Số lần đọc/download: 998 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 02:46:29 +0700
Chương 1 - Thiếu Gia Nhà Họ Tưởng
Q
uyển 1 - Một ngày tình thâm
Thắng xe không ăn rồi!
Chân Hứa Tình Thâm đạp mười mấy cái vào thắng xe, nhưng chiếc oto màu đen vẫn như con ngựa hoang đứt cương xông thẳng về phía trước. Hai tay cô nắm chặt vô lăng, mồ hôi lạnh thấm ướt cả quần áo sau lưng. Đèn tín hiệu phía trước đã nhảy sang màu đỏ, cô chẳng còn kịp đảo tay lái nữa. Một chiếc Cherry QQ liền vọt tới trước mặt.
Âm thanh va chạm kịch liệt xé toang màng nhĩ của cô. Túi khí an toàn kịp thời bật ra. Cô có thể cảm giác được chiếc xe đảo mấy vòng, cuối cùng bay qua con đường trải đá sỏi, dừng lại trước một thân cây khô cao lớn.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cô nghe có người đang vỗ vào cửa xe. Hứa Tình Thâm được người ta đỡ ra khỏi ghế lái. Trên trán truyền tới cảm giác đau đớn kịch liệt, cô mở mắt ra, trông thấy một gương mặt quen thuộc.
" Chị! " Hứa Minh Xuyên lắc lắc bả vai của cô, " xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện rồi! "
Cô nhịn đau, trí nhớ cuối cùng trong đầu chính là chiếc xe Cherry QQ kia. Cô mở mắt nhìn về phía mặt đường. Thảm cảnh trước mặt khiến cô phải hít một hớp khí lạnh.
Chiếc xe QQ bị đụng ngã nằm ngay giữa lòng đường, cửa kính vỡ nát vụn, một cánh tay dính đầy máu tươi thò ra ngoài cửa sổ, cánh cửa bị biến dạng nghiêm trọng hướng lên trời. Hứa Tình Thâm vừa định chạy qua, em trai cô liền kéo bả vai cô lại, " chị chạy mau. "
" Minh Xuyên, mau báo cảnh sát! " Giọng nói của Hứa Tình Thâm run rẩy vỡ vụn.
" Chị, chạy mau, cảnh sát sẽ tới ngay lập tức, " Hứa Minh Xuyên đẩy cô một phát, " chị hãy nghe em nói, là Phương Thịnh đưa cho chị chiếc xe bị người ta động tay, anh ta muốn chị chết. Chị, chạy mau! "
" Em nói cái gì? "
" Người bị đụng trúng kia nhất định là không sống nổi đâu. Chị, cảnh sát sẽ lập tức tới đây ngay. Xe là do em lái, không có liên quan gì tới chị cả. Chị hãy đi tìm Tưởng Viễn Chu. Ở Đông Thành này, chỉ có anh ta mới có thể cứu được chúng ta. Chị đi mau đi! "
Hứa Tình Thâm lại bị cậu hung hăng đẩy đi. Đã có một chiếc xe chạy ngang qua chợt dừng lại, hình như đang gọi 110. Hứa Minh Xuyên nhìn về phía cô, nghiến răng nói, " em biết chị khó có thể tin được. Chị, lần trước chị thiếu chút nữa thì mất mạng, chính là do Phương Thịnh làm! Có thể động tay vào xe của chị, cũng chỉ có anh ta. Ở đây có camera, em kéo dài thời gian không được bao lâu đâu, đi mau! "
Chân Hứa Tình Thâm từ từ bước lui về phía sau, cuối cùng xoay người lại, liều mạng cắm đầu chạy như bay.
Cô còn trẻ, không muốn bị người ta vô duyên vô cớ hãm hại như vậy, càng không muốn chết.
Sau khi chạy được một đoạn đường dài, Hứa Tình Thâm núp trong một bụi cây để thở dốc. Bóng người ngồi xổm co lại thành một khối, lòng đau đớn tựa như bị bổ ra làm hai mảnh. Cô cẩn thận nhìn quanh bốn phía. Người mà Hứa Minh Xuyên bảo cô đi tìm, trước đây cô đã từng gặp.
Tưởng Viễn Chu, chính là thiếu gia của nhà họ Tưởng ở Đông Thành. Minh Xuyên bảo cô đi tìm anh ta, đúng vậy, bởi vì anh ta chính là kẻ thù không đội trời chung của Phương Thịnh.
