Cái tốt đẹp nhất trong mọi cái là việc học. Tiền có thể bị mất, sức khỏe và sức mạnh có thể bị mất, nhưng những gì trong đầu bạn thì là của bạn mãi mãi.

Louis L’Amour

 
 
 
 
 
Tác giả: Tội Gia Tội
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 57 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 476 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:10:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 05 - 06
hương 5
5 giờ sáng, thành phố còn tinh mơ, Liễu Liễu vẫn chưa dậy, Trữ Mạt Ly cũng còn đang ngủ.
Trầm Khánh Khánh đã ngồi trên xe, im hơi lặng tiếng rời khỏi vạn vật trong thành phố. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, cuộc sống của cô đã xâu chuỗi thành một mắt xích. Cô rất thích chăm sóc Liễu Liễu, nhưng không hiểu Trữ Mạt Ly do tính cách đa nghi hay thật lòng mà viết chuyện sống chung vào hợp đồng giữa họ.
Đúng vậy, khi đó bọn họ chuyện gì cũng đều có thỏa thuận. Bởi vì lợi ích, cô mới buộc chính mình thuận theo tờ giấy thoạt nhìn hoàn mỹ không sứt mẻ này. Trên thực tế, cô hiểu rõ việc hợp tác cùng người đàn ông kỳ lạ đó. Nghĩ đến đối phương cũng giống mình, cho dù cô là cây tiền của công ty, nhưng dù sao cô cũng uy hiếp người của anh, cô biết bí mật của anh, tuy rằng vì Quý Hàm mà cô bỏ đi toan tính, nhưng anh nhất định sẽ không dễ dàng tin cô.
“Chị Khánh Khánh! Thật ngại quá, em bị ốm hai ngày liền, hôm nay mới đỡ.”
Trầm Khánh Khánh vẫn chưa tỉnh ngủ, nhưng cô biết người ngồi cạnh bây giờ là trợ lý Ada.
“Ừ, chở chị về nhà trước đã, bảo Ted hủy hết lịch trình hôm nay đi, chị cần nghỉ ngơi.”
“Vâng.”
Mỗi lần Trầm Khánh Khánh rời khỏi nhà Trữ Mạt Ly đều rất mệt mỏi, Ada hiểu lúc này không nên quấy rầy cô, có vấn đề gì đều tự mình giải quyết ổn thỏa.
Trở lại biệt thự của mình ngủ một giấc, khi tỉnh lại đã là buổi chiều. Rất nhiều người nghĩ làm một ngôi sao thật nở mày nở mặt, nhưng ngay cả giấc ngủ bọn họ cũng không có. Khi chỉ là một diễn viên nhỏ, Trầm Khánh Khánh không dám tự ý thay đổi lịch trình của mình như vậy, nhưng địa vị của cô bây giờ không thể so sánh với trước đây. Nhất là những lúc tâm trạng của cô không được tốt, giấc ngủ có thể giúp cô chữa lành.
Mở nhạc lớn, tựa trên ghế nằm uống cà phê đọc kịch bản, có lẽ đây là thời khắc cô thích nhất. Ted làm việc rất nhanh chóng, đã mở sẵn toàn bộ kịch bản đặt ngay ngắn trên bàn trà, hơn nữa những kịch bản quan trọng cần chú ý đều khoanh đỏ trên mỗi bìa. Nhưng không cần người khác nhắc nhở, cô có thể chọn kịch bản phù hợp nhờ cảm nhận của mình.
Cô cũng không đụng vào mấy kịch bản điện ảnh, ngược lại lấy ra những kịch bản truyền hình bị xếp vào một góc.
Đạo diễn Lí Chí Vân, thật xứng là Bá Nhạc của diễn viên Trầm Khánh Khánh. Bộ phim truyền hình đầu tiên của cô dưới tay anh ta đạo diễn. Một năm đó, cô đạt được giải thưởng Hắc Mã dành cho diễn viên mới xuất sắc nhất.
Bộ phim truyền hình đầu tiên là “Nữ hoàng áo trắng.”
Rất nhanh, cô đã xem xong gần nửa kịch bản, đứng lên giữa phòng mới thấy đồng hồ điểm sáu giờ.
Cô bỗng nhớ ra hôm nay có buổi hẹn. Nhưng sau khi khẩn trương một chút, cô lại bình tĩnh lại, nếu đã muộn rồi, cô sẽ dứt khoát không đi.
Đang mải nghĩ, vẫn giống như một vật bày trí, điện thoại trên bàn trà vang lên.
Tay Trầm Khánh Khánh cầm ly thủy tinh không khỏi run lên, cô đi qua lấy điện thoại, số gọi đến chính là dãy số duy nhất trong đó. Màn hình chớp sáng, Trầm Khánh Khánh đợi cho tiếng chuông vang hết một lần, lúc này mới chậm rãi đứng dậy trả lời.
