Nguyên tác: One Heart To Win
Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2023-06-19 09:36:07 +0700
Chương 2
T
IFFANY CẢM THẤY KHÓ CHỊU VÌ ĐÃ CÃI mẹ, cảm giác đau đớn vẫn còn đè nặng trong ngực nàng khi đi xuống nhà để ăn tối. Nhưng mẹ chỉ cần nhìn nàng là hiểu, bà giang tay ra. Tiffany sà vào để ôm bà. Cả hai mẹ con đều bật cười vì Tiffany, có chiều cao hơn mức trung bình, phải cúi người xuống để mẹ ôm.
Rose khoác eo Tiffany và dẫn nàng vào phòng ăn. Bữa tối vẫn trang trọng trong nhà Warren cho dù có khách hay không, nên hai mẹ con cũng ăn mặc trịnh trọng khi ăn tối. Đầm buổi tối của Tiffany có màu đỏ san hô, cổ váy vuông có đính phụ kiện màu ngà. Chiếc đầm của Rose có màu xanh biển, bà đeo một chiếc vòng đen, nhưng màu tóc đỏ rực rỡ của bà hoàn toàn tương phản với các màu khác. Duy nhất chỉ có Roy, đứa thứ ba trong bốn anh em nhà Warren thừa hưởng tóc đỏ sẫm của Rose. Hai đứa con trai khác có màu tóc vàng như cha. Riêng Tiffany có màu tóc đỏ ánh đồng vàng, pha trộn giữa màu tóc của cha và mẹ.
Spoiler
“Chúng ta sẽ không bàn về chuyện đó cho đến lúc phải chuẩn bị đóng đồ,” Rose trấn an Tiffany khi họ ngồi xuống bàn ăn.
“Vâng, mẹ. Con vẫn tự thuyết phục rằng con không phải đi. Nhưng giờ con đã quyết là sẽ đi rồi thì con có một vài câu hỏi đáng ra phải được trả lời từ lâu rồi.”
Tiffany nhận ra có lẽ nàng không nên ngụ ý thêm về chuyện chậm trễ kia. Mặt mẹ nàng thoáng chút cảnh giác trước khi mỉm cười. “Tất nhiên rồi con.”
“Con biết rằng có chuyến tàu tóc hành kéo dài bốn ngày đi thẳng đến California, đến Chiacago thì đã được hơn nửa đường rồi. Con cảm ơn mẹ vì sẽ đưa con đến tận đó, nhưng vì sao mẹ cứ phải ở lại Chicago mà không về nhà để đợi kết quả cuộc tìm hiểu chứ?”
“Đó thật sự là điều con thắc mắc đó à?”
Tiffany khúc khích cười. “Không. Con chỉ thấy nếu đã đi cùng con xa như vậy rồi, có lý do gì mẹ không thể đi luôn đến Nashart chứ. Sao phải ở hai tháng trong một khách sạn khi mà—“
“Chicago là thành phố lớn gần nhất có đủ tiện nghi quen thuộc với mẹ.”
“Tốt thôi, nhưng chẳng nhẽ Nashart không có nổi một cái khách sạn sao mẹ?”
“Vào lúc mẹ còn ở đó thì không, chỉ có một nhà trọ thôi. Có lẽ giờ cũng đã có một khách sạn rồi, nhưng mẹ không thể ẩn mình ở một thị trấn nhỏ như thế. Quá nhiều người nhớ mặt mẹ. Frank sẽ tìm ra mẹ và đạp cửa phòng mẹ.”
Tiffany ngờ vực nhìn mẹ. “Đạp cửa phòng mẹ á? Mẹ đang cường điệu đấy hả mẹ?”
“Không chút nào.”
“Vậy tại sao ông ấy không đến tận đây mà đạp cửa xông vào đi?” Tiffany hỏi, giọng nàng có chút giận dữ nhưng may cho nàng, mẹ nàng có vẻ không nhận ra.
