Không phải tự dưng kim cương có thể sáng lấp lánh.

Mary Case

 
 
 
 
 
Tác giả: Madeline Miller
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Song Of Achilles
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 9 - chưa đầy đủ
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 89
Cập nhật: 2021-01-12 19:45:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
ôi đứng trong cánh đồng. Trong tay tôi là một cặp xúc xắc, một món quà. Không phải từ cha tôi, kẻ chẳng bao giờ nghĩ đến những điều như thế. Không phải từ mẹ tôi, người đôi khi chẳng hề nhận ra tôi. Một nhà vua đến làm khách? Một quý tộc tranh thủ nịnh bợ?
Chúng được đẽo từ ngà voi, lồng mã não, trơn mượt dưới ngón cái của tôi. Lúc ấy là cuối hè, và tôi thở hồng hộc vì vừa chạy khỏi cung điện. Từ sau hội đua tôi đã được bổ nhiệm một người đàn ông huấn luyện tôi trong tất cả các môn thể thao: Đấm bốc, thương kiếm, ném đĩa. Nhưng tôi đã trốn khỏi ông ta, và rạng rỡ với cảm giác được ở một mình, nhẹ nhõm đến choáng váng. Đấy là lần đầu không có ai vây quanh tôi trong hàng tuần liền.
Rồi thằng bé đó xuất hiện. Tên nó là Clysonymus, con trai của một quý tộc hay lui tới cung điện. Lớn tuổi hơn, to hơn, và béo núc ních. Ánh mắt nó thoáng bắt được xúc xắc trong tay tôi. Nó liếc đểu tôi, tay chìa ra. “Đưa cho tao xem.”
“Không.” Tôi không muốn những ngón tay bẩn thỉu múp míp của nó chạm vào chúng. Và dù có nhỏ người đi nữa thì tôi cũng là hoàng tử. Thậm chí tôi còn không có quyền này sao? Nhưng đám trẻ quý tộc đã quen với việc tôi làm theo lời chúng. Chúng biết cha tôi sẽ không can thiệp.
“Tao muốn có chúng.” Nó còn không thèm đe dọa tôi. Vì thế mà tôi ghét nó. Tôi nên đáng để hăm dọa.
“Không.”
Nó bước lên phía trước. “Đưa chúng cho tao.”
“Chúng là của ta.” Tôi nhe răng, táp như những con chó giành giật đồ ăn thừa.
Nó vươn tay lấy chúng, và tôi đẩy nó về phía sau. Nó suýt té và tôi mừng. Nó không thể lấy thứ thuộc về tôi.
“Này!” Giờ thì nó giận dữ. Tôi nhỏ người; theo lời đồn thì bị đần. Nếu giờ nó thoái lui thì sẽ mất danh dự. Nó tiến đến trước tôi, mặt đỏ lựng. Không tự chủ, tôi lùi về phía sau.
Nó cười khẩy. “Thằng hèn.”
“Ta không hèn.” Giọng tôi vút cao, da tôi nóng rực.
“Cha mày nghĩ thế đấy.” Lời nó nói có tính toán, như thể nó đang nhấm nháp từng câu từng chữ. “Tao nghe ông ta nói với cha tao thế.”
“Không có.” Nhưng tôi biết ông có nói.
Nó bước đến gần hơn, giơ cao một nắm đấm. “Mày đang bảo tao nói dối?” Tôi biết nó sẽ đánh mình ngay, chỉ là đang chờ một cái cớ. Tôi có thể tưởng tượng cách cha tôi nói điều ấy. Hèn nhát. Tôi đặt tay lên ngực nó và đẩy mạnh nhất có thể. Đất của chúng tôi chỉ có cỏ và lúa mì. Đáng nhẽ đâu ai bị thương chỉ vì té ngã.
Tôi chỉ viện cớ. Đấy cũng là vùng đất của sỏi đá.
Đầu nó đập cái uỵch vào đá, và tôi thấy sự ngạc nhiên hiện lên trong mắt nó. Máu bắt đầu chảy ra đất xung quanh nó.