Hứa Tình Thâm nấp một lát rồi chạy ra lề đường để đón xe. Lúc ngồi vào chỗ phụ lái trên xe taxi, cô không khỏi liếc nhìn kính chiếu hậu.
Cô chẳng có vốn liếng gì để thương lượng với Tưởng Viễn Chu. Nhưng cô có khuôn mặt này, một khuôn mặt mà từ lúc ra đời đến nay luôn được công nhận là đẹp, một khuôn mặt xinh đẹp vô cùng.
Chạy tới nhà họ Tưởng, bảo vệ cửa chính rất nghiêm ngặt, có mọc cánh cũng khó mà bay vào được.
Hứa Tình Thâm bị chặn ở bên ngoài. Lúc này, nói không chừng Minh Xuyên đã bị bắt đi. Cô không dám nghĩ tiếp nữa, liền nói với tên bảo vệ đang ngăn chặn ngay trước mặt kia, " Anh nói với Tưởng thiếu, tôi và ngài ấy từng gặp mặt một lần. Hôm đó ở khu nghỉ mát Hồng Từ, ngài ấy đã cho tôi một tấm thẻ phòng. "
" Cô chắc chắn muốn tôi vào trong chuyển lời? "
Dáng vẻ Hứa Tình Thâm tỏ ra lo lắng mười phần, " Vâng. "
Bảo vệ liếc nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới rồi xoay người bước vào. Cũng không lâu lắm, bảo vệ đi ra cửa, cư nhiên thật sự cho cô đi vào, " Tưởng thiếu nói, ở phòng ngủ trên lầu hai chờ cô. "
Hứa Tình Thâm bước nhanh vào trong. Sau lưng mặc dù không có thú dữ đuổi theo, nhưng cô biết, trước mặt cũng chỉ có duy nhất một con đường sống mở ra cho cô mà thôi.
Cho tới khi đến trước cửa phòng, cô cũng không quan sát nhiều cảnh vật xung quanh mình. Cửa phòng nửa khép nửa mở, Hứa Tình Thâm đẩy ra bước vào.
Đập ngay vào mắt là một bóng lưng ngồi ở mép giường, áo choàng tắm trên người phủ từng nếp gấp hờ hững rơi trên đầu vai người đàn ông, mơ hồ có thể thấy được từng đường nét cơ bắp nổi lên cuồn cuộn.
Hứa Tình Thâm bước vào, đứng ở mép giường. Người đàn ông ngồi bên kia không hề quay đầu lại, cũng không lên tiếng. Cô chỉ có thể vòng qua cuối giường, dừng lại trước mặt người đàn ông.
" Tưởng thiếu......"
Người đàn ông vẫn ngồi im không nhúc nhích như cũ. Hứa Tình Thâm ngồi xổm người xuống, bàn tay mảnh khảnh đặt lên đùi người đàn ông. Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu lên, đôi mắt tràn ngập lạnh lẽo tăm tối. Nhưng khi tầm mắt vừa chạm đến khuôn mặt của Hứa Tình Thâm, anh lại chợt nổi lên hào hứng nhìn chằm chằm vào cô.
" Khu nghỉ mát Hồng Từ, chúng ta đã gặp nhau sao? " Bàn tay anh chợt vươn tới, sờ lên khuôn mặt của Hứa Tình Thâm.
Dây thần kinh của cô kéo căng ra, nhưng vẫn ngồi im không động đậy, " Đã từng gặp. "
" Tôi còn cho cô thẻ phòng? "
" Đúng vậy. "
Tay phải của Tưởng Viễn Chu nắm lấy cằm cô, sau đó nâng lên, trong ưu nhã còn mang theo khí chất phong lưu. Hứa Tình Thâm ngắm nhìn người đàn ông. Một đôi mắt tinh anh sáng rực, mặt mũi tinh xảo tuyệt luân, áo choàng tắm viền đen khoác trên người anh. Vốn dĩ khi người ta đang ở trong cảm giác thoải mái vô cùng mới có thể mặc áo choàng tắm, nhưng Hứa Tình Thâm rõ ràng cảm thấy trong cơ thể người đàn ông này đang ẩn giấu một con thú dữ, bất cứ lúc nào cũng có thể thức tỉnh, vô cùng nguy hiểm.
Tưởng Viễn Chu buông tay ra, sau đó đứng dậy. Cằm Hứa Tình Thâm bị anh nắm lấy vẫn còn dấu vết. Cô nhanh chóng đứng dậy đi theo sau lưng anh.
