E
dit: Kim NC Beta: Vô Phương Tới giữa trưa, mặt trời càng nắng gắt hơn, ánh nắng chói chang chiếu xuống thiêu đốt mặt đất bỏng rát. Cả thôn im ắng, người lớn, trẻ nhỏ tất cả đều ở trong nhà ngủ trưa cả, chỉ có mình Hà Hoa ôm bọc quần áo ngồi trên tảng đá trước cửa. Cuối cùng một chút bóng râm mát trước cửa cũng đã nhanh chóng biến mất, Hà Hoa bị phơi dưới ánh mặt trời chói chang đã cảm thấy hơi choáng váng, cô lại đứng lên gõ cửa gọi: “Trường Sinh, mở cửa đi, ta say nắng đến choáng váng, sắp ngất rồi…” Trong sân yên tĩnh không người đáp lại, cô nghĩ Trường Sinh không nghe thấy, hắn có lẽ cũng giống như bao người khác thư thả nằm trong phòng cầm cây quạt phe phẩy ngủ trưa. Những tủi thân trong lòng Hà Hoa lúc này ào ạt trào lên, cô lui về phía sau hai bước, hét to vào trong sân: “Tên khốn Trường Sinh! Ngươi mau mở cửa cho ta! Ngươi đường đường là đấng nam nhi mà lại đi bắt nạt đàn bà con gái là cớ làm sao! Ngươi là tên vô lại khốn khiếp! Mau mở cửa cho ta! Nếu không mở ta sẽ đánh ngươi! Ta vả miệng ngươi! Véo tai ngươi! Đánh cho ngươi nhừ tử, tàn phế cả đời ngồi liệt một chỗ đó!” Hà Hoa ở bên ngoài cửa kêu gào một lát, ngoài việc khiến mình càng tức giận hơn, càng tủi thân hơn thì chẳng có tác dụng gì cả. Cuối cùng cô đành bỏ cuộc, quay về cái cửa đóng kín lẩm bẩm mắng hai câu rồi ôm bọc quần áo đi khỏi đó. Cô không biết phải đi đâu, nhưng chắc chắn không thể về nhà mẹ đẻ được, nếu cứ thế này trở về cô sẽ trở thành người phụ nữ bị chồng bỏ. Ngày đầu tiên gả về nhà chồng đã bị chồng ruồng bỏ, lại còn bị tên ngốc Trường Sinh bỏ nữa chứ. Cha cô sẽ mắng cô, đánh cô, còn mẹ cô sẽ buồn khổ khóc lóc, còn bản thân cô thì chẳng còn mặt mũi nào mà ngẩng đầu nhìn bà con hàng xóm trong thôn. Hà Hoa ôm bọc quần ngơ ngơ ngác ngác lại đi tới cổng thôn, cô nhìn con đường nhỏ dẫn ra ngoài thôn, vừa do dự lại hơi sợ hãi. Đừng nói tới việc tìm một nơi nào đó nương tựa, cô ngoài bọc quần áo này thì chẳng còn gì khác, tiền lại càng không có, cứ trốn đi như thế này thì có thể sẽ chết đói trên đường ấy chứ. Nhưng quay đầu lại nhìn thôn nhỏ, cô càng cảm thấy không thể tiếp tục được, cô bị chồng đuổi ra khỏi nhà, nhà mẹ đẻ lại không cần cô, bây giờ cô lại trở thành trò cười trong thôn. Hà Hoa thầm nghĩ hay là chết quách đi cho rồi, chết rồi thì xong hết, trái phải trước sau đều khổ, chi bằng chết đi thì không phải chịu bất cứ thứ gì nữa. Cô ôm lấy bọc quần áo bước ra khỏi thôn. Con đường nhỏ ngoài thôn lúc này cũng không có lấy một bóng người. Ban đầu cô còn có chút cảm giác vui sướng khi thoát khỏi tình cảnh khổ sở này, nhưng càng đi xa hơn cô lại càng cảm thấy lo sợ, bất an. Cô khẽ ngâm nga một bài hát dân gian để bản thân thêm can đảm. Cô cứ đi cứ đi, chợt nghe phía trước truyền đến tiếng bước chân, bỗng giật mình hoảng sợ, sợ là trong thôn có người nhìn thấy cô – một cô