Books let us into their souls and lay open to us the secrets of our own.

William Hazlitt

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 41 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 456 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:27:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
hap 3:
Mãi suy nghĩ về cái tên mà đáng ra mình không nên nghĩ về đó nên tôi đã chẳng nhận ra mặt tôi đang nhìn rất ư là ngu, rõ ràng là trông vừa ngu ngơ khờ khạo mà vừa nhìn đần đần, con Lam dùng cùi chỏ thúc thúc vào cái tay tôi dùng để chống cằm, nhưng đương nhiên tôi không biết, nó thọc luôn vào xương sườn, lúc này tôi mới giật mình la đau. Sau khi la đau xong, tôi ngửa mặt lên thì....Ôi trời! Cả lớp đang nhìn tôi, có những đứa con gái đã che miệng cười khúc khích, sau đó đưa mắt lên bục bảng thì...bà cô chủ nhiệm đang nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn, sợ chết khiếp tôi cúi mặt xuống, nhưng:
-Em Nhật Linh, đứng lên đi ra ngoài ngay!-Bà cô nói như thét
Rõ ràng bà cô biết mẹ tôi không hề có quyền lực, tôi chỉ là đứa nhà nghèo nên bả không ngại kĩ luật tôi đây mà, tức quá chừng!
Nhưng biết làm sao đây? Đúng là tôi không có quyền gì thật, đành ngậm ngùi đứng dậy là thi hành mệnh lệnh, vậy mà bả còn chưa vừa lòng, tui đứng ở ngoài nghe giảng thì:
-Em đứng nép qua 1 bên cho tôi
À, hóa ra bả không muốn nhìn thấy mặt tui, tui đâu có xấu đâu! Thế là tiếp tục lặng thầm mà lũi đi cho khuất mắt bả. Tức anh ách mà không làm gì được, tôi đứng khoanh tay dựa lưng vào tường, nhìn xuống đất. Đứng ngoài nắng nên tôi thừa biết 2 cái má tôi đang đỏ ửng lên vì nóng. Quên mất nhỉ, bật mí ấy bạn một chuyện, đó là da của mình trắng lắm, lại nó cái má hồng hồng, chỉ khổ lúc ra nắng được một lúc thì mặt mình dần chuyển sang sắc đỏ nhanh như con tắc kè bông đang tránh kẻ thù nguy hiểm vậy.
-Bé đây cũng dễ thương quá nhĩ
Tôi chợt giật mình và nhìn lên thì phát hiện trước mặt mình là hắn, hắn chính là tên Vỹ đó, sao hắn lại ở đây? Rõ ràng lớp 12 không có ở cùng lầu với lớp 11 mà.
-Tại sao anh lại ở đây?
-Tôi nhớ bé được không?Tôi nhớ thì tôi xuống không được hả?
-Nói dối
-Không hề
Nói rồi hắn tiến gần lại. Tôi cuống cuồng định bước lùi, nhưng....chẳng phải tôi đang đứng sát tường hay sao? Chết chắc rồi. Hắn chống tay vào tường, đưa mặt hắn sát lại mặt tôi, sau đó hắn đưa tay vuốt má tôi 1 cái. Ôi trời! Làm sao đây? Nhanh thật nhanh, hắn hôn lên má tôi 1 cái, nhanh tới nổi tôi không làm sao mà tránh được. Tôi giật mình, xô nhanh hắn ra và hét lên:
-Làm cái gì vậy?
-Hôn bé
-Ơ hay! Tại sao lại hôn tôi?
-Thích
-Thích gì làm đấy à?
-Ừ
Tức quá! Tên này mặt dày ra phết. Nói xong câu đó thì hắn cũng bước đi mất. Nhưng giờ tôi mới để ý là hắn cũng đẹp trai đó chứ.
Nghe tiếng la của tôi, bà cô liền chạy ra, mà lúc đó thì hắn đi mất rồi. Vậy là tôi bị bả la ột trận vì tự nhiên đứng trong trường la làng, cũng may là cái vô-lum của tôi không quá to nên chỉ có lớp tôi hay cùng lắm là thêm lớp kế bên nghe. Thế là tức càng thêm tức.
(Chap này ngắn vì mình viết vội để đi thi, chap sau mình sẽ cố viết dài hơn ^^!)
