Số lần đọc/download: 9123 / 197
Cập nhật: 2018-12-04 06:06:17 +0700
Chương 3
Đ
ược sống trên đời này đã là một đặc ân
Tôi đã từng chứng kiến một người bạn rất tài giỏi, bạn là niềm tin, là hi vọng của cả một dòng tộc. Tương lai đang sáng ngời, thế rồi bạn nhận được tin dữ, bạn bị ung thư máu, dù bạn có lạc quan, mạnh mẽ cỡ nào thì cũng không chống lại được với bệnh tật, bạn ra đi khi còn chưa bước qua tuổi 25.
Tôi từng chứng kiến một "tình địch" của mình, cô ấy bằng tuổi tôi, yêu đơn phương người yêu của tôi ở thời điểm đó suốt ba năm trời. Cô ấy ra đvào đúng ngày sinh nhật của mình trong một tai nạn, khi đó cô ấy còn chưa bước sang tuổi 30.
Tôi từng chứng kiến mợ của tôi, mợ rất khỏe mạnh, hôm trước vẫn còn đi ra đồng làm ruộng, chỉ một cơn đau đầu ập đến, đi khám bác sĩ bảo u não giai đoạn cuối. Gia đình còn chưa kịp làm gì thì mợ đã ra đi, bỏ lại cậu và hai đứa con, gia đình vốn dĩ đang rất hạnh phúc.
Thế nên bây giờ, thỉnh thoảng tôi buồn vì vài chuyện không diễn ra như ý nguyện.
Thỉnh thoảng tôi buồn vì tôi không có đủ tiền để mua một cái túi xách mà tôi mơ ước.
Thỉnh thoảng tôi sẽ buồn vì bị ai đó bỏ rơi.
Nhưng tôi không bao giờ chán nản với cuộc đời này. Vì tôi càng ngày càng hiểu, được sống đã là một đặc ân, được sống khỏe mạnh chẳng bệnh tật gì chính là một điều vô cùng quý giá.
***
Chúng ta thất bại vì chúng ta chưa cố gắng, chứ không phải vì chúng ta xấu xí
Có nhiều cô gái gửi thư, tâm sự với tôi. Rằng họ cảm thấy tự ti, mặc cảm bất hạnh vì bản thân quá xấu xí, cũng bởi vì ngoại hình quá xấu xí nên để thành công thật chẳng dễ dàng. Có người ra trường lâu rồi mà chẳng thể nào xin được việc làm, mặc dù cũng có trình độ. Họ cho rằng sự thất bại của mình là do nhan sắc quá xấu xí.
Dù hơi nhẫn tâm, nhưng tôi vẫn phải nói. Nhiều cô gái xấu ngày nay, đang bị mắc phải chứng bệnh tự ti thái quá, đồng thời cũng lại bị ảo tưởng và huyễn hoặc bản thân mình quá mức.
Khi không được trọng dụng yêu thương, thay vì nghĩ cách làm sao để thay đổi, thì các bạn ngồi đổ lỗi ngay cho chuyện nhan sắc, vì tôi xấu nên tôi bị người ta đối xử như vậy. Các bạn cho rằng các bạn giỏi hơn phụ nữ đẹp nhưng chỉ vì các bạn xấu nên các bạn mới không được công nhận.
Các bạn đâu biết rằng:
Chính vì các bạn chỉ ngồi một chỗ đổ thừa cho hoàn cảnh như vậy nên các bạn mới thất bại.
Chính vì các bạn như vậy mới càng khiến người ta ghét và coi thường các bạn.
Chính vì các bạn như vậy nên cả đời này các bạn sẽ luôn hậm hực, luôn thấy cuộc đời bất công với mình.Hơn ai hết, tôi hiểu rõ những thiệt thòi của gái xấu, nhưng tôi không thích các bạn bày nó ra để cầu cứu sự thương hại từ những người khác.
Có lẽ chúng mình đang nhầm lẫn giữa sự đồng cảm và sự thương hại. Đồng cảm xuất phát từ tâm, thương hại giống như sự ban ơn bố thí vậy.
Không thể phủ nhận một điều, phụ nữ xấu luôn khó khăn trong việc khẳng định mình hơn. Có thể xuất phát điểm về trình độ của những cô gái đẹp và cô gái xấu là như nhau, nhưng những cô gái đẹp vẫn sẽ có những lợi thế nhất định. Dù vậy tôi vẫn muốn nói với những cô gái có ngoại hình vốn dĩ không đẹp rằng: "Chúng mình đừng bao giờ than vãn và oán trách cuộc đời, bởi nếu chúng mình mải miết đau khổ với điều đó thì chúng mình không bao giờ có cơ hội thay đổi bản thân để chui ra khỏi vỏ ốc của chính mình. Đừng đổ lỗi, đừng quy trách nhiệm mọi sự thất bại của bản thân cho sự xấu xí. Xấu xí không có tôi, cũng không phải là nguyên nhân của thất bại. Chúng mình thất bại vì chúng mình chưa nỗ lực hết mình, chỉ đơn giản vậy thôi. Thay vì ngồi oán trách, thì mình hãy đi tìm cách, để bù lấp cho những khuyết điểm của mình".
