Số lần đọc/download: 1730 / 16
Cập nhật: 2015-11-28 04:09:49 +0700
Chương 2
D
ì Tần dọn thức ăn trên bàn, bà Bùi mỉm cười ngồi xuống, nói với Đinh Thần: « Ăn cơm thôi! »
Sau bữa ăn, Bùi Tử Mặc cùng mẹ đi tản bộ, Đinh Thần và dì Tần dọn dẹp phòng bếp, chỉnh trang lại phòng khách.
Đến khi hai người đi tản bộ trở về thì Đinh Thần đã gọt xong táo, cam cùng các loại trái cây khác bày biện ra đĩa đặt trên bàn phòng khách.
Bùi Tử Mặc bật ti vi, anh ngồi xuống ngay cạnh bà Bùi, vừa nhấc miếng táo ném tọt vào miệng thì đã bị nà Bùi vỗ vào lòng bàn tay: « Tuổi còn trẻ xem ti vi làm gì, con mau về phòng mình đi, hôm nay ngủ lại đây, dù sao mai cũng là cuối tuần không phải đi làm. »
Khóe mắt Bùi Tử Mặc đảo nhanh sang Đinh Thần, cười tủm tỉm rồi nói: « Được thôi, vậy tối nay bọn con ngủ lại đây, bọn con đi thu dọn phòng đây ». Dứt lời, anh kéo tay Đinh Thần.
Dì Tần toan trả lời anh liền bắt gặp ánh mắt xi nhan của bà Bùi ngăn cản. Khi bóng dáng cả hai khuất dần nơi góc cầu thang, bà mới cười rồi nói: « Hai đứa trẻ này, phải tạo cho bọn chúng nhiều cơ hội một chút! »
Bùi Tử Mặc mởi cửa gian phòng hướng Nam, anh vừa vào kiền nằm ngay xuống giường.
Đinh Thần bật đèn, cách bày biện bố trí bên trong chẳng khác gì lúc hai người vừa kết hôn. Vật dụng nội thất màu trắng sữa theo phong cách Châu Âu phối cùng bức rèm màu vàng tơ nhạt, bộ chăng ga trải giường điểm xuyết hoa văn trên nền trắng trang nhã. Cô mỉm cười, bà Bùi quả là người có sở thích khác lạ, lúc nào bà cũng thích những điểm xuyết hoa văn trên nền ga trải trắng nõn, lần đầu nhìn còn cảm thấy hay hay nhưng lâu ngày mang đến cảm giác mệt mỏi cho thị giác của cô.
Cô bước đến đầu giường, tháo ga phủ giường dệt bằng tơ tằm, lúc lướt qua Bùi Tử Mặc cô cố ý ra sức kéo mạnh, ra ý bảo anh đứng dậy.
Bùi Tử Mặc trở mình, một tay nâng ga phủ giường lên, bàn tay kia gắng dùng sức kéo mạnh Đinh Thần xuống giường. Anh cười ma mãnh đè lên người cô, ngón trỏ thon dài gạt sợ tóc trên gương mặt cô, anh hỏi: « Thấy anh bị mẹ giáo huấn, em rất vui phải không? »
« Đâu có » Đinh Thần lắc đầu hòng che giấu cảm giác hoang mang trong nội tâm, cô nghiêng đầu nhìn về phía bức rèm cửa sổ, từng nhành hoa tường vi hồng nhạt nhỏ nhắn xum xuê là đang nở rộ trên bồn hoa vàng rực rỡ, khiến Đinh Thần láo cả mắt.
Bùi Tử Mặc nhẹ nhàng nâng cằm cô, nhìn thẳng vào mắt cô, nụ cười nơi khóe môi anh càng thêm sâu sắc, nheo mắt, anh nói: « Bát canh mẹ hầm đầy đủ hương liệu gia vị, có điều chẳng biết công hiệu ra sao, hay là chúng mình cùng nhau thử nghiệm nhé? »
Đinh Thần run lẩy bẩy, bàn tay cô vặn góc ga phủ theo phản xạ, cô lắp bắp hỏi: « Anh, anh muốn làm gì hả? »
Bùi Tử Mặc cất tiếng cười vang: « Đương nhiên là anh làm việc mà những đôi vợ chồng khác thường làm! »
Đôi gò má Đinh Thần bỗng chốc đỏ ửng, kết hôn lâu như vậy, cả hai tuy đã gắng sức làm nhiệm vụ vợ chồng lần đầu tiên lĩnh hội sự niềm nở nhiệt tình của Bùi Tử Mặc vẫn khiến cô rất đỗi không quen.
