Books are not made for furniture, but there is nothing else that so beautifully furnishes a house.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Vĩ Lan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 133 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 655 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:21:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
hương 1.2: Giấc mơ thiên sứ
Mọi người thấy Kỉ Hoa Ninh liếc nhìn em bé trong tay Lâm Đồng Hạ, cho rằng cô bé cũng rất thích kết bạn với Lâm Tĩnh Lam, nên đều vui mừng khôn xiết. Nhưng có ai biết rằng họ đã nhầm, rất nhầm là đằng khác, đặc biệt là đối với vị tiểu công chúa kiêu ngạo Kỉ Hoa Ninh này, sao có thể dễ dàng chịu để cho kẻ khác giành mất địa vị dẫn đầu của mình chứ?
Hiện tại thì mọi người còn rất yêu quý đứa bé Tiểu Tĩnh Lam đang toát mồ hôi hột trong đống tã lót kia.
Nói đến vợ chồng Kỉ Như Cảnh và Giang Vân, ai ai cũng biết đây là đôi vợ chồng trẻ ân ái thắm thiết. Vừa tốt nghiệp đại học, hai người họ đã không thể chờ đợi thêm được nữa mà vội vàng tới Cục Dân Chính đăng ký, liền năm sau Giang Vân sinh ra Kỉ Hoa Ninh. Đến nay vẫn còn có người trêu đùa họ rằng: "Lúc ấy liệu có phải là do bác sĩ bắt cưới nên mới cấp tốc đến vậy!".
Những lúc như thế Kỉ Như Cảnh luôn ôm lấy vai Giang Vân nói: "Bởi vì tôi sợ cô ấy chạy mất, nên mới vội vàng giữ chặt cô ấy lại". Khi nói ra điều đó trên khuôn mặt anh tràn đầy vẻ hạnh phúc.
Kỉ Hoa Ninh sinh ra trong gia đình như thế, đương nhiên trở thành viên ngọc báu trong tay cha mẹ. Cô may mắn được thừa hưởng những gene trội từ họ, không chỉ nhận những ưu điểm về vẻ ngoài, mà còn cả trí thông minh mẫn tiệp nữa.
Bình thường ở nhà trẻ, cô bé rất lanh lẹ, hoàn toàn không phải để tâm lo lắng nhiều. Không như một số đứa trẻ hiếu động khác cùng lớp, suốt ngày khiến cho giáo viên phải bận bịu.
Bây giờ là lúc bọn trẻ đang ngủ trưa, cũng có thể coi là lúc cô giáo chủ nhiệm Tiểu Trần được nghỉ ngơi.
"Ô (cô) giáo, ô (cô) giáo.." một bé gái phát âm còn chưa rõ vừa khóc vừa chạy đến bên cô, mắt cô bé đỏ hoe, mếu máo mách: "Tiểu Đạt trêu con, bạn ấy để một con ếch xanh trong chăn của con..".
Cậu bé Tiểu Đạt này rất nghịch ngợm, thường hay chọc phá các bạn, có "tiền án" nhiều lần làm việc không tốt. Cô giáo Trần đi cùng cô bé tới phòng ngủ trưa của bọn trẻ, mở chăn cô bé ra, thấy có một con ếch xanh đồ chơi dính lên trên. Các bé khác đều nằm yên ở chỗ của mình, từ trong chăn, nhìn ra ngoài bằng đôi mắt hiếu kỳ, chỉ có Tiểu Đạt đứng ở bên góc, tay chân ngọ nguậy, mặt đỏ tía tai.
- "Tiểu Đạt, buổi trưa không ngủ cho ngoan, tại sao lại bỏ ếch vào chăn của Tiểu Mĩ?".
- "Con..". Cậu bé mặt mũi đỏ bừng, "Cô giáo Trần, con không có bỏ..".
- "Lần nào con cũng bảo không phải con.. Con nói cô giáo trách oan con sao, nhưng con không thể học nói dối được! Làm người quan trọng nhất là phải thành thực..".
- "Cô giáo, con thật sự không có bỏ con ếch nào cả. Cô giáo, không phải con làm mà!".
Không bé nào có thể chứng minh là không phải cậu ấy, cũng không ai tin tưởng những việc cậu làm. Dù cho cậu có chối cãi thế nào, vẫn bị cô giáo nghiêm túc phê bình một trận. Kỉ Hoa Ninh trùm chăn che kín mít nằm yên bên trong, nhưng hai mắt vẫn đưa qua đưa lại chứ không phải đã ngủ rồi.
Ai bảo cậu ta bình thường hay kéo chăn của cô khi ngủ trưa? Cô ghét nhất lúc không phòng bị chút nào thì bị người khác nhìn thấy.
Cô trở mình, lặng lẽ cùng các bạn nhỏ chìm dần vào giấc ngủ.
Những năm tháng tuổi thơ luôn trôi qua rất nhanh.