“A lô.”
“…”
Đối phương trầm mặc thật lâu, Trầm Khánh Khánh có thể cảm nhận được người bên kia đang âm ỉ tức giận, nhưng cô biết anh sẽ không nổi giận.
“Bao giờ em đến?”
Rốt cuộc cũng lên tiếng, Trầm Khánh Khánh thổi thổi móng tay mới làm, không yên lòng nói: “Anh không biết em bận nhiều việc sao? Vừa rồi còn đang thử giọng…”
“Vậy là không đến?”
Theo sau đó là âm thanh tút tút vội vã kéo dài.
“Thế nào? Cô ta có đến không?”
Quý Hàm từ ban công đi vào nhà ăn, bình tĩnh nói: “Chúng ta ăn đi.”
Bà Quý bắt đầu châm chọc: “Hừ, không phải chỉ làm diễn viên thôi sao? Lại bắt đầu ca hát à? Con hát đúng là con hát! Thật đê tiện.”
Tay Quý Hàm cầm chiếc đũa hơi khựng lại.
“Bà bớt nói đi! Ăn cơm thôi!.” Ông Quý thể hiện hình tượng người đứng đầu trong nhà, quát lớn một câu.
Bà Quý làm sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy: “Tôi nói có gì sai à? Tôi không vừa mắt người vợ này đấy. Tiểu Hàm, lấy vợ không đứng đắn như thế, từ khi con kết hôn mỗi ngày mẹ con đều giảm thọ!”
Bà đến phòng khách lấy một tờ tạp chí đặt lên bàn cơm: “Nhìn đi! Hai người đều nhìn đi! Chuyện xấu ghê tởm thế này làm tôi ăn không vào. Ngày nào cô ta không làm chuyện mờ ám với ông chủ thì không thoải mái! Khi trước cô ta và Tiểu Hàm yêu nhau, tôi đã nói loại con gái này không thể yêu rồi! Đúng là kẻ gây họa!”
Sắc mặt Quý Hàm đã rất khó coi, anh buộc chính mình không nhìn tới những thứ kia, cúi đầu ăn cơm. Bà Quý lại còn nói: “Cái gì mà cùng đàn ông vào nhà hàng ăn đêm! Còn có, nữ minh tinh lại do dự cùng người mới! Thật sự là tức chết tôi mà!”
Ông Quý sầm mặt: “Bà còn chưa quen ư? Không phải trước kia bà đã thấy không ít loại chuyện thế này sao? Tôi đã quen rồi.”
Bà Quý suýt thì hét lên: “Quen sao? Tôi làm sao có thể quen được? Bây giờ ra ngoài kéo bừa một người hỏi chuyện, ai cũng biết diễn viên Trầm Khánh Khánh dựa vào cái người tên Trữ gì đó và vô số những quy tắc ngầm đi lên. Loại này với loại đàn bà dâm đãng có gì khác nhau đâu. Đàn bà con gái khác như thế nào tôi không cần biết, nhưng đã làm vợ mà thế này thì không chấp nhận được. Ly hôn, nhất định phải ly hôn!”
“Không phải chỉ có một bữa cơm quên báo với bà thôi sao? Bà lại hô to gọi nhỏ như vậy?” Ông Quý đập bàn: “Ăn cơm!”
Dường như bà Quý còn muốn cãi lại, nhưng khi thấy ông Quý trợn mắt, cuối cùng lời nói nuốt vào trong miệng.
Quý Hàm không nói một tiếng, ăn cơm, nhưng ngón tay cầm chiếc đũa chặt đến trắng bệch khớp xương.
Sau đó không gian yên tĩnh không tiếng động, trên bàn ăn, mỗi người đều mang khuôn mặt ngưng trọng, nuốt cơm một cách máy móc.
Tiếng chuông cửa vang lên đúng lúc đánh vỡ không gian trầm mặc.
“Giờ này còn ai đến vậy?” Bà Quý nhíu mày.
Quý Hàm hơi giật mình, vội vàng đứng lên: “Con ra mở cửa.”
“Ai vậy?” Quý Hàm mở băng ghi hình, nhìn hỏi.
“Tôi! Mở cửa.”
Kính râm che đi nửa khuôn mặt, vốn không nhìn vào băng thu hình, Trầm Khánh Khánh có vẻ rất mất bình tĩnh.
Quý Hàm cắn răng nhẫn nại một lúc, nói: “Mở.”
Quý Hàm trở lại nhà ăn, bà Quý hỏi: “Ai thế?”
“Cô ấy đến đây.”