Trán cô vẫn đang chảy máu, cô đứng dưới ánh đèn trong một căn phòng xa hoa lộng lẫy.
Tưởng Viễn Chu ở bên cạnh cô đi tới đi lui. Anh chợt chìa ngón tay ra, chọc chọc vào vết thương trên trán cô, " Máu này là của cô hay là của người khác? "
Cô đau đến mức cắn chặt cánh môi, rụt lại về phía sau. Cô không muốn lãng phí thời gian một cách dư thừa. Hứa Tình Thâm bình tĩnh vồ lấy tầm mắt của anh, giọng điệu nóng nảy, " tôi cho anh, anh có dám nhận không? "
" Hở, " Người đàn ông nâng cao chân mày, lượn một vòng quanh cô, " Cô lấy đâu ra tự tin mà bảo tôi muốn cô? Chỉ bằng khuôn mặt của cô, dáng người của cô, hay là...... kỹ thuật của cô? "
Cô nhịn đau mở miệng, " Chỉ bằng tôi là người phụ nữ của Phương Thịnh. "
Bước chân của Tưởng Viễn Chu chợt dừng lại. Một cảm giác bị áp bức ở ngay sát sau lưng cô, " người phụ nữ của Phương Thịnh tại sao lại tới tìm tôi? "
" Tôi mới vừa đụng trúng người ta, bản thân không thể tự giải quyết được. "
Người đàn ông nói chuyện ở sau lưng cô, hơi thở phảng phất phả vào cần cổ cô làm rơi xuống mấy sợi tóc ngắn, " Anh ta mặc kệ cô? "
" Là anh ta muốn tôi chết. "
Tưởng Viễn Chu lại nắm lấy cằm của cô lần nữa, đem mặt của cô hướng về phía mình. Trên trán Hứa Tình Thâm lại nổi lên cảm giác đau đớn, lại nghe thấy người đàn ông vui vẻ nở nụ cười, " Phụ nữ xinh đẹp như vậy, anh ta không muốn, tôi muốn. "
" Tốt. "
" Nếu có một ngày, cô phát hiện ra kẻ khiến cô xảy tai nạn xe cộ không phải là Phương Thịnh, cô chẳng phải là hiến thân vô ích sao? "
Ánh mắt Hứa Tình Thâm rơi vào trên tay mình, nhìn đôi tay dính đầy máu kia, " Tôi hiểu rõ anh ta hơn anh nhiều. Anh ta muốn bản thân mình chiến thắng tất cả mọi người. Để đạt được mục đích, anh ta có thể huỷ diệt tất cả mọi người bên cạnh. "
" Một người đàn ông như vậy, cô còn đi theo anh ta? "
" Dù sao tôi so với anh ta quả thực cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu. Chẳng qua là trái tim của anh ta...... so với tôi tàn nhẫn hơn một chút. "
Tầm mắt Tưởng Viễn Chu từ trên cần cổ cô quét xuống. Anh vươn hai tay ra, lướt theo trước ngực cô. Bàn tay tựa như một cây thước đo chính xác trượt xuống, nắm lấy hông của cô, dùng sức bấm vào, sau đó rơi vào trên mông Hứa Tình Thâm.
Cuối cùng cô nghe thấy anh cười nói, " Ba vòng không tệ. "
Hứa Tình Thâm thầm cười lạnh trong lòng. Nếu không phải là một kẻ đã từng đi qua vạn bụi hoa, sao có thể sờ được chính xác như vậy?
" Đi tắm, bước ra không cần phải mặc quần áo. "
Hứa Tình Thâm xoay người đi vào toilet. Cô xử lý sạch sẽ vết máu trên trán rồi quấn một cái khăn tắm bước ra. Người đàn ông đã có chút biểu lộ không thể chờ đợi hơn được nữa. Đợi đến khi Hứa Tình Thâm bước tới, bàn tay anh vừa nắm lại, đem cô đẩy tới trước mặt.
