I like intellectual reading. It's to my mind what fiber is to my body.

Grey Livingston

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồng Tiểu Ái
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 62 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 733 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 08:03:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3: Yêu Thầm
dit: Pingki Kết hôn cũng mệt thật.
Cố Ái đi vào phòng ngủ, ngáp dài một cái, duỗi thẳng thắt lưng, hai tay dang rộng ra, liền bổ nhào lên chiếc giường êm ái. Trong đầu gạt hết những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay, tự bản thân ình điểm tuyệt đối vì những gì đã biểu hiện. Sau khi cho điểm xong, cảm thấy thực mỹ mãn, khóe miệng hơi hơi cong lên, mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.
Mới vừa mơ màng được một lúc, liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
Bị đánh thức giữa chừng, Cố Ái cực kì khó chịu, mặt nhăn mày nhíu, mang theo chút tâm tình bực bội nhảy xuống giường, hai mắt nhập nhèm buồn ngủ chạy ra mở cửa, lại nhìn thấy Lâm Trình đang đứng ngay trước cửa, trên tay anh ta cầm một ly sữa nóng.
“Cho em.”
Hai chữ vô cùng đơn giản, ngữ điệu lạnh lùng cùng với vẻ mặt không cảm xúc, vừa nói chuyện vừa đưa ly sữa tới cho cô.
Nhìn ly sữa anh ta đã hâm nóng, Cố Ái ngẩn người ra, không biết là thụ sủng nhược kinh hay là vì hành động của anh ta mà không thể tin được, cô giống như mới bị làm cho bừng tỉnh, cảm xúc khó chịu vì bị đánh thức lúc nãy trong nháy mắt biến mất không còn dấu vết. Tay bất giác đưa ra, nghi hoặc nhìn anh ta, vài giây sau mới có phản ứng lại mà ngoan ngoãn nhận ly sữa, khách khí khẽ mỉm cười: “Cảm ơn anh.”
Anh ta có lẽ vừa mới tắm xong, trên người phảng phất mùi hương rất dễ chịu.
Cố Ái cầm ly sữa, trên ly còn lưu lại mùi hương từ những ngón tay Lâm Trình, cùng với mùi sữa, chậm rãi thấm vào lòng người.
Thấy cô khách khí lại ôn hòa như vậy, nét mặt Lâm Trình vẫn không chút thay đổi khẽ gật đầu: “Chỉ là tiện tay mà thôi, trước khi đi ngủ tôi cũng có thói quen uống sữa.”
Nghe anh ta nói như vậy, Cố Ái khẽ cười: “Có thói quen giống nhau thật là tốt.”
Anh giống như còn muốn nói thêm điều gì, bạc môi vừa hé mở, nhưng rồi lại thôi, sau một lúc lâu mới lạnh nhạt nói: “Chuyện xảy ra tại buổi hôn lễ hôm nay, là lỗi của tôi. Loại chuyện này, về sau sẽ không tái diễn nữa.”
Khi anh nói với cô chuyện này, hai mắt anh nhìn cô chăm chú, vì phép lịch sự, Cố Ái ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh.
Ánh mắt của anh ta rất đẹp cũng rất sâu, có điều, nếu nhìn kĩ một chút, sẽ phát hiện trong ánh mắt đó tràn ngập bi thương, cô đơn cùng hiu quạnh. Lại có chút thần thái bất khuất. Không biết có phải là do mắt mình có vấn đề hay không, khi nhìn vào mắt anh ta, cô cảm giác hình như anh ta có một tia bối rối.
Lúc Cố Ái còn đang nhíu mày nghi hoặc, Lâm Trình đã nói xong, không đợi cô có phản ứng gì, liền xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng dáng cao lớn của anh ta, Cố Ái nhướng mày: Sau lưng người đàn ông này, nhất định có chuyện gì đó. Bởi vì trong ánh mắt anh ta cất giấu rất nhiều điều, vô cùng thần bí.
Nhìn ly sữa, Cố Ái nhấp một ngụm nhỏ, mày lại nhướng lên, độ ấm rất vừa…
———-greenhousenovels ———–
Lúc này đã là một giờ sáng, thế nhưng Lâm Trình lại không có chút cảm giác buồn ngủ nào, nhớ tới khoảnh khắc vừa rồi cùng cô đối diện kia, trái tim anh liền đập loạn liên hồi.
