Số lần đọc/download: 842 / 1
Cập nhật: 2017-11-15 01:39:19 +0700
Chương 1
“Thái hậu, việc người giao, nô tài đã thu xếp thỏa đáng.” Vị công công bên cạnh thái hậu cẩn thận nói.
“ Nói ta nghe.”
“Trong kinh thành, nói đến cô nương xinh đẹp nhất, không thể không nhắc tới Liễu Song Song, năm nay vừa mới mười tám, phụ thân nàng là Liễu Sĩ Viên, một quan địa phương, làm quan thanh liêm, gia sự cũng thuần khiết. Tuy nhiên, Liễu Song Song từ nhỏ đã mất mẹ, nên phẩm hạnh nữ nhi thế nào cũng không biết.”
Công công vừa nói xong, vô cùng cung kính đứng ở một bên, có lẽ đang đợi thái hậu khen ngợi.
Nghe cũng không tệ lắm, phẩm hạnh có được hay không phải thấy mới biết được, thái hậu thầm tính toán trong lòng.
“Việc này nếu thành công, công lao của ngươi cũng không nhỏ đâu.” Thái hậu nghĩ đến quyết định của mình, trong lòng vui vẻ, mở miệng khen ngợi.
“Nô tài không dám.” Công công tuy nói như vậy, nhưng vẻ mặt vô cùng vui mừng.
Cũng không thể trách thái hậu quan tâm quá mức, trước đến nay chưa nghe nói Sở Dịch yêu thích cái gì, nếu có, cũng chỉ có thể nói là mang binh đi đánh trận.
Sở Dịch từ nhỏ đã mất cha mẹ, được thái hậu nuôi nấng từ năm sáu tuổi, đến khi chín tuổi bái cao thủ trong giang hồ làm sư phụ, rồi lên núi học nghệ, mười chín tuổi trở về dốc sức vì triều đình tân lực. Cả ngày chỉ biết chém chém giết giết, cũng không thấy nữ tử nào xuất hiện bên cạnh, thái hậu nóng nảy, nghĩ thầm không lẽ cháu mình thích nam nhân?
Nếu Liễu Song Song là người tốt, vậy phải mau mau đến tìm hiểu….
Liễu phủ, Song Song đang ngồi ở bàn, trong tay cầm thứ gì đó, đôi mắt to tròn mĩ lệ đầy nôn nóng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ có ảo não cùng không kiên nhẫn.
“Ai, thật buồn chán, cha đi ra ngoài ngoạn dĩ nhiên không mang theo ta, dĩ nhiên phải ở nhà thêu cái gì hoa, đầu ngón tay của ta đều thành tổ ong hết rồi.” (Sặc, hóa ra chị cũng không phải thục nữ). Thì ra là đang thêu thùa, ai không biết còn tưởng rằng đang làm cái gì cao thâm lắm.
“ Tiểu thư, lão gia đi ra phải đi làm công sự chứ không phải đi chơi.” Thiếp thân nha hoàn của Song Song, Tiểu Hương nhịn không được vì lão gia biện bạch.
Song Song bực mình lườm Tiểu Hương nói: “Công sự cái gì mà công sự chứ, mang ta đi không chừng còn có thể hỗ trợ gì đó thì sao? Ở nhà đợi thật không thú vị gì cả, Tiểu Hương, hay là bản tiểu thư mang ngươi bước chân vào giang hồ, làm hiệp nữ có được hay không?”
“Tiểu thư, lần trước người chẳng phải cũng muốn đi giang hồ vui đùa sao? Kết quả còn chưa ra khỏi cổng thành đã bị lão gia tóm, cuối cùng bị lão gia mang trở về cấm ba tháng không được gia khỏi cổng.” Tiểu Hương “tốt bụng” nhìn Song Song đang mơ mộng hão huyền nhắc nhở.
“Tiểu Hương! Ngươi hất cả bát nước lạnh vào người ta! Bất quá nói chuyện lần trước, cha làm thế nào tìm được ta nhỉ, thật kì quái. Ai! Không ngờ Liễu Song Song võ công cái thế ta, lại phải ngồi đây thêu hoa.” Song Song than thở không ngừng.
“Tiểu thư, hay là ra ngoài đi dạo một chút.” Tiểu Hương đang nói, bên ngoài lại truyền đến tiếng đập cửa.
“ Gõ cửa mạnh như vậy, môn chắc bị bật ra mất, đi ra ngoài nhìn một chút.” Nói xong, Song Song liền từ trong viện bước ra.
Tiểu Hương theo sát, rất nhanh đã đến cửa trước. Thanh âm lo lắng của Trương quản gia truyền tới “Tiểu thư, không tốt rồi!”
“Cái gì không tốt, chẳng lẽ tiểu thư của chúng ta không tốt?”
Tiểu Hương cười nói trêu chọc.
Trương quản gia cố sức nuốt nước bọt, nghĩ mặc kệ câu kia mới nói: “Không phải tiểu thư không tốt, bên ngoài có một bà lão ngất xỉu trước cửa nhà ta”
“Có người té xỉu?” Song Song nghi hoặc hỏi.
“Vâng, đúng vậy tiểu thư.”
“Thế còn đứng ở chỗ này làm cái gì, mau đưa người vào trong, cứu người quan trọng hơn.” Song Song nói xong hướng cửa đi đến.
“Vâng, tiểu nhân lập tức đi làm.” Quản gia chạy lên trước vượt lên.
Song Song cùng Tiểu Hương còn Trương quản gia ba người hợp sức cõng bà lão lên giường trong phòng Song Song.
“Trương quản gia, ngươi đi mời một đại phu đến đây.” Song Song đưa tay chạm lên trán bà lão thử nhiệt độ, rồi hướng quản gia nói.