“Trầm Khánh Khánh?” Bà Quý lập tức tỏ vẻ chán ghét: “Ăn xong hết rồi, cô ta tới làm gì?”
Ông Quý nhíu mày nói: “Vợ nó đến đây, bà bớt nói đi.”
“Hư…mm! Tôi vốn không thừa nhận cô con dâu này.”
Nói đến đây, đúng lúc Trầm Khánh Khánh từ cửa đi vào. Những lời này cô nghe rõ ràng mười hai vạn lần, nhưng cô làm như không nghe thấy, cầm đũa thản nhiên ngồi xuống vị trí của mình.
Không khí lạnh ngắt một hồi, bà Quý ho nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn Trầm Khánh Khánh: “Cô không phải không đến sao?”
Trầm Khánh Khánh nhìn như không có việc gì, cười nói: “Con nói không đến lúc nào chứ? Vừa rồi Quý Hàm vội ngắt điện thoại, con còn chưa nói hết.”
“Lúc đi vào không bị ai thấy chứ? Tôi cũng không muốn bị người ta nói này nói nọ.”
Trầm Khánh Khánh đáp lời: “Con cũng vậy, nên con rất cẩn thận.”
Bà Quý lạnh nhạt nói: “Thức ăn hết cả rồi.”
“Không sao, con cũng không đói lắm, chịu khó chút là tốt rồi.”
“Khánh Khánh, trong nồi còn bát canh, phải ăn thêm chút, gần đây công việc bộn bề chắc con mệt lắm, phải bồi bổ thân thể thật tốt!” Ông Quý vẫn luôn tỏ ra ôn hòa, nói chuyện với Trầm Khánh Khánh.
“Cái gì? Đó là để cho Tiểu Hàm dùng.”
“Bà bớt nói nhảm đi!”
Trầm Khánh Khánh uống hết bát canh, uống xong bắt đầu ăn. Ba người kia đều ăn xong rồi, ngồi nhìn cô ăn, cô thật sự vẫn nuốt trôi được. Bên tay phải cô là một tờ tạp chí, nhưng dường như cô không phát hiện.
Bà Quý trong lòng hay mồm miệng muốn nói ác cũng không trút ra được. Cho dù kết hôn đã ba năm, mỗi lần nhắc tới Trầm Khánh Khánh bọn họ đều hầm hầm giận dữ một phen.
“Này, này! Nhìn thứ này chưa?” Bà Quý dựng đứng tờ báo lên.
Trầm Khánh Khánh lông mi cũng chưa động, vùi đầu nghiên cứu bát canh của cô, thuận miệng trả lời: “Dạ.”
“Dạ? Tôi nói này, cô có thể bớt làm chuyện xấu hay không? Cô không biết xấu hổ, nhưng Quý Hàm nhà tôi vẫn muốn thể diện.”
Lúc đầu Trầm Khánh Khánh còn có thể giải thích từng chút từng chút một cách sinh tồn trong ngành giải trí, trước đây mẹ chồng cũng có thể thông cảm và bỏ qua. Nhưng bây giờ ngay cả ham muốn trả lời cũng không có, trong lòng người nhà này đã cho rằng cô đê tiện, không thể thay đổi được. Cô nói đi nói lại cũng chỉ lãng phí nước miếng mà thôi.
Quý Hàm nhìn Trầm Khánh Khánh thờ ơ, bàn tay đặt trên đầu gối gắt gao nắm chặt.
“Tần Lâm! Câm miệng!”
“Ba, đừng nóng.” Trầm Khánh Khánh cầm khăn ăn tinh tế lau miệng, nói với bà Quý: “Xem mấy tạp chí lá cải này rất có hại cho sức khỏe. Công ty giải trí bọn con đề nghị tất cả nghệ sĩ không nên xem, tránh ảnh hưởng đến tinh thần và sức khỏe. Vậy nên, mẹ à! Mẹ cũng bớt xem mấy thứ nhảm nhí này đi, đối với mẹ cũng chẳng có lợi gì.”
“Cái gì?” Bà Quý tức giận, mặt đỏ bừng: “Ông nghe cô ta nói cái gì…”
Trầm Khánh Khánh căn bản không để ý đến bà Quý nói gì, cô nói với ông Quý: “Nếu không có chuyện gì con xin phép đi trước. Gần đây con rất bận.”
“Ừ. Được, nhớ chú ý sức khỏe.” Ông Quý đẩy Quý Hàm một phen: “Ra tiễn đi.”
Hai người trầm mặc đi thang máy xuống tầng. Xe Audi của Trầm Khánh Khánh đỗ bên ngoài, cô nói với người phía sau: “Lên trên đi.”
Quý Hàm không nhúc nhích.
