Số lần đọc/download: 972 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 23:40:33 +0700
Chương 05-06
Người không xu dính túi
Edit: Kim Anh
Từ khi Trình Thiếu Phàm trở về, mỗi ngày Tô Tiểu Lai đều lo lắng đề phòng, sợ bất cẩn thì ma quỷ sẽ đột ngột xông ra, nhưng một tuần cứ bình yên vô sự không một gợn sóng trôi qua, mỗi ngày trôi qua càng im lặng, khiến cô càng thấy bất an, nhưng cảm thấy sự tình hẳn sẽ không phát triển đi xuống như cô suy nghĩ. Tô Tiểu Lai đang gắng sức kiếm tiền hết mức có thể, bao gồm cả việc lần trước đem bán đến món tài sản cuối cùng qua mạng, hiện giờ cô thật sự có thể nói là rất cô độc, hẳn sẽ không suy kiệt đến mức phải bán cả Apple yêu quý nhất đâu. Cô thật sự không nghĩ ra cách nào nữa, mỗi tháng ở kí túc xá ba chị em thân thiết thỉnh thoảng cho cô ăn uống không phải trả tiền, cô không còn mặt mũi nào đến chỗ họ để vay tiền, cuối cùng cắn răng nhấc di động gọi cho mẹ Tô.
Đợi cả buổi mẹ Tô mới nhận điện thoại, “Alô, Tiểu Lai à, nhớ mẹ chăng?”. Lời nói mẹ Tô có vẻ mệt mỏi.
“Ha ha, đúng vậy, mẹ à, đã lâu con không về nhà rồi, con thèm ăn món thịt nướng mẹ làm lắm lắm”. Tô Tiểu Lai nghịch ngợm nói.
“Thôi đi cô ạ, tôi còn lạ gì cô nữa, nói thẳng ra đi, tìm mẹ có chuyện gì?”. Mẹ Tô đang theo tour du lịch, bởi vì hôm nay du ngoạn vài danh lam thắng cảnh nên thấy mệt mỏi, lại còn ba Tô ở một bên cứ lải nhải.
Tô Tiểu Lai thấy giọng nói mẹ có gì đó khác, vội vàng hỏi, “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy? Sao có cảm giác mẹ đang thở hổn hển thế?”.
“À, lần trước gọi điện thoại định nói với con tin Thiếu Phàm đã trở về mà quên mất, lại nói đứa trẻ Thiếu Phàm kia đúng là đẹp trai lại hiểu lễ nghĩa, vừa trở về đã sắp xếp cho mẹ và ba con đi du lịch Vũ Di Sơn cùng với tour, cơ quan du lịch cũng là nó liên hệ, mẹ và ba con đang ở khu bảo vệ Vũ Di Sơn đây. Phong cảnh ở đây đúng là tuyệt đẹp nhà, còn có này …”. Mẹ Tô vừa nói vừa biểu đạt tình cảm chan chứa.
“Mẹ, bây giờ con không có tâm trạng nghe mẹ thể hiện tình cảm yêu thiên nhiên đâu, con gái mẹ đang không có tiền sắp chết đói đây”. Tô Tiểu Lai thẳng thắn cắt ngang chủ đề mẹ già đang nói.
“Sao con lại không có tiền, Thiếu Phàm không phải mỗi tháng đều gửi tiền sinh hoạt cho con sao?”. Mẹ Tô giả vờ nghi hoặc hỏi.
“Hix, tháng này không gửi”.
“À, chắc là nó quên, con cũng biết hiện giờ nó rất bận, mới trở về tiếp nhận công ty, chắc chắn có rất nhiều chuyện quan trọng phải xử lý, con cũng phải thông cảm cho nó, để mẹ gọi điện thoại hỏi nó xem”. Mẹ Tô mang theo ngữ khí răn dạy.
“Hoan hô mẹ, mẹ à, hay là mỗi tháng mẹ gửi tiền sinh hoạt cho con đi? Mẹ cũng nói anh con đang bận, con cũng không nên quấy rầy anh ấy mà”. Tô Tiểu Lai khẩn cầu nói.
“Con gái thân mến à, con cũng phải hiểu mẹ đang đi du lịch đây đó, lần này vội vàng ra khỏi nhà, không mang theo chi phiếu. Con nên gọi điện thoại cho Thiếu Phàm đi?”. Mẹ Tô nói dối không thèm đỏ mặt.
“……”. Miệng Tô Tiểu Lai vốn đang khép, hiện giờ lại biết thành hình chữ A. “Mẹ, vậy bao giờ mẹ trở về?”. Tô Tiểu Lai vẫn chưa bỏ ý định.