“Vì ông ấy biết mẹ sẽ bỏ tù ông ấy.” Rồi Rose chán chường nói thêm. “Ở Nashart không ai thèm chớp mắt với lối hành xử huyên náo đó.”
“Vì sao vậy mẹ?”
“Vì mẹ vẫn còn là vợ ông ấy, và họ đều biết điều đó.”
“Tại sao lại thế, mẹ?”
Câu hỏi đó vẫn treo lơ lửng giữa họ, câu hỏi mà Tiffany quan tâm nhất nhưng chưa nhận được một câu trả lời nào thỏa đáng cả. Ba mẹ nàng chia tay mười lăm năm nhưng vẫn chưa ly dị nhau nên không ai tái hôn được. Và Rose vẫn còn là một phụ nữ đẹp. Bà còn chưa tới bốn mươi tuổi nữa.
Ba mẹ Tiffany gặp nhau ở Chicago khi Rose đến thăm bà dì quá cố của bà. Vào buổi tối cuối cùng trong thành phố, Rose đã đến dự bữa tiệc ở nhà một người bạn của dì, một luật sư được Franklin Warren thuê làm hợp đồng cho các thương vụ của trang trại khi ông đến thành phố, nên ông cũng được mời tới bữa tiệc. Sau khi nói chuyện với nhau – cả tối hôm đó, Frank đã bốc đồng lên tàu ngày hôm sau và đi cùng bà đến tận New York. Ông bắt đầu tấn công như vũ bão làm Rose điêu đứng. Họ cưới nhau chỉ một tháng sau đó. Và đó là tất cả những gì Tiffany biết về cuộc hôn nhân của ba mẹ.
Khi Rose không trả lời, Tiffany hờn dỗi, “Con cứ tưởng khi con bước sang tuổi mười tám, mẹ sẽ nói cho con biết vì sao con sống ở đây với mẹ còn các anh em trai sống ở Montana với ba chứ.”
“Chẳng có gì để nói cả con ạ,” Rose lảng tránh và bắt đầu ăn món súp mới được mang lên. “Ba con và mẹ không hợp nhau.”
“Nhưng ba mẹ đã hoà hợp đủ lâu để cưới nhau và có với nhau bốn mặt con cơ mà.”
“Đừng hỗn với mẹ.”
Tiffany mủi lòng. “Con xin lỗi. Thật sự không cần thiết phải nhắc lại. Nhưng mà mẹ, con đã đủ lớn để được biết sự thật rồi, và con muốn được nghe trước khi thật sự gặp ông ấy.”
Rose vẫn không ngừng ăn. Cứ như thể bà đang làm như họ không có nói đến chuyện đó vậy. Còn Tiffany vẫn không đụng đến chút súp nào trong bát mình.
Nàng đang lưỡng lự xem nên cố thủ hay từ bỏ thì cuối cùng Rose cũng chịu nói, “Ba mẹ cưới nhau qúa nhanh, Tiffany ạ, trước khi chúng ta nhận ra rằng giữa chúng ta có quá ít điểm chung. Ba con cũng không cho mẹ biết trước về mối hiềm khích đi cùng với cuộc hôn nhân của mình. Nhưng mẹ vẫn cố sống chung với nó. Mẹ đã yêu ba con, con biết mà.”
Và bây giờ cũng vẫn thế, Tiffany nghĩ, nhưng nàng không nói ra miệng. Rose vẫn lẩn tránh câu hỏi của nàng. Chuyện Rose và Frank không hợp nhau chỉ là cái cớ bà đưa ra để không phải nói đến lý do thật sự khiến bà chia tay chồng.
Rose nói tiếp, “Lẽ ra mẹ có thể ly dị ông ấy nếu mẹ có một động lực.”
“Ý mẹ là một người đàn ông khác à?”
