Hãy xem mỗi trở ngại là một cơ hội.

Tiến sĩ Wayne Dyer

 
 
 
 
 
Tác giả: Kuro Mèo Đen
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 77 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 513 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:09:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
~Sau khi gấp gọn quần áo từ vali cho vào tủ quần áo, Rick ngâm mình trong phòng tắm...Như chợt nhớ ra gì đó, Rick vội bước ra khỏi phòng tắm ( T/g: Hiển nhiên là em tắm xong rồi ). Rick mang bộ quần áo ngủ màu trắng, tóc xõa ngang vai, đi 1 đôi dép bông hình con thỏ
~~Rick đi vội xuống tầng 2 ~ Đứng trước cửa 1 căn phòng, Rick chạm tay vào cửa, nhắm nghiền mắt để cảm nhận một điều gì đó. Có vẻ như đối với Rick căn phòng từng là 1 nơi hạnh phúc với cô ~ Mở cửa bước vào
~-" Sau từng đấy năm có vẻ nơi này không hề thay đổi nhỉ?" - Rick chầm chậm bước vào
( T/g: Những dòng trong dấu ngoặc kép là suy nghĩ nha )
~ Trong căn phòng hầu như mọi thứ đều làm bằng gỗ, chiếc giường gỗ, tường đc làm bằng gỗ, bàn trang điểm cũng đc làm bằng gỗ,... và những thứ khác ~ Trên chiếc bàn trang điểm là bức hình 1 người phụ nữ ngoài 30 tuổi, cười tươi, dường như nụ cười làm đốn tim tất cả mọi người và có vẻ là rất giống Rick. ( T/g: Chắc là mọi người cũng đoán ra là ai rồi đúng không? ). Phải đó là mẹ của Rick
~~ Rick lại gần bàn trang điểm, cầm lên bức ảnh người mẹ của cô được đóng khung cẩn thận và tỉ mỉ ~ Rick nhìn khung ảnh 1 hồi cô nhớ lại
~~ Mấy năm trước từ cái hồi mà cô còn nhỏ cả nhà cô luôn quây quần trong nhà này ~ Cô còn coi cả bà giúp việc già trong nhà, ông Thomas như là người nhà mình vậy đó
~~11h đêm ~ 1 cô bé giật mình tỉnh giấc sau giấc ngủ chưa đầy 1 tiếng của cô ~ Cô gặp ác mộng ~ Cô mơ thấy mẹ cô bỏ 2 cha con cô lại 1 mình trên cõi đời này ~ Cô bé ngây thơ cầm gối chạy sang phòng bố mẹ
~- Ba! Mẹ! Con sợ! - Rồi cô bé khóc òa lên
~ Ba mẹ cô cũng chưa ngủ được bao lâu, liền bật dạy ôm lấy cô
~- Tiểu Băng của mẹ sao vậy?- Mẹ
- Con mơ thấy ác mộng hả?- Ba
- Vâng! - Rick cũng ngừng khóc nhưng rồi nhớ lại giấc mơ ấy cô lại tiếp tục khóc
- Nào nín đi - Mẹ cô lấy tay quệt nước mắt trên 2 gò má cô
-... - Rick ngừng khóc nhưng vẻ mặt còn hơi buồn
- Haha..- Ba Rick cười sặc sụa - Mặt con nhìn như cái bánh bao thiu ấy, xấu lắm, thôi đừng khóc nữa
- Thật hả? -Rick
- Thôi, Tiểu Băng đi ngủ đi, muộn rồi. Nào, tối nay ngủ cùng ba mẹ nha! - Mẹ
- Đúng rồi đấy! Bánh bao thiu đi ngủ đi - Ba trêu
- Ba này! - Rick nhảy lên người ba, đấm lên ngực ba cô
- Rồi! Ba thua! - Ba giả vờ lăn lóc ra đất
~ Rồi những hình ảnh hạnh phúc đó biến mất, xung quanh cô chỉ có 1 màu đen ~ Sau đó hiện ra hình ảnh mẹ cô đang nằm trong bệnh viện
~- Tình hình vợ tôi thế nào rồi ạ?- Ba
- Xin gia đình tránh đau thương, vợ anh... - Bác sĩ khựng lại, có vẻ không thể nói lên lời
- Tất cả là tại con - Tự nhiên Rick òa lên, có vẻ như cô hiểu được lời bác sĩ không muốn nói với 2 cha con cô
- Hai cha con có thể thăm người thân lần cuối -Bác sĩ
- Dạ! Cám ơn bác sĩ, ngài đã vất vả rồi - Ba
~ Ông bác sĩ bỏ đi ~ Rick chạy vào phòng bệnh, 1 hình hài nhỏ bé chỉ mặc toàn đồ trắng trông thật yếu ớt và đáng thương. Cô ôm chặt lấy người ba cô khóc òa lên
~~ Rick ngủ quên mất, không hiểu sao nước mắt lăn dài trên 2 gò má ~ Đã mấy năm nay từ khi mẹ cô mất, cô chưa hôm nào ngủ ngon được ~ Có lẽ cô luôn hối hận, luôn tự đổ lỗi cho bản thân mình là người đã gây ra cái chết của mẹ cô
~~ Rick ra khỏi căn phòng, đóng chặt cửa, lòng cô dấy lên nhiều cảm xúc: cả buồn cả vui nhưng những cảm xúc buồn thì nhiều lắm, làm trái tim cô như muốn nứt đôi ra ~ Rick trở về phòng thả mình trên chiếc giường êm ái rồi nghỉ ngơi
~~ Sáng hôm sau ~ Rick dậy từ sớm, ngâm mình trong bồn tắm ~ 1 tiếng sau cô vội bước ra mặc 1 chiếc áo rộng thùng thính màu đen và chiếc quần bó đc mài rách vài chỗ màu trắng, chân đi đôi giày Nike màu trắng
~~ Rick xuống phòng ăn ~ Đám người hầu nhìn thấy cô thì xếp thành 2 hàng nghiêm trang chào: Chúc tiểu thư buổi sáng tốt lành! ~ Những bà giúp việc già lúc trước nay đều đã nghỉ hưu, chỉ còn ông Thomas thôi. Chính vì vậy, ngoài họ ra cô không muốn ai giúp việc trong nhà mình~ Rick không muốn nói bất cứ gì với họ, Rick nói lạnh nhạt với ông Thomas
~- Đuổi hết đi. Phiền!- Rick
- Nhưng...Dạ! Thưa tiểu thư! - Ông Thomas định nói gì đó nhưng rồi thôi
~Rick lấy chiếc xe để trong gara ~ Rồi phóng xe vùn vụt hòa vào dòng người đông đúc trên đường phố ~ Cảnh vật xung quanh cô thưa thớt dần ~ Cuối cùng cũng thấy được điểm dừng xe của Rick, nhưng... lại là trước nghĩa trang ~ Kể từ đoạn này Rick xuống xe đi bộ. Đi được một đoạn cô dừng lại trước một ngôi mộ ~ Hình ảnh trên bia mộ rất giống với người trong bức ảnh trong căn phòng đó ~ Vậy là ngôi mộ đó là của mẹ cô ~
Tạm Biệt, Cô Nàng Lạnh Lùng Tạm Biệt, Cô Nàng Lạnh Lùng - Kuro Mèo Đen