Tưởng Viễn Chu giơ bàn tay lên. Ánh đèn len lỏi qua kẽ tay anh, chiếu sáng một gương mặt đẹp đẽ mà nham hiểm vô cùng. Bàn tay anh chợt đè lại cái gáy trắng noãn của cô, " Cô nên biết, tôi chỉ thích giày vò người khác. "
Cô nghiến răng, khẽ nhắm mắt, " Tùy ý. "
Lời nói vừa dứt, cô chợt bị một lực đẩy mạnh mẽ tới giữa giường lớn trước mặt. Ngay sau đó cô liền bị Tưởng Viễn Chu hung hăng đè lên không thể nhúc nhích nổi. Cô quay mặt sang, khuôn mặt đã dính sát vào người đàn ông, " Chỉ cần để tôi bò dậy được là tốt rồi. Đừng quên, xong chuyện anh phải đồng ý với tôi một việc. "
" Vậy còn phải xem cô thế nào mới được. "
Mặc dù Hứa Tình Thâm đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng, nhưng thật quá sức chịu đựng. Trải qua một phen hành hạ này của Tưởng Viễn Chu, ít nhất sau này cô cũng sẽ không lâm vào tình trạng chưa bệnh mà đã rên.
Cái gì gọi là đau như xé lòng, cái gì gọi là đau thành hai mảnh, tất cả đều gặp quỷ hết đi!
Dù sao đi nữa nỗi đau trên người mới thực sự là cảm nhận thực tế. Từ trước đến giờ cô đều không dễ dàng rơi nước mắt, nhưng bây giờ cô lại rất muốn khóc.
Khóc vì mình còn sống sau vụ tai nạn, khóc vì mình để mặc cho người ta tàn phá.
......
Lúc Tưởng Viễn Chu đứng lên, Hứa Tình Thâm còn chưa thể ngồi dậy được.
Người đàn ông níu lại cánh tay của cô, đem cô đẩy qua một bên, ánh mắt quét qua dấu vết trên giường.
Hứa Tình Thâm cũng không che không đậy, " hài lòng chưa? "
Tưởng Viễn Chu nhặt áo choàng tắm ở bên cạnh lên, chậm rãi mặc vào, " Biết tại sao Phương Thịnh muốn cô chết không? "
Con ngươi đen bóng của cô giật giật, gắng gượng chống dậy mấy lần cũng không thể đứng lên. Tưởng Viễn Chu chợt bước tới, đầu gối đè lên đôi chân thon gầy của cô. Sau khi cúi người xuống, đem môi mỏng tiến tới bên tai cô, " Phương Thịnh chưa từng ngủ với cô, chẳng trách lại muốn cô chết. Mùi vị đó, thật sự là không nếm thì không thể biết được. "
Hai chân cô căng ra cứng đờ, sức nặng toàn thân người đàn ông đều đè lên đùi cô. Hứa Tình Thâm nhẹ nâng tầm mắt lên. Mặc dù Tưởng Viễn Chu đã khoác áo choàng tắm nhưng trước ngực lại hoàn toàn rộng mở. Cổ họng cô bởi vì mới vừa trải qua cuộc chiến kịch liệt, đã sớm khô rát, " Tưởng thiếu, chuyện còn lại, anh nhất định phải giúp tôi. "
" Được, " Người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ, " Trời đã tối rồi, ở lại một đêm, thế nào? "
" Không được, em trai tôi nhất định đã bị cảnh sát bắt đi rồi, " Hứa Tình Thâm cố hết sức nương theo giọng điệu của anh để nói chuyện. Cuộc trò chuyện này, hình như hơi giống với những lời mà các đôi tình nhân hay nói với nhau, thật là châm chọc, " Anh xem, có thể làm chuyện này giúp tôi trước được không? "
" Nếu tôi còn muốn một lần nữa thì sao? "
Hứa Tình Thâm sờ sờ vết thương trên trán, " Chuyện này dễ mà. Nếu anh thật sự có thể giúp tôi lần này, lần sau nếu anh lại muốn, tôi sẽ tới. "
Anh ngắt một cái lên cằm của cô. Nghe một chút mà xem, từ cái miệng nhỏ nhắn này có thể nói ra được những lời như thế nào. Chẳng qua là câu này nghe vào trong tai, tại sao anh cứ cảm thấy không có một chút độ tin cậy nào hết vậy?
Bất quá, thôi kệ. Anh cũng mệt mỏi rồi, đã lâu chưa từng được vui vẻ sung sướng đến như vậy.
Tưởng Viễn Chu đứng dậy để cô đi. Hứa Tình Thâm từ trên giường ngồi bật dậy. Cô đi vào toilet cầm quần áo mặc lên từng món một. Lúc bước ra, cô chợt ngửi thấy trong phòng có mùi thuốc lá phảng phất tản ra.
Hứa Tình Thâm quay mặt sang, thấy Tưởng Viễn Chu đang ngồi ở mép giường, nghiêng đầu, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, trong ánh mắt tràn đầy hứng thú.