Tôi nhìn sững sờ, cổ họng thít chặt trong hãi hùng vì điều tôi đã làm. Tôi chưa thấy người chết bao giờ. Đúng là có bò mộng và dê, thậm chí là cá ngáp ngáp. Và tôi đã thấy việc đó trong tranh, thảm thêu, những hình thù đen đúa cháy xém trên đĩa phẳng của chúng tôi. Nhưng tôi chưa bao giờ chứng kiến điều này: Nỗi hoang mang, cổ họng bị bóp nghẹt và chân tay quờ quạng. Mùi máu chảy tanh hôi. Tôi chạy trốn.
Một khoảng thời gian sau đó, họ tìm thấy tôi bên một thân cây ô-liu vặn vẹo. Tôi đi cà nhắc và tái nhợt, bị vây quanh bởi bãi nôn của chính mình. Cặp xúc xắc đã bị mất, rơi trong khi chạy. Cha tôi giận dữ nhìn xuống tôi, môi cong lên để lộ răng vàng khè. Ông ra hiệu, và nô bộc ẵm tôi lên rồi đưa tôi vào trong.
Gia đình nó lập tức yêu cầu hoặc trục xuất hoặc mạng đền mạng. Họ có quyền thế, và nó là con trai trưởng. Họ có thể cho phép nhà vua đốt cánh đồng hoặc cưỡng bức con gái họ, miễn sao là có đền đáp. Nhưng không thể chạm vào những đứa con trai. Vì điều đó, quý tộc sẽ nổi loạn. Chúng tôi đều biết luật; chúng tôi bấu víu lấy nó để tránh tình trạng hỗn loạn luôn chực chờ nổ ra. Nợ máu. Những người hầu làm dấu chống lại quỷ dữ.
Cha tôi đã tốn cả đời ra sức giữ cho được vương quốc của mình, và sẽ không mạo hiểm mất nó vì một đứa con trai như tôi, khi mà bất kể người thừa kế hay tử cung chứa chúng đều rất dễ dàng để kiếm lại. Nên ông đồng ý: Tôi sẽ bị trục xuất, và sẽ được vương quốc khác chiếu cố. Để đổi lấy số vàng bằng trọng lượng của tôi, họ sẽ nuôi tôi đến tuổi trưởng thành. Tôi sẽ không có cha mẹ, không gia đình, không được thừa kế. Trong thời của tôi thì việc đền mạng phổ biến hơn, nhưng cha tôi là người thực tế. Số vàng bằng trọng lượng của tôi ít tốn kém hơn chi phí cho đám tang hoang phí mà cái chết của tôi sẽ yêu cầu.
Đấy là cách tôi lên mười, và trở thành trẻ mồ côi. Đấy là lý do tôi đến Phthia.
*
Phthia bé xíu, to chỉ cỡ viên đá quý, là đất nước bé nhất toàn cõi đế chế của chúng tôi, một mẩu đất phương bắc nằm giữa các đỉnh của dãy Othrys và biển. Vua nước này, Peleus, là một trong những người đàn ông thánh thần yêu quý: Bản thân không có gì siêu phàm nhưng thông minh, dũng cảm, điển trai, và lòng mộ đạo áp đảo những người cùng trang lứa. Để đền đáp, thánh thần của chúng tôi tặng ông một nữ thần biển làm vợ. Sau cùng thì người phàm nào lại không muốn ăn nằm với một nữ thần và có con trai từ cô ta? Dòng máu thần linh sẽ tẩy rửa dòng dõi hạ đẳng của chúng tôi, sinh ra anh hùng từ bụi và đất sét. Thêm vào đó nữ thần này còn mang một lời hứa hẹn tuyệt vời hơn: Các nữ thần Vận mệnh đã tiên đoán rằng con trai bà ta sẽ vượt xa cha nó. Dòng dõi của Peleus thế là được đảm bảo. Nhưng như mọi món quà khác của thần linh, nó có một vấn đề; bản thân nữ thần không tình nguyện.
