Nguyên tác: The Snow Spider Trilogy
Số lần đọc/download: 1838 / 25
Cập nhật: 2016-03-01 22:25:04 +0700
Chương 2: Năm Món Quà (1)
V
ào ngày sinh nhật lần thứ 9 của mình, Gwyn đã được bà nội tặng cho năm món quà. Chúng là những món quà khác thường, và nếu Gwyn không phải là một cậu bé hiếu kỳ, có lẽ cậu đã thất vọng khi nhận được chúng.
- Chúc mừng sinh nhật!
Bà nội vừa nói vừa úp ngược cái giỏ đang cầm trên tay xuống đất.
Gwyn trố mắt ngó những món đồ rơi lăn lóc trên sàn nhà bếp: một miếng tảo biển, một cái khăn quàng cổ màu vàng, một cái còi bằng thiếc, một cái ghim sắt méo mó, và một con ngựa gỗ nhỏ dị dạng. Chẳng có cái nào được quấn trong giấy gói quà bóng loáng cả.
- Cảm ơn bà, Nain!
Gwyn gọi bà nội bằng cái tên mà bà thích nhất. Bà tuyên bố:
- Đã đến lúc xác định cháu có phải là một phù thủy hay không, Gwyndion Gwyn!
Cậu hỏi lại:
- Phù thủy?
- Đã đến lúc nhớ về tổ tiên của chúng ta: ngài Math, chúa tể vùng Gwynedd, ngài Gwyndion và ngài Gilfaethwy.
- Ai cơ ạ?
- Những phù thủy vĩ đại. Họ đã sống ở đây, trên những ngọn núi này, từ cả một ngàn năm trước. Họ có thể làm tất cả những gì họ muốn, biến con người thành đại bàng, hay những chiến binh thành cát bụi. Họ có thể biến mọi giấc mơ thành sự thật, và có lẽ cháu của ta, cháu cũng có thể làm được như họ.
Đôi khi Nain nói những điều thật khó hiểu. Gwyn chẳng biết phải trả lời bà như thế nào.
Nain trầm ngâm:
- Từ khi chị của cháu... ra đi, căn nhà này luôn chìm trong nỗi đau của sự trống vắng. Cháu cần sự giúp đỡ. Nếu cháu được thừa hưởng quyền năng của Gwyndion, cháu có thể sử dụng nó để đạt được điều mà trái tim cháu mong muốn.
Rồi bà quay bước ra đi.
- Bà không ở lại dùng trà đâu.
- Nhưng nhà cháu chỉ vừa dùng bữa sáng mà, Nain.
- Không thành vấn đề...
Bà nội rảo bước, ngược ra hành lang và xuyên qua cánh cửa chính vẫn còn đang hé mở. Mái tóc đen nhánh của bà lấp lánh trong làn sương vàng bóng bao phủ khắp khu vườn, bộ váy áo sặc sỡ như những khóm hoa mùa thu chen mình bên cái cổng rào. Rồi bà quay lại nhìn Gwyn:
- Hãy tặng chúng cho ngọn gió, Gwyndion Gwyn, từng cái một và cháu sẽ thấy!
Gwyn mang những món quà lên phòng và đặt chúng bên bệ cửa sổ. Nhìn chúng chẳng có vẻ gì liên quan đến phù thủy cả.
- Bà nói vậy có nghĩa gì nhỉ?
Cậu gãi mái tóc bù xù của mình. Từ khung cửa sổ gác mái nhỏ xíu này, Gwyn có thể thấy được mái đầu đen của bà nhấp nhô trên con đường mòn men theo triền núi. Cậu lẩm bẩm:
- Sao bà có thể đi nhanh như thế được nhỉ? Bà lớn tuổi rồi mà. Nếu tổ tiên của mình là phù thủy, có khi bà là một nữ phù thủy cũng nên.
Tiếng ba gọi vọng lên từ dưới cầu thang:
- Cho gà ăn chưa hả Gwyn? Hôm nay là thứ Bảy. Mày đã dọn cổng chưa? Lũ cừu chắc lại vào vườn rồi. Bà vừa đến hả? Sao bà không ở lại?
Gwyn không trả lời. Cậu gom những món quà của bà lại và cất vào một ngăn tủ trước khi đi xuống cầu thang. Ba cậu đang ở ngoài la hét lũ bò để lùa chúng xuống đồng cỏ.
