Số lần đọc/download: 730 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
, Chương 003-004
Trong hai ngày này, cũng không biết có phải là Tống ma ma đã dặn dò không mà A Quế, A Phúc đột nhiên không đến tìm Tiểu Mai và Tần Thiên gây phiền toái, chẳng những tự giác làm phần việc của mình, lúc nhàn rỗi cũng không tới gần hai người, lại càng không bén mảng đến phòng hai người nửa bước.
Đến cả Tống ma ma cũng ôn hòa hơn hẳn bình thường, Tần Thiên nghĩ, có lẽ là biết các nàng chẳng còn sống thoải mái được bao lâu nữa? Cho nên có chút mềm lòng? Nhưng dù mềm lòng cũng có hạn, ít nhất Tần Thiên nhìn ra được, Tống ma ma quyết định hi sinh hai người.
Chẳng qua chỉ là một phòng giặt quần áo nho nhỏ còn có nhiều chuyện rắc rối như vậy thì cái gọi là đấu tranh tàn khốc ở văn phòng thời hiện đại cũng chưa thể so sánh được? Ít nhất cũng chẳng động một chút đã bị đánh, bị đối xử tàn tệ đến mất mạng. Tần Thiên không rõ, vì sao còn có người cho rằng xuyên qua là chuyện tốt?
Hai ngày này, hai người cấp tốc tiến hành kế hoạch, Tiểu Mai không dưới một lần lo lắng hỏi nàng:
- Tiểu Đào, cách này thực sự có thể dùng được sao?
Khi nói chuyện, nàng gắt gao nắm chặt tay Tần Thiên, trong bàn tay tứa mồ hôi, hai mắt đầy kinh hoàng. Tần Thiên biết, lúc này, nàng cần được an ủi, cổ vũ.Cho nên mỗi lần như vậy, Tần Thiên sẽ luôn mỉm cười, má lúm đồng tiền hiện lên cũng biểu lộ sự tự tin của nàng.
Nhưng là rốt cuộc liệu có được không…
Chỉ có ông trời mới biết được, nàng cũng chỉ có 5 phần chắc chắn mà thôi.
Nhưng nếu nàng đã nghĩ ra cách thì áp lực cứ để nàng gánh vác đi, còn tốt hơn cả hai cùng hoảng loạn.
Rất nhanh đã tới lúc Linh Nhi cô nương đến.
Hôm nay, trời dẹp, là một ngày trời trong nắng ấm. Ánh mặt trời nhàn nhạt rải lên từng góc viện, mỗi mái nhà đều có rất nhiều chim khách đang bay tới bay đi, chiêm chiếp chít chít, rất náo nhiệt.
Giữa viện có mấy sợ dây thừng thô to giăng ra, trên đó phơi những bộ quần áo lần trước Linh Nhi cô nương đưa tới.
Vải tơ lụa mềm mại, những sợi tơ lóe sáng dưới ánh mặt trời, bộ xiêm y thêu trăm hoa như đang đua nở dưới ánh mặt trời, chim bay như muốn giương cao cánh, trông rất sống động, lúc này không chỉ Tiểu Mai mà Tần Thiên cũng không nhịn được mà tán thưởng.
Cái gọi là xảo đoạt thiên công (cực kì khéo léo) có lẽ chính là như vậy.
- Bọn A Quế không biết đi đâu rồi, cũng không thấy Tống ma ma?
Tiểu Mai nhìn quanh rồi nói khẽ với Tần Thiên.
Nhất định là biết Linh Nhi cô nương sắp tới, cho nên tránh trước một bước. Tần Thiên thầm nghĩ, nhưng thế cũng tốt, bọn họ không ở đây, làm việc cũng tiện hơn nhiều.
- Thời gian sắp tới rồi, Tiểu Mai, ngươi ra cửa nhìn đi, chỉ cần thấy Linh Nhi cô nương thì báo cho ta. Tần Thiên dặn dò.
Tiểu Mai gật đầu, đi tới bên cửa. Hai ngày này, nàng đã quen nghe lời Tần Thiên chỉ huy, nàng luôn bối rối nhưng Tần Thiên lại luôn tỏ vẻ bình tĩnh khiến nàng tin phục, nàng cũng không quản việc một cô nương 15, 16 tuổi mà như vậy là không bình thường, nàng chỉ biết là giờ chỉ có Tần Thiên là chỗ dựa ình.
