Số lần đọc/download: 2469 / 10
Cập nhật: 2020-09-19 22:31:26 +0700
Chương 3
au khi lái xe chở nàng quay trở về Đằng gia, Tâm Đồng vẫn còn hơi giật mình, ngây ngốc ngồi trong phòng khách, không hề nhúc nhích — tất cả đều bởi vì câu nói cuối cùng của Nhu Nhã. Tâm Đồng tin tưởng trong nước không ai không biết tên tuổi của “Ác ma.”
Bởi vì ngay cả cô gái quê mùa, kiến thức hạn hẹp lớn lên từ cô nhi viện như nàng cũng đã từng nghe rất nhiều người nhắc đến truyền thuyết của người được gọi là “Ác ma.”
Nghe nói ác ma là một người đàn ông máu lạnh vô tình, hắn chẳng những kiếm tiền vô số, còn coi thống khổ của người khác là niềm vui của mình.
Hắn thích nhất là trò chơi hủy diệt hạnh phúc gia đình, làm cho vô số đứa trẻ vô tội trôi dạt khắp nơi, làm cho rất nhiều người có tâm huyết phải mất việc làm, mất luôn mục tiêu sinh tồn. Cũng bởi vì ác danh của hắn rõ như ban ngày, cho nên mọi người khi nhắc tới hắn đều vừa hận vừa sợ.
Trong lúc hoảng hốt, dường như Tâm Đồng loáng thoáng nhớ lại, tên đầy đủ của người được gọi là ác ma chính là “Ác ma Đằng Lệ.”……..
Trước kia nàng không biết, nhưng bây giờ nàng không thể tin được, một người đàn ông tìm kiếm em gái của mình nhiều năm lại là một người tàn nhẫn vô tình, là nhân vật hung ác chuyên hủy diệt hạnh phúc gia đình của người khác.
Tuy rằng mới chỉ nhận biết hắn được một ngày, nhưng nàng tình nguyện tin tưởng, Đằng Lệ từng trải qua bất hạnh, dùng thủ đoạn như thế này để kiếm tiền chỉ là vì bảo hộ bản thân, tất cả những tin đồn khủng khiếp đều chỉ là tin vịt, chỉ là sự hiểu lầm do nghe sai nên đồn sai mà thôi.
Hắn không phải là loại người máu lạnh như thế, tuyệt đối không phải!
Đi dạo phố mua sắm quần áo cả ngày, lại từ miệng Nhu Nhã nghe được rất nhiều chuyện rất kinh ngạc, Tâm Đồng vô cùng mệt mỏi, cuối cùng chống đỡ không nổi nữa, tựa người vào trên ghế sô pha, nặng nề đi vào giấc ngủ.
Nàng cũng không biết đã ngủ bao lâu, khi Ái Mạn Đạt mặc áo ngủ đi đến phòng khách liền thấy Tâm Đồng đang ngủ trên ghế sô pha.
Đúng là một đứa con gái vừa ngu xuẩn vừa dốt nát! Trong lòng Ái Mạn Đạt khinh thường mắng.
Bởi vì Đằng Lệ là người đàn ông không dễ tìm, nếu không nhân cơ hội nắm giữ lấy hắn, thì mới là việc làm ngu xuẩn nhất trong thiên hạ.
Cho nên nếu không phải vì muốn đạt được càng nhiều hảo cảm của Đằng Lệ càng tốt, nàng cũng không có công sức đâu mà bỏ ra hầu hạ đứa “em gái” không biết từ đâu đến đây của hắn?
Vì muốn lung lạc trái tim của Đằng Lệ, nàng đã không tiếc ủy khuất bản thân, đến đây đảm nhiệm chức vụ quản gia, cũng chính là vì không cho bất kỳ người phụ nữ nào khác có cơ hội tiếp cận hắn.
Không nghĩ tới đứa em gái này đột nhiên xuất hiện, chia sẻ không ít sự chú ý của Đằng Lệ! Điều này thật sự làm cho Ái Mạn Đạt hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Bởi vậy nàng tính để cho Tâm Đồng tùy ý nằm ở ngoài này ngủ, dù có bị cảm lạnh cũng không liên quan đến chuyện của nàng. Nàng ngáp một cái, lúc đang muốn trở về phòng chợt nghe thấy tiếng Đằng Lệ mở cửa.