“Tiểu Lai à, mẹ và ba con du lịch chỗ này xong còn muốn đi Hongkong thăm thú thắng cảnh, Thiếu Phàm đã lên kế hoạch đi du lịch thế giới hoàn hảo cho ba mẹ rồi, cho nên lần này không thể quay về ngay được. Được rồi, mẹ không nói với con nữa, điện thoại đường dài rất tốn tiền”. Mẹ Tô nói một hơi xong ngắt luôn điện thoại.
Nhìn ba Tô nói, “Ách, Thiếu Phàm đúng là đoán chuẩn Tiểu Lai sẽ gọi điện đòi tiền chúng ta, may con nó nhắc nhở trước, thiếu chút nữa không chỗng đỡ được”.
Ba Tô thở dài nói, “Haizz, con gái đáng thương của ba, lớn rồi còn bị ba mẹ lừa”.
“Không phải ông nói phải giao Tiểu Lai cho Thiếu Phàm quản sao? Chẳng lẽ Thiếu Phàm lại để con bé chết đói. Cái ông già này nữa, thật là”. Mẹ Tô oán giận.
“Được rồi, mặc kệ bọn trẻ, chúng ta cứ vui vẻ du lịch đi”. Nói xong liền kéo mẹ Tô tiếp tục hành trình phía trước.
Sao lại ngắt điện thoại mà không thèm nói thêm gì như kiểu Vấn Thiên [1]thế này, sau cuộc điện thoại này, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao Trình Thiếu Phàm không đến tìm cô gây phiền phức, thực ra là anh ta muốn làm cho tự mình phải vác thân đi tìm anh ta. Không thể trúng quỷ kế của anh ta được, đi tìm anh ta chắc chắn sẽ bị anh ta quở trách. Bây giờ chỉ có thể tìm trong ký túc xá xem còn có gì cô đã quên không bán hay không, nghĩ vậy, Tô Tiểu Lai chui ra từ chỗ ẩn nấp trong khuôn viên trường, đi thẳng đến ký túc xá.
Vào đến ký túc xá phát hiện ba chị em thân thiết của mình đều ở đó, Tô Tiểu Lai cũng không tốn sức chào hỏi, bắt đầu lục tung phòng, chỉ hai phút liền đổ tung hòm quần áo lộn xộn lên trên giường, Lâm Vi Vi là người đầu tiên không chịu được, “Tiểu Lại kia, cậu định làm quạt gió à?”.
“Tớ đang tìm xem có cái gì có thể bán được không? Tớ cùng đường rồi đây”. Tô Tiểu Lai nói.
“Cậu nhìn xem đây là quần áo gì? Metersbonwe? Semir? Hay là Jeanswest? [2] Hiện giờ ngay cả đống quần áo này có only mảnh tử tế cũng không có, cậu có thể bán được cái rắm tiền, đổ ra tặng người khác còn chả thèm”. Lý Ly đến đầu giường Tô Tiểu Lai, tay cầm quần áo cô quay quay mấy vòng miệt thị.
“Tiểu Lai, anh nuôi cậu không phải mỗi tháng đều gửi cho cậu một lô quần áo sao? Tháng này lấy mớ đó đi bán đi!”. Từ Tố đang mặc trên người bộ quần áo Dior mùa hè mới nhất nói.
Tất nhiên bộ đồ mà Từ Tố mặc này chính là một trong 300 bộ giới hạn toàn thế giới mà Tô Tiểu Lai bán lại, Từ Tố là người cực kỳ yêu thích hàng xa xỉ, còn không quên nói ra những lời này làm câu cửa miệng: Phụ nữ cả đời cần có một hai bộ đồ xa xỉ. Tô Tiểu Lai cao 1.68m, dáng người gần như hoàn hảo, chỉ hơi gầy một chút, mông hơi nhỏ một chút, Từ Tố lại vừa vặn không khác dáng người Tô Tiểu Lai, trừ cái mông to hơn cô nhiều. Lâm Vi Vi còn thường xuyên trêu Từ Tố nói: Dù cậu không được tốt số như Tiểu Lai nhưng có số mặc hàng hiệu của nó. Nhưng ba chị em cũng vì Từ Tố mặc đồ của Tô Tiểu Lai nên Lâm Vi Vi và Lý Ly chỉ có thể để mắt đến túi xách. Lâm Vi Vi và Lý Ly từng có lần vì cái LV mà cãi nhau không ngớt, Tô Tiểu Lai vì công bằng mà đưa ra ý kiến, làm ra quyết định, đưa giá cao thì được cái túi. Cuối cùng Lâm Vi Vi cứng rắn đưa ra 1000, Lý Ly cũng chỉ biết cắn răng cam chịu, kết quả người được lợi nhất vẫn là Tô Tiểu Lai, vừa đúng lúc tháng đó cô đủ tiền mua chiếc máy tính Apple mơ ước bấy lâu, nếu nói rằng Tô Tiểu Lai coi ăn uống xếp thứ nhất, thì đồ high-tech chính là tình yêu thứ hai của cô, quần áo hay túi xách gì đó thì cô khác xa lòng nhiệt tình yêu thích của ba người chị em tốt kia.