Tất cả mọi người, kể cả tôi, đã nghe kể về cuộc cưỡng đoạt Thetis. Thần linh đã dẫn Peleus đến một nơi bí mật bà thích ngồi bên bờ biển. Họ đã cảnh báo ông đừng mất thì giờ đàm phán — Bà ta sẽ không bao giờ ưng thuận lấy một người phàm.
Họ cũng cảnh báo ông điều sẽ xảy ra khi ông bắt được bà: vì nữ thần Thetis xảo quyệt y cha bà, Proteus, lão già gian trá của biển khơi, và bà biết cách khiến bề ngoài chảy thành ngàn hình dạng khác nhau của lông lá và da thịt. Và dù mỏ và móng và răng và đuôi uốn éo châm chích có róc da ông đi nữa, Peleus cũng không được buông ra.
Peleus là một người đàn ông ngoan đạo dễ bảo và đã làm tất cả những gì thần linh hướng dẫn. Ông chờ bà hiện lên từ những làn sóng xám đen, tóc đen và dài như đuôi ngựa. Rồi ông chộp lấy bà, giữ chặt bà mặc cho bà thô bạo giãy dụa, siết chặt cho đến khi cả hai đều kiệt sức, hụt hơi và lấm lem cát. Máu từ những vết thương bà gây ra cho ông hòa vào dấu vết phá xử nữ giữa đùi bà. Sự chống cự của bà chẳng còn ý nghĩa gì nữa: Trinh tiết bị phá có tính ràng buộc như lời thề hôn nhân.
Thần linh bắt bà thề sẽ ở với người chồng phàm tục ít nhất một năm, và bà dùng khoảng thời gian dưới trần như đi làm nghĩa vụ, yên lặng, lãnh đạm và rầu rĩ. Giờ khi ông kết nối với bà, bà không buồn quằn quại vặn vẹo phản kháng nữa. Thay vào đó bà lặng lẽ nằm đơ người, ướt át và lạnh lẽo như một con cá cũ. Cổ tử cung bất đắc dĩ của bà chỉ tạo ra một đứa con trai. Giờ phút bản án của bà kết thúc, bà chạy ra khỏi nhà và nhảy lại xuống biển.
Sau bà chỉ quay lại để thăm đứa bé, không bao giờ vì lý do gì khác và không bao giờ lưu lại lâu. Khoảng thời gian còn lại đứa bé được nuôi nấng bởi giáo viên và vú em và được trông nom bởi Phoinix, cố vấn được tín nhiệm nhất của Peleus. Liệu có bao giờ Peleus hối hận vì món quà thần linh trao ông không? Một người vợ bình thường sẽ tự cho mình may mắn vì tìm được người chồng với sự hiền hòa và gương mặt trìu mến của Peleus. Nhưng với nữ thần biển Thetis không gì có thể xóa đi sự bẩn thỉu phàm tục của ông.
*
Tôi được dắt vào trong cung điện bởi một người hầu tôi không biết tên. Đồ đạc của tôi đã được đem về phòng, và số phàng cha tôi gửi đã bị đem đi cất vào kho báu. Tôi cảm thấy sợ hãi đến kỳ lạ khi bị chia cắt với nó. Nó đã là bạn đồng hành của tôi trong hàng tuần đi lại, một vật nhắc nhở giá trị của tôi. Giờ tôi thuộc nằm lòng trong đó có những gì: Năm cốc rượu chân khắc hoa văn, một vương trượng đầu tròn nặng nề, vòng đeo cổ bằng vàng, cặp tượng chim trang trí, và đàn lia khắc đầu bọc vàng. Vật cuối cùng tôi biết là gian lận. Gỗ rẻ mạt phổ biến, nặng nề và choán chỗ đáng nhẽ phải dùng cho vàng. Thế nhưng cây đàn đẹp đến nỗi không ai nỡ phản đối nó; nó là một trong những của hồi môn của mẹ tôi. Trong khi chúng tôi đi, tôi thường với xuống túi đeo trên yên để vuốt ve lớp gỗ láng bóng.