Sau khi ngồi trong phòng khách hút mấy điếu thuốc, Lâm Trình đứng dậy khoác thêm áo ra khỏi phòng, đi đến bên hồ nước.
Dường như từ năm anh 18 tuổi đã bắt đầu, mỗi khi lòng không yên tĩnh anh rất thích đến nơi nào có nhiều nước ngồi một chút. Nhìn nước, anh cảm giác tâm tình thả lỏng hơn rất nhiều.
Ban đêm gió nhè nhẹ thổi, cảm giác thực thư thái.
Có tiếng bước chân vang lên ở sau lưng, ngoảnh đầu nhìn một cái, là Ninh Phi.
Ninh Phi là trợ thủ đắc lực nhất của anh, đã đi theo anh năm năm nay.
Tuy rằng tuổi Ninh Phi mới chỉ hai mươi lăm, thế nhưng kinh nghiệm và sự thuần thục tuyệt đối không ít.
“Sao cô vẫn còn chưa nghỉ ngơi?”
Giọng điệu của anh trầm thấp mà lạnh như băng, nhưng không biết vì điều gì, tuy rằng rất lạnh, nhưng lại làm cho người ta cảm giác rất an tâm. Nghe Lâm Trình hỏi như vậy, Ninh Phi cười cười: “Giống như ngài, không ngủ được.” Nói xong, cô đi tới, đứng ngay bên người anh.
Nghiêng đầu nhìn sườn mặt của anh, tuấn lãng, góc cạnh rõ ràng, có điều lại để lộ ra chút mỏi mệt ưu thương, không hiểu sao, Ninh Phi có chút đau lòng, ngẩn người nhìn anh một hồi thật lâu, mãi tới khi Lâm Trình quay mặt sang trừng mắt cô một cái, cô mới cuống quít thu hồi ánh mắt.
Lâm Trình từng nói, nếu muốn ở lại bên người anh lâu dài, tốt nhất đừng nên động tâm với anh.
Sau khi thu ánh mắt về, Ninh Phi điềm nhiên như chưa làm gì hết mà nói: “Sau này có thể cùng cô ấy sớm chiều bên nhau, cho nên trong lòng thực vui vẻ. Nhưng lại sợ hãi càng tới gần cô ấy bản thân sẽ càng yêu đến mức không kiềm chế được, cuối cùng chính là khiến bản thân càng đau khổ hơn. Cho nên mới phiền muộn mà không ngủ được, đúng không?”
Đi theo bên người anh năm năm, Ninh Phi tự cho là mình có thể hiểu hết tất cả những gì anh đang suy nghĩ.
Anh được mọi người tôn xưng là “Tiểu Trình gia”, danh tiếng ở thành phố S này không ai là không biết đến, trầm mặc ít lời, nói năng thận trọng, những người từng tiếp xúc với anh đều nói rằng anh là một nhân vật lợi hại, lạnh lùng mà tàn nhẫn. Có người nói rằng, chỉ cần anh nhắm trúng mục tiêu, hay thứ gì anh vừa ý, đều trốn không thoát lòng bàn tay của anh.
Trong mắt người ngoài, anh là một người mạnh mẽ, mạnh đến mức không gì là không làm được, nhưng chỉ có Ninh Phi biết, người đàn ông mạnh mẽ này có một nhược điểm trí mạng —— nhược điểm đó chính là Cố Ái.
Một khi đã xác định quan hệ với Cố Ái, chỉ cần nhắc đến tên Cố Ái một chút thôi, mấy dây thần kinh ngày nào cũng căng cứng kia của anh sẽ nhu hòa đi lập tức. Đơn giản là vì anh thích Cố Ái, tới tận bây giờ đã yêu thầm cô ấy bảy năm.
Một người đàn ông thế nhưng lại yêu thầm một cô gái đến bảy năm, đó là khái niệm gì?!
Hơn nữa, ở trong lòng Ninh Phi, anh lại là một người vĩ đại vô cùng.
