khắp nơi, như cây dây leo tìm kiếm đuổi bám lên thứ gì đó. Nhưng anh tự nhủ rằng như thế cũng tốt cho công việc của mình. Anh phải đuổi bắt những kẻ cặn bã, và những kẻ đó, theo định nghĩa, lắm lúc không trông giống như người bình thường chút nào. Thực tế thì chúng thường lảng tránh những kẻ có vẻ ngoài khác chúng.
Anh chạm miếng vải chắp vá mòn cả chỉ trên quần jean rồi nhìn xuống đầu gối, chỗ đó vẫn còn nhìn thấy vết máu.
Máu của cô ấy. Máu của Cassie. Bệnh rồi mới vẫn giữ nó.
Đốt cái quần đi, Amos. Phần lớn người thường sẽ làm thế mà.
Nhưng mày đâu có bình thường. Kể từ hồi mày đặt chân lên sân bóng và ăn cú va chạm đó thì mày đã không còn bình thường nữa rồi.
Cú bóng đó là thứ duy nhất anh không bao giờ nhớ được. Thật mỉa mai làm sao vì nó chính là chất xúc tác khiến anh không bao giờ quên được điều gì như bây giờ. Thế nhưng cú bóng đó đã được chiếu đi chiếu lại trên các chương trình thể thao lúc bấy giờ. Thậm chí chương trình thời sự quốc gia cho rằng họ phải làm phóng sự về tính ác liệt anh đã phải trải qua cho toàn thể khán giả truyền hình trên cả nước xem. Có người còn nói với anh rằng có một đoạn ghi hình ngắn đã được đăng lên YouTube vài năm trước và đã có hơn tám triệu lượt xem. Thế nhưng anh vẫn không bao giờ xem nó. Anh không cần phải xem. Anh đã ở đó. Anh đã cảm nhận cú va chạm đó. Thế là đủ rồi.
Tất cả những gì anh đã làm để đáng nhận được sự chú ý vớ vẩn này là chết trên sân bóng, không chỉ một lần mà hai lần.
Anh liếc trộm xuống chiếc quần jean, gần như bẽ bàng. Bụng anh trào ra khỏi vùng thắt lưng bởi vì ngày xưa anh gầy hơn nhiều. Anh đã giặt nó, nhưng vết máu vẫn không gột rửa được. Thế thì chiếc quần này khác chi bộ não của anh, cùng luôn bị quá khứ bám dính lấy? Chiếc quần này đáng lẽ có thể - nên là bằng chứng. Cảnh sát nên mang nó đi, nhưng họ đã không làm vậy và anh cũng không đề nghị. Anh giữ nó lại, vẫn mặc nó. Một cách ngu xuẩn để nhớ. Thực sự ngu như lừa. Một cách rùng rợn kinh người để giữ Cassie lại với anh. Giống hệt nnư mang tro của cô đặt trong hộp cơm hình Scooby - Doo. Nói đi cũng phải nói lại, anh không thực sự ổn. Mặc dù anh đã có nơi để sống, đã có một công việc và đang sinh hoạt bình thường, gần như thế. Nhưng anh thực sự không ổn. Dù thế nào thì anh sẽ không bao giờ ổn.
Về lý mà nói thì anh cũng đã từng là một nghi phạm trong vụ án này, vì những vụ kiểu như thế này thì người chồng luôn vào diện bị nghi ngờ. Nhưng anh không bị nghi quá lâu. Thời gian tử vong đã chứng minh anh trong sạch. Anh có người làm chứng. Anh không quan tâm đến những người làm chứng. Anh biết mình không động đến một sợi tóc trên đầu họ và cũng cóc thèm để ý dẫu có người nghĩ ngược lại.
Vấn đề thực sự là không ai bị bắt vì tội giết gia đình anh. Cũng chẳng có bất cứ nghi phạm nào, không có lấy một manh mối để tìm kiếm. Không có gì cả.
Khu vực gia đình anh sinh sống là khu của tầng lớp lao động, yên ắng lắm, hàng xóm thì thân thiện, luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác bởi vì người ở đây không có nhiều của cải, ai cũng sẽ có cần hỗ trợ vào lúc này lúc kia. Sửa xe hoặc lò sưởi, hoặc đóng đinh lên một cái bảng, hoặc nấu một bữa ăn vì mẹ bị ốm, hoặc để mắt đến lũ trẻ trên phương tiện đi lại công cộng, dựa trên niềm tin và nhu cầu.
Cũng có vài người điên rồ khó chịu sống ở đây nhưng anh vẫn chưa phát hiện ra người nào có dáng dấp của kẻ giết người trong đám này. Hầu hết là hội xe mô tô và hội hút cần. Anh đã kiểm tra. Anh chẳng làm gì khác ngoài việc điều tra tội phạm dù họ đã có lời chính thức yêu cầu anh không tham gia vào vụ này. Thế nhưng không có đầu mối nào xuất hiện, dù anh đã lục soát mọi chi tiết một cách như điên.