vợ nhỏ mới về nhà chồng đã trốn nhà đi, lại sợ thổ phỉ trộm cướp giật tiền cướp sắc. Cô hoảng hốt muốn tìm một chỗ để trốn thì người ở phía trước đã từ ngã rẽ đi ra. Người tới là thầy Chu, đi khám bệnh ở thôn bên cạnh trở về, nhìn thấy Hà Hoa thì giật mình, lại thấy cô đang ôm một bọc quần áo trong lòng, lắp bắp hỏi: “Hà Hoa… Cháu thế này…là muốn đi đâu à?” Hà Hoa ôm chặt lấy cái bọc quần áo nhỏ của mình lui về phía sau, cô thẹn đỏ mặt, không biết phải trả lời ra sao… Thầy Chu không phải người vùng này, Hà Hoa chỉ nhớ mang máng là lúc thầy ấy tới sống ở thôn thì mình lúc ấy chỉ lớn hơn Tiểu Bảo bây giờ một chút. Thầy ấy cũng không lớn tuổi lắm, còn trẻ hơn cha cô mười tuổi, thầy Chu ở nhà mở một lớp học nhỏ, những người có con cái ở mấy thôn xung quanh đều đưa tới nhà thầy ấy để học cho biết chữ, vì thế mọi người đều gọi là thầy Chu, chỉ có điều dạy mười năm nhưng không dạy được ai thành tú tài. Thầy Chu lại biết thêm chút y thuật, nghe nói là do tổ tiên trong nhà truyền lại, mà mấy thôn quanh đây cách thị trấn rất xa, trong phạm vi mấy thôn cũng chẳng có vị đại phu nào, mà thầy ấy lại tự nguyện tới nơi này, nên những người dân xung quanh nếu có ốm đau gì thì đều mời thầy ấy tới khám cho hoặc là tới tận nơi khám. Thầy Chu là thư sinh đầu tiên trong đời mà Hà Hoa được gặp, đại khái cũng là người duy nhất. Trong mắt cô, thầy Chu và những anh nông dân trong thôn không hề giống nhau. Quần áo trên người của thầy Chu luôn rất sạch sẽ, chỉnh tề, cho dù có mặc áo dài cũ có miếng vá to nhỏ trên đó thì trông thầy cũng vẫn có vẻ rất phong độ, so với những người mặc đồ mới còn đẹp hơn. Trên mặt thầy cũng luôn là nụ cười hiền lành, cho dù có người bất kính với thầy, thậm chí nói những lời thô tục, thì thầy cũng chưa bao giờ để trong lòng. Nhiều năm như thế nhưng chưa bao giờ thấy thầy ấy to tiếng với ai cả. Hà Hoa còn nhỡ rõ, trước đây một đám các cô bé mới lớn xúm lại với nhau thì thầm to nhỏ, đều nói sau này lớn thì phải gả cho thầy Chu, hoặc là phải gả cho người đọc sách giống như thầy Chu, lúc ấy cô cũng từng nói như thế. Vậy mà chớp mắt đã mười mấy năm trôi qua, các cô bé năm nào đều lần lượt từng người một gả đi, còn thầy Chu thì vẫn cứ cô độc một mình như thế, lâu dần mọi người cũng thấy quen. Giờ nếu như mỗi ngày tự dưng bên cạnh thầy Chu xuất hiện một cô vợ thì lúc đó mới khiến người ta kinh ngạc. Hà Hoa trên đường bỏ nhà đi bị thầy Chu bắt gặp, bị thầy Chu kéo về nhà mình, và bây giờ cô đang ôm bọc quần áo nhỏ của mình ngồi bên cạnh bàn, hơi xấu hổ, vẻ mặt mất tự nhiên. Thầy Chu tỏ vẻ như chưa thấy gì, đun nước sôi pha một bình trà, vừa rót cho Hà Hoa một chén vừa cười khanh khách hỏi: “Nói cho ta xem là chuyện gì, chuyện gì mà vợ chồng son lại cãi nhau thế?” Hà Hoa đặt bọc quần áo sang một ghế khác, đưa tay nhận lấy chén trả cúi đầu thổi cho bớt nóng, xấu