Cô khó chịu xoay lưng nhích người sang một bên liền bị Bùi Tử Mặc giữ rịt lại, môi anh cập sát lại, mặt vùi trước cổ cô, trầm giọng anh nói: « Đừng cử động »
Đinh Thần toàn thân cứng đờ không nhúc nhích. Một lúc sau, cô cảm nhận nụ hôn của Bùi Tử Mặc bên tai bèn ngoan ngoãn nhắm mắt
« Đừng nhắm mắt, mắt của em rất đẹp »
Đinh Thần bỗng chốc mở to mắt, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Bùi Tử Mặc hiện ngay trước mắt cô, ánh mắt anh sâu thẳm quyến rũ cùng nụ cười đầy ma mãnh không hề che giấu niềm ham muốn dục vọng trần trụi tận sâu nơi đáy mắt.
Đinh Thần lần đầu tiên nghe thấy Bùi Tử Mặc buông lời khen ngợi, cô nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao hôm nay anh bỗng dưng niềm nở trìu mến với cô, khiến cô trải qua quá nhiểu trải nghiệm lần đầu tiên trong cuộc đời.
Con tim Đinh Thần chợt dấy lên từng đợt sóng ngọt ngào, cô đã chwof đợi khoảnh khắc này từ rất lâu, rốt cuộc cô đã kiên trì đợi được đến ngày trông thấy cầu vồng sau cơn mưa, dù rằng chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi nhang cô vẫn mãn nguyện.
Cô dang rộng đôi cánh tay, quấn quanh cổ Bùi Tử Mặc, thột lên câu nói chôn sâu tận đáy lòng bên tai: « Em yêu anh! »
Bùi Tử Mặc toàn thân cứng đờ, bàn tay toan cởi cúc áo của anh chợt dừng lại, cúi đầu nhìn trân trân vào khuôn mặt Đinh Thần, ánh nhìn khó hiểu dần lóe lên trong mắt anh.
Đinh Thần lạnh run người, anh trở lại với bộ mặt lạnh lùng xa cách như trước kia của mình. Cô biết rằng câu nói vừa rồi một lần nữa đã đẩy anh ra xa, cô bất giác cảm tháy vừa phiền não vừa ủ rũ chán chường.
Bùi Tử Mặc không để bản thân khựng lại quá lâu, một lần nữa anh hướng sự tập trung của mình vào việc cởi áo Đinh Thần, dụi đầu vào ngực cô, anh mặc sức nhen nhóm ngọn lửa tình trên cơ thể cô, niềm vui sướng hoan lạc trên cơ thể tấn công thẳng vào con tim lạnh giá của cô, khiến tâm trí cô nhanh chóng rơi vào cơn u mê lạc lối, cô chỉ còn biết ghì chặt lấy bả vai Bùi Tử Mặc để anh mặc sức vùi dập.
Tối đó, giữa khoảnh khắc u mê, dường như cô nghe thấy lời tỉ tê thì thầm của Bùi Tử Mặc vọng lại bên tai mình: « Xin lỗi em! »
Thời điểm cuối năm, công việc Đinh Thần càng bận rộn.
Các đơn vị đối tác đặt hàng lễ vật, tặng phẩm dùng trong các cuộc họp thường niên và hội chợ triển lãm.
Giữa lúc Đinh Thần bận rộn đến sứt đầu mẻ trán thì cô nhận được ba cuộc điện thoại.
Một cuộc là của Diệp Tử đã đứng vững trên đôi chân của mình tại Quốc Tế Hồng Kỳ chỉ trong vài tuần ngắn ngủi, vì vậy mà liền nhớ ngay đến việc thực hiện lời hứa trước đó của mình. Diệp Tử gọi điện thoại mời Đinh Thần và Bùi Tử Mặc ra ngoài dùng bữa.