Anh biết hương nước hoa mà Cố Ái thích nhất, biết loại hàng mà cô ấy yêu nhất, biết cả thói quen ăn uống của cô ấy, sở thích, cũng biết cả ngôi sao mà cô ấy hâm mộ nhất, đĩa CD thích nghe nhất…
Đi theo Lâm Trình lâu như vậy, nếu bỗng một ngày phát hiện Lâm Trình cảm thấy hứng thú với chuyện gì, không cần suy nghĩ nhiều cũng đoán được nhất định là Cố Ái thích làm chuyện đó. Chỉ cần cô ấy thích, anh đều làm qua. Tựa như trước đó vài ngày, Lâm Trình không biết làm thế nào biết được Cố Ái trước khi đi ngủ thường uống sữa, rồi sau đó anh cư nhiên trước khi đi ngủ cũng sẽ uống một ly. Ninh Phi nghĩ, đây chính là cái gọi là yêu ai yêu cả đường đi chăng?! Khi yêu một người, sẽ muốn bắt chước làm theo thói quen của người đó, thậm chí những sở thích, động tác, cuối cùng bất tri bất giác đem những thói quen của người kia biến thành thói quen của chính mình.
Có đôi khi, Ninh Phi thật sự không thể không khâm phục Lâm Trình, suốt thời gian qua, cô chưa bao giờ nhìn thấy bên cạnh anh xuất hiện bất kì bóng dáng của một người phụ nữ nào. Phải biết rằng, với danh tiếng của Tiểu Trình gia, chắc hẳn phải có đến hàng tá lớn phụ nữ muốn bò lên giường của anh, huống chi, Tiểu Trình gia năm nay mới chỉ hai mươi tám tuổi, tuổi trẻ lại anh tuấn. Nhưng phụ nữ dù có xinh đẹp đến cỡ nào, cũng chẳng bao giờ anh thèm bỏ chút thời gian liếc mắt lấy một cái.
Mỗi ngày anh đều vùi đầu vào công việc, tựa như không cho phép mình dư ra chút thời gian nhàn hạ nào, tinh lực anh dồi dào đến mức khiến Ninh Phi có cảm giác anh như một cỗ máy cứng nhắc làm việc không ngừng nghỉ. Cho dù anh ngẫu nhiên ngồi yên đến ngẩn người, thì cũng chính là ngẩn người nhìn ảnh chụp của Cố Ái trên tạp chí. Cố Ái là một tiểu thư xinh đẹp nổi tiếng ở thành phố S, thường xuyên được mời đến những cuộc xã giao, thế nên tin tức của cô cũng thường xuất hiện trên báo chí, cô ấy so với những minh tinh còn nổi tiếng hơn nhiều.
Tình yêu thầm kín của Lâm Trình dành cho Cố Ái khiến Ninh Phi cảm thấy thực hâm mộ lại ghen tị, có lúc cũng thực nghi hoặc, nghi hoặc anh vì sao lại thích Cố Ái đến như thế.
Một ngày nọ, cô cố lấy hết dũng khí ra hỏi anh, anh chỉ trả lời: “Hoa hướng dương đương nhiên sẽ luôn hướng về mặt trời.”
Ninh Phi chưa từ bỏ ý định, lại hỏi: “Tại sao mặt trời kia nhất định cứ phải là Cố Ái?”
Ngày đó, hắn lạnh lùng nhìn cô, lạnh lùng nói: “Chẳng tại sao cả, nhưng cô gái khiến tôi động tâm, tôi sẽ không ép cô ấy phải ở bên mình.”
Ngày đó, nghe hắn nói như vậy Ninh Phi chỉ khẽ cười: “Tiểu Trình gia, ngài suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, không hề có ý nghĩ không an phận.”
———–Greenhousenovels ————
Trong lúc Ninh Phi còn đang chìm trong suy nghĩ của mình, lại nghe Lâm Trình nói: “Đi điều tra một chút xem người phụ nữ trong đoạn phim hôm nay là ai, tại sao tôi không có chút ấn tượng gì về chuyện này vậy?”
“Không cần điều tra, ngài không nhớ nhưng tôi có.” Ninh Phi mỉm cười nhẹ nhàng, vén những lọn tóc dài ra sau tai ngồi xuống băng ghế dài bên cạnh hồ: “Cuối tuần trước, ở câu lạc bộ đêm “Mị sắt”, sau khi ngài đi ra từ toilet, liền nói muốn đi tắm rửa, còn bảo tôi lập tức đi mua cho ngài một bộ quần áo mới, ngài quên rồi sao?” Nhìn bộ dạng nghi hoặc của anh, Ninh Phi lắc đầu cười cười: “Đúng là quý nhân hay quên.”
Kỳ thật, không có chút ấn tượng nào cũng là bình thường, Lâm Trình bận rộn như vậy, chút việc cỏn con này, anh không có thời gian để tâm.