hổ nhỏ giọng nói: “Không phải là cãi nhau…” Thầy Chu cong cong khóe miệng cười cười, chỉ nói: “Hà Hoa, cháu có biết vì sao bà nội Trường Sinh nhất định phải cưới cháu làm vợ cho Trường Sinh không?” Hà Hoa không lên tiếng trả lời, trong lòng cô thầm nghĩ, bởi vì ngoại trừ cô ra thì làm gì có ai bằng lòng gả cho hắn để chịu khổ cơ chứ. Thầy Chu lại nói: “Ta đến thôn này ở đã mười mấy năm rồi, nhìn các cháu lớn lên từ nhỏ, thằng nhóc Trường Sinh này không bình thường như những đứa trẻ khác….Người trong thôn bảo nó là tên ngốc, ta lại nói đó là vì tấm lòng nó sạch sẽ, thế gian dơ bẩn không thể nhập vào được mắt nó…” Hà Hoa vẫn cúi đầu im lặng nghe, cô nghĩ thầy Chu và bà Tứ có họ hàng gần gì đó, nên tất nhiên là sẽ nói đỡ cho Trường Sinh rồi. Tuy rằng lời nói chưa hẳn là nói sai, nhưng cũng chưa chắc đã đúng, cô mới gả cho Trường Sinh còn chưa đến một ngày đã bị tủi nhục thế này, không biết tương lai sẽ thế nào nữa. Thầy Chu thấy bộ dạng Hà Hoa giống như không nghe lọt tai, lại cười nói: “Nhưng trong mắt nó có cháu, nó biết cháu, có thể gọi được tên của cháu, cũng nói chuyện cùng với cháu…” Hà Hoa nghĩ ngợi, hình như là thế thật, Trường Sinh hầu như chẳng chịu nói chuyện với ai, người khác bắt chuyện với hắn, hắn cũng chẳng để ý, nếu so sánh như vậy thì đối với cô mà nói có thể coi là “Thân cận, gần gũi”. Rồi cô lại nghĩ tới một điều, cô từ nhỏ mặc dù cũng không ít lần bắt nạt hắn, nhưng cũng giúp đỡ hắn nhiều lần, hắn biết tên của cô, cũng trò chuyện với cô, mà tính như thế thì không phải hắn cũng là người gần gũi nhất với cô đó sao? Thầy Chu thấy vẻ mặt Hà Hoa hơi dịu đi, vỗ vỗ gáy mình nói: “Ái chà, xem ta này, chỉ lo rót nước cho cháu, bây giờ cũng đã trưa rồi, hẳn là cháu cũng đói bụng rồi. Thôi thì hôm nay chịu khó ở lại nhà ta ăn cơm đi, tay nghề nấu nướng của ta không được giỏi lắm, cháu đừng chê cười là được rồi.” Lúc này Hà Hoa mới phản ứng lại, cô hơi ngượng ngùng đáp: “Không, không, thôi thôi, cháu không làm phiền thầy thêm nữa.” Thầy Chu cười nói: “Phiền gì chứ, tên nhóc Trường Sinh kia thường xuyên giúp ta gánh nước, chẻ củi, cháu tới nhà ta rồi thì sao tính là người ngoài cơ chứ.” Thầy Chu nói xong liền đi ra ngoài bếp nấu cơm. Hà Hoa ở nhà thầy Chu ăn cơm trưa, trong lúc ăn thầy Chu còn nói thêm mấy điều về Trường Sinh nữa, Hà Hoa biết thầy Chu thế này là thứ nhất giúp cô đỡ buồn, đỡ nghĩ vẩn vơ, thứ hai hạ cho cô một bậc thang bước xuống. Dù thế nào thì cô vẫn chỉ là phụ nữ, không có nơi nào để đi được cả. Thấy trời cũng bắt đầu ngả sang chiều, Hà Hoa cầm bọc quần áo đứng dậy cáo từ. Thầy Chu tiễn cô ra đến ngoài cửa, cười bảo: “Sau này nếu Trường Sinh lại bắt nạt cháu, cháu cứ nói với ta, ta sẽ giúp cháu đòi lại công bằng.” Hà Hoa cong khóe miệng cười cười, hơi đỏ mặt. Cô ôm bọc quần áo đi về nhà, nhìn thấy cửa lớn vẫn khóa bên trong, cũng