“ Dạ, tiểu thư.” Trương quản gia nói xong liền chạy ra ngoài thỉnh đại phu.
Chỉ lát sau, đại phu tới, bắt mạch nhưng cau mày.
“Đại phu, lão nhân gia này có bị làm sao không?” Song Song nhìn đại phu bắt mạch, vẻ mặt khổ não, nghĩ bà lão bị bệnh gì nặng lắm, vội vàng hỏi.
Đại phu trong lòng thầm nói, bà lão này dường như không có bệnh gì a, tại sao lại hôn mê được? Nói sự thật, lại sợ người ta bảo lão y thuật không cao, đường đường một đại phu Mông Cổ, suy nghĩ một chút, cũng chỉ có thể nói như vậy mới tốt.
“Liễu tiểu thư xin yên tâm, vì mệt nhọc mà ngất, cũng không lo ngại, ta kê thuốc bồi bổ thân thể, điều trị một chút liền tốt.”
Đại phu nói xong, lập tức đi kê thuốc.
“Vậy tiểu nhân đi bốc thuốc.” Quản gia mở miệng nói.
Khai phương thuốc xong, đúng lúc Song Song tiễn đại phu ra về, Tiểu Hương vui vẻ kêu lên “Tỉnh! Tỉnh rồi!”
Song Song nghe được vội vã tới giường, đại phu cũng đuổi kịp đi vào. Nhìn lão nhân gia đã tỉnh lại, vội vã dò hỏi: “Lão nhân gia, ngươi tỉnh rồi! Có nơi nào khó chịu không?”
Nàng hẳn là Liễu gia thiên kim tiểu thư Liễu Song Song, thật đẹp, chỉ sợ trong hoàng cung cũng không tìm được một đại mĩ nhân như vậy! Chắc chắn như vậy rồi, Liễu gia chỉ có một Liễu tiểu thư, lão nhân gia mở to hai mắt nhìn Song Song, như mở cờ trong lòng.
Đẹp! Thật sự là đẹp! Mi không kẻ mà dài, môi không tô mà đỏ, da thịt trắng nõn mịn màng, thật sự là một cô nương phấn điêu ngọc mài, làm người ta mở rộng tầm mắt. Không có vẻ nuông chiều, chỉ thấy khí chất thông minh mẫn tuệ, đúng là càng xem càng thỏa mãn. Đứng cạnh Dịch nhi thật sự là xứng đôi vừa lứa, nghĩ tới đây, không kiềm được bất giác cười vui vẻ ra tiếng.
Vậy bà lão này là ai? Còn ai khác ngoài thái hậu!
“Lão nhân gia, có phải có nơi nào còn khó chịu? Có cần đại phu khám lại?” Song Song nhìn bà lão cả nửa ngày không nói câu nào, tưởng nơi nào khó chịu, liền mở miệng hỏi rò.
Thái hậu hoàn hồn, vốn đang giả vờ, nghe nói đến đi bốc thuốc vội vàng nói:
“Đa tạ ý tốt của cô nương, lão thân nghĩ không cần phải khám lại nữa, lão thân một ngày không ăn cơm, hơn nữa mệt nhọc, thân thể chịu không nổi, lão thân nghỉ ngơi một chút sẽ tốt.”
“Nếu như vậy, ngài cứ nghỉ ngơi ở đây để Tiểu Hương chuẩn bị cơm nước, chắc lão nhân gia cũng đói bụng lắm.” Song Song cười nói.
“Nô tỳ đi chuẩn bị.” Tiểu Hương nói xong liền xoay người đi ra.
Trương quản gia cũng đi tiễn đại phu, chỉ còn lại Song Song chăm sóc thái hậu.
“Xin hỏi cô nương đây là?” Thái hậu biết rõ còn cố hỏi.
“Nơi này là Liễu phủ.” Song Song đáp nhẹ.
“Vậy lệnh tôn.. “
“Cha ta là Liễu Sĩ Viên, ra ngoài tra án hiện không có trong phủ, nhưng ngài cứ an tâm nghỉ ngơi, không cần lo lắng nhiều như vậy.”
“Hôm nay thực sự đa tạ Liễu cô nương, nhưng mà, lão thân nhớ tới trong nhà có việc gấp, không tiện ở nơi này lâu, ngày hôm nay thật may có Liễu cô nương cứu giúp, lão thân phải mau trở về.” Thái hậu một người vui vẻ, liền chuồn ra hoàng cung, trên đường cũng “ham chơi” một chút, đã một ngày một đêm rồi, nếu không quay trở về, chắc hoàng cung láo loạn ngất trời vì thái hậu mất tích.
“Thế nhưng thân thể ngài còn chưa khỏe, nếu không nghỉ ngơi mấy ngày chỉ sợ không tốt.” Song Song có chút lo lắng nói.
“Lão thân nghĩ không đáng lo ngại, Liễu tiểu thư cứ yên tâm.” Thái hậu vui vẻ đáp lại.
Thái hậu cứ như vậy vui tươi hớn hở đi về, ngực tính toán làm sao sắp xếp chuyện tốt này.
Song Song nhìn bóng lưng thái hậu, khẽ cười nói “Tinh thần cũng không tệ lắm.”
“Đúng vậy, ngất xỉu như vậy mà còn có sức gõ cửa” Tiểu Hương cũng qủy cười nói.
Song Song gõ nhẹ đầu Tiểu Hương nói “Quỷ nha đầu, chỉ giỏi pha trò, haha…” Tiếng cười vang khắp trang viện.
Chú thích
Phấn điêu ngọc mài: người con gái được so sánh với ngọc thì chắc chắn phải rất xinh đẹp rồi