Trầm Khánh Khánh quay đầu lại, cô biết anh muốn ra nói suy nghĩ của mình.
Quý Hàm cúi đầu, không biết đang nhìn cái gì. Trầm Khánh Khánh thấy khi nghe Quý Hàm nói chuyện có cảm giác giống như khi uống trà Long Tĩnh thượng phẩm, vui mừng và nhẹ nhàng khoan khoái. Nhưng bây giờ khi nghe tiếng nói ấy thì giống như việc uống một ngụm trà pha bằng lá trà hạng hai, cổ họng đắng chát.
“Mỗi ngày em đều ngụy trang như vậy, không thấy vất vả sao?”
“Ở trước mặt anh tôi đều không ngụy trang. Đây chính là tôi.”
Quý Hàm phát ra tiếng cười khẽ từ mũi: “Đúng vậy. Tôi đã bị bộ dạng trước kia của em lừa. Trầm Khánh Khánh bây giờ mới đúng là Trầm Khánh Khánh.”
Trầm Khánh Khánh khẽ nói: “Bớt nói nhảm đi.”
“Tôi muốn hỏi em”. Quý Hàm quay đầu nhìn cô, trên khuôn mặt gầy gò không còn tia máu, anh nhìn cô như đang nhìn một thi thể trên bàn giải phẫu, “Khi nào mới có thể buông tha tôi?”
Những lời này giống như cây kim đâm vào lòng Trầm Khánh Khánh.
“Lời tôi nói khi kết hôn anh không nhớ rõ sao?”
“Nhớ rõ, mỗi một câu tôi đều nhớ rõ. Tôi đã nói, chúng ta không – xứng.”
“Tôi cũng đã nói, xứng hay không, tôi quyết định.”
Trong mắt Quý Hàm là buồn khổ như vẻ mặt anh: “Em có ý gì? Hôn nhân kiểu này, căn bản như khối thịt thối rữa không có linh hồn.”
“Thật vui khi nghe anh đánh giá về cuộc hôn nhân của chúng ta. Nhưng đối với anh, nó là thịt thối, còn với tôi mà nói, nó lại là tảng thịt bò mỹ vị.” Trầm Khánh Khánh vừa nói chuyện vừa chuyển giọng, ngữ khí đột nhiên lạnh lẽo vài phần: “Đừng quên bây giờ ba anh có thể ăn cơm cùng anh là công lao của ai. Vậy nên, nếu tôi hưởng thụ ở phía trước, anh phải kiên nhẫn chờ phía sau.”
Quý Hàm như người bị bóp cổ, máu mạnh mẽ trào lên mặt. Nhưng rất nhanh, anh lại khôi phục màu da tái nhợt.
“Trữ Mạt Ly.”
Động tác mở cửa xe của Trầm Khánh Khánh ngừng lại.
Quý Hàm lạnh lùng nói với bóng Trầm Khánh Khánh: “Muốn đem công lao của hắn về cho bản thân sao?”
“Ngài Trữ giúp tôi. Mà tôi, cứu – cha – anh.”
Quý Hàm đè nén xúc động, cười lạnh: “Em thật đúng là càng ngày càng giả dối.”
Trầm Khánh Khánh không hề để ý đến anh, đạp chân ga đến tối đa. Trong nháy mắt rời khỏi nơi làm cô hít thở không thông.
Quý Hàm, thời điểm cô nghèo túng là mối tình đầu - đẹp đẽ, thuần khiết tựa như một khối băng trong suốt. Cô không muốn nó tan chảy, vẫn cố ngăn nó tan thành nước mà trôi đi mất…
Chương 6
Trong buổi họp hôm nay, mọi người điều nhận thấy tâm trạng Trầm Khánh Khánh cực kém. Vốn còn rất nhiều lời muốn nói, nhưng theo tình hình trước mắt vẫn nên để sau đi.
Ted và Trầm Khánh Khánh đều thuộc loại người mưu trí, anh rất có khí thế nói với các mọi người: “Hôm nay trước hết như thế. Lễ khởi quay “Tuyệt đại phong trần” ngay trước mắt, mọi việc phải tiến thật tốt, phối hợp tuyên truyền, thừa thắng tiến lên.”
Một người thành công có ngẫu nhiên, lại có càng nhiều tất nhiên. Trầm Khánh Khánh đạt được vinh quang như ngày hôm nay, có liên hệ vô cùng mật thiết với nhóm người đa mưu túc trí làm việc ngày đêm không ngừng này.
Vài người khác đi ra phòng họp, chỉ để lại Ted,Ada, Thuyền Trưởng. Khi không có người ngoài, Ted lập tức biến thành một con cừu.
Ada nhìn Thuyền Trưởng, Thuyền Trưởng ngó sang Ted, Ted chỉ có thể nhìn Trầm Khánh Khánh.