Ba năm Trình Thiếu Phàm gửi quần áo đến đều bị hủ nữ Tô Tiểu Lai này xử lý nhanh gọn, đầu tiên là bán ở phòng mình, rồi bán đến ký túc xá, sau đó phần còn lại ế ẩm nhất thì chụp ảnh đưa lên mạng bán hạ giá, cũng vì lẽ đó mà bạn học trong ký túc xá đều biết Tô Tiểu Lai, còn có một số cô gái không khác dáng người Tiểu Lai đã trở thành khách hàng trung thành của cô. Tô Tiểu Lai lấy tiền kiếm được đến chợ đêm bán đồ hạ giá mua mấy đồ gán mác Metersbonwe, Semir, cho nên đến nay cô vẫn mặc như học sinh trung học.
“Cậu quên anh nuôi tớ về rồi à, sao này sẽ không có quần áo gửi đến nữa đâu”. Tô Tiểu Lai vô tình nói với Từ Tố.
“À, đúng rồi, tớ còn quên cái người đàn ông tuyệt vời dễ nhìn đó đã trở về, tớ bảo này Tiểu Lai thân mến, cậu có bị té giếng không đó? Có người anh trai tốt trở về mà còn ngồi đây than trời rối rắm cái gì, trực tiếp xông đến đi. Còn nữa, đến bây giờ còn chưa giới thiệu cho chúng tớ làm quen với anh ấy là sao, sao cậu lại vong ân phụ nghĩa với chị em thế?”. Từ Tố vừa nãy mới còn đồng tình Tô Tiểu Lai, giờ đây đã đá một phát bay cô nàng.
“Haizzz….”. Tô Tiểu Lai thở dài một hơi, không giải thích cũng thế, nổi khổ của tớ các cậu có thể hiểu được không? Các cậu không chung sống với anh ta suốt 3 năm trời thì làm sao các cậu có thể hiểu anh ta hơn tớ?
Lý Ly đột nhiên chiếc hòm bên tay phải Tô Tiểu Lai, không nén nổi tò mò mở ra xem, không nhìn không biết, vừa mới thấy đã giật mình, “Tiểu Lai, cậu còn để lại nhiều bảo bối như thế? Chỗ này có rất nhiều thứ để bán đấy”. Rồi sau đó là một loạt tiếng gào rú, “Wooo, búp bê Barbie số lượng có hạn trên thế giới, rất đáng yêu nha, Tiểu Lai, cậu biết tớ yêu nhất món này không, nhất định phải bán cho tớ”.
Tô Tiểu Lai định cướp lại chiếc hòm nhưng lại bị Lâm Vi Vi cướp được trước, “Trời ạ, nhìn xem đây là cái gì, hoa tai kim cương Tiffany, Tiểu Lai, sao chưa nhìn thấy cậu đeo bao giờ?”. Lâm Vi Vi bị đôi hoa tai kim cương hớp mất hồn, cứ thế chiếc hòm bị Từ Tố cướp đi rồi cũng không biết.
Dù sao Từ Tố cũng đã gặp qua không ít hàng xa xỉ, phản ứng không hoàng tráng như vậy, chỉ thấy khuôn mắt thay đổi sau khi nhòm vào trong hòm xong.
“Tớ nói rõ với các cậu này, mấy thứ này không thể bán được, nếu có thể bán được tớ đã bán từ lâu rồi, tất cả cái này đều là quà sinh nhật anh nuôi tặng tớ, từ sinh nhật năm 13 tuổi đến giờ, năm nào cũng tặng một món quà, đưa xong còn nói thêm một câu: Nếu em dám đánh mất quà anh tặng, em nhất định phải chết”. Tô Tiểu Lai nói xong không khỏi nhớ đến thời con gái bi thảm của mình.
“Haizzz, Tiểu Lai, xem ra cậu cũng có nỗi khổ riêng, thôi vậy, chúng tớ sẽ không bòn rút mấy cái này của cậu nữa”. Từ Tố bày ra vẻ mặt hoàn toàn hiểu được nỗi khổ của Tiểu Lai.