“Ừ. Nhưng không bao giờ có chuyện đó. Thật sự mà nói mẹ còn không chắc mẹ có thể ly dị được. Không lâu sau khi mẹ bế con trốn đi, ông ấy đã nói phản đối ly dị rồi.”
“Mẹ bế con trốn đi á?”
“Phải, giữa đêm, để mẹ có thể lên chiếc xe khách[1] đầu tiên vào sáng sớm trước khi Frank phát hiện ra. Lúc đó đường ray vẫn chưa nối đến Montana. Hầu gái của mẹ nói rằng mẹ không được khoẻ, để ngăn ông ấy biết được là mẹ đã rời đi.”
Tiffany hoàn toàn bị mê hoặc. Đây là lần đầu tiên nàng biết mẹ nàng đã bỏ trốn của Montana. Nhưng nếu Frank không thấy bà sau khi tỉnh dậy, thì có nghĩa là—
“Ba mẹ - không ngủ chung phòng à?”
“Không, không - theo đúng nghĩa đó.”
Tiffany không đỏ mặt khi đề cập đến chuyện này, nhưng nàng ngạc nhiên khi thấy mẹ nàng bỗng dưng đỏ bừng mặt. Rose thậm chí còn không đỏ mặt khi nói cho Tiffany biết những điều cần thiết về cuộc sống vợ chồng vài năm trước đây. Nhưng nếu cuộc hôn nhân của ba mẹ nàng tệ đến mức họ không ngủ cùng giường, thì Tiffany đã phần nào biết được câu trả lời. Hẳn là Rose đã không còn muốn chồng bà nữa – theo đúng nghĩa đó. Hoặc là vậy, hoặc là Franklin Warren bỗng dưng trở thành một người chồng tệ bạc đến mức Rose không còn chịu đựng hơn được nữa. Và khả năng đó mới là điều Tiffany muốn biết trước khi xuất hiện ở trang trại của ông ấy. Nếu ông cố ngăn nàng quay lại một khi nàng quyết định không kết hôn với Hunter Callahan như đã cố ngăn mẹ nàng bỏ đi thì sao?
Nhưng nàng buông tha không bắt mẹ nàng phải trả lời câu hỏi đó, vì thấy Rose có vẻ không mặn mà với chủ đề này. Và Tiffany vẫn còn tò mò xem làm thế nào mẹ nàng thoát đi được, đặc biệt khi nàng đang xem xét có thể bắt chước như vậy không.
“Không phải là cưỡi ngựa nhanh hơn đi xe sao mẹ?” nàng hỏi.
“Đúng rồi con, và mẹ cũng biết Frank có thể đuổi kịp mẹ con mình, nên khi đến thị trấn tiếp theo mẹ đã mua vé xe đến ga xe lửa gần nhất, nhưng mình không lên tàu. Thay vào đó, mẹ và con vẫn trốn trong thị trấn.”
“Con không hề có chút ký ức nào về chuyến đi đó cả, không chút nào hết.”
“Cũng đúng thôi, lúc đó con còn quá bé.”
“Vậy là ông ấy đi trước chúng ta hả mẹ?”
“Phải. Biết được ông ấy ở đâu còn đỡ căng thẳng hơn là cứ phải dè chừng ông ấy từ đằng sau. Mẹ đã đánh điện cho bà ngoại để báo cho bà biết ông ấy sẽ đến và tìm cách xua ông ấy đi. Mẹ không thể đi thẳng về nhà vì ông ấy quá ngoan cố. Ông ấy không ngủ hai ngày liền, chỉ đứng dưới đường, ngay trước nhà, chờ chúng ta xuất hiện. Ông ấy ở lại New York ba tháng, ngày nào cũng đập cửa nhà bà. Có lần ông ấy còn tìm cách xông vào nhà nữa.”
“Lúc đó chúng ta có đang ở trong nhà không mẹ?”