“Khụ, khụ. Em đã xem kịch bản kỹ càng chưa, phải đi chụp ảnh bây giờ. Việc chụp ảnh lần này là thử thách với em, em chuẩn bị tốt chứ?”
“Anh nói thử xem?” Trầm Khánh Khánh đảo mắt, lườm Ted.
Lông tơ Ted dựng đứng lên, cười nói: “Khẳng định không thành vấn đề. Em là ai cơ chứ! Là diễn viên Trầm của chúng ta mà!”
“Hừ.” Trầm Khánh Khánh hừ nhẹ một tiếng, không rõ ý tứ.
Ada nháy mắt ra hiệu cho Thuyền Trưởng, Thuyền Trưởng lại nháy mắt ra hiệu cho Ted, Ted dùng ánh mắt chế trụ lại bọn họ: Đừng giục! Không thấy bây giờ là cảnh báo đỏ à?
Ted liếm liếm môi, đắn đo nói: “Là thế này. Tối nay có một bữa tiệc. Lần này nhờ “Khuynh sào” mà em đạt giải diễn viên xuất sắc nhất, đạo diễn Lục mời em đi ăn cơm. Hôm đó không phải em rời đi trước sao, cũng chưa kịp chúc mừng. Anh xem lịch trình của em, đêm nay có rảnh, em thấy được không?”
Trầm Khánh Khánh tựa vào ghế, bộ dáng trầm mặc một hồi. Ba người bên kia đồng thời đổ mồ hôi, ba mặt nhìn nhau.
Nếu muốn hỏi trong giới giải trí, nữ minh tinh Trầm Khánh Khánh là người như thế nào, phần lớn mọi người sẽ nói: khí chất tao nhã, cư xử khéo léo, diễn xuất tài tình, cực kỳ chuyên nghiệp. Đồng thời sẽ có một đại bộ phận người khác lén lút nói, nữ hoàng thị phi, mưu mô thủ đoạn, có thù tất báo, hậu thuẫn vững chắc, không thể đắc tội. Người trong giới này đều biết diễn viên trên và dưới màn ảnh không phải cùng một người, chủ yếu là lật tẩy vẻ ngụy trang đó như thế nào. Trầm Khánh Khánh chính là một ví dụ điển hình, vẻ dịu dàng thanh lịch, phóng khoáng của cô làm bao fan ái mộ. Bản lĩnh ứng đối với phóng viên lại là hạng nhất, khiến cho đám phóng viên giải trí đối với cô vừa yêu vừa hận. Nhưng rất ít người biết ở sau màn ảnh cô là người giỏi tính kế người khác như thế nào. Điều này cũng không có gì ghê gớm. Một người nổi tiếng trong giới giải trí hỗn tạp này sao có thể chỉ là một con thỏ trắng đơn thuần, mà dưới lớp da thỏ luôn là sói hoặc hồ ly.
Trên dưới màn ảnh cũng có một loại người rất giỏi che dấu. Thế nhưng cô là trường hợp đặc biệt. Nếu không có gia thế, dung mạo, tài hoa của Trữ Mạt Ly, sẽ chẳng ai cho cô thể diện, hoặc cô phải tự đào hố chôn mình.
Trầm Khánh Khánh trầm mặc chừng ba phút, sau đó rốt cuộc mở miệng: “Mấy giờ?”
Lúc này Ted mới thả lỏng một hơi.
Đạo diễn Lục đối với Trầm Khánh Khánh xem như giúp đỡ không ít. Ban đầu “Khuynh sào” vốn định chọn diễn viên là An Thiến. Lúc ấy Trầm Khánh Khánh cũng nhận được kịch bản, vừa nhìn qua đã biết vai diễn này nhất định mang lại vinh quang, vai diễn tốt như vậy trăm ngàn lần không thể tặng cho người khác. Vì muốn có được vai diễn này, Trầm Khánh Khánh dốc sức giao thiệp khoảng một tháng, cuối cùng cũng thu vào trong tay. Vì thế mà nỗi hận của An Thiến dành cho cô có thể ghi đầy một sổ.
Lục Tường Thiên không phải một đạo diễn có thế lực, nhưng lại là một đạo diễn tài năng. Trầm Khánh Khánh thích những người tài, nên khi hợp tác bọn họ đều vui vẻ. Vậy nên, anh ta mời, Trầm Khánh Khánh sẽ không cự tuyệt.
Buổi tối, đúng giờ đến nhà hàng đã hẹn. Nhà hàng này, là một nhà hàng nổi tiếng chuyên về món ăn Tây, là một trong “tứ đại tiểu sinh” [1], cũng là nam diễn viên “Khuynh sào” – Văn Hào mở.