Lâm Vi Vi và Lý Ly còn thấy lưu luyến không rời, hận không thể ăn ngay được nó.
Tô Tiểu Lai an ủi hai người bạn, “Chờ mội ngày kia tớ – Tô Tiểu Lai chính thức thoạt khỏi móng vuốt của tên anh trai xấu xa kia, tớ nhất định tặng nhóm mình những thứ này”.
Hai người kia yên lặng gật đầu, trong lòng lại nghĩa lúc nào thoát khỏi còn chưa biết, bây giờ ngồi nói mạnh miệng chỉ là cái rắm.
Hôm nay, Tô Tiểu Lai vẫn không làm làm gì xoay xở, đi lang thang dưới bóng cây trường, đột nhiên một bàn tay đập vào vai cô, “Tô Tiểu Lai, đúng là em rồi, thời gian gần đây có cuộc thi quan trọng cho nên anh phải vội vàng ôn thi, không đến tìm em được, em không tức giận chứ?”.
Tô Tiểu Lai chỉ nghe giọng đã biết người đang nói là ai, người này không phải là anh chàng bốn mắt Chu Vũ Hàng – người mà cô trốn còn không kịp hay sao, trời ạ, sao lại vô phúc đụng phải hắn thế này, vất vả lắm tai mới được yên tĩnh vài ngày mà, “Tôi không có tức giận gì, anh đến tìm tôi tôi mới túc giận đấy”.
“Tiểu Lai, đã lâu như vậy em vẫn không thể chấp nhận anh!”. Anh chàng đeo kính nhụt chí nói.
Tô Tiểu Lai nghĩ tôi chấp nhận anh mới là kì lạ đấy, chết tiệt, chưa tính đến cái cái kính mặt tròn dày đến ngàn đi ốp, khuôn mặt thì giống Ngũ Bách [3]nhưng lại cố tình cắt cái đầu giống của Ngô Ngạn Bân [3], anh ta mà hát thì không ai bằng, nhìn nghiêng còn giống anh nuôi mình nữa chứ, khiến cho tôi ở trước mặt mọi người ngồi như sư tử cái nôn mửa đến lần thứ N, đây đúng là sở trường ca hát của anh. Nói anh học tập cũng được, nhưng chung quy lại chỉ thấy như người thiểu năng đọc sách, trừ khi đầu năm nay anh thông minh hơn, nếu không Tô Tiểu Lai tôi sẽ không bao giờ chấp nhận anh. Hơn nữa Tô Tiểu Lai tôi không thể chịu đựng được chính là anh rõ ràng lùn hơn tôi, vậy mà anh còn ra vẻ huênh hoang lắm, dáng vẻ thì yếu đuối, nhìn vào là cần có người bảo vệ, sau này anh làm gì có thể bảo vệ tôi, mặc dù tôi rất mạnh mẽ nhưng nhưng là con gái ai chẳng muốn tìm một người đàn ông có thể bảo vệ mình, nói tóm lại, anh làm tôi có thể nào nhìn nhận anh chứ anh chàng bốn mắt của tôi, Tô Tiểu Lai nghĩ đến đây, không khỏi thấy thịt bay đầy mặt.
“Chu Vũ Hàng, hiện giờ tôi chính thức nói cho anh biết, lão nương đây không thể chấp nhận anh, kỳ hạn là mãi mãi”. Ngữ khí Tô Tiểu Lai trước kia chưa bao giờ nghiêm túc như vậy.
“Tô Tiểu Lai, anh cũng chính thức nói cho em, tiếp nhận anh hay không là chuyện của em, nhưng theo đuổi hay không lại là chuyện của anh, em muốn nhúng tay vào cũng không được”. Chu Vũ Hàng làm dáng vẻ nghiêm nghị.
Tô Tiểu Lai biết cái anh chàng kính mắt này khó chơi, nhưng không nghĩ lại khó khăn đến như vậy, khó có biện pháp ngăn chặn, “Chu Vũ Hàng này, hai chúng ta thật sự không hợp đâu, anh xem đi, trường học đầy nữ sinh trẻ đẹp triển vọng đáng để nắm bắt hơn nhiều, anh không nên lãng phí tuổi thanh xuân vì một người không thích hợp như tôi”.
“Không còn cách nào khác, anh vốn là người thiểu năng, anh đã thích em, anh sẽ không bao giờ buông tha”. Chu Vũ Hàng không để ý đến lời nói Tô Tiểu Lai.