“Không, mẹ không về nhà cho đến khi ông ấy thật sự rời New York. Hai mẹ con mình trú ở nhà một người bạn học cũ của mẹ gần đó. Dĩ nhiên là bà ngoại phải báo cảnh sát bắt Frank, vì đã tấn công quản gia của bà và lùng sục trong nhà. Bà ngoại để ông ở tù một tuần trước khi rút lại đơn kiện theo yêu cầu của mẹ. Sau chuyện đó ông ấy mới bỏ cuộc và trở về Montana.”
“Có thể ông ấy chưa ly dị mẹ vì vẫn mong mẹ sẽ quay trở lại với ông ấy,” Tiffany nói. “Ôi, chắc là thế rồi. Cho dù mẹ có nói và làm những điều khó chịu như thế nào, ông ấy cũng vẫn nghĩ rằng sẽ có ngày mẹ quay trở về.”
“Mẹ có không mẹ?”
Rose hạ mắt nhìn xuống bàn. “Không.”
“Vậy mẹ không nghĩ là chính vì mẹ chưa từng cố gắng ly dị nên đã làm cho ông ấy ảo tưởng sao mẹ? Ông ấy không thể vẫn phản đối ly hôn sau một thời gian dài như thế, phải không?”
“Mẹ không biết nữa. Ông ấy nói sẽ đến tận mộ mẹ để kết hôn. Ông ấy rất ngang bướng. Có thể ông ấy vẫn đang chờ. Nhưng mẹ nói rồi đấy, mẹ không có hứng thú để tìm hiểu tiếp.”
“Ba mẹ vẫn viết thư cho nhau,” Tiffany hoài nghi. “Sao mẹ không thử hỏi ông ấy xem?”
Rose uể oải mỉm cười. “Ba mẹ không viết về nhau trong thư, Tiff. Có một thời gian như thế thôi, ít nhất là từ phía ông ấy. Ông ấy phẫn nộ vì mẹ đã bỏ đi mà không cho ông ấy biết, và ông ấy đau khổ vì mẹ không quay trở về, và rồi lại giận dữ tiếp. Mẹ đã cho ông ấy biết rằng mẹ sẽ chỉ viết về các con thôi, không gì hết cả. Có lần ông ấy nói về cuộc hôn nhân của chúng ta, mẹ đã không trả lời ông ấy đến tận một năm. Khi mẹ trả lời lại, mẹ đã cảnh cáo ông ấy rằng con sẽ đọc thư chung với mẹ, nên ông ấy cần kiềm chế để tránh viết những chuyện quá riêng tư.”
Tất cả những lá thư Tiffany đọc đều được viết với giọng điệu bạn bè. Có nhiều chuyện vui vẻ, như thể cha nàng cũng là người hài hước. Nhưng những gì ông viết đều chỉ về trang trại, các anh em trai nàng, và những người nàng không hề biết, bạn bè của ba và của mẹ ở Montana, những người nàng có thể được gặp khi đã đến đó. Chưa bao giờ ông nói chuyện với Tiffany trực tiếp, trừ câu nói cuối thư, Nhắn Tiffany anh yêu con. Nhưng nàng cũng luôn đọc những bức thư Rose viết cho ông, và mẹ nàng luôn hỏi nàng có muốn nói thêm gì trong thư không. Nàng đã từng có. Nàng kể cho ba nghe chuyện nàng học trượt tuyết với bạn thân của nàng, Margery, chuyện nàng đã thấy vui thế nào khi ngã xuống tuyết trong khi chẳng ai thấy thích cả. Nàng kể cho ba nghe về David, cậu bé sống cùng khu nhà với nàng, và nàng cảm thấy buồn thế nào khi không may làm vỡ mũi cậu ta, nhưng cậu ta vẫn tha lỗi cho nàng và vẫn chơi với nàng. Nàng cho ba biết về con mèo con nàng tìm thấy rồi để lạc, rồi nàng và Rose đã đi tìm nó hàng tuần như thế nào. Nàng đã tâm sự rất nhiều trong những bức thư đó – cho đến khi nàng bắt đầu thấy oán giận ba vì đã không hề đến thăm nàng – không một lần nào.