[1] tiểu sinh: diễn viên nam trẻ tuổi
Khi Trầm Khánh Khánh bước vào cửa chính đã phát hiện có đám paparazzi ẩn nấp ở con đường đối diện, có điều cô cũng vờ như không biết. Nếu sáng mai có thêm mấy tin đồn, cô cũng có trò tiêu khiển mới. Giới giải trí đúng là nơi còn scandal thì bạn còn nổi tiếng. Chờ ngày nào đó chính bạn phải trơ mặt tạo scandal, cũng là lúc bạn lụi tàn. Bây giờ Trầm Khánh Khánh nhận thấy, chuyện có nhiều tai tiếng cũng không tồi.
“Chị Khánh, em chờ chị trên xe.” Thuyền Trưởng đưa Trầm Khánh Khánh vào trong nói.
“Đến chờ ở quán cà phê gần đây đi! Một tiếng sau đón chị.”
Một tiếng, chứng tỏ Trầm Khánh Khánh cũng không có nhiều hứng thú với bữa tối bất ngờ này, Thuyền Trưởng lập tức hiểu điều đó: “Được.”
Thuyền Trưởng là trợ lý số 2 của Trầm Khánh Khánh. Là một người nổi tiếng mà chỉ có hai trợ lý bên người, dường như hơi keo kiệt, nhưng Trầm Khánh Khánh dùng người không nhìn số lượng mà nhìn chất lượng. Ada rất cẩn thận, tuy tính cách điềm đạm, nhưng có thể giúp cô thu xếp ổn thỏa mọi việc lớn nhỏ. Thuyền Trưởng là một chàng trai nhạy bén, ngoại hình tuấn tú, phản ứng nhanh nhạy, có thể giúp cô đối phó rất nhiều tình huống đột ngột phát sinh. Về phần Ted, đừng nhìn vẻ không có tiền đồ của anh ta trước mặt cô, thực tế là một tay đầy kinh nghiệm. Khi đối mặt với người ngoài, anh ta chính là người đại diện tháo vát nhất, nắm trong tay đại cuộc, ánh mắt tinh tường.
Trầm Khánh Khánh đi lên tầng hai, trên này rất ít người, người đặc biệt như cô được phục vụ như khách quý. Nhân viên phục vụ chào đón đưa cô vào ghế. Còn chưa tới cửa đã nghe thấy một trận cười, lông mày Trầm Khánh Khánh bây giờ có thể kẹp chết một con ruồi.
Trương Hiển Chính, sao hắn ta lại ở chỗ này?
Mặc dù vạn lần không muốn, hiện tại Trầm Khánh Khánh cũng không còn cách nào là quay đầu bước tiếp.
“Đạo diễn Lục! Thật ngại quá, em đến muộn.”
Trầm Khánh Khánh cười cười đẩy cửa vào, đảo mắt thấy bên trong tổng cộng ba người: Lục Tường Thiên, Văn Hào, còn có Trương Hiển Chính.
Lục Tường Thiên lập tức đứng dậy vẫy tay ra hiệu: “Không sao, không sao! Ai chẳng biết đại minh tinh chưa bao giờ trễ hẹn. Là bọn anh đến sớm! Đến đây, mau ngồi đi!”
“Khánh Khánh.” Văn Hào thay Trầm Khánh Khánh kéo ghế dựa, “Mời ngồi”.
Trầm Khánh Khánh thầm khinh bỉ. Từ bộ phim đó, người này liền tỏ ra ga-lăng với cô, giới truyền thông chộp được trở thành scandal mới nhất của Trầm Khánh Khánh: tình cảm chị em mờ ám. Thế nhưng lúc ấy vì để quảng cáo cho bộ phim mới của mình, cô cũng đành mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Trầm Khánh Khánh ngồi xuống: “Cảm ơn! Đừng khách sáo, chúng ta đều là người quen cả.”
Trương Hiển Chính ngồi đối diện, bộ râu giật giật hưng phấn, cười nói với Lục Tường Thiên: “Ha ha, tôi nói anh Lục này, anh thật may mắn, có thể hợp tác cùng diễn viên xinh đẹp lại có phong thái như vậy. Ai chẳng biết hợp tác cùng Trầm Khánh Khánh, thì bộ phim coi như đã thành công hơn phân nửa. Anh xem “Khuynh sào” không phải là bộ phim hay nhất, kịch bản tốt nhất, còn cả anh nữa, đạo diễn tài giỏi nhất đó sao?”