Cuộc điện thoại thứ hai là của mẫu thân đại nhân, bà nói rằng cô em họ Đinh Tiểu Á sau khi tốt nghiệp mãi vẫn chưa tìm được việc làm như mong muốn. lần này, cô bé muốn đến Thượng Hải một chuyển thử vận may, điều này đồng nghĩa với việc phụ trách đón cô em họ từ sân bay đến đến những khoản chi tiêu thiết đãi đều do Đinh Thần phụ trách. Chẳng đợi Đinh Thần trả lời thì bà Đinh đã vội vàng gác máy.
Cuộc điện thoại cuối cùng là của bạn học cùng cấp ba, Biện Vĩnh Phong hẹn cô cuối tháng này họp lớp. Cậu ta còn cười xi nhan Đinh Thần rằng có thể dẫn theo trẻ em khiến cô chẳng thể nhịn được cười.
Đinh Thần cúi đầu nhìn đồng hồ, đã hai giờ chiều, cô em họ của cô tính tình không tệ, duy chỉ có cái tính nhõng nhẽo hay dỗi khiến người khác chẳng tài nào ưng cho nổi. Đinh Thần và cô em họ hoàn toàn thuộc hai mẫu người khác nhau. Đinh Thần vốn tự lập từ bé, cô có thể tự mình lo liệu mọi việc tuyệt nhiên không cần làm phiền đến ai. Nhưng em họ của cô thì tốt nhất là lúc nào cũng phải có người làm thay, vì vậy mãi tận giờ vẫn chưa tìm được công việc âu cũng là chuyện thường tình.
Bên ngoài phố xá tắc nghẽn, Đinh Thần đến được sân bay thì đã là 3 giờ chiều. Cô dừng xe, lòng nóng như lửa đốt, may mà điện thoại cô không đổ chuông lúc này.
Giữa chốn đông người, Đinh Tiểu Á vuốt mái tóc suôn thẳng phất phơ bước lại gần, nhất cử nhất động của cô đề toát lên dáng vẻ gợi cảm quyến rũ. Vừa trông thấy Đinh Thần, Tiểu Á vẫy tay mừng rỡ: « Chị, em ở đây! » Đinh Thần tiến đến trước, đón lấy chiếc va li kéo trong tay cô em họ.
« Anh rể sao không đến hả chị? ». Đinh Tiểu Á thuận tay chuyển ngay chiếc túi xách xinh xắn sang cho Đinh Thần.
« Anh ấy phải đi làm, không chuồn được! ». Đinh Thần chỉ cảm thấy buồn cười, đã bao nhiêu năm vậy mà cô em họ của cô vẫn còn nhớ Bùi Tử Mặc. Đinh Thần nhớ lần đầu tiên em họ cô gặp Bùi Tử Mặc là vào mùa hè tốt nghiệp cấp ba, không lâu sau thì cô bế bị Bùi Tử Mặc bắt làm « tù binh » trở thành fan hâm mộ của anh, đến tận giờ cô bé vẫn nhớ anh.
« Vậy bắt anh ấy tối nay phải mời em đi ăn cơm! ». Đinh Tiểu Á xoa cằm nói
Đinh Thần ngàn ngừ trong giây lát: « Được rồi, lát nữa em tự gọi điện cho anh ấy nhé! »
« Gọi thì gọi » Đinh Tiểu Á thản nhiên nói, cô là thành viên của hội những cô gái dáng vẻ ưa nhìn, gạ gẫm soái ca mời đi ăn thì phải ăn một bữa ngon ra trò.
Đinh Thần giúp Đinh Tiểu Á chuyển hành lý đặt vào khoang sau xe, Tiểu Á vừa ngồi vào xe liền kêu lên: « Chị à, xe xủa chị đã đến lúc phải đổi rồi! »
“Em cho chị tiền à?” Đinh Thần mỉm cười, xoa đầu Tiểu Á, em cô vẫn là một đứa trẻ chưa trưởng thành.
« Chị đừng lúc nào cũng xem em là trẻ con, em đã tốt nghiệp đại học rồi! » Đinh Tiểu Á khịt mũi tỏ vẻ không tán đồng.