Nỗi oán giận ngày càng tăng, nhất là khi các anh nàng có thể tự đến New York thăm mẹ con nàng. Nàng đã từng đứng ở cửa, mong ngóng nhìn vào chiếc xe ngựa chờ họ đến, chờ ba bước xuống xe. Nhưng chưa bao giờ. Sau khi các anh nàng xuống xe, chiếc xe rời đi. Trống không. Sau chuyến thăm lần thứ hai của các anh nàng, đó là cảm giác trong trái tim nàng khi nghĩ về Franklin Warren. Trống rỗng.
Nàng đã không còn đứng chờ ở cửa ôm hy vọng với đôi mắt đầy nước, và cũng ngừng đọc thư của Frank, hay nhắn nhủ thêm trong thư của Rose nữa. Khi đó nàng đã được chín hay mười tuổi gì đấy, không nhớ rõ. Nàng chỉ giả vờ đọc thôi, để mẹ nàng không biết nàng cảm thấy đau đớn thế nào khi bị cha chối bỏ. Đó là cách duy nhất nàng che chắn cho mình trước nỗi đau tột cùng như thế. Nàng cố gắng đẩy ba ra xa khỏi tâm trí mình như thể ông không hề tồn tại – cho đến một lần nàng nhận được thư anh nàng nhắc đến ba, kể tỉ mỉ ba yêu thương anh như thế nào. Khi đó nước mắt đã ướt đẫm má nàng trước khi nàng đọc xong bức thư.
Anh và em trai nàng cũng không biết nàng nghĩ gì. Họ vẫn kể về ba mỗi khi đến thăm nàng. Họ yêu ông. Tất nhiên rồi, vì ông có bỏ họ như bỏ nàng đâu. Họ chỉ không nhận ra rằng nàng không lắng nghe họ, rằng nàng đánh trống lảng để họ nói về điều gì đó ít đau đớn hơn. Nàng ghét những lúc họ phải rời đi để trở về với Frank. Nàng rất vui khi có họ ở đây—nàng chơi đùa với họ, dẫn họ ra công viên, bị họ trêu chọc. Như thể họ thật sự là một gia đình. Rồi những chuyến trở về của họ luôn luôn phá vỡ điều đó.
“Mẹ có lừa dối con không mẹ? Rằng mẹ thật sự căm ghét ông ấy?”
“Từ đó quá nặng và không phù hợp chút nào. Ông ấy rất giỏi làm người khác bực. Ông ấy cứng đầu ngang mẹ. Ông ấy ngạo mạn như thể có dòng giống hoàng gia vậy. Ông ấy và nhà hàng xóm luôn gây gổ nhau. Có lúc mẹ nghĩ ông ấy thực sự thích thú với hiềm khích ấy. Có những ngày mẹ sợ tới mức muốn rời khỏi trang trại, nhưng ông ấy làm như mẹ không cần phải đặt cái đầu xinh đẹp của mẹ vào chuyện đó ấy. Con không thể biết mẹ điên tiết thế nào đâu. Mẹ giận đến mức muốn đến tận nhà Callahan mà giết người vậy. Mẹ có thể đã thử nếu mẹ biết dùng súng trường. Không, mẹ không thù ghét ông ấy, mẹ chỉ không thể sống cùng ông ấy nữa thôi.”
“Và mẹ sẽ không nói cho con biết vì sao, phải không?”
“Mẹ đã nói—“
“Chưa hề! Ông ấy lừa dối mẹ, đúng không?” nàng đoán.
“Tiffany!”
“Chỉ cần nói là đúng thôi mà mẹ. Đó là lý do hợp lý duy nhất.”