“Anh rốt cuộc thích cái gì, tôi thay đổi không được sao?”. Tô Tiểu Lai rơi nước mắt nói.
Mặc Chu Vũ Hàng lập tức biến thành một chữ Đại to tướng.
“Đúng rồi, Tiểu Lai, nghe nói gần đây em rất khó khăn, vừa hay cũng đến sáu giờ tối rồi, anh mời em ăn tối nhé!”. Chu Vũ Hàng nói sang chuyện khác, còn mỉm cười thành ý.
“Không cần, gần đây tôi tuyệt thực”. Tô Tiểu Lai ăn cơm ai mời cũng được nhưng không bao giờ ăn cơm hắn ta mời, bằng không thà nhịn đói còn hơi, “Tôi muốn về ký túc xá, anh không cần đi theo”.
Tô Tiểu Lai nói xong chạy về hướng ký túc xá, Chu Vũ Hàng ở sau bắt được hai tay cô, nói một câu, «Không đi ăn cũng được, anh sẽ chờ em ở dưới ký túc xá nhé».
Tô Tiểu Lai gạt tay anh ta, hung dữ trừng mắt nói câu, «Bệnh thần kinh». Sau đó bỏ chạy.
End
————————————-
[1] Hướng Vấn Thiên: là tên một nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp Tiếu ngạo giang hồ của Kim Dung, là một nhân vật võ công cao cường, lắm mưu nhiều mẹo, kiêu căng mà cực kỳ hào sảng.
[2] Metersbonwe, Semir, Jeanswest: hãng quần áo Trung Quốc.
[3] Ngũ Bách, Ngô Ngạn Bân: là ca sĩ Trung Quốc.
Chương 6
Gặp được trai đẹp
Edit: Linh Trưởng
Nhất
Tô Tiểu Lai trở về ký túc xá, lại phát hiện không có một ai ở trong phòng cả. Hừm, 3 chị em kia thật không có lương tâm, đi ra ngoài ăn cơm cũng không mang cô đi theo mặc dù cả 3 đều biết cô đang ở trong thời kì “đói khát” mà TT~TT. Tô Tiểu Lai vừa mới chạy một mạch về ký túc xá, cũng hơi đói bụng nên uống tạm ly nước cầm cự, sau đó ngồi trước bàn, chuẩn bị lấp đầy cái đói tinh thần bằng cách chơi điện tử. Bỗng Tiểu Lai thấy chính giữa bàn có một mẩu giấy sticker màu xanh, từng chữ như rồng bay phượng múa: “Tiểu Lai, đi đâu mà không mang điện thoại vậy hả???? Hôm nay là sinh nhật bạn trai của Ly Tử, tổ chức ở tiệm cơm “Vườn Quýt”. Đến mau lên! Vi.”
Tinh thần Tô Tiểu Lai lập tức trở nên phấn chấn. Hề hề, có tiệc ăn chùa rồi!!! Nghĩ thế, Tiểu Lai nhanh chóng cầm điện thoại bay ra ngoài. Vừa mới chạy xuống chân cầu thang, Tiểu Lai liền bắt gặp anh chàng cà men bốn mắt. Trời ơi, anh ta là âm hồn không tiêu à, ăn cơm mà cũng nhanh đến thế sao? Anh chàng bốn mắt cứ đủng đỉnh đi đến trước mặt Tô Tiểu Lai, trưng ra cái mặt tươi cười, đưa cho Tiểu Lai cái cặp lồng đựng cơm, nói: “ Tiểu Lai, anh mang cơm đến cho em, hai chúng ta thật đúng là thần giao cách cảm nha. Anh vừa tới thì đã thấy em chạy xuống đây rồi.”
“Xì, đồ khỉ! Tôi mà thần giao cách cảm với anh thì cả thế giới cũng thần giao cách cảm với anh!” Tô Tiểu Lai trong lòng oán thầm. “ Anh Chu Vũ Hàng à, bây giờ tôi có việc, không ăn cơm được đâu!”
Lập tức anh chàng Chu Vũ Hàng kia liền giữ lấy tay phải của Tiểu Lai: “ Tiểu Lai à, em giận anh sao?”
Tô Tiểu Lai nhìn anh chàng bốn mắt kia, không quan tâm hắn có hiểu được ý cô hay không, liền phun ra đạo lý “nước trong quá tất không có cá, người quá đê tiện thì vô địch, chẳng ai bì được”
Đúng lúc Tô Tiểu Lai đang khó xử thì chuông điện thoại reo lên. Trời ơi, vị cứu tinh
. Tiểu Lai bắt máy, tức thì ở đầu dây bên kia vang lên tiếng rống có uy lực khủng khiếp của Lâm Vi Vi
“Tiểu Lai, con quỷ này, sao còn chưa tới ăn cơm hả?”