Đinh Thần thắt dây an toàn, khởi động xe: « Đợi khi nào em tìm được việc làm thì mới rêu ra khoe khoang mình là người lớn được ».
« chị sắp xếp cho em một vị trí trong công ty chị là được mà »
Đinh Thần bật cười: « Em tưởng răng chọ tự mở công ty này sao? »
« Chị à, chị nhất định có cách mà, đúng không? » Đinh Tiểu Á cười bẽn lẽn nói: « Hiện giờ, công ty nào tuyển dụng cũng cần người có kinh nghiệm cả, đợi em vào làm công ty chị hai năm rồi đi kiếm việc sẽ không khó khăn nữa »
Vừa lúc công ty cô đang có vị trí trống, kể từ sau khi Diệp Tử không còn nhậm chức thì vị trí trợ lý nghiệp vụ vẫn chưa tìm được người thay thế. Một là vì Đinh Thần kén cá chọn canh, yêu cầu của cô hoàn hảo quá mức, nguyên do thứ hai giống với những gì Đinh Tiểu Á vừa nói, các donh nghiệp làm sao yên tâm giao phó những vị trí quan trọng cho một người chưa có chút kinh nghiệm nào. Đinh Thần ngẫm nghĩ rồi nói: « Chị có thể cho em một cơ hội, có điều em trúng tuyển được hay không, quyền quyết định không phải ở chị »
Đôi mắt Đinh Tiểu Á sáng lên: « Vậy thì tốt quá rồi, chị yên tâm, em sẽ không để chị khó xử đâu ». Dáng vẻ vui mừng hớn hở khoa tay múa chân của cô khiến Đinh Thần vừa giận vừa buồn cười: « Ngồi đàng hoàng, chớ vì phút cao hứng mà để bị cảnh sát chặn lại. »
« Tuân lệnh ». Đinh Thần ngoan ngoãn vâng lời ngồi ngay ngắn lại, vẻ mặt nghiêm túc.
Đinh Thần đưa Đinh Tiểu Á đến chỗ của bố mẹ cô, vừa lịp ngồi xuống thở hổn hển thì Đinh Thần nhận được điện thoại của công ty gọi cô mau chóng trở về. Đinh Thần khó xử nhìn Đinh Tiểu Á, trái lại cô em vô cùng khéo léo hiểu chuyện: « Chị, chị có việc thì cứ làm đi, em ngồi trò chuyện với bác trai và bác gải một lúc cũng được ạ »
« Vậy giờ em nghĩ kỹ xem tối nay muốn ăn món gì rồi gọi điện thoại cho chị nhé! »
« Được ạ, chị mau đi đi ». Đinh Tiểu Á thân mật quàng tay bà Đinh nói: « Cháu có mang quà cho bác, bộ quần áo này cháu vừa nhìn đã cảm thấy nó đặc biệt phù hợp với phong cách của bác ».
Bà Đinh vui sướng cười tươi như hoa, luôn miệng khen Đinh Tiểu Á biết cách dỗ ngọt người khác.
Đinh Thần về đến công ty thì Alice ngồi ngoài quầy lễ tân báo với cô có một vị khách đã chờ cô rất lâu trong phòng họp.
Gần đây, những việc này thường xuyên xảy ra, do thời điển cuối năm, công ty tiếp nhận quá nhiều đơn đặt hàng, điều này sẽ dẫn đến xảy ra tình trạng chú trọng đơn hàng này khó tránh khỏi sơ suất những đơn hàng khác. Chính vì vậy rất nhiều công ty cắt cử người theo sát tiến độ nhằm tránh xảy ra tình trạng chậm trễ giao hàng.
Không thể tùy tiện mạo phạm bất kỳ khách hàng nào, Đinh Thần tất tả trở về văn phòng, cởi chiếc áo khoác ngoài vắt trên cánh tay, cô quệt hàng mò hôi lấm tấm trên sống mũi.
Một người đứng beeb cửa sổ ngay trước mặt Đinh Thần, thân hình cao dỏng đổ trên sàn dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi.