***
Thay vì chờ đợi, hãy tự tìm may mắn cho mình
Nếu thẳng thắn nhìn nhận thì xuất phát điểm của tôi rất thấp. "Xấu - Nghèo" vốn dĩ không phải là lợi thế của bất kì ai. Thế nhưng tôi lại cho rằng đó là lợi thế của bản thân mình. Bởi chúng chính là động lực để thúc đẩy tôi cố gắng, không có thói quen ỷ lại, dựa dẫm vào người khác.
Tôi nghĩ một cô gái đẹp khi gặp khó khăn sẽ có nhiều người sẵn lòng giúp đỡ, ngược lại gái xấu khi gặp khó khăn thì thật khó trông mong vào sự giúp đỡ của người khác. Bởi vậy mang thân là gái xấu, chúng mình nên học thói quen tự thân vận động, luôn tự nghĩ cách cứu lấy mình.
Còn nhớ kì cuối đại học, tôi cùng các bạn trong lớp được nhà trường phân đi thực tập trong các cơ quan hành chính nhà nước. Gọi là thực tập, nhưng họ không cho chúng tôi được làm gì, bạn bè tôi ngày nào cũng mon men tới chỗ thực tập hi vọng học hỏi được thêm gì ở đó, để bổ sung vào báo cáo thực tập, mong sao có bảng điểm tốt nghiệp cao nhất, Tôi thì nghĩ khác, tôi nghĩ một tấm bằng tốt nghiệp với số điểm cao chót vót, nhưng kinh nghiệm làm việc thực tế chỉ là con số 0 thì cũng chẳng có nhiều giá trị cho lắm. Hơn nữa bản thân tôi lại không có nhan sắc, nên sẽ rất khó để kiếm việc làm khi ra trường. Thế nên tôi bắt đầu kiếm việc đi làm thêm ở bên ngoài, vì dù sao ba tháng thực tập chúng tôi cũng không phải đi học.
Tôi xin vào làm nhân viên tạp vụ văn phòng cho một công ty tư nhân quy mô nhỏ với mức lương rất bèo bọt, nhưng công việc thì rất nhiều, chủ yếu là mấy việc tay chân. Dù vậy tôi vẫn vui vẻ đồng ý, coi đây là một cơ hội may mắn của mình. Thời gian đầu, tôi làm tất tần tật những công việc của một tạp vụ như pha trà, quét dọn phòng, phô tô tài liệu, đi giao hàng, trực điện thoại. Một thời gian sau, giám đốc thấy tôi nhanh nhẹn, có tài ăn nói, lễ phép khéo léo, nên cho tôi phụ trách mảng chăm sóc khách hàng, cũng nhờ đó mà tôi tích lũy được cho mình rất nhiều kinh nghiệm làm việc, đặc biệt là các kĩ năng trong giao tiếp, đàm phán.
Tôi làm việc tại đó ba tháng thì xin nghỉ vì cũng đã hết thời gian thực tập, tôi phải quay lại trường để tập trung ôn luyện cho kì thi tốt nghiệp. Lúc thi xong, cầm bằng tốt nghiệp trên tay, cộng với kinh nghiệm làm việc mà tôi có, tôi dễ dàng kiếm được cho mình một công việc vừa phải, mức lương đủ sống, tôi không mất một ngày nào phải nằm ở nhà chờ việc.
Tuy nhiên mục tiêu của tôi không dừng lại ở đó, bởi tôi tự ý thức bản thân còn cả một gia định phải gánh vác, bố mẹ tôi đã già không thể cứ đi làm thuê mãi được, đã đến lúc tôi cần phải chăm sóc, báo đáp cha mẹ. Nên tôi xác định công việc hiện tại chỉ là tạm thời để lấp chỗ trống trong thời gian tôi chờ kiếm được công việc ưng ý, với mức thu nhập tốt hơn. Ngày ngày tôi vẫn kiên trì đăng tuyển hồ sơ của mình lên mạng, đồng thời đi học thêm tiếng Anh vào buổi tối. Nhờ sự nhẫn nại không thỏa hiệp cũng không bỏ cuộc như vậy, mà tôi đã tìm được cho mình một cơ hội thực sự lớn.