Gwyn thở dài và mang giày ống vào. Nain đã làm cậu trễ công việc, nhưng ít ra là bà cũng nhớ đến sinh nhật của cậu, còn ba thì không. Gwyn chẳng bao giờ được nghỉ ngơi vào ngày thứ Bảy. Không có thời gian để chơi bóng đá, cũng chẳng có xe đạp để vào thị trấn chơi. Gwyn là trợ tá duy nhất của ba ở trang trại, nên ngày nghỉ cuối tuần, cậu phải cắm đầu cắm cổ hoàn thành tất cả các công việc bỏ lỡ trong tuần.
Khi rãi ngũ cốc cho gà ăn và nhặt trứng trong chuồng, Gwyn cố gắng không nghĩ về chị Bethan, nhưng khi kiểm tra cổng, cậu lại không thể quên.
Xa khỏi những bông cúc mùa thu sặc sỡ là một khóm hoa trắng e ấp nép mình dưới bức tường đá. Chị Bethan đã mang chúng về từ trong rừng và trồng ở đây, an toàn trước những cơn gió dữ tợn quét qua các ngọn núi. Có lẽ ngay từ lúc đó, chị đã biết trước một ngày nào đó mình sẽ ra đi nên muốn để lại một thứ gì đó để mọi người nhớ về mình.
Mẹ nghiêng mình ra khung cửa sổ nhà bếp và gọi:
- Gwyn, mẽ có cái này cho con nè!
- Nhưng ba bảo con phải dọn cổng!
- Cứ để đó làm sau cũng được. Hôm nay là sinh nhật của con mà Gwyn. Vào xem mẹ có quà gì cho con này.
Gwyn bỏ hộp dụng cụ xuống và chạy vào nhà.
Mẹ nói giọng có lỗi:
- Mẹ chỉ vừa gói nó xong. À mà Nain cũng có mang quà cho con phải không?
- Vâng ạ. Con cứ nghĩ chỉ mình bà nhớ.
- Làm gì có chuyện đó chứ. Chỉ vì tối qua mẹ bận quá nên không kiếm được giấy gói thôi. Đây, quà của con nè.
Mẹ đưa cho Gwyn một gói quà nhỏ được gói trong giấy bóng màu xanh lá cây. Cậu nhận ra trên tờ giấy có in hình những ngôi sao vàng lấp lánh.
Mẹ cười lo lắng:
- Mẹ đặc biệt chọn giấy gói quà này cho con đấy.
- Woa!
Gwyn hồi hộp mở quà. Bên trong là một cái đồng hồ màu đen đựng trong chiếc hộp bằng nhựa trong. Trên nền đen, những mặt trang bé xíu thay thế cho những con số báo giờ, và khi Gwyn khẽ di chuyển nó, những cây kim lấp lánh như ánh sao băng.
- Ôi, con cảm ơn mẹ!
Gwyn một tay ôm chặt chiếc hộp vào người, một tay quàng cổ mẹ.
- Đây là món quà của cả hai chúng ta, Gwyn. Của ba và mẹ con!
- Vâng, thưa mẹ.
Gwyn trả lời, dù cậu biết đó không phải là sự thật. Ba không có quà cho cậu.
- Mẹ biết con sẽ thích nó. Cậu bé của mẹ luôn thích ngắm sao trời. Con hãy giữ gìn nó cẩn thận nhé!
- Dĩ nhiên rồi. Quà của phù thủy thì thế này thích hợp hơn chứ. Nain tặng con toàn những thứ kì lạ.
Mẹ ngỡ ngàng hỏi:
- Quà gì mà kì lạ? Lại còn phù thủy nữa? Nian lại nói chuyện vớ vẩn gì với con à?
- Mẹ lên xem đi!
Gwyn dẫn mẹ lên phòng và mở ngăn tủ phía trên cùng. Cậu chỉ vào những món quà của Nain.
- Chúng đây nè!
Bà Griffiths ngó năm món đồ nằm thành một hàng trên cái áo sơ mi trắng đi học của Gwyn.
- Bà ngĩ gì mà lại tặng con những thứ này chứ? Mẹ ước gì bà đừng làm vậy.
Bà nhặt con ngựa gỗ bị gãy lên và lật nó qua lại trong lòng bàn tay. Gwyn thắc mắc:
- Mẹ ơi, nó không có lỗ tai. cũng không có đuôi nữa. Sao bà lại tăng con một con ngựa gỗ dị dạng vậy?
- Có trời mới biết được.
Mẹ nhìn sát vào một cái nhãn bé xíu buộc quanh cổ con ngựa.
- Đây là tiếng xứ Wales, nhưng không phải là chữ viết của bà con. Chữ mờ quá, mẹ nghĩ hình như là “Dim Hon” – “Không phải cái này”.