Thịt mỡ trên người hắn ta so với trước kia còn nhiều hơn một vòng, bộ dáng trước kia còn có thể coi là dễ nhìn, bây giờ chính là một con heo. Trầm Khánh Khánh nhìn thấy đã buồn nôn, lập tức vô vị đối với đồ ăn trước mặt, nhưng cô vẫn mỉm cười đáp lại: “Đạo diễn Trương, mấy lời này của anh thật làm tôi xấu hổ.” Nói xong, khuôn mặt đỏ lên thật.
“Ha ha, Tiểu Khánh! Đạo diễn Trương không tâng bốc em đâu! Anh cũng cho là như vậy đó.” Lục Tường Thiên trước giờ ngay thẳng, nói: “Hợp tác với em đúng là vinh hạnh của anh. Nếu diễn viên nào cũng đều chuyên nghiệp như em, đạo diễn bọn anh có thể bớt hao tâm tổn trí. Lần này mọi người hợp tác rất vui vẻ.”
Văn Hào cũng phụ họa: “Đúng vậy. Em cũng học được rất nhiều từ Trầm Khánh Khánh. Lễ trao giải ngày đó chị được giải, tuy đã gửi một lời chúc ngắn, nhưng em vẫn muốn trịnh trọng chúc mừng chị trở thành nữ diễn viên của giải thưởng Kim Tôn.”
“Đúng lắm, đến nào! Trước tiên chúng ta cụng ly, chúc mừng Tiểu Khánh! Đối thủ là An Thiến, cũng không dễ dàng chút nào.” Lục Tường Thiên nâng ly đứng dậy, nói.
Trầm Khánh Khánh cũng đứng dậy theo: “Cũng chúc mừng đạo diễn Lục. Đều nhờ đạo diễn Lục chỉ dạy ít nhiều, còn cả Văn Hào hỗ trợ. Nếu không có đồng nghiệp, không có tổ biên kịch, em cũng không thể diễn vai Hoàng Thuần xuất sắc như vậy.”
Một ly rượu lót bụng, xem như mở dạ dày, mọi người tiến đến mỹ thực trên bàn. Trầm Khánh Khánh thừa lúc người khác chuyên chú vào đồ ăn, cô nhanh tay gửi cho Ted một tin nhắn: “Anh không muốn sống phải không? Vì sao con heo kia lại ở đây?”
“Tiểu Khánh, hai ngày nay thân thể có tốt không? Hôm đó Nhĩ Kinh Tể nói em không khỏe, bọn anh đều rất lo lắng.”
Trầm Khánh Khánh vội tươi cười: “Đạo diễn Lục yên tâm. Em không sao cả, có lẽ là do quá mệt mỏi thôi.”
Trương Hiển Chính thân thiết nói: “Em nên chú ý sức khỏe. Cuối tuần này “Tuyệt đại phong trần” sẽ khởi quay, lại phải tất bật hơn mấy tháng.”
“Vâng. Em sẽ chú ý.” Trầm Khánh Khánh cảm thấy thật chán ghét, vẫn phải gật đầu nói.
“Tiểu Khánh có lẽ còn chưa biết.”
“Chuyện gì?”
Lục Tường Thiên vỗ vỗ bả vai to mập của Trương Hiển Chính ngồi bên: “Đạo diễn Triệu vì cơ thể không khỏe đành xin nghỉ. Việc quay phim “Tuyệt đại phong trần” lần này do đạo diễn Trương đảm nhiệm.”
Trầm Khánh Khánh vô cùng kinh ngạc, nhưng người đã luyện thành tinh như cô vẫn chưa để lộ cảm xúc ra ngoài, tỏ ra chút ngạc nhiên vừa đủ, hỏi: “Sao lại như thế? Em vẫn chưa nhận được thông báo. Đạo diễn Triệu không có việc gì chứ?”
Trương Hiển Chính sờ cái cằm ngấn mỡ, nói: “Chuyện này là nhà đầu tư Phương mới quyết định chiều nay. Đạo diễn Triệu bệnh tim đột phát, nhưng bây giờ đã ổn định rồi. Giữa đường đổi người thật có hơi vội vã. Có điều lần hợp tác này cũng xem như cơ duyên xảo hợp. Em xem, hai ngày trước anh còn muốn mời em hợp tác, bây giờ cơ hội liền từ trên trời rơi xuống.”
“Nhưng không phải đạo diễn Trương còn chuẩn bị một bộ phim Tết sao?”
Trương Hiển Chính khoát tay, cười đến híp cả hai mắt: “Ha ha, không sao, sẽ không gây trở ngại gì. Nếu em có hứng thú với bộ phim tiếp theo của anh, vậy thật quá tốt! Được đó, người anh em Lục.”