“Được rồi, được rồi, đừng gào nữa, đang đến đây”
“Anh xem, tôi thật sự có việc bận, bạn bè thúc giục đến thế rồi đấy. Hẹn gặp lại sau.” Nói xong Tiểu Lai đi một mạch, bỏ lại đằng sau anh chàng Chu Vũ Hàng mặt mày cứ đần thộn.
Nhị
Sau khi ăn uống no say phè phỡn, có người đề nghị cả nhóm đi karaoke. Dù sao ngày mai cũng được nghỉ, đêm nay ăn chơi đúng là sung sướng cuộc đời mà. Mọi người lập tức gật đầu đồng ý. Tuy nhiên cái quan trọng là đi karaoke ở chỗ nào đây? Mọi người sinh ra đều khác nhau, mà lúc này là lúc thể hiện sự khác nhau đó, bắt đầu khắc khẩu rồi. Không biết ai đó nói to: “ Đi “Kim Bích Huy Hoàng” đi, cơ mà tập đoàn H thị là nơi ăn chơi bậc nhất hình như mới khai trương á, sao giờ?”
Mọi người nhất loạt đều đem ánh mắt chĩa vào chủ chi hôm nay, anh ta gật đầu đáp ứng rất khí thế “Được!”
Tuy nhiên kết quả lại là đi karaoke ở “Kim Bích Huy Hoàng”.
Đến “Kim Bích Huy Hoàng” mọi người cuối cùng cũng hiểu được tại sao nơi này được đặt tên như vậy. Ở bên ngoài cũng đã cảm nhận được vẻ đẹp xa hoa của nó, hoa văn màu vàng được ánh đèn chiếu lên lấp lóa sặc sỡ sắc màu trong đêm tối. Đại sảnh là nơi mang đến cho người ta cảm giác trang hoàng xa hoa hơn nữa lại có cảm giác rất thanh lịch, tao nhã. Đi sâu vào trong mọi người liền cảm nhận được sự sống động bằng mọi giác quan của mình: nhạc xập xình, vũ công nhảy múa điên đảo. Ối chà ối chà, hát hát hát, đánh bài đánh bài, uống rượu uống rượu! Tô Tiểu Lai bị nơi này làm cho choáng váng cả đầu óc, liền lôi kéo Lâm Vi Vi ra ngoài sàn nhảy. Ánh sáng lấp lóa, nhấp nháy chiếu vào sàn nhảy làm hiện ra những vũ công xinh đẹp yểu điệu, quyến rũ vô cùng. Dáng người, khuôn mặt, vũ đạo đều rất tuyệt với nha~~ Nhìn cảnh này, Tô Tiểu Lai không khỏi cảm thán: “ Ôi
~ nhảy đẹp ghê. Hồi nhỏ tớ cũng rất muốn học khiêu vũ nhưng mà mẹ tớ nghĩ là khiêu vũ không dành cho thục nữ
~”
“ Điều này thì mẹ cậu nói đúng đấy. Tớ đồng ý. Cậu đừng xem mấy cô vũ công kia nhảy đẹp tưởng ngon, thực sự thì cuộc sống có rất nhiều khó khăn đấy. Nếu mà làm được việc nhiều tiền thì đã chả phải về đây làm xiếc cho người ta.” Lâm Vi Vi cùng với mẹ Tô quan điểm thật giống nhau.
“ Thôi, Tiểu Lai, mau về phòng hát thôi.” Lâm Vi Vi nhìn Tô Tiểu Lai đang xem vũ công nhảy đến mê mẩn nói.
“Ừ, cậu đi trước đi, tớ ở đây xem một lúc nữa.” Tiểu Lai hoàn hồn trả lời.
Khi xem xong màn biểu diễn của các vũ công, Tiểu Lai hơi mệt, liền đi đến quầy bar, tìm chỗ cao nhất ngồi vào. Ngồi còn chưa nóng chỗ Tô Tiểu Lai đã bị một cánh tay thô bạo cầm nhấc lên: “ Tiểu thư à, chỗ ngồi cũng có thứ tự trước sau nhé. Tôi vừa mới rời đi vệ sinh một lát mà sao cô đã tranh chỗ ngồi của tôi rồi?”