không mở miệng gọi, chỉ ngồi ở thềm đá phía trước nhà. Một lát sau bên trong truyền tới tiếng bước chân, cửa chậm rãi bị đẩy ra. Hà Hoa nhân cơ hội này đẩy cửa lẻn vào, tiện tay đóng luôn cửa lại. Trường Sinh đang vác cuốc chuẩn bị ra đồng thì thấy Hà Hoa đột nhiên lách vào, dường như kinh ngạc lui về phía sau hai bước. Đầu tiên là theo bản năng lấy tay che mặt, bịt lỗ tai, rồi mới mở miệng gào: “Không cần cô làm vợ ta, cô đi đi.” Hà Hoa ra sức quăng bọc quần áo vào người Trường Sinh, chỉ tay vào mặt hắn lớn tiếng hét: “Ta nói cho huynh biết, cha ta đã nhận của huynh nửa mẫu ruộng, cũng đã tuân thủ đem ta gả cho tên ngốc nhà huynh làm vợ! Cho nên, huynh nếu đã cưới ta, thì không được đổi ý lại! Lúc ông nội huynh còn sống thì trên đời này có ai không khen ông cơ chứ? Trong khắp mười dặm, tám thôn này mọi người đều nói ông là người vô cùng giữ chữ tín, một khi đã nhận lời người khác rồi thì chưa bao giờ có chuyện đổi ý! Nếu bây giờ huynh đổi ý thì chính là không xứng làm con cháu của ông, không xứng làm con cháu của Hoắc Tứ!” Trường Sinh trừng mắt, mắt đối mắt với Hà Hoa. Trong một khoảnh khắc Hà Hoa cảm thấy dường như hắn muốn dùng cái cuốc trong tay đánh cô, nhưng mà tiếp theo hắn lại hành động như đứa trẻ con, ra sức vất thật mạnh cái cuốc xuống đất, lớn tiếng gào lên với Hà Hoa: “Ta không phải tên ngốc! Ta là cháu của ông nội!” Hà Hoa nói: “Vậy thì không được đổi ý. Nếu huynh còn dám nói không cần ta làm vợ huynh, hoặc là nói phải trả lại nửa mẫu ruộng kia cho huynh, ta sẽ thắp hương nói cho ông nội huynh biết, để cho ông nội tới dạy dỗ đứa cháu bất hiếu là huynh!” Trường Sinh trừng mắt lườm Hà Hoa, hắn tức đến mức mặt đỏ bừng lên, thở hổn hển phì phò mấy hơi rồi xoay người trở về phòng. Hà Hoa thầm nghĩ cách thầy Chu dạy cô thật sự rất hiệu quả, tên ngốc này thực sự rất để ý tới ông nội hắn. Cô nhặt cái cuốc lên cất đi, bước vào nhà nhìn Trường Sinh, chỉ thấy hắn lôi hết chăn mền gấp gọn gàng buổi sáng ra, rồi tự mình chui vào, tức giận thở phì phì. Hà Hoa nhẹ giọng, giống như muốn giảng hòa hỏi: “Huynh buổi trưa không ăn cơm đúng không, có đói bụng không? Ta đi làm cơm cho huynh nhé.” Trường Sinh không đáp lời cô, vẫn cứ tức giận nằm ì trong chăn. Hà Hoa đợi một lát thì quay đầu đi ra ngoài. Cô nấu một ít cơm xới ra đặt lên trên bàn cạnh giường, lại sợ hắn chạy ra ngoài đồng liền lặng lẽ ở trong sân khóa cửa lớn lại. Suốt cả một buổi chiều Trường Sinh yên lặng trong chăn không hề nhúc nhích. Hà Hoa có vào nhà nhìn hắn hai lần, thấy đồ ăn đặt trên bàn cạnh giường vẫn còn nguyên, cô cũng đành mặc kệ không để ý tới hắn, chỉ sợ chọc cho hắn tức giận lại không được yên thân. Thời gian dần trôi, sắp hết một ngày nữa, Hà Hoa đang ngồi ở gian ngoài khâu đế giày, chợt thấy Trường Sinh từ trong phòng đi ra, không thèm nhìn đến cô mà cứ thế đi thẳng ra