Với tính cảnh giác cao độ, nàng lập tức cởi áo ngủ trên người đắp lên trên người Tâm Đồng, thuận tiện để lộ ra dáng người thướt tha xinh đẹp, quyến rũ của mình.
Lúc Đằng Lệ đi vào phòng khách, nhìn thấy Ái Mạn Đạt ngồi bên cạnh Tâm Đồng ngủ say, lộ ra một hình ảnh thật là ấm áp.
“Đằng tiên sinh, ngài đã về rồi?” Lúc này Ái Mạn Đạt mới giả bộ chú ý tới bộ dáng vừa trở về của Đằng Lệ.
Nàng ra vẻ bất đắc dĩ nói: “Hôm nay đi mua quần áo thật sự quá mệt mỏi, nhưng rất vui vẻ, cho nên Tâm Đồng ngồi đây một lúc liền ngủ say. Em sợ cô ấy cảm lạnh, nên đã thử gọi cô ấy đứng lên, nhưng cô ấy cũng không nhúc nhích. Vì vậy em chỉ có thể giúp cô ấy phủ thêm áo ngủ, để cho cô ấy nằm ngủ ngoài này.”
Giống như đang vô tình ám chỉ, lập tức đem sự chú ý của Đằng Lệ hướng đến chiếc áo ngủ gợi cảm trên người của nàng.
Thân là quản gia kiêm bạn tình của Đằng Lệ, cô biết phải làm thế nào để khơi gợi hứng thú của hắn.
Nhìn thấy đôi môi đỏ mọng nhỏ xinh của Ái Mạn Đạt cong lên, Đằng Lệ không tỏ vẻ gì, ngược lại xoay người ôm lấy Tâm Đồng đang ngủ say, đi về phía trên lầu.
Phòng khách chỉ còn lại chiếc áo ngủ trên ghế sô pha và Ái Mạn Đạt – trên mặt vẫn lộ ra vẻ tươi cười nhưng trong lòng lại liên tục mắng thầm.
Từ khoảnh khắc Đằng Lệ ôm lấy nàng, Tâm Đồng liền tỉnh.
Nhưng nàng không dám mở to mắt, đành phải tiếp tục giả bộ ngủ, thuận tiện tựa vào lồng ngực ấm áp của hắn.
Cảm giác được cánh tay khỏe mạnh cứng rắn của hắn đang bao bọc chính mình, trong mũi dường như còn ngưi được mùi xạ hương nam tính tinh khiết tản ra từ trên người hắn, Tâm Đồng hồi hộp đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, tim cũng đập một cách điên cuồng không chịu ngừng lại.
Đây là lần đầu tiên nàng gần gũi với đàn ông như vậy!
Vẻ mặt e lệ kết hợp cùng bất an và khẩn trương, mặc dù vẫn hiện trên mặt, chưa lộ ra sơ hở nhưng nàng vô cùng lo lắng Đằng Lệ sẽ nghe được tiếng tim đập dị thường của mình.
Đằng Lệ bước từng bước vững vàng lên cầu thang, Tâm Đồng cảm thấy giống như đang bước trên một đám mây trôi bồng bềnh, thậm chí nàng còn hi vọng cầu thang có thể dài ra thêm mấy bậc nữa, để cho bản thân có thể ở trong lòng ngực hắn lâu thêm một chút……..
Đương nhiên cầu thang không thể dài ra thêm mấy bậc, rất nhanh Đằng Lệ đã bước lên lầu hai, ôm Tâm Đồng đến phòng của nàng.
Được dịu dàng ôm đặt trên giường, hai mắt của Tâm Đồng nhắm lại chặt chẽ, cảm giác tấm chăn mềm mại bằng tơ lụa được đắp lên người nàng.