Người đàn ông chợt quay lại, anh ta nở nụ cười gian xảo: Không ngờ là anh đúng không? »
Đinh Thần đặt tay lên trán, cô không nhịn được cơn buồn cười.
Bùi Tử Mặc thõng tay vô tội: « Anh không đùa đâu, anh thực sự đến đây cùng em bàn bạc về việc ký hợp đồng! »
« Trước đây, không phải lần nào em cũng là người chạy sang Hồng Kỳ để ký hợp đồng với công ty anh sao? Lần này cớ sao giám đốc Bùi lại phải nhọc công đích thân xông pha đến đây? » Tâm tình Đinh Thần bỗng chốc vui vẻ, hẩu khí cũng theo đó hòa nhã tươi vui hẳn lên.
« Anh lo em chạy vạy ngược xuôi vất vả! » Giọng Bùi Tử Mặc đầy trịnh trọng khiến Đinh Thần chẳng nhận ra chút cảm xúc đùa giỡn nào trong câu nói của anh.
Gương mặt Đinh Thần ửng đỏ, cô mím môi: « Sao đến cả cốc nước họ cũng chẳng buồn rót cho anh? Chẳng lẽ sức quyến rũ của anh bị hạ thấp rồi hay sao? »
Bùi Tử Mặc dịu giọng: « Là anh bảo không cần, anh muốn uống cà phê em pha »
Đinh Thần lặng người, Bùi Tử Mặc xưa nay đối nhân xử thế càn rỡ bỡn cợt nhưng anh rất hiếm khi nói giọng điệu này với cô. Đinh Thần không biết nên thuận gió dong thuyền hay thoái lui vào chốn an toàn. Có điều, ý nghĩ này chỉ vừa chớm xuất hiện trong đầu, cô đã nhanh nhảu trả lời anh: « Pha cà phê e là quá khó, cà phê hòa tan ba trong một được chứ? »
« Cũng được, miễn cưỡng không hạnh phúc » Bùi Tử Mặc nhún vai.
Đinh Thần pha cà phê trong phòng trà, Alice lén lút bàn luận cùng trợ lý hành chính Helen: « Giám đốc nghiệp vụ Ariel này quả không đơn giản, lại còn tận tay pha cà phê cho khách nữa đấy! »
« Khù khụ! » Nén nhịn cơn buồn cười, Đinh Thần bụng đau tưng tức. Chuyện giữa cô và Bùi Tử Mặc chỉ Diệp Tử cùng vài người bạn ít ỏi của cô biết mà thôi, những đồng nghiệp khác trong công ty vẫn ngỡ rằng cô còn độc thân.
Alice nhầm tưởng rằng Đinh Thần trừng mắt cảnh cáo mình không được phép nói bừa, cô ta lè lưỡi, kéo Helen nhanh chóng rời đi.
Đinh Thần mặt mày tươi cười rạng rỡ tay bưng cốc cà phê do tận tay mình pha chậm rãi đặt ngay trước mặt Bùi Tử Mặc: « Anh uống đi! »
Cánh tay Bùi Tử Mặc khẽ đặt trên vai Đinh Thần, anh mập mờ nói: « Em nói xem anh có phải đang mượn tiếng công việc để tính lợi tư hay không? »
Đinh Thần vuốt cánh tay anh: « Anh không uống, cà phê sẽ nguội đấy! »
Bùi Tử Mặc thanh tao nhấp một ngụm, rồi rút hai bản hợp đồng từ túi hồ sơ công văn, mỉm cười, anh nói: « Hợp đồng anh mang đến cho em đấy! »
Đinh Thần sửng sốt vô cùng: « Anh không thể về nhà đưa em được sao? »
« Vậy coi sao được? » Bùi Tử Mặc cất tiếng không chút do dự: « Việc công và việc tư anh vốn phân định rạch ròi »
« Được rồi ». Đinh Thần biết mình không nói lại anh: « Đưa em »
Bùi Tử Mặc đưa bản hợp đồng sang cho Đinh Thần, ngón tay anh khẽ chạm vào lòng bàn tay cô, nụ cười thoáng qua chợt hiện lên trong đôi mắt anh.
Đinh Thần ngượng đỏ chín mặt, toan rụt tay lại liền bị Bùi Tử Mặc siết chặt lấy.
