Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Chương 1: VI Hành
“- N
gài sao lại chọn nơi ầm ĩ như vậy để xem tướng?
– Vi hành.”
Buổi sáng, 6 giờ rưỡi, trời tờ mờ sáng, trước cửa trường quay Bắc Ảnh đã chật ních người đến chờ diễn vai quần chúng. Cơ hồ toàn là đàn ông, hơn nữa mỗi tên đều rất bê tha. Cả bọn có người rón rén đi thăm dò xung quanh, vẻ mặt hết sức lo lắng, có kẻ ngồi đực mặt bên ngoài mốc mỏ chờ đợi, còn có mấy nhóm người túm tụm lại chơi đấu địa chủ giết thời gian…
Chỉ riêng một người.
Hắn hờ hững tự nhiên ngồi trên một cái bàn nhỏ, tóc được chải hết về phía sau, cột thành một cái đuôi thỏ xoăn xoăn. Tiết trời mùa đông, vậy mà hắn chỉ mặc độc một cái áo sơ mi trắng có hoa văn nhàu nhĩ, một cái quần bò thủng lỗ. Nhìn qua liền cảm nhận được khí tức thanh xuân tươi mát lại lẫn với vẻ lôi thôi lếch thếch bên ngoài, ấy vậy mà hắn lại làm chuyện hoàn toàn không hề phù hợp —— coi bói.
“Đại sư, tôi đặc biệt ngưỡng mộ ngài, nghe nói ngài rất thần, xem nhân duyên cực chuẩn! Tôi mới ngồi xe lửa từ Thiết Lĩnh đến tìm ngài một chuyến, không nghĩ tới, ngài thật trẻ tuổi!”
Hàn Đông ra vẻ bí hiểm: “Đạo hạnh nông hay sâu không dựa vào tuổi, mà dựa vào giác ngộ trong tâm.”
“Đúng, đúng, đại sư nói đúng, tôi đây không hiểu biết gì. Nhưng mà tôi có chuyện không rõ, ngài sao lại chọn nơi ầm ĩ như vậy để xem tướng?”
Hàn Đông thần bí phun ra hai chữ: “Vi hành.”
“Ha ha ha… Vậy đại sư, ngài mau giúp tôi xem, hôn nhân của tôi có hạnh phúc mỹ mãn cả đời hay không?”
Hàn Đông híp mắt cẩn thận nhìn, gã này sơn căn (là phần cao nhất của mũi, nằm giữa hai mắt và dưới ấn đường) có vết hằn cắt ngang, bên trái còn có bớt đen, nhất định sẽ ly hôn! Là như vậy, nhưng hắn không thể nói thật ra. Bởi vì gã này mí mắt mỏng, nhân trung ngắn, miệng nhỏ, bên ngoài tuỳ tiện vậy thôi kỳ thật tâm hồn mẫn cảm yếu ớt, lòng dạ hẹp hòi. Nếu nói thật, gã không trả tiền thì làm sao bây giờ?
“Ông và người yêu của mình nhất định sẽ nắm tay nhau đi đến cuối đời.” Hàn Đông giọng điệu thành thật nói.
Không ngờ, gã ta mới vừa rồi còn lễ độ cung kính, vừa nghe câu này xong, sắc mặt đột nhiên biến đổi: “Ý của mày là tao không thể ly dị với con mụ sắp phá sản kia?”
Hàn Đông: “…”
Gã đàn ông mẫn cảm yếu ớt bắt đầu xoa tay: “Ông mày nhịn ả hơn nửa đời người, vì ly hôn mà ngay cả con dao thái cũng dám để lên cổ, nhưng ả vẫn nhất quyết không chịu ly hôn! Vốn định tới đây hỏi một cái cho yên lòng, nhưng không nghĩ tới… không nghĩ tới, mày dùng một câu chặt đứt mẹ hạnh phúc nửa đời sau của tao rồi!”
Hàn Đông trong lòng rít gào: Cha nội, sao không nói sớm!!
“Chúng ta có thể thương lượng lại.” Hàn Đông khách khí.
Gã càng tức giận: “Coi bói còn thương lượng cái gì?”
Hàn Đông đang muốn giải thích, đột nhiên nhìn thấy quản lý của trường quay đi ra cửa, tuyển người. Hình tượng Hàn Đông một đại sư ổn trọng nhiệt tình lập tức biến mất, xách bàn, xách ghế chạy qua bên kia.
Gã đàn ông túm hắn lại: “Mày làm gì thế? Còn muốn chạy?”
“Buông tay! Tôi phải đi thử vai.”
“Thử vai? Thì ra mày là diễn viên! Được lắm con! Lấy tao ra luyện tập phải không?”
“Ai luyện tập với ông? Tôi đây là làm nghề tay trái! Làm nghề tay trái đó hiểu hông?”
“Tao chưa từng thấy có đứa nào vừa coi bói vừa làm diễn viên!”
“Coi bói thì sao? Bộ coi bói là không thể theo đuổi giấc mơ hả?”
Gã đàn ông nghiến răng nghiến lợi: “Xem cái bộ dáng của mày kìa, còn theo đuổi giấc mơ? Tao thấy mày chính là đồ lừa đảo bịp bợm! Hôm nay tao không tẩn cho mày một trận tiền vé xe lửa coi như mất trắng!”