“Chỉ là hai người chúng ta không thể sống trong cùng một ngôi nhà nữa mà thôi. Mẹ nghĩ cho ông ấy nên mới bỏ đi, để ông ấy có thể tìm người khác.”
Trong cùng một lúc mẹ nàng vừa nói ghét ông, vậy mà giờ đây lại ám chỉ ngược lại, Rose quan tâm đến ông ta quá nhiều ư? Sự thật kinh khủng đến mức nào mà Rose phải bịa ra quá nhiều cớ, mà không có cái nào chạm được vào sự thật chứ?
Rồi Tiffany lại đoán mò, “Hay là có người thứ ba xen vào và ba mẹ không vượt qua được?”
“Tiffany, thôi đi. Không có người đàn ông khác. Không có người phụ nữ khác. Trước đến giờ, nó vẫn là một nỗi đau khổ của mẹ. Tại sao con không buông tha cho mẹ đi?”
Đó là một câu hỏi mẹ nàng biết có thể làm nàng rút lui. Và Tiffany cũng bỏ cuộc. Nàng quá yêu mẹ. Nhưng mẹ đã sống với nỗi đau ba nàng bỏ rơi hai mẹ con nàng quá lâu rồi. Và giờ, khi nàng sắp đến gặp ông, nàng sợ rằng nỗi đau đó sẽ tràn ra thành oán hận khi nàng đến đó. Mẹ nàng có thể không hận Frank Warren, nhưng Tiffany chắc rằng tình cảm nàng dành cho ba chỉ là căm hận. Quá mạnh mẽ để là một thứ tình cảm nào khác.
Ôi trời, nàng đã luôn có thể đóng băng trái tim mình và phớt lờ việc ba bỏ rơi nàng. Giờ đây nỗi đau đột nhiên ùa về, lấp đầy ngực nàng, và nàng lại là đứa con gái nhỏ đứng ở cửa, đăm đắm nhìn vào cỗ xe trống không.
“Con xin lỗi,” nàng nói với mẹ. “Con thật sự mong mẹ cho con một lý do để không căm ghét ba, và mẹ đã không làm được điều đó. Con sẽ đi Montana để thực hiện giao ước mẹ đã thực hiện, nhưng con không muốn gặp ba cũng nhiều như mẹ vậy.”
Nàng không la hét để mẹ nàng biết đó không phải là một suy nghĩ cảm tính, mà là mong muốn thật sự của nàng. Rồi nàng thêm, “Callahan có thể đón con từ thị trấn mà, phải không mẹ? Không cần thiết phải ở lại trang trại của ba mà, phải không mẹ?”
“Vậy nhà Callahan sẽ nghĩ thế nào khi thấy con chống đối ba con? Vẫn chưa đảm bảo là mối thù sẽ được hoá giải mà, phải không?”
“Được thôi,” Tiffany lầm bầm không duyên dáng chút nào. “ Con sẽ chịu đựng ông ấy vậy.”
Rose phá lên cười. “Con yêu, con cần phải duyên dáng và lịch sự đó. Con được nuôi dạy để trở thành một quý cô. Nói sang chuyện quái quỷ nào khác đi con,” bà nói, cũng không ra dáng quý bà lắm. “Ăn cá đi. Có thể đây là bữa cuối cùng con được ăn cá trong một thời gian dài đấy. Những người sống ở trang trại chỉ ăn thịt bò không thôi.”
Tiffany gật, nhưng nàng không thể nuốt được cục giận đó. Mặc cho những gì mẹ nàng nói, nàng vẫn không biết vì sao ba mẹ nàng chia tay. Nhưng nếu mẹ nàng không phải là người nói cho nàng biết, thì có thể sẽ là ba nàng…
[1] Stagecoach: là loại xe ngựa có mui dành để chở hành khách và hàng hoá, gồm có một người điều khiển bốn con ngựa để di chuyện. Đây là phương tiện phổ biến trước khi có tàu hoả.