Tôi tưởng mình được đưa tới phòng đặt ngai vàng, nơi tôi sẽ quỳ xuống và bày tỏ lòng biết ơn. Nhưng người hầu đột ngột dừng ở một cánh cửa phụ. Ông bảo tôi rằng vua Peleus vắng mặt, nên thay vào đó tôi sẽ trình diện trước con trai ông. Tôi bực mình. Những lời kính trọng tôi tập luyện trên lưng lừa không phải để chuẩn bị cho việc này. Con trai Peleus. Tôi vẫn nhớ vòng nguyệt quế tối đi trên mái tóc rực rỡ của cậu ta, lòng bàn chân hồng nhoang nhoáng trên đường chạy. Một đứa con trai là phải như thế.
Cậu ta đương nằm ngửa trên băng ghế to chất đầy gối, một chiếc đàn lia đặt thăng bằng trên bụng. Tay cậu lười nhác gảy gảy đàn. Cậu ta không nghe thấy tôi tiến vào, hoặc chọn không nhìn qua. Đấy là điều khiến lần đầu tiên tôi hiểu vị thế của mình ở đây. Trước khoảnh khắc này tôi là một hoàng tử, được chào đón và giới thiệu. Giờ tôi chẳng là gì.
Tôi tiến thêm một bước về phía trước, cà chân, và đầu cậu ta ngoẹo qua một bên tỏ ý chào. Đã năm năm kể từ lần đầu tôi thấy cậu ta, và những nét phúng phính trẻ thơ của cậu ấy đã tiêu biến hết. Tôi há hốc miệng trong cú sốc lạnh người vì vẻ đẹp của cậu ấy, đôi mắt xanh lá sâu thẳm và những đường nét đặc biệt thanh tú như một thiếu nữ. Từ thâm tâm tôi đột ngột phát sinh một nỗi căm ghét. Tôi chẳng mấy thay đổi mà cũng không theo chiều hướng hay ho gì.
Cậu ta ngáp dài, mắt trĩu nặng. “Cậu tên gì?”
Nước cậu ta bằng một nửa của một phần tư của một phần tám vương quốc của cha tôi, tôi đã giết một đứa con trai và bị trục xuất vậy mà cậu ấy vẫn không biết tôi. Tôi nghiến chặt răng và không cất tiếng.
Cậu ta hỏi lại, lần này lớn hơn: “Cậu tên là gì?”
Sự im lặng của tôi có thể giải thích được ở lần thứ nhất, vì có lẽ tôi không nghe thấy cậu ta hỏi. Giờ thì không.
“Patroclus.” Đấy là cái tên cha tôi đặt cho tôi, một cách đầy hi vọng nhưng thiếu cân nhắc, khi tôi mới chào đời và nó có vị đắng nghét trên đầu lưỡi tôi. Nó có nghĩa là “Niềm vinh dự của một người cha”. Tôi chờ cậu ta cợt nhả về nó, một lời nói đùa dí dỏm nào đó về sự ô nhục của tôi. Cậu ấy đã không làm thế. Tôi nghĩ có lẽ cậu ta cũng ngu ngốc.
Cậu lăn qua một bên để mặt đối mặt với tôi. Một lọn tóc vàng rơi nửa chừng xuống mặt cậu và cậu thổi nó ra chỗ khác. “Tên ta là Achilles.”
Tôi hất cằm lên một chút để tỏ ý đã nghe thấy. Chúng tôi chăm chú nhìn nhau một chút rồi cậu ta chớp mắt và lại ngáp, miệng mở rộng như miệng mèo. “Chào mừng tới Phthia.”
Tôi đã được nuôi lớn trong triều và biết khi nào thì người ta có ý đuổi mình đi.
*
Chiều hôm đó tôi phát hiện ra mình không phải đứa trẻ duy nhất Peleus nhận nuôi. Hóa ra vị vua khiêm nhường nhận rất nhiều những đứa con trai bị chối bỏ. Theo đồn đại thì chính ông cũng từng là một kẻ chạy trốn, và có tiếng trong việc làm phước đối với những kẻ bị trục xuất. Giường của tôi là tấm nệm rơm trong một căn phòng dài, đầy những đứa con trai ẩu đả và nằm ườn. Một người hầu chỉ cho tôi đồ đạc của tôi đã để đâu. Vài đứa ngẩng đầu dòm ngó. Tôi khá chắc là một trong số họ nói chuyện với tôi, hỏi tên tôi. Tôi chắc là mình đã nói tên. Họ quay lại với trò chơi của mình. Không ai quan trọng cả. Tôi bước cứng nhắc đến chỗ nệm rơm của mình và chờ đến bữa tối.