Tiểu Mai vừa đi, Tần Thiên xoay người quay về phòng, lấy ra bộ quần áo bị hỏng, cẩn thận phơi lên sợi dây thừng.
Làm xong mọi thứ, nàng lui ra phía sau vài bước, tránh ở 1 cây cột, ngẩng đầu nhìn đàn chim khách trên nóc nhà.
Ánh mặt trời có chút chói mắt, nàng hơi hơi nheo mắt, cười cười.
Như có cái gì triệu hồi, mấy con chim khách bay xuống dưới, đảo quanh bộ quần áo này mấy vòng, vui mừng kêu lớn.
Tiếng kêu của mấy con chim thu hút những con chim còn lại đến, chít chít chiêm chiếp loạn thành một đoàn.
Tần Thiên nhìn nhìn cửa, thấy Tiểu Mai đang ló đầu ra ngoài, vẫn chưa có động tĩnh gì, hiển nhiên Linh Nhi cô nương còn chưa đến.
Nàng quay đầu lại, đã thấy một con chim khách đậu lên bộ quần áo của Lý di nương, Tần Thiên vội vàng xua đi nhưng không làm gì quá, chim khách tung cánh bay lên, xoay quanh bộ quần áo, mắt đen nhìn chằm chằm Tần Thiên, thấy nàng không có ý gì xấu, lại thử thăm dò, bay xuống dưới.
Tần Thiên nhìn chúng nó cười, nhẹ giọng nói:
- Ngoan, bây giờ còn chưa phải lúc, chút nữa, chỉ cần các ngươi giúp sức, ta nhất định sẽ không bạc đãi các ngươi
Nàng canh giữ bên cạnh quần áo, chỉ cần chim khách định bay xuống thì sẽ xua đi nhưng cũng không làm chúng sợ hãi. Mấy lần, đến khi chim khách sắp mất kiên nhẫn thì ngoài cửa nghe giọng Tiểu Mai khẽ hô:
- Linh Nhi cô nương đến đây!
Tần Thiên nghe được, liếc nhìn chim khách trên trời, vội trốn ra sau cây cột.
Chim khách thấy kẻ chặn đường rốt cục đã chịu tránh ra, cao hứng vỗ cánh lao xuống, một con tiếp một con, cắm cúi mổ mạnh lên quần áo.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng Linh Nhi cô nương:
- Tống ma ma, bà đâu rồi?
Sau đó là giọng nói vui mừng của Tống ma ma:
- Ta mới từ chỗ phu nhân đến, từ xa đã thấy cô nương đến nên vội quay về
Nghe giọng bọn họ, Tiểu Mai nhất thời luống cuống sợ hãi, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội lui về sau mấy bước, lùi về đến bên Tần Thiên, lo lắng mở to mắt nhìn ra cửa.
- Phu nhân khỏe chứ?
Ngoài cửa, Linh nhi cô nương không nhanh không chậm hỏi.
- Phu nhân đang bận, ta ở trong sân đợi cả buổi mới gặp phu nhân, cho nên mãi mới về, không ở đây chờ đón cô nương, cô nương đừng trách.
Giọng Tống ma ma giả lả tươi cười, hoàn toàn có thể hình dung ra bộ dáng lúc này của bà.
- Ma ma sao lại nói vậy? Chẳng qua chỉ đến lấy mấy bộ quần áo, ta tự đến lấy là được, nào dám phiền ma ma.
Giọng hai người càng ngày càng gần.
Tần Thiên biết thành bại là ở lúc này, nàng đẩy Tiểu Mai, nhanh chóng bước ra, xua xua đám chim khách đang mổ lên quần áo.
Nhưng trên bộ đồ này không biết có gì hấp dẫn chim khách mà lũ chim luyến tiếc không buông, cắp bộ xiêm y bay lên.
Khi Linh Nhi cô nương và Tống ma ma đi vào sân thì vừa vặn nhìn thấy cảnh một đàn chim khách cắp quần áo bay đi.
Hai người cùng biến sắc.
Linh Nhi cô nương chỉ lên trời, dậm chân nói:
- Không hay rồi, quần áo bị chim tha đi rồi!
Mà Tống ma ma một bên xoay người nhặt một viên đá ném về đàn chim, Tần Thiên nhìn thấy vội tiến lên ngăn bà lại.
Nàng giữ chặt tay cầm đá của Tống ma ma, lớn tiếng nói:
- Tống ma ma, trăm ngàn lần không được, đây chính là điềm lành đó!