Anh nói nhỏ bên tai cô: « Anh nhớ em! ». Anh thuận thế ôm Đinh Thần trong vòng tay, cô nhắm nghiền mắt, đưa tay sang ôm lấy eo anh.
Dù rằng cô không rõ vì sao thái độ Bùi Tử Mặc dành cho cô xoay chuyển đột ngột nhưng tận đáy lòng cô không hề bàu xích cảm giác này.
Bùi Tử Mặc đạt nụ hôn nhẹ lên gò má cô, anh hỏi: « Em muốn đi đâu ăn cơm? »
Đinh Thần chưa kịp cất tiếng trả lời thì tiếng nhạc chuông điện thoại anh ngân vang. Anh đảo mắt, nói: « Ồ, là điện thoại của Tiểu Á »
« À, đúng rồi! » Đinh Thần vỗ trán. « Suýt nữa quên báo với anh, Tiểu Á đến Thượng Hải rồi! »
« Tiểu Á ». Bùi Tử Mặc nhận điện thoại.
Giọng Đinh Tiểu Á ngọt ngào vang lên: « Anh rể », rồi lập tức đi thẳng vào chủ đề: « Anh phải mời em đi ăn! »
« Không thành vấn đề ». Bùi Tử Mặc đồng ý.
« Địa điểm do em chọn »
«Được»
Đinh Tiểu Á trước khi gác máy còn dặn dò anh một câu: «Nhớ đón chị em đi cùng nhé! »
Bùi Tử Mặc nhìn sang Đinh Thần, cười mà hư không cười nói: «Tiểu Á rất quan tâm đến em! »
«Em gái không quan tâm đến chị, lẽ nào lại quan tâm đến anh rể hay sao? » Đinh Thần trả lời theo phản xạ.
Bùi Tử Mặc cười, Đinh Thần vốn nội tâm ít nói, hiếm khi cô có tâm tư đấu võ mồm cùng anh, vậy mà miệng cô cũng không lợi hại không thua gì người khác. Anh vùi đầu vào bờ vai Đinh Thần: « Vì vậy mặc dù anh thích thế giới của hai người nhưng cũng không để tâm đến chuyện cô em họ làm kỳ đà cản mũi »
Đinh Thần đành chào thua Bùi Tử Mặc, cô kéo lấy vạt áo anh, nói: «Anh đi trước đi! »
Bùi Tử Mặc gật đầu: « Em đừng lái xe, anh chờ em ở dưới »
Đinh Thần gật đầu.
Bùi Tử Mặc vuốt ve má cô rồi cất bước đi.
Đinh Thần thở phào nhẹ nhõm, cô hoàn toàn không cố ý muốn che dấu thân phận kết hôn của mình, chỉ có điều hai công ty có mối quan hệ qua lại, cô sợ chuyện giữa cô và Bùi Tử Mặc sẽ gây ra những phiền hà không cần thiết.
Đinh Thần đem bản hợp đồng về phòng làm việc, vờ ra vẻ đang xem vài bức thư điện tử, sau đó vội vàng thu dọn túi xách, cất bước ra về.
Vừa lên xe, Bùi Tử Mặc chuyển bó hoa tulip màu hồng nhạt sang thật to cho cô.
«Cái này tặng em ư? » Đinh Thần kinh ngạc hỏi.
«ở đây còn có người khác nữa ư? » Bùi Tử Mặc hỏi giọng chế giễu.
Đinh Thần cúi đầu: « Sao anh biết em thích hoa tulip hồng nhạt? »
Bùi Tử Mặc mỉm cười, không nói gì.
«Cám ơn anh! ». Đây là bó hoa đầu tiên Đinh Thần nhận được kể từ khi quen anh, kết hôn đến nay, nhận được bó hoa đầu tiên do anh tặng, món quà mang một ý nghĩa đặc biệt phi thường.
«món quá anh nợ em» Bùi Tử Mặc dang tay ôm gọn lấy thân thể nhỏ nhắn của Đinh Thần.
Trống ngực Đinh Thần run rẩy, cô nép sát cơ thể vào người anh trong vô thức.