Hiện tại tâm trí Trầm Khánh Khánh đều những tưởng tượng về cảnh người đàn ông bụng phệ này bị tứ mã phanh thây. Nhưng cô biết bản thân giờ này phải nhẫn nhịn, Trương Hiển Chính là cổ đông lớn của giải trí Thời Đại. CEO công ty giải trí Thời Đại Kiều Hàn Thâm và hắn có quan hệ thân thiết, trong Cục Quản lý phát thanh, truyền hình và điện ảnh (SARFT) cũng có người che đậy, nên vài năm nay thế lực của hắn càng ngày càng lớn. Mặc dù người này có chút tài năng, thế nhưng lại dựa vào đó mà làm ra quá nhiều việc bẩn thỉu. Có lẽ ngay cả chính hắn cũng không nhớ mình đã ngủ với bao nhiêu nữ nghệ sĩ và người mẫu. Có vài đạo diễn ghê tởm trong ghê tởm, nhưng thành quả sau khi ngủ cùng họ cũng không tồi, hôm sau tỉnh lại chuyện gì đã đáp ứng sẽ không quên. Còn người này thì lại khác. Cho dù bạn có triền miên với hắn một đêm, thậm chí là mấy đêm đi nữa, hắn ăn xong liền phủi tay chùi mép, trừ khi còn dư vị với bạn. Nếu không thì tức khắc vứt bỏ như cục giấy vệ sinh tầm thường, ném bạn vào WC.
Năm năm trước khi Trầm Khánh Khánh mới vào giới giải trí, chưa có nhiều kinh nghiệm, cũng không hiểu biết như hiện tại, vẫn tưởng Trương Hiển Chính là một đạo diễn tài năng, sau khi casting thì được một vai diễn nhỏ. Nhưng lúc ấy diễn viên phụ vẫn chưa chọn được, Trầm Khánh Khánh lại là người có tham vọng, tất nhiên mơ ước đi lên từ vai diễn ấy, không ngờ ở dưới trướng Trương Hiển Chính.
Buổi tối hôm đó, ở giữa gian ghế lô [2], Trương Hiển Chính đặt bàn tay béo ú vuốt ve từng quãng trên lưng Trầm Khánh Khánh. Hắn nhẹ nhàng ám chỉ bên tai cô: “Anh nghĩ em không thích hợp với vai diễn này, tối nay chúng ta thảo luận một chút chứ?”
[2] ghế lô: ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi
“Khánh Khánh, chuyện này không thành vấn đề chứ? Cuối tuần này sẽ khởi quay, anh nghĩ chắc ngày mai em có thể nhận được thông báo chính thức. Hôm nay vừa đúng lúc đạo diễn Lục mời em ăn cơm, sẵn tiện tới đây thông báo cho em."
Tiếng cười ha hả của Trương Hiển Chính kéo Trầm Khánh Khánh về thực tại, điện thoại trong tay cô vẫn lặng yên không nhúc nhích. Không biết Ted đã chết ở chỗ nào rồi, đừng nói là chạy đến chỗ anh chàng gay nào tìm lạc thú chứ?
Xem cô trở về phát tán ảnh khỏa thân của anh ta như thế nào đi!
Trầm Khánh Khánh nghĩ đến chuyện phải ngây ngốc cùng vào cùng ra với ba người này ba tháng, tế bào toàn thân đều kêu gào.
Trương Hiển Chính ngồi xuống phía trước, đôi mắt nhìn chằm chằm Trầm Khánh Khánh không tha. Ánh mắt kia làm Trầm Khánh Khánh cực kỳ buồn nôn.
“Có lẽ… nếu lát nữa em có thời gian, chúng ta có thể nghiên cứu kịch bản một chút. Anh nghe đạo diễn Lục nói Khánh Khánh diễn rất nhập vai, chắc chắn sẽ có nhiều kiến giải độc đáo.”
Trầm Khánh Khánh kìm nén kích động muốn đâm vào hai con mắt cá vàng của hắn, đang muốn tìm một cái cớ để từ chối khéo léo, lại nghe có người nói: “Đương nhiên không thành vấn đề. Đạo diễn Trương cứ yên tâm đi.”
Trầm Khánh Khánh sửng sốt, không ai thay cô từ chối hết sao?
Ngoài cửa, Trữ Mạt Ly đến bên cạnh Trầm Khánh Khánh, gọi người thêm một chỗ ngồi, giống như anh mới là chủ nhân của bữa cơm này, cởi bỏ một nút áo âu phục, tao nhã ngồi xuống: “Không ngại nhiều người chứ?”
Lời tác giả: truyện này sắp đặt rất nhiều rắc rối, cũng hơi cẩu huyết, làm ơn chuẩn bị sẵn sàng rồi hãy nhảy hố
~~
Ha ha, đừng để câu trên hăm dọa, mau nhanh nhanh nhảy xuống đi~
Không xứng Không xứng - Tội Gia Tội