Nói xong, dưới con mắt kinh ngạc của Tống ma ma và Linh Nhi cô nương, Tần Thiên vội quỳ xuống, dập đầu ba cái, sau đó lớn tiếng nói:
- Chim khách là loài chim cát tường, nhiều chim khách đem quần áo di nương đi như vậy, nhất định là sắp có chuyện vui đến với di nương. Ma ma đuổi chim khách đi chính là xua chuyện vui đi đó.
CHƯƠNG 4. MỌI NGƯỜI CÙNG VUI
Người xưa vốn luôn kính thần sợ quỷ, thích lành tránh dữ, đối với chuyện như vậy rất mẫn cảm.
Nghe Tần Thiên nói như vậy, viên đá trong tay Tống ma ma không dám ném ra nữa, bàn tay vươn giữa không trung, vô cùng quái dị.
Bên cạnh, Linh Nhi cô nương lúc nhìn trời, lúc nhìn Tần Thiên đang quỳ, không biết nên phản ứng thế nào.
Lúc này, Tần Thiên lặng lẽ quay đầu ra dấu với Tiểu Mai đang ngây ngốc.
Tiểu Mai nhìn thế cũng biết đây là lúc quyết định vận mệnh của hai người, vội ổn định bản thân, cũng quỳ xuống, chỉ lên trời lớn tiếng nói:
- Tống… Tống ma ma, trước kia viện chúng ta làm gì có nhiều chim khách như vậy? Nhưng từ khi Linh Nhi cô nương đem quần áo của di nương đến đây, đám chim khách này càng lúc càng đông, như tụ về đây hết. Nhất là khi chúng ta giặt bộ quần áo bị chim cắp đi kia, đám chim khách phản ứng đặc biệt lạ, cũng không biết là có chuyện gì?
Tiểu Mai lúc đầu còn có chút lo lắng nhưng dần dần nói có thứ tự rành mạch, kể chuyện như thật.
Những lời này đương nhiên cũng là hai người đã thương lượng từ trước nhưng Tiểu Mai phát huy rất tốt, Tần Thiên lén nhìn về phía nàng cổ vũ.
Tiểu Mai hoảng sợ, vội làm như không thấy.
Đến cùng Linh Nhi còn có hai nha hoàn ăn mặc chỉnh tề, các nàng là cùng Linh Nhi tới bắt người, nào ngờ vừa đến đã thấy tình huống như vậy, nhất thời đều ngẩn ngơ giật mình không biết làm gì.
Linh Nhi và Tống ma ma qua thời gian cũng dần bình tĩnh lại, Linh Nhi đi đến trước mặt hai người, nhìn nhìn bọn họ, nửa tin nửa ngờ nói:
- Thật sự là có chuyện như vậy?
Tiểu Mai có chút chột dạ, không dám nói tiếp, Tần Thiên lại ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt đơn thuần nhìn nàng nói:
- Là thật, Linh Nhi cô nương, ở nhà cũ ta cũng từng xảy ra chuyện như vậy, quần áo một tú tài phơi bên ngoài bị chim khách cắp đi, kết quả, tú tài này năm đó đỗ bảng nhãn.
Dù sao, bốc phét cũng không cần nộp thuế……
Nghe hai người nói xong, Linh Nhi rũ mắt trầm ngâm một lát, lại ngẩng đầu nhìn nhìn hướng chim khách bay đi, sau đó lại nhìn Tống ma ma, người đang chuyển mắt nhìn nàng, hai mắt nhỏ đảo loạn. Linh Nhi bỗng nhiên nở nụ cười:
- Nói đúng, quần áo bị đàn chim khách cắp bay đi, không phải điềm lành thì là cái gì?
Tống ma ma cũng ở bên cạnh vỗ tay cười phụ họa:
- Đương nhiên là điềm lành, bà già ta sống lâu như vậy đây là lần đầu thấy cảnh này. Linh Nhi cô nương, cô nương nên nói cho di nương mừng.
Linh Nhi cười nói:
- Đó là đương nhiên!
Quần áo di nương thích nhất không thấy, không nói lại được sao? Di nương càng ngày càng nóng tính, thật sự phát hỏa thì phu nhân cũng không thể khuyên được.
Hai nha hoàn bên cạnh cũng ngươi một lời, ta một lời cát tường vui vẻ.