- Nghĩa là sao vậy mẹ? “Không phải cái này”?! Sao bà lại tặng cái này cho con nếu con không được sử dụng nó?
Mẹ lắc đầu:
- Mẹ không bao giờ có thể hiểu được những gì bà làm.
- Bà bảo đã đến lúc xác định xem con có phải là phù thủy như tổ tiên của con không.
Bà Griffiths mệt mỏi nói:
- Đừng quá để tam những lời nói của bà nội. Bà già tồi nên không còn nhìn sự vật như trước nữa!
Mẹ nhặt cái khăn choàng cổ màu vàng lên.
- Cả cái này nữa sao? Nain mang nó đến à?
- Vâng. Cái này của chị Bethan phải không ạ?
Mẹ cau mày:
- Nó biến mất cùng với chị con. Chị con chắc chắn đã mang nó đêm đó, nhưng cảnh sát không tìm thấy gì vào sáng hôm sau. Hoàn toàn không tìm thấy gì cả. Kỳ lạ thật! Nếu Nain tìm thấy nó, sao bà không nói gì?
Mẹ nâng cái khăn lên sát mặt. Gwyn nói:
- Mẹ có thể ngửi thấy mùi hoa đấy. Mẹ nhớ không, chị Bethan vẫn thường hay phơi khô hoa hồng rồi bỏ chúng vào tủ quần áo của mình.
Mẹ cất cái khăn vào lại ngăn tủ và nói:
- Đừng nhắc về chị Bethan nữa, Gwyn.
- Sao vậy mẹ? Chúng ta nên nói về chị Bethan chứ. Chị ấy đã đi vào đúng ngày sinh nhật của con. Biết đâu chị ấy sẽ quay lại... nếu chúng ta nghĩ về chị ấy.
- Chị con sẽ không trở lại. Con không hiểu sao? Chúng ta đã tìm kiếm bao ngày trời. Cảnh sát đã tìm kiếm, không chỉ ở đây, mà ở mọi nơi. Đã bốn năm rồi!
Mẹ quay mặt đi rồi ân cần nói:
- Mẹ có mời bạn Alun Lloyd đến dùng tiệc trà với chúng ta. Hôm nay con sẽ có một buổi tiệc sinh nhật đàng hoàng, không như những năm trước đâu. Giờ thì con nên đi làm nốt những công việc còn lại đi.
Sau khi mẹ đi khỏi, Gwyn nhấc cái khăn khoi ngăn tủ và áp vào mặt mình. Mùi hoa hồng vẫn còn rất nồng, như thể chị Bethan vẫn còn ở gần đâu đây. Chị thật dễ thương trong cái khăn choàng cổ màu vàng, mái tóc đen và cái áo mưa đỏ. Trông chị thật tươi sáng và rạng rỡ. Bây giờ thì cậu đã nhớ, chị Bethan đã choàng cái khăn này trong đêm đó. Cái đêm mà chị đi lên núi và không bao giờ trở lại. Tại sao Nain giự bí mật suốt từ đó đến giờ, và rồi lại tặng nó trong ngày sinh nhật của cậu?
Gwyn kêu to:
- Nếu Bethan để khăn choàng lại, có thể chị ấy ngụ ý sẽ quay trở lại.
Cậu đặt cái khăn lên trên con ngựa gỗ, miếng tảo biển, cái còi và cái ghim cài, rồi nhẹ nhàng đóng tủ lại. Miệng huýt sáo vui vẻ, Gwyn trở ra vườn làm việc tiếp.
Mẹ đã giữ lời hứa. Alun Lloyd đến lúc 4 giờ. Tuy nhiên khác với dự tính, cậu mang theo hai đứa em sinh đôi của mình.
Gia đình Lloyd có tất cả chín người sống chen chúc trong một trang trại chỉ lớn hơn trang trại nhà Griffiths chừng một phòng. Thỉnh thoảng chịu hết nổi sự chật chội, bà Lloyd gửi cả ba hoặc bốn đứa con của mình đi dù chỉ một đứa được mời. Tuy nhiên, bà cũng chuẩn bị chu đáo để đền đáp cho những phút giây yên bình đó. Cả Alun, Gareth và Sion đều mang quà đến, và bà Griffiths, vốn đoán trước được kết quả lời mời của mình, đã chuẩn bị sẵn phần tiệc cho cả bảy người.
Gwyn quỳ trên sàn nhà, háo hức mở những món quà được gói trong những tờ giấy đầy màu sắc. Một con diều đỏ, một cây bút và một bộ mặt nạ bao gồm một cặp kính nhựa đen, một cái mũi màu hồng to đùng, cặp lông mày nâu gắn với bộ ria đen.