Buổi chiều hôm ấy, khi chuẩn bị hết giờ làm việc, tôi nhận được điện thoại từ một số lạ, anh giới thiệu, anh làm ở bên kênh truyền hình thực tế, anh đang cần tuyển vị trí trợ lý nhân sự. Anh đọc được hồ sơ của tôi trên mạng, thấy khá thú vị, nên anh muốn mời tôi tới phỏng vấn. Lúc đó với tôi khái niệm truyền hình còn cực kì xa vời, hơn nữa trong đầu tôi mặc định ai làm truyền hình cũng phải rất xinh đẹp, thế nên tôi đã thẳng thắn trả lời:
- Anh ơi, em cảm ơn anh, thực sự thì em cũng thích công việc đó, nhưng em nghĩ làm truyền hình thì cần phải có ngoại hình đẹp, mà em thì không đẹp, thậm chí là xấu, vậy nên để đỡ mất thời gian của em và của anh thì em xinh phép không đến phỏng vấn ạ.
Người đàn ông tỏ vẻ khá ngạc nhiên, anh hỏi lại tôi:
- Sao em lại nghĩ mình xấu?
- Không phải em nghĩ mà là em xấu thật anh ạ.
- Em cứ qua đi, anh thích người thật thà như em.
Lúc người đàn ông đó nói, tôi còn nghe thấy cả tiếng cười. Có lẽ đúng là sự thật thà đã giúp tôi ghi điểm.
Tôi tới phỏng vấn theo lịch hẹn, lần đầu tiên tôi đặt chân vào một tòa nhà rất to, rất sang trọng. Mọi người ăn vận đẹp đẽ, nước hoa rất thơm, ai cũng tự tin năng động. Tôi nhìn họ, rồi bất giác tự hỏi trong lòng: "Một lúc nào đó mình cũng sẽ được như thế này phải không?" - Câu hỏi năm đó, giờ tôi đã có câu trả lời, tôi đã có thể trở thành đúng con người mà năm xưa tôi mong ước.
Cuộc phỏng vấn với vị giám đốc diễn ra trong khoảng một tiếng. Tôi không cố gắng thể hiện bất cứ điều gì, tôi chỉ nghĩ đơn giản, hãy để cho họ thấy con người thực sự của mình. Anh ấy lắng nghe tôi nói bằng sự chân thành, sau cùng anh ấy nói với tôi những lời mà tôi không bao giờ quên được, anh ấy đã khích lệ tôi rằng tôi là một người thông minh, có năng lực. Hơn hết tôi có sự chân thành, thế nên anh ấy sẽ nhận tôi vào làm việc, cho tôi một cơ hội để tìm được con người thực sự của mình.
Sau này tôi mới biết, tôi đã vượt qua rất nhiều ứng viên xinh đẹp khác để được ngồi vào vị trí công việc ấy. Bạn thấy đây, không phải lúc nào sắc đẹp cũng là thứ được lựa chọn, được ưu tiên hàng đầu. Một cô gái xấu nhưng có trí tuệ sẽ không bao giờ lo bị trở thành vô dụng.
Tôi gắn bó với công việc truyền hình từ đó cho tới nay, thời gian làm công việc này cũng là thời gian tôi dần dần tìm thấy sự tự tin, tìm thấy con người, bản lĩnh thật sự của mình như anh giám đốc nói.
Tôi làm việc bằng sự say mê, làm việc nhưng cũng là được học hỏi, được thử thách để trưởng thành.
Tôi luôn thẳng thắn nhìn nhận vào những thiếu sót của bản thân để tìm cách khắc phục nó, tôi biết đâu là điểm yếu, đâu là điểm mạnh của mình.
Tôi cứ kiên trì như vậy trong rất nhiều năm tháng, hành trình tôi đi có thể không nhanh như bạn bè bằng trang lứa, nhưng từng bước đi của tôi đều rất chắc chắn. Vì tôi luôn tự biết, tự hiểu bản thân mình đang đứng ở đâu, và tôi cần phải tiếp tục đi tới đâu.
"Làm điều mình thích là tự do, thích điều mình làm là hạnh phúc", tôi đã có cả hai điều đó.
Bạn sẽ nói, tôi may mắn khi tôi kiếm được một công việc tốt như vậy. Đúng, tôi may mắn, nhưng tôi nghĩ may mắn chẳng tự nhiên tìm đến, muốn có may mắn, mình sẽ phải là người đi tìm kiếm nó.
Một người anh, cũng là một người thầy của tôi từng nói: "May mắn chỉ đến với những người xứng đáng được may mắn. Nếu như khi bế tắc, chúng ta vẫn không ngừng đau đáu suy nghĩ về cách giải quyết sự bế tắc thì tự nhiên trong một khoảnh khắc cuộc sống nào đó, may mắn sẽ cho ta lời giải".
Tôi luôn đau đáu để tìm kiếm lời giải cho những bế tắc của mình, làm thế nào để gái xấu vẫn kiếm được một việc làm tử tế, gái xấu vẫn có thể thành công như bất kì ai, và sau cùng sự cố gắng đã cho tôi lời giải.