Đằng Lệ cũng không có lập tức rời khỏi phòng, ngược lại trầm mặc đứng ở bên giường, cảm thấy có chút mới lạ khi nhìn thấy dáng ngủ của người em gái xinh đẹp không chút tỳ vết của mình.
Hồi hộp không dám thay đổi tư thế, không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Tâm Đồng cũng nghe được thanh âm rời khỏi phòng của Đằng Lệ.
Lặng lẽ mở ra hai mắt, Tâm Đồng dùng hai tay khẽ run gắt gao che lại hai gò má đỏ bừng của mình, tim đang đập thình thịch cũng dần dần bình ổn trở lại.
Nàng không rõ tại sao bản thân lại như vậy.
Có điều chỉ cần nhớ tới cảnh vừa rồi bị hắn ôm trong vòm ngực rộng lớn, Tâm Đồng liền cảm thấy có một nỗi xấu hổ và…… hạnh phúc đang dâng lên trong lòng.
Chẳng lẽ chính mình đã thích hắn?
Tuy rằng trên danh nghĩa hắn là anh trai của nàng, nhưng Tâm Đồng biết đó chẳng qua chỉ là một lời nói dối. Nếu hắn biết mình không phải là em gái ruột của hắn, hắn có thể sẽ thích mình một chút hay không?
Hai ngày nay nàng chưa từng thấy qua nụ cười của hắn, nếu hắn nở nụ cười, nhất định sẽ rất quyến rũ, rất đẹp mắt nha……
Nghĩ đến đây Tâm Đồng lại thấy xấu hổ đến đỏ bừng hai má, thầm mắng bản thân không biết cảm thấy thẹn, suy nghĩ miên man.
Nằm trên chiếc giường mềm mại lăn qua lộn lại, Tâm Đồng vẫn không thể bình yên đi vào giấc ngủ.
Cuối cùng nàng quyết định rời giường đi uống một ly sữa nóng, để làm giảm bớt tâm tình khẩn trương của mình.
Vừa bước ra cửa phòng, muốn xuống cầu thang, đột nhiên Tâm Đồng nghe thấy một lọat tiếng thở dốc kỳ quái phát ra từ trong phòng Đằng Lệ.
Tò mò nhẹ bước đến trước cửa phòng Đằng Lệ, nàng phát hiện cửa phòng vẫn chưa đóng, chỉ đang khép hờ.
Lúc này, giọng nói của người đó truyền vào trong tai nàng rõ ràng hơn —-
“A – Em không được……..Đằng Lệ…….Ưm….” Tiếng rên rỉ của phụ nữ, biểu hiện người này đang trong cơn hưng phấn cực độ.
Tâm Đồng nghe ra được đó chính là giọng nói của Ái Mạn Đạt!
”Nhanh, nhanh, nhanh một chút nữa……..” Người phụ nữ ấy tiếp tục làm nũng yêu cầu.
Không có nghe Đằng Lệ hưởng ứng lời yêu cầu của cô ta, nhưng tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ càng mãnh liệt hơn trước, những tiếng kêu dâm đãng ấy dường như từ phía trong cánh cửa khép hờ xông thẳng ra ngoài, xâm nhập vào sắc mặt trắng bệch của Tâm Đồng.
Bản thân cũng không biết đã làm cách nào để trở lại phòng. Tâm Đồng gắt gao khóa cửa lại, dựa người vào cửa phòng nhưng nhanh chóng chống đỡ không nổi liền trượt xuống mặt đất.
Thì ra, Ái Mạn Đạt không chỉ là quản gia, mà cô ta đồng thời còn là bạn tình của Đằng Lệ! Khó trách thái độ của cô ta lại hống hách, ra vẻ ta đây như thế.
Gắt gao cắn chặt môi dưới, vô tình phát hiện sự thật của chuyện này làm cho Tâm Đồng cảm thấy thật trống rỗng. Nước mắt cũng không thể thể khống chế được mà chảy xuống, làm ướt cả hai gò má tái nhợt của nàng.
Tiếng chim kêu sáng sớm làm cho Tâm Đồng tỉnh lại sau một đêm khó ngủ.