Linh Nhi nhìn về phía Tần Thiên, Tiểu Mai cười nói:
- Các ngươi đứng lên đi, thu dọn những bộ quần áo còn lại, ta về báo cho di nương trước, nếu di nương muốn gặp các ngươi thì ta sẽ đến gọi các ngươi sau.
Tần Thiên nhìn Linh Nhi cười nói:
- Cô nương nói như thế nào, chúng ta sẽ làm như thế.
Linh Nhi đảo mắt nhìn khắp người nàng, cười cười:
- Đúng là nha đầu may mắn.
Tần Thiên và Tiểu Mai dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn quần áo còn lại của Lý di nương, hai nha hoàn kia cũng giúp các nàng thu quần áo rồi kiểm tra cẩn thận một lần, thấy giặt sạch sẽ chỉnh tề thì rất vừa lòng.
Trong lúc Linh Nhi lạnh lùng nhìn Tần Thiên. Tiểu Mai co rúm lại dưới ánh mắt của nàng nhưng nha đầu Tiểu Đào kia lại có thể nhìn thẳng vào mắt nàng mà tươi cười khiến nàng rất bất ngờ. Nhớ ngày nó, nàng mới bị bán vào phủ, vừa thấy nha hoàn cấp trên, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên …
Không khỏi lại nhìn Tần Thiên thêm mấy lần.
Chuẩn bị tốt mọi thứ rồi, đám người Linh Nhi đi ra khỏi phòng giặt quần áo.
Chuyện chim khách cắp quần áo của Lý di nương đi có rất nhiều người nhìn thấy, nhất thời ồn ào khắp phủ. Chiều đó, Lý di nương còn gọi Tống ma ma đến, không lâu sau bà vui mừng đi về, còn cho Tần Thiên và Tiểu Mai mỗi người mười tiền, nói là thưởng cho các nàng.
Lúc này, Tần Thiên biết, cửa này đã hữu kinh vô hiểm mà qua. (Có hoảng sợ nhưng không nguy hiểm).
Sau đó, Tiểu Mai lén nói với Tần Thiên:
- Di nương thưởng người hầu chắc chắn không bao giờ hẹp hòi chỉ 10 tiền vậy đâu, nhất định là Tống ma ma lén lấy đi rồi.
- Ngươi phải nghĩ thế này, chúng ta chẳng những không bị bán đi, còn được tiền thưởng, đã là quá tốt rồi. Tần Thiên cười nói với nàng.
- Tiểu Đào, ngươi cứ như vậy sẽ dễ bị coi thường đó. Tiểu Mai oán hận.
Đây là chuyện bất lực nếu không nghĩ như vậy, trước khi bị người bắt nạt đã tức mà chết rồi, có được gì đâu? Vì chút chuyện không thể thay đổi mà buồn bực thì chẳng phải tự khiến mình khó sống sao?
Tần Thiên mỉm cười không nói gì. Tiểu Mai lại hỏi:
- Bộ quần áo đó làm sao bây giờ?
Tần Thiên cười nói:
- Giờ làm gì còn ai quản bộ quần áo đó?
Quần áo bị phá hỏng, từ nay về sau cũng sẽ phá hủy dần trong lòng chúng ta, sẽ chẳng còn được nhắc đến nữa.
Chuyện này bất kể với ai mà nói cũng đều là chuyện tốt, các nàng không cần bị bán đi còn được tiền thưởng, Linh Nhi và Tống ma ma không bị trách phạt, nên biết rằng, cho dù họ tìm được người chết thay cũng không tránh được liên lụy, chỉ là trừng phạt nặng hay nhẹ mà thôi. Mà Lý di nương không vì mất đi đồ yêu thích mà tức giận, ngược lại còn vui mừng, đó chẳng phải là chuyện tốt sao?
Mọi người cùng vui.
Việc này qua đi, có lẽ là vì Tống ma ma được thưởng mà Tần Thiên và Tiểu Mai cũng được sống thoải mái hơn, thức ăn cũng ngon hơn. Ngày tuy bình thản nhưng an ổn. Đến khi Tần Thiên gần như hoàn toàn quên chuyện này thì bỗng nhiên có một ngày, một ma ma đi đến phòng giặt đồ, nói với Tống ma ma rằng Đại phu nhân muốn gặp các nàng.
Tần Thiên đang giặt quần áo, nghe được lời này thì quần áo trên tay rơi xuống chậu, nước văng tung tóe ướt cả người.
Nàng bỗng nhiên có dự cảm xấu.