ngoài. ” Đi đâu vậy?” Hà Hoa kêu lên. Trường Sinh làm như không nghe thấy, chẳng nói chẳng rằng lập tức đi thẳng tới cửa lớn, nhìn cửa bị khóa hơi sửng sốt, sau đó liền chạy ngay vào phòng tìm chìa khóa. Chiếc chìa khóa kia tất nhiên là ở trên người Hà Hoa, cho nên hắn tìm đâu cũng không thấy, hắn cuống tới nỗi chạy vòng vòng trong phòng hai lần tìm tìm lục lục, rồi lại chạy ra ngoài. Hà Hoa không biết hắn muốn làm cái gì, bỏ việc đang làm dở trong tay xuống cũng đi ra sân, nhưng thấy hắn đứng ở cửa ra sức gỡ khóa xuống, cuối cùng lại nhoài người lên bên trên cửa, vừa phá cửa vừa kêu a a. Hà Hoa vội la lên: “Huynh muốn làm gì hả? Huynh hứa không được ra đồng lần nữa, chỉ cần huynh nhận lời không tới đó ta sẽ mở cửa cho huynh ngay.” Trường Sinh không để ý tới cô, bắt đầu liều lĩnh định leo lên cửa vượt ra ngoài. Hà Hoa sợ hãi, vội vàng lấy chìa khóa ra mở cửa, trên đường đi theo Trường Sinh mới chợt buồn bực nghĩ ra. Phải rồi, mỗi buổi chiều tối hắn đều tới chỗ kia chờ bà Tứ về nhà. Hà Hoa theo Trường Sinh tới cổng thôn, lần lượt ngồi xuống tảng đá, ngồi một lát đã thấy nhàm chán, cô liền quay sang dụ dỗ hắn nói chuyện, cô nói: “Đậu phộng của huynh đâu, cho ta một hạt được không?” Trường Sinh không hé răng, yên lặng giơ tay nắm chặt túi quần mình. Hà Hoa lại dụ hắn vài lần nữa, hắn vẫn không trả lời. Cô cũng ngượng ngùng không lên tiếng nữa. Hai người ngồi một lát, đã thấy bóng bà Tứ xuất hiện trên con đường nhỏ dẫn vào thôn, cả hai đều đứng dậy đón bà. Trường Sinh lấy trong túi ra một ít đậu phộng, đếm đếm, sau đó đưa cho bà Tứ nói: “Mười hạt đậu phộng,…không cần….không có…không cần cô ta làm vợ, ruộng quan trọng hơn, là ông nội để lại cho cháu.” Bà Tứ nói: “Sao lại không, bà thấy tốt lắm mà, phía sau núi có một mảnh đất bằng phẳng, bắt đầu từ ngày mai cháu tới đó khai hoang cho bà. Nửa mẫu ruộng kia cũng là do năm đó ông nội cháu đặt nhát cuộc đầu tiên khai hoang ra đó, cháu cũng phải vậy.” “Vâng.” Trường Sinh bị bà Tứ nói phủ đầu, nói một từ vâng rồi im lặng. Hà Hoa nhân lúc bà Tứ không chú ý, quay đầu vụng trộm lè lưỡi với Trường Sinh, cảm giác như đạt được thành công, nở nụ cười. Trường Sinh ngậm chặt miệng quay đầu đi chỗ khác. Bà Tứ liếc Hà Hoa hỏi: “Cười cái gì mà cười, đã nấu cơm chiều chưa?” Sắc mặt Hà Hoa nhất thời đỏ lên, nói: “Còn chưa kịp nấu, cháu đang định nấu thì Trường Sinh…” Bà Tứ lạnh giọng răn dạy: “Nấu cơm là việc của đàn bà, liên quan gì tới chuyện của Trường Sinh. Cháu làm vợ nó mà còn muốn nó hầu hạ cho cháu hay sao? Hay là định chờ ta về nhà hầu hạ hai đứa đây?” Bà Tứ đột ngột thay đổi nét mặt khiến Hà Hoa kinh ngạc, cô cũng giống như Trường Sinh ngoan ngoãn vâng một tiếng rồi vội vàng chạy về nấu cơm. Có điều cô vội vàng chạy trốn quá nhanh, không kịp nhìn thấy Trường Sinh cũng học bộ dạng của cô bĩu môi lẽ lưỡi ra về phía cô.