Chúng tôi được gọi đi ăn vào buổi chạng vạng bằng tiếng chuông đồng được đánh vang từ sâu trong các ngõ ngách của hoàng cung. Mấy đứa con trai bỏ dở trò chơi và đổ ùa ra dãy hành lang. Khu vực được xây như một tổ hợp hang thỏ, đầy những hành lang rẽ ngoặt và những căn phòng kín đột ngột hiện ra. Tôi suýt thì giẫm vào gót chân những đứa đi trước, sợ rằng sẽ bị bỏ lại phía sau và lạc đường.
Phòng ăn là một đại sảnh dài trước hoàng cung, cửa sổ mở hướng về phía chân dãy Othrys. Nơi này rộng đủ để chứa gấp mấy lần đám chúng tôi; Peleus là một vị vua thích đón tiếp và chiêu đãi khách khứa. Chúng tôi ngồi trên những băng ghế bằng gỗ sồi; bàn trầy xước do những năm tháng cạ mặt với bát đĩa. Thức ăn đơn giản nhưng nhiều-Cá muối, bánh mì lát dày dùng với phô mai trộn thảo mộc. Ở đây không có thịt, dù là thịt dê hay thịt bò. Thứ đó chỉ dành cho hoàng tộc hay các dịp lễ hội. Tôi bắt gặp tia sáng lóe lên từ phía bên kia căn phòng của mái tóc rực rỡ trong ánh đèn. Achilles. Cậu ta ngồi với một nhóm con trai miệng ngoác ra vì cười về điều gì đó cậu ta đã nói hay làm. Một hoàng tử thì phải như thế. Tôi nhìn xuống lát bánh của mình, ngũ cốc thô cọ ram ráp giữa những ngón tay tôi.
Sau bữa ăn chúng tôi được phép làm gì tùy thích. Một số đứa tụ tập trong một góc chơi trò chơi. Một cậu bé hỏi “Anh muốn chơi không?” Tóc cậu ấy vẫn quăn tít kiểu trẻ con, trông cậu ta có vẻ nhỏ hơn tôi.
“Chơi gì?”
“Đổ xúc sắc.” Cậu bé xòe tay cho tôi xem chúng, xương được đẽo chấm phá những đốm đen.
Tôi giật mình, lùi về phía sau. “Thôi khỏi,” tôi đáp, có hơi quá to tiếng.
Cậu bé chớp mắt ngạc nhiên. “Được thôi.” Cậu ta nhún vai và bỏ đi.
Đêm đó tôi mơ về thằng bé đã chết, hộp sọ nứt toác như một quả trứng trên nền đất. Nó bám theo mình. Máu tràn lan, màu sẫm như rượu đổ. Mắt nó mở trừng trừng, và miệng nó bắt đầu cử động. Tôi đưa tay lên bịt tai. Người ta bảo giọng người chết có sức mạnh làm người sống phát điên. Mình không được nghe nó nói.
Tôi kinh hoàng bật dậy, hi vọng là mình đã không hét thành tiếng. Ánh sáng duy nhất tôi thấy được đến từ các vì sao lấm tấm ngoài cửa sổ; tôi không hề thấy mặt trăng. Tiếng thở của tôi thô ráp trong tĩnh lặng, lớp vỏ sậy bọc nệm khẽ kêu tanh tách dưới thân tôi, cọ những ngón tay gầy guộc của nó vào lưng tôi. Sự hiện diện của những đứa bé khác không khiến tôi khuây khỏa; người chết đến trả thù bất chấp có kẻ chứng kiến hay không.