Lại nói, tối thứ bảy ngày đó, Lâm Trình hẹn một vị khách hàng ở câu lạc bộ đêm Mị Sắt bàn chuyện làm ăn, sau khi bàn bạc ổn thỏa, Lâm Trình đứng dậy đi toilet. Khi anh giải quyết xong, chuẩn bị đi ra ngoài, bỗng nhiên có một người phụ nữ lạ mặt đi vào chặn giữa đường đi, sau đó người phụ nữ kia nhào vào lòng anh, đẩy anh quay ngược vào trong toilet một lần nữa.
Vào buồng vệ sinh nam rồi, người phụ nữ kia thành thục đóng cửa lại, rồi sau đó quyến rũ tựa như một con rắn quấn lấy người anh.
“Anh đẹp trai, ở trong này làm một lần thế nào? Nơi đó của em khó chịu quá…” Thanh âm người phụ nữ thực nũng nịu, hai mắt khép hờ nhìn anh, cặp đùi lại như vô tình mà cố ý cọ qua lại, làm đủ trò lả lơi trêu chọc Lâm Trình.
Ngày đó, nhìn người phụ nữ ngã vào người mình, Lâm Trình chán ghét cau mày, một phen đẩy cô ta ra, sau đó đi đến bên bồn rửa tay vặn nước rửa sạch tay mình: “Tôi có bệnh thích sạch sẽ.”
Sau khi rửa xong, Lâm Trình liền xoay người rời đi, quay lại phòng bao, liền nói muốn đi tắm ngay, còn cởi quần áo ngay lúc đó, ra lệnh cho cô đem toàn bộ vứt đi, rồi mua cho anh đồ mới.
Nghe Ninh Phi nói, Lâm Trình dần dần có chút ấn tượng, khóe miệng trào phúng nhếch lên, lạnh lùng cười: “Hình ảnh ngày đó cư nhiên bị ghi lại, còn đem chiếu ở hôn lễ của tôi, xem ra có người cố ý muốn tôi bẽ mặt. Đáng tiếc lại phải để hắn thất vọng rồi.”
Nhìn xuống đồng hồ, giờ đã gần hai giờ sáng.
“Quay về nghỉ ngơi đi.” Lâm Trình nói xong, lập tức xoay người, nhanh chóng rời đi.
Ninh Phi từ ghế băng đứng lên, nhìn theo bóng lưng của anh, nói: “Ngày mai ngài đến nhà tôi mang Quai Quai về nhà mới của ngài và Cố tiểu thư đi thôi.”
“Uhm.”
Lâm Trình gật đầu, rồi sau đó dần dần biến mất trong màn đêm.
Quai Quai là một con chó thuộc giống Samoyed có bộ lông trắng như tuyết.
Kỳ thật Lâm Trình cũng không thích nuôi chó lắm, sở dĩ anh mua chú chó Samoyed kia, cũng chính là vì ngày nào đó ngẫu nhiên đi qua cửa hàng thú cưng, nhìn thấy Cố Ái đang đùa giỡn với chú chó này.
Bà chủ thấy Cố Ái trông có vẻ rất thích chú chó này, vì thế liền nói: “Tiểu thư, cô thích nó như vậy, sao không mua về nhà nuôi?”
“Cháu rất muốn nuôi em ấy, nhưng mà mẹ cháu bị bệnh suyễn, dị ứng với lông chó, cho nên trong nhà không thể nuôi.” Cố Ái nói xong, đứng lên, vẫy tay chào tạm biệt con chó, rồi sau đó nhún nhún vai với bà chủ: “Thôi cháu phải về đây, càng nhìn lại càng muốn đem về, haiz.”
Cố Ái chân trước mới vừa đi, ngay phía sau Lâm Trình liền đi vào cửa hàng, dứt khoát nói với bà chủ, anh muốn mua con chó này.
Công việc Lâm Trình luôn bận rộn, chỉ sợ không chăm sóc cho con chó được tốt, liền mang nó sang để ở nhà Ninh Phi, thỉnh thoảng anh lại qua đó thăm nó.
Anh đặt cho con chó một cái tên là “Quai Quai”, Ninh Phi nghĩ, sở dĩ gọi Quai Quai, là bởi vì Quai đọc gần giống như Cố Ái chăng?!!!
Hôn Nhân Giả Hôn Nhân Giả - Hồng Tiểu Ái