Mở hai mắt ra, nàng mới phát hiện chính mình đã ngủ cả đêm trên mặt đất.
Nàng vô lực bước vào phòng tắm, nhìn thấy trong gương là đôi mắt ửng đỏ, sắc mặt tái nhợt không có chút máu. Trong một đêm mà đã biến thành như vậy, chắc chắn làm cho người khác hoài nghi.
Dùng nước rửa mặt, rồi dùng tay xoa xoa hai gò má tái nhợt, Tâm Đồng hy vọng sẽ không bị những khác nhìn ra vẻ không tự nhiên của nàng.
Ra khỏi phòng, vừa bước đến bên cạnh cầu thang, nàng phát hiện Đằng Lệ đã bước tới trước cửa chính, chuẩn bị ra khỏi nhà.
Nhớ tới đã quên mặc áo khoác, Đằng Lệ quay đầu lại liền nhìn thấy Tâm Đồng, nhẹ giọng nói: “Tâm Đồng! Lấy dùm anh áo vest ở trên giường đem xuống đây.”
Vội vàng gật gật đầu, Tâm Đồng chạy đến phòng của Đằng Lệ, chuẩn bị giúp hắn lấy áo khoác.
Vừa tiến vào phòng, không khí mờ ám bên trong lập tức khiến nàng liên tưởng đến những chuyện đã xảy ra tối qua.
Mạnh mẽ di chuyển đến trước giường, nàng cô ý lơ đi mớ chăn nệm hỗn độn. Tính cầm lấy áo vest để trên đầu giường rồi xuống lầu.
Vươn tay cầm lấy áo vest, nàng đã ngửi thấy một mùi hương dễ chịu – Đó chính là mùi xạ hương trên người Đằng Lệ.
Nàng nhịn không được đem mà đem áo vest ôm chặt trước ngực, hít thở thật sâu, Tâm Đồng thầm nghĩ muốn nhớ lại mùi hương ấm áp của hắn thêm một lần nữa………
“Cô tìm được chưa? Nếu tìm được rồi thì đưa cho tôi.” Lập tức quay đầu lại liền thấy Ái Mạn Đạt đang đứng trước cửa, nhìn nàng dò xét với vẻ mặt hoài nghi.
“Tìm được, tìm được rồi.” Có vẻ giống như bị người ta nhìn thấy bí mật. Tâm Đồng giao áo vest lại cho Ái Mạn Đạt, rồi kích động trốn về phòng của mình.
Mà Ái Mạn Đạt thì đang cau mày có chút đăm chiêu, trừng mắt nhìn vào cánh cửa phòng đang đóng chặt kia.
Cả buổi sáng và buổi trưa, Tâm Đồng đều tránh mặt ở trong phòng, không muốn ra ăn cơm. Vào bữa cơm tối, nàng vốn dĩ cũng muốn nói trong người không thoải mái, không muốn xuống lầu ăn cơm.
Nhưng Ái Mạn Đạt lại ở trước cửa phòng nàng, kiên trì bảo nàng nhất định phải xuống lầu.
“Tối hôm nay hiếm khi có dịp Đằng tiên sinh trở về sớm, ngài nói muốn “cùng dùng” cơm tối với em gái.” Giọng điệu của Ái Mạn Đạt có vẻ kỳ quái, dường như ngầm chứa ẩn ý gì đó.
“……….Được rồi. Tôi thay quần áo rồi sẽ xuống ngay.” Không thể cự tuyệt mệnh lệnh của Đằng Lệ, Tâm Đồng đành phải đứng dậy thay quần áo, chuẩn bị xuống lầu ăn cơm.
Vừa bước xuống phòng ăn dưới lầu, đã thấy Đằng Lệ ngồi vào vị trí đang chờ nàng ăn cơm. Mà Ái Mạn Đạt chỉ là một quản gia thế nhưng cũng ngồi ở một bên với vẻ mặt quỷ dị.
Trực giác nói cho nàng biết đã xảy ra chuyện, nhưng Tâm Đồng chỉ cười với Đằng Lệ, làm bộ như không có việc gì liền ngồi xuống vị trí gần đó.