Tiểu Lai ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một người con trai có thể dùng 2 chữ “yêu diễm” để hình dung, không khỏi cảm thán trong lòng. “ Giời ơi! Giai đẹp, là giai đẹp hàng thật giá thật, giai đẹp 100% đó. Nhìn kìa, da trắng hồng nõn nà, môi đỏ, mắt xanh
~. Càng nhìn càng đẹp mà, giời ơi
”
Tiểu Lai đánh giá người con trai đứng trước mặt, người con trai ấy cũng đánh giá lại Tô Tiểu Lai. Dáng dấp có vẻ giống học sinh, tóc buộc đuôi ngựa, mắt một mí nhưng ánh mắt lại rất linh lợi, khuôn mặt tròn tròn hồng hồng, trông cô thật đáng yêu!
Tiểu Lai thu hồi ý nghĩ, nghĩ đến hành vi ban nãy của người con trai kia tức giận nói: “Tiên sinh, ghế này không có tên của tiên sinh nha. Anh đi WC thì mất chỗ là đúng, lại còn đòi lại ghế à, thật là….”
Người con trai kia cũng không chịu yếu thế: “ Cô nói cái gì? Cô nhìn lại mình đi. Tướng tá như học sinh trung học mà cũng bày đặt đi bar à. Mau về nhà học bài đi, cẩn thận tôi nói với giáo viên của cô bây giờ.”
Tô Tiểu Lai cực kỳ ghét ai nói cô nhỏ người, vì thế tức đến nỗi nói hổn hển: “ Anh nói ai là học sinh trung học hả? Bà đây năm 3 đại học rồi đó. Hừ, tôi thấy anh có vẻ giống gay đó. Đích thực là dáng vẻ của tiểu thụ mà.”
Người con trai kia phát khùng, từ nhỏ tới lớn chưa thấy ai chửi hắn ta thậm tệ đến thế, đồ con nít này muốn bắt nạt hắn à???? “Tôi hôm nay sẽ thay trưởng tộc của cô dạy dỗ cô thật kỹ càng!!!!!!!”. Nói xong anh ta liền túm lấy cánh tay Tiểu Lai kéo cô đi.
“ Anh đưa tôi đến đây làm gì, tôi sẽ kêu lên đó!” Tiểu Lai vừa giãy dụa vừa nói.
“Hừ! Thích thì kêu đi, kêu cho rát cổ họng cũng không ai nghe cô đâu”
Tô Tiểu Lai hô lên vài tiếng, đúng là không có ai nghe thật = =, biết mình không thể nào tránh được người con trai này liền thôi. Cuối cùng, cô bị tên kia kéo vào một cái phòng rất hoành tráng.
Vừa mới vào phòng, người con trai kia đã thả lỏng Tiểu Lai. Cô bắt lấy thời cơ, vọt ra cửa chuẩn bị chạy trốn. Nhưng mà cửa bị khóa rồi TT~TT. Tô Tiểu Lai không quan tâm phòng này có người ngoài hay không liền quay sang người con trai kia gào lên: “Anh! Cái đồ lưu manh! Anh để tôi trong này làm gì. Mau thả tôi ra ngoài!”
Trình Thiếu Phàm đang cúi đầu rót rượu liền thấy giọng nói quen thuộc đập vào màng nhĩ, không khỏi ngầng đầu lên. Ánh mắt sắc lạnh dừng lại ở Tô Tiểu Lai đang gân cổ cãi bướng phía góc phòng.Tô Tiểu Lai cũng cảm nhận được ánh mắt ai đó đang nhìn mình, quay đầu lại, đập thẳng vào mắt là đôi mắt sắc lạnh của Trình Thiếu Phàm, không khỏi mất hồn:
“ Anh, sao…sao..sao anh ở đây?”
“Hình như câu này phải là anh hỏi em mới đúng chứ” Trình Thiếu Phàm nói chậm rãi, không thấy được cảm xúc gì.
“Em….” Tiểu Lai luống cuống, chỉ biết cúi đầu nhìn giày của mình.
“Úi, hóa ra 2 người biết nhau à? Cô ấy chính là em gái người Trung Quốc của cậu đó hả?” Người con trai kia ngắt lời.
“ Ừ, Xuyên Thần. Hai người có vấn đề gì với nhau à?” Trình Thiếu Phàm quay qua hỏi
“ Nếu là em gái của người thì chỉ là hiểu nhầm thôi. Hiểu lầm nhỉ? em gái nhỏ.” Dịch Xuyên Thần nói xong còn trừng mắt với Tiểu Lai.
Tiểu Lai cũng trừng mắt lại với tên kia. Hừ, em gái nhỏ cái đầu anh. Tại ở đây có “kẻ – mà –ai –cũng- biết –là – ai – đó” nên tôi không khùng lên với anh thôi.