Sion cười khúc khích:
- Nhìn y như ba của anh Gwyn, phải không?
Rồi cậu chộp lấy cặp kính, đeo chúng vào và nghênh ngang đi lại trong phòng, ngực ưỡn ra trong khi tay móc vào hai dây lưng quần tưởng tượng.
Và Gwyn đột ngột nhận ra, lần đầu tiên sau mấy năm trời, sinh nhật cùa cậu trở nên bình thường như sinh nhật của những bạn khác.
Nain đến. Bà mang theo một món quà trên tay.
- Quà sinh nhật của cháu đây. Đĩa hát đấy. Bà không cần chúng nữa.
Gwyn ngạc nhiên nói:
- Nhưng bà đã tặng quà cho cháu rồi mà, Nain.
- Cái thằng bé này, không được chê bai quà tặng chứ. Những cậu nhỏ dễ thương này là ai thế?
Gwyn nhăn mặt:
- Bà biết tụi nó mà. Alun, Gareth và Sion của gia đình Lloyd đến từ Ty Llyr. Bộ bà không bao giờ gặp mặt hàng xóm của mình hay sao?
Nain ủm tỉm cười:
- Người bà không biết là cậu bé đeo kính cơ. Nhìn giống ba cháu đấy chứ. Glenys này, bật nhạc lên đi!
Mẹ nhìn bà nội với vẻ lo lắng:
- Cái đó thì... anh Ivor cất máy hát đi rồi. Chúng con đã không đụng tới nó từ khi...
Bà nội ngắt lời:
- Vậy thì đã đến lúc mang nó ra rồi đấy.
Mẹ ngần ngại quỳ xuống một góc bếp và rút chiếc máy hát ra khỏi một hộc tủ bụi bặm, rồi đặt nó lên bàn ăn. Mấy đứa bé lập tức quây quần lại xung quanh.
Mẹ nói:
- Con không thể nào nhớ được phải cắm điện ở chỗ nào nữa.
Gwyn nhắc:
- Đèn. Cắm ở chỗ cắm đèn đó mẹ à.
Mẹ lo lắng hơn:
- Nhưng mà... trời bắt đầu tối rồi!
- Nến! Chúng ta có thể đốt nến!
Gwyn cảm thấy phấn chấn lạ thường. Cậu với tay lấy hộp nến trên chạn bếp và bắt đầu cắm chúng trên lọ, đĩa khắp phòng.
Và rồi họ bật đĩa nhạc mà Nain mang đến. Tiếng đàn Violon, tiếng sáo, tiếng đàn hạc và tiếng ca vang lên rộn rã và vui vẻ. Đây là loại nhạc rất sôi động và những cậu bé nhà Lloyd phấn khích cả lên. Chúng gõ trống trên bàn, nhảy lên ghế, dậm chân trên sàn, ve vẩy khăn ăn và tung hứng con mèo. Dĩ nhiên con mèo phản đối, và Sion phải tạm thời rút lui, mặt đỏ nhừ vì vui đùa nhưng xem ra vẫn còn hăng lắm.
Nain bắt đầu nhảy. Bộ váy tím và bít tất đen bà đang mặc nhún nhảy theo những lọn tóc đen và những chuỗi hạt đầy mà sắc của bà. Khi bà giơ tay, chiếc vòng bạc bà đeo kêu leng keng. Khi bà xoay vòng, chiếc khăn choàng đen phất phới tung bay làm những ngọn nến trong phòng cũng nhún nhảy theo.
Giọng ca sĩ hát lên, và Nain hòa theo với chất giọng lanh lảnh:
Mea gen i dipyn o dy bach twt
A’r gwynt i’r drws bob bore.
Hei di ho, di hei di ho,
A’r gwynt i’r drws bob bore.
Với những cậu nhóc nhà Lloyd, đó là điều khôi hài nhất mà chúng từng được thấy. Chúng thi nhau lăn ra đất ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Gwyn chỉ mỉm cười. Hình người nhảy múa trong ánh nến chập chờn như có ma lực thần bí thu hút ánh mắt cậu.
Tiếng nhạc vọng ra tận đồng cỏ bên ngoài. Trong khi lũ cừu vẫn tiếp tục hướng về nông trại để được vắt sữa, ba của Gwyn đứng sững lại vài giây và chăm chú lắng nghe. Quay sang nhìn ngọn núi trần trụi bên cạnh nhà đang dần bị bóng tối bao phủ, ông Griffiths nhớ về con gái mình.