Có cả cơ hội và thách thức trong việc thực hiện loại tội ác này. Các cánh cửa không hề khóa, người đến người đi. Nên rất dễ ra vào nhà. Các ngôi nhà cứ san sát nhau, vì vậy phải nghe thấy âm thanh gì chứ. Nhưng không có một âm thanh nào được nghe thấy từ số 4305, đại lộ Boston vào đêm đó. Làm thế nào mà ba người chết lặng lẽ như vậy? Không phải cái chết bất đắc kì tử sẽ có chống trả hay sao? Tiếng thét? Tiếng vật lộn? Tiếng gì đó chứ? Thế nhưng lại không có. Tiếng súng? Đêm đó lặng như tờ. Hay là cả khu dân cư đã bị điếc vào đêm hôm đó. Còn bị mù, bị câm nữa.
Nhiều tháng sau đó vẫn không có gì lộ diện, rất lâu sau vết máu đã nguội lạnh, khả năng giải quyết vụ án và truy bắt hung thủ đã giảm xuống gần như là con số không. Sau đó anh rời khỏi lực lượng bởi anh không còn có thể xử lý giấy tờ, đi điều tra những vụ án khác và phiền nhiễu với những chuyện diễn ra ở đồn được nữa.
Cấp trên nói rằng họ rất tiếc khi để anh đi nhưng không ai buồn xin anh ở lại. Sự thật là, anh đã trở nên bừa bãi và khó kiểm soát. Anh đã hoàn toàn trở nên như vậy. Bởi anh không còn quan tâm đến điều gì khác.
Ngoại trừ một điều.
Anh vẫn luôn đến thăm mộ của mọi người. Cả nhà được chôn ở mảnh đất mà anh đã mua vội mua vàng, đâu có ai mua sẵn một mảnh cho một người đàn ông, một người phụ nữ mới đầu bốn mươi và cho một đứa trẻ mười tuổi chứ? Sau đó anh ngừng đến thăm mộ bởi anh không thể nào đối diện với những người đang nằm dưới ba tấc đất. Anh vẫn chưa báo thù cho gia đình. Anh có làm gì đâu ngoài việc xác nhận thi thể. Chỉ có cảm giác ăn năn hối lối vì đã để gia đình chết. Chúa sẽ chẳng thấy cảm kích nổi.
Cái chết của mọi người hẳn phải có liên quan đến những gì anh đã làm. Bao nhiêu năm qua, anh đã tống biết bao kẻ vào tù. Một vài kẻ giờ đã ra tù. Số khác thì có đồng bọn có thể tiếp tay. Ngay trước khi vụ thảm sát xảy ra ở số 4305, đại lộ Boston, anh đã hỗ trợ dẹp tan một ổ buôn bán thuốc đang cố gắng biến tất cả mọi người ở khu vực tàu điện trở thành người nghiện và vì thế cung thành “khách hàng trung thành”, trẻ có, già có, độ tuổi nào cũng có. Những tên này đều rất xấu xa ác độc, sẽ giết ngay khi nhìn thấy. Chúng có thể đã tìm thấy nơi anh sống. Quá dễ. Anh không sống ẩn dật. Có lẽ bọn chúng đã trút hết thù hằn lên vợ con anh và người anh vợ đã chọn sai thời điểm đến thăm họ ngày hôm đó. Ấy thế mà chẳng có một tí bằng chứng nào chống lại ổ nhóm đó. Không bằng chứng đồng nghĩa không có bắt giữ. Không xét xử. Không phán quyết. Không thi hành án.
Là lỗi của anh. Là tội của anh. Có thể chính anh đã dẫn chúng tới gia đình anh và giờ anh không còn gia đình.
Cộng đồng đã tổ chức gây quỹ cho anh. Thu thập được vài nghìn dollar. Toàn bộ vẫn nằm nguyên vẹn trong tài khoản ngân hàng. Đối với anh mà nói, nhận lấy số tiền đó chẳng khác nào hành động phản bội những người mà anh đã đánh mất, vì vậy số tiền vẫn ở đó, dù anh chắc chắn có thể sử dụng nó. Anh đang sống chật vật, khắc khổ. Nhưng với anh thế là đủ. Bởi vì khắc khổ là thứ làm nên toàn bộ con người anh của hiện tại.
Anh dựa lưng lên lưng ghế gỗ dài và xốc lại vai để chỉnh áo khoác bên ngoài. Anh không tình cờ xuất hiện ở đây.
Anh ở đây vì công việc.
Khi anh quay sang bên trái, anh nhận ra đã đến lúc bắt tay vào việc rồi.
Anh đứng dậy và đi theo hai người mà anh đã ngồi chờ họ nãy giờ.
Ký Ức Vĩnh Cửu Ký Ức Vĩnh Cửu - David Baldacci Ký Ức Vĩnh Cửu