Lúc này, mọi người trong phòng đều nhìn vào cô gái đang đứng trong phòng kia. Tô Tiểu Lai bị mọi người nhìn đến sợ hãi, thầm nghĩ mau chạy ra ngoài đi thôi. Lúc này, Trình Thiếu Phàm đứng lên, nói: “ Mọi người cứ chơi đi, tôi có chút việc phải xử lý, về trước.”
Mấy người xung quanh hắn phụ họa. Lúc Trình Thiếu Phàm đứng lên thì cũng có một cô gái đứng lên theo. Trình Thiếu Phàm mặt lạnh băng nói “ Em ở lại cùng bọn họ đi, lát nữa Xuyên Thần đưa em về.”
Cô gái kia gật đầu.
Tiểu Lai còn đang sững sờ đứng tại chỗ thì bị Thiếu Phàm quát lớn “ Còn không đi mau, đứng ở đây làm gì?”
“Vâng” Tiểu Lai xoay người, bước như điên theo Thiếu Phàm đi ra ngoài.
Đi được nửa đường, Tiểu Lai lại nhớ tới bạn bè đang còn ngồi hát tại phòng “Happy”. Dù sao người ta cũng là mời mình đi, về trước sao được, liền kéo tay Thiếu Phàm, nhỏ giọng nói: “ Anh, em còn bạn bè đang ngồi tại phòng kia hát karaoke. Hôm nay em cùng chúng nó tới đây, để em đi nói với bọn nó em về trước.” Nói xong cô chỉ tay về phía phòng hát.
“Ừ, anh đi lấy xe. Em đứng trước cửa chờ anh.” Trình Thiếu Phàm nói xong lập tức quay người bước đi
Tiểu Lai vọt vào trong phòng hát, báo cáo tình hình với chị em rồi lại một bước bay ra ngoài cửa.
Ra đến ngoài cửa đã thấy Thiếu Phàm ngồi trong xe đợi sẵn. Tiểu Lai hít một hơi rồi bước đến mở cửa sau xe định chui vào. Chui chưa xong liền bị Thiếu Phàm chặn ngang: “ Lên phía trước ngồi! Vẫn còn biết sợ cơ đấy.”
Đợi Tiểu Lai ngồi xong, Thiếu Phàm cũng không vội vã lái xe. Bên trong xe không khí như đông cứng lại, lạnh băng. Tiểu Lai cảm thấy tai vạ sắp ập đến nơi rồi, nhưng lại không có dấu hiệu gì. Dọc đường đi Thiếu Phàm im lặng, Tiểu Lai cũng không dám hó hé gì, chỉ im lặng thưởng thức cảnh đêm bên ngoài. Đang lúc Tiểu Lai mơ mơ màng màng ngủ gật thì xe đã tiến vào một khu căn hộ cao cấp.
Xe dừng lại đánh thức Tiểu Lai đang gật gà gật gù. Thiếu Phàm nhìn Tiểu Lai giống như con thỏ nhỏ bị người ta dọa đến giật mình, nhịn không được cười một chút “ Đến nơi rồi, xuống xe!”
Tiểu Lai biết Thiếu Phàm cố ý, tức đến bạnh quai hàm, lại không dám bùng nổ.
Tiểu Lai lẽo đẽo đi theo Thiếu Phàm vào thang máy, thấy tay anh bấm số 28 thì trong lòng oán thầm. Anh thì ở khu cao cấp, em thì phải chịu đói lạnh =w= thật uất ức quá….
Rốt cục thì cũng đến trước cửa căn hộ của Thiếu Phàm. Anh đi vào nhà, đổi dép, tiến thẳng vào phòng ngủ. Tiểu Lai đứng ở ngoài cửa tần ngần, không biết phải làm sao. Trời ơi, đừng kêu là cho người ta phải đứng ngoài cửa cả đêm nha. T_T Đang khóc thầm thì Tiểu Lai đã nhìn thấy Thiếu Phàm trở ra. Hừ ~ anh thì có vào nhà thay quần áo, em thì phải đứng dựa cửa thế này đây =3=~ Tô Tiểu Lai tự nhủ, hừ, phải cố cố cố mà chịu, chừng nào bà đây làm việc kiếm ra tiền rồi xem nhà ngươi còn dám trưng cái mặt đó ra với bà không =3=
~Trình Thiếu Phàm nhìn vẻ mặt uất nghẹn của Tiểu Lai liền nói: “ Dép lê ở tủ để giày đó, thay đi” Sau đó, nhàn nhã đặt mông ngồi lên ghế sofa ở phòng khách.
End