Chap 3 (tt)
Hết tiết toán, tôi vác cái mặt hầm hầm vào gặp con Lam. Có lẽ lúc tôi la lên, ai cũng nghe hết nhưng chắc là không nghe rõ tôi nói cái gì rồi nên ai cũng nhìn tôi như con điên trốn viện. Ấm ức quá, chịu không nổi, tôi liền kể với con Lam, nó không dám cười to mà chỉ che miệng cười khúc khích. Chắc nó sợ người ta tưởng bệnh điên của tôi lay nhiễm qua nó. Sau khi cười đến sái cả mồm, nó mới "phán":
-Linh đừng để ý ảnh. Ảnh là vậy mà. Bạn mới tới nên không biết thôi. Ảnh thay bồ cứ như thay áo, hôm nay cô này, mai cô nọ, nhỏ nào trụ được lâu nhất là 1 tuần cũng bị ảnh "đá" thôi
À. Hóa ra tên này là một thằng khốn thứ thiệt, con gái mà hắn dám quay như quay chong chóng, làm cho ai cũng phải điên đảo. Nhất định mình phải cho hắn 1 bài học, rõ ràng ban nãy, mình còn chưa kịp tặng hắn 1 cái tát vì tội hôn mình mà hắn chạy mất rồi. Nhất định phải trả thù. Nhất định là thế. Ngay sau khi ý nghĩ trả thù an tọa tại một vị trí quan trọng, không thể nào quên được trong não của mình. Tôi lập tức vạch ra hẳn một kế hoạch trả thù hoàn hảo khiến cho hắn sẽ phải khổ sở tột cùng
~ Ra về ~
Mừng kinh khủng, chỉ mới 1 ngày đi học mà biết bao nhiêu là chuyện xảy ra làm tôi nhức đầu vô cùng
Về đến nhà, sau khi thay bộ đồng phục của trường ra, tôi nằm lăn ra ngủ vì quá mệt mỏi, mệt vì phải đạp xe lâu ơi là lâu, mệt vì phải đối đầu với hắn. Và cứ thế, tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Trong giấc mơ tôi thấy Duy, Duy bước tới gần và mỉm cười với tôi. Ôi! giấc mơ đó thật là đẹp biết bao nhiêu. Nhưng không! Hắn, chính hắn, là cái tên Triệu Vỹ đó, hắn bước tới, nhìn tôi, trong mắt hắn như có một ngọn lửa đang muốn nuốt chửng tôi. Tôi nghe tiếng Duy nói thật nhỏ:
-Anh sẽ bảo vệ em
Tôi liền núp ra sau lưng Duy. Nhưng hắn đã đẩy Duy qua một bên, bàn tay hắn nắm lấy cổ áo tôi và nhấc tôi lên. Tôi hoảng loạn vô cùng, không biết làm gì, tôi đưa tay nắm lấy cái cánh tay đang nắm chặt cổ áo tôi, cố gắng giật nó ra, nhưng vô vọng:
-Thả tôi ra đi. Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi mà. Đừng giết tôi
Có lẽ theo bản năng của mình mà tôi nói thế, chứ tôi làm gì có lỗi với hắn mà phải xin lỗi? Tuy vậy, hắn không tha, hắn đưa bàn tay lên cao, và bàn tay đó đang trong tình trạng là một nấm đấm, sẵn sàng đấm thẳng vào mặt tôi. Rồi hắn vụt nhanh cái bàn tay đó vào mặt tôi.
Nhưng tôi liền choàng tỉnh dậy. Tôi thở hòng hộc, cổ tôi cứ như mắc một thứ gì đó bên trong, khó thở vô cùng. Sau khi đã hô hấp bình thường lại, tôi dùng cái bàn tay bé nhỏ của mình, vo thành cái nắm đấm và tự đánh vào đầu mình, đồng thời lẩm bẩm nói một mình:
-Không có chuyện đó đâu! Không có chuyện đó đâu! Chỉ là mơ thôi! Mày chỉ mơ thôi mà Linh!
Sau khi tự trấn an mình xong, tôi mới giật mình phát hiện ra mẹ đang nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu. Như biết trước được mẹ sẽ hỏi gì, tôi nhanh nhẩu trả lời:
-Không có gì đâu mẹ, con chỉ gặp ác mộng thôi mà
Tôi khuyến mãi ẹ luôn một nụ cười ẹ yên tâm. Xong tôi nhìn thấy mẹ đang ôm một giỏ đồ dơ:
-Mẹ đi giặt đồ hả? Con đi với
Mẹ gật đầu. Thế là tôi có dịp quên nhanh đi cơn ác mộng đó.
Sau khi giặt đồ xong, tôi chạy sang nhà bác Ba mượn cái thao bằng thiếc:
-Bác Ba ơi! Bác có nhà không ạ?
-Có, có chuyện gì vậy Linh
-Dạ cho con mượn cái thao thiếc đi bác
-Con mượn làm gì?
-Dạ một chuyện rất quan trọng với con đó bác, bác cho con mượn đi
-Nhưng mà con mượn làm gì, mốt bác còn dùng nữa
-Cho con mượn đi mà, con mượn một ngày thôi, chiều mai con trả cho bác, nha nha, nha bác?- Vừa nói tôi vừa lắc lắc tay bác Ba
-Ừ thôi cũng được, xài nhanh rồi trả cho bác
-Vâng ạ
Nói xong tôi xách cái xô chạy về nhà, sẵn ghé qua tiệm tạp hóa mua thêm mấy chai hồ, vì không lấy ở nhà được, bị mẹ la mất. Xong tôi hí hửng chạy về nhà, tôi đổ hồ vào cái thao, bỏ đất cát,.... tạo thành một cái hổn hợp xanh xanh trong cứ như cức mũi mà tôi chẳng làm sao nhớ được mình đã cho gì vào. Bước 1 của kế hoạch trả thù đã được thực hiện. Ngày mai sẽ làm nốt những bước còn lại. Tôi cười, một nụ cười nửa miệng, chứa đầy sự nham hiểm cùng sự thích thú khi nghĩ về cái mặt của hắn khi kế hoạch được thực hiện.
(Bác Ba là hàng xóm của Nhật Linh, nhà của bác Ba cách nhà Linh chỉ có vài căn, Linh luôn coi bác như người mẹ thứ 2 của mình, vì bác rất tốt bụng và yêu thương Linh như con ruột
Hoàng tử lạnh lùng và công chúa thất lạc Hoàng tử lạnh lùng và công chúa thất lạc - thaotuyettrang1997