Khi Kỉ Hoa Ninh vào tiểu học, Lâm Tĩnh Lam còn bi bô học nói. Người hai nhà đều là những nhân viên văn phòng bận rộn, cứ cách ba đến năm ngày họ lại mang hai đứa trẻ đến cho chúng chơi với nhau. Kỉ Hoa Ninh từ nhỏ đã tỏ ra khôn ngoan hiểu biết, cho dù có việc gì xảy đến cô bé cũng biết cách xử lý, cho nên mọi người rất yên tâm.
Từ lúc Lâm Tĩnh Lam biết đi rồi biết chạy, cậu bé đương nhiên trở thành "tùy tùng" của Kỉ Hoa Ninh. Cậu đinh ninh rằng mình với Kỉ Hoa Ninh giống nhau, đều là con gái, cho nên cậu cũng muốn đeo nơ con bướm, muốn mặc quần áo đẹp của Hoa Ninh, điều này càng khiến cho Kỉ Hoa Ninh thấy ngứa mắt với cậu. Vì cậu tuy còn bé, nhưng "dung nhan" đẹp đẽ đã hiện ra như sương sa, rất nhanh sẽ vượt qua Kỉ Hoa Ninh mất thôi.
Thế là, bất kỳ lúc nào, không kể lúc ăn hay lúc mặc, Kỉ Hoa Ninh luôn ganh đua với đứa "em gái" này, y như một mụ phù thủy nhỏ xấu xa vậy, hy vọng từ nay về sau "em gái" không xinh đẹp hơn mình nữa.
- "Tiểu Lam, đi nhặt nó về mau!". Kỉ Hoa Ninh cố ý đá một chiếc dép mèo Kitty màu hồng ra xa, giơ bàn chân trắng nõn của mình lên, sai Lâm Tĩnh Lam mới ba tuổi đi nhặt về, đây chính là dấu hiệu ột ngày "vui vẻ" của họ lại bắt đầu.
Lâm Tĩnh Lam hấp háy đôi mắt đen tròn, ngúc ngắc đầu ngờ vực. Kỉ Hoa Ninh trợn trừng lên với cậu, tựa như nói: Còn không đi mau? Thế là cậu bé liền vội vàng quay ngoắt đi, thân hình nhỏ bé lon ton chạy đi nhặt dép, hai bàn tay cầm xun xoe giơ lên trước mặt Kỉ Hoa Ninh, còn nhoẻn miệng cười với cô nữa.
Nụ cười này quá sức ngọt ngào, trong đôi mắt mở to của Lâm Tĩnh Lam thấy rõ nhãn cầu đen nhánh, hai lúm đồng tiền sâu hoắm xoáy trên bầu má trắng mịn, làm Kỉ Hoa Ninh bỗng nhiên nhớ đến một câu thơ cô giáo dạy hôm qua: "Chợt một đêm gió xuân về tới, trăm cây ngàn lá nở bừng hoa". Nhất thời cô bỗng trở nên ngẩn ngơ.
Cô vốn có ý đồ biến Lâm Tĩnh Lam thành "tay sai" của mình, mãi mãi nghe lời cô, nhưng rốt cục lại bị nụ cười đáng yêu của cậu bé làm ê hoặc. Đến khi cô trở lại bình thường, lại thấy ganh ghét, xỏ dép đi vào chân với vẻ mặt không vui, rồi vùng vằng bỏ đi làm bài tập. Để lại Lâm Tĩnh Lam đứng ngơ ngác - cậu đã ngoan ngoãn làm theo lời chị Hoa Ninh, tại sao chị ấy còn tức giận nhỉ?
Ôi, sự hờn dỗi của trẻ con không cần phải có lý do nào cả!
Kỉ Hoa Ninh rất thích những thứ có mùi vị dâu tây, mỗi lần được Giang Vân mua bánh pudding về, cô bé nhất định chọn loại hương dâu tây trước, sau đó đưa những chiếc còn lại cho Tĩnh Lam, còn nói: "Tiểu Lam, bánh vị socola rất ngon, ăn vào sẽ chóng lớn đấy". Trẻ con mà, thích ăn những gì có thể làm mình nhanh lớn lên. Cô bé dường như quên mất rằng, chính mình cũng còn là trẻ con đang lỡ nhỡ nửa chừng.
- "Tiểu Lam, ăn bánh vị chuối vào sẽ trở nên thông minh hơn". Có trời mới biết cô ấy ghét nhất là vị chuối, nhưng từ trước đến nay cô chưa hề nói với mẹ.
- "Tiểu Lam, ăn bánh vị nho lớn lên sẽ không bị sâu răng nữa, chị đặc biệt để dành cho em đấy, em phải cảm ơn chị biết không?".
Lâm Tĩnh Lam rất ngoan ngoãn, thật thà gật đầu nói "cảm ơn chị ạ", rồi cẩn thận cầm chặt chiếc bánh vị nho cô đưa, ánh mắt lại dán vào chiếc bánh pudding vị dâu tây màu hồng trên tay cô. Nhìn đến nhỏ cả dãi, cậu không nhịn được bèn hỏi: "Chị Hoa Ninh, bánh, bánh vị dâu tây của chị ăn thế nào?".
Tình Muộn Tình Muộn - Dạ Vĩ Lan