Những vì sao đổi hướng, và ở một nơi nào đó mặt trăng quét qua bầu trời. Khi mắt tôi nhắm lại lần nữa, nó vẫn chờ đợi tôi, người đầy máu và mặt trắng bệch như xương. Dĩ nhiên nó vẫn ở đó. Không linh hồn nào lại muốn bị gửi đi sớm vào sự u ám bất tận của địa ngục. Sự trục xuất có thể làm thỏa mãn cơn giận dữ của kẻ còn sống, nhưng không thể khiến người chết khuây khỏa.
Tôi tỉnh dậy mắt đầy ghèn, tay chân nặng nề và đờ đẫn. Mấy đứa con trai khác bậy dậy quanh tôi, mặc đồ chuẩn bị ăn sáng, háo hức về một ngày mới. Tin tức về sự lạ lùng của tôi nhanh chóng lan ra, và cậu bé nhỏ tuổi không tiếp cận tôi với xúc sắc hay thứ gì khác nữa. Vào bữa sáng, ngón tay tôi đẩy bánh mì vào giữa đôi môi, và cổ họng tôi nuốt lấy nó. Sữa được đổ cho tôi. Tôi uống.
Sau đó chúng tôi được đưa vào khoảng sân huấn luyện đầy ánh mặt trời bụi bặm để tập thương kiếm. Ở đây tôi được nếm mùi sự thật về lòng tốt của Peleus: Mang ơn và được huấn luyện tử tế, một ngày nào đó chúng tôi sẽ trở thành đội quân xuất sắc của ông.
Tôi được trao cho một cây thương, và một bàn tay chai sần sửa lại cách cầm của tôi, rồi sửa lại lần nữa. Tôi ném và làm xước mép của cây sồi làm mục tiêu. Thầy giáo thở dài và đưa tôi cây thương thứ hai. Mắt tôi đảo quanh mấy đứa khác, tìm con trai của Peleus. Cậu ta không có ở đây. Tôi nhắm vào cây sồi lần nữa, vỏ cây đầy lỗ và các vết nứt vỡ, nhựa cây chảy từ những chỗ bị đâm. Tôi ném.
Mặt trời lên cao, rồi cao hơn nữa. Cổ họng tôi khô khốc và nóng bỏng, bị bụi bặm nóng rẫy cào xước. Khi thầy thả chúng tôi đi, hầu hết mấy đứa con trai chạy ngay đến bên bờ biển, nơi vẫn còn mấy luồng gió nhẹ. Rồi cả bọn đổ xúc sắc và chạy đua, hét to mấy câu đùa cợt bằng phương ngữ miền bắc sắc nhọn, xiêu vẹo.
Mắt tôi nặng nề trong hốc mắt, và đôi cánh tay tôi nhức mỏi sau cả buổi sáng tập luyện. Tôi ngồi dưới cái bóng rậm rạp của một cây ô-liu và nhìn về phía sóng vỗ. Không ai trò chuyện với tôi. Lờ tôi đi là việc dễ dàng. Thực sự thì cũng không khác lắm hồi ở nhà.
*
Những ngày kế tiếp cũng giống thế, một buổi sáng luyện tập đến mệt lử, kế tiếp là những giờ trưa cô đơn dài dằng dặc. Ban đêm, vầng trăng ngày càng mảnh đi. Tôi nhìn nó chăm chú cho đến khi nhắm mắt mà vẫn thấy mảnh vàng cong cong sáng rực trong bóng tối sau vành mi. Tôi hi vọng nó có thể đẩy lùi bóng ma của thằng bé. Nữ thần mặt trăng của chúng tôi được ban cho phép màu và sức mạnh trấn áp người chết. Nếu muốn người có thể ngăn chặn những giấc mơ.
Nữ thần đã không làm thế. Hết đêm này đến đêm khác thằng bé tới, với đôi mắt ám ảnh và hộp sọ nứt toác. Đôi khi nó quay người cho tôi thấy cái lỗ trên đầu, nơi khối não mềm đung đưa. Đôi khi nó vươn đến toan nắm lấy tôi. Tôi sẽ bật tỉnh, cổ họng thít chặt trong sợ hãi, và nhìn vào bóng đêm cho đến bình minh.
Bài Ca Của Achilles Bài Ca Của Achilles - Madeline Miller Bài Ca Của Achilles