Mẫu người đàn ông như Bùi Tử Mặc, nếu như anh thật lòng đối tốt với ai thì bất kể người đó là ai cũng chẳng thể nào kháng cự.
Nếu như có thể, Đinh Thần mong rằng thời gian ngưng đọng ngay đúng khoảnh khắc này. Đây chính là mong mỏi từ bao lâu nay của cô, niềm mong mỏi này đã thành hiện thực dù rằng ngày tháng sau này vẫn còn khác dài nhưng cô không nỡ buông anh ra.
Bùi Tử Mặc nhấc điện thoại: «Tin nhắn của Tiểu Á, cô nàng chắc là đã đến nơi, giờ chúng ta đến đó thôi»
«vâng». Đinh Thần lưu luyến cảm giác ấm áp trong vòng tay anh.
Bùi Tử Mặc vỗ sống lưng cô, anh nói: «Tối về nhà tha hồ ôm, muốn ôm anh bao lâu cũng được»
Câu nói này của Bùi Tử Mặc thành công trong việc khiến mặt mày Đinh Thần đỏ như gấc, cô vội vàng buông anh ta.
Nhà hàng Đinh Tiểu Á chọn chính là nhà hàng số một tại Thượng Hải trên con phố phía Tây đường Nam Kinh.
Bùi Tử Mặc cùng Đinh Thần tay trong tay bước vào, thức ăn đã được dọn lên đầy bàn.
Tôm trộn tép nhúng mỡ, ba rọi kho tàu, sa lát trộn hạt dẻ, vây cá kho tộ, chè xoài gạo đậu đỏ nấu sữa, về căn bản những món ngon thượng hạng đều được don lên sẵn sàng.
Bùi Tử Mặc mỉm cười: « Quả là món nào em chọn cũng đắt tiền »
Đinh Tiểu Á dẩu môi: « Xí, anh rể thật nhỏ mọn »
«Anh ấy đùa với em thôi». Đinh Thần lên tiếng hòa giải.
«Thật thế ư? Anh rể? »
Bùi Tử Mặc ôm lấy bờ vai Đinh Thần: «Dĩ nhiên rồi, chị em luôn là người hiểu anh nhất! »
Đinh Thần cụp mắt, hai đôi gì má ửng hồng.
Những chuyện này không lọt khỏi tầm mắt của Đinh Tiểu Á, cô thực sự cảm thấy vui thay cho chị mình. Từ hai năm trước, khi cô vô tình biết chuyện chị mình và anh rể không ngủ chung giường cô hiểu rằng cuộc hôn nhân của hai người hoàn toàn không xán lạn như vẻ bề ngoài. Tuy còn ít tuổi nhưng với một số việc cô có con mắt nhìn tinh tường hơn cả người lớn, vì thế mà cô tìm đủ mọi cách tác hợp cho cả hai.
Cô gắp miếng thịt ba rọi kho tàu nhỏ đặt vào miệng, rồi nói: «Chị à, em có mang quà cho chị này! » Dứt lời, cô lôi một túi quà từ trong ba lô ra.
Đinh Thần còn ngỡ món quà là quần áo, vừa rút quà trong túi ra, cô vừa nói: « Em đâu đã có thu nhập, sau này đừng tiêu tiền hoang phí nữa nhe! ». vừa nói dứt lời, sắc mặt đột nhiên đỏ bừng.
Bùi Tử Mặc chẳng rõ sự tình, nhìn sang cô: « Để anh xem! »
Đinh Thần cầm món quà không chắc, bị anh giằng lấy, cô chỉ còn cách vùi mặt vào chiếc bàn để trốn.
Đó chính là bộ váy nhỏ Bunny dệt tơ ren. Bùi Tử Mặc chăm chú nhìn, anh tự bồi đắp thêm kiến thức cho bản thân. Trên nền bông vải dệt màu hồng là lớp ren tơ tằm đen tuyền, giữa vẻ ngây ngô tươi sáng toát lên sức sống rạng ngời. chiếc cổ chữ V khoét sâu càng khiến đường cong trên bộ ngực thêm sinh động đem lại ánh nhìn ham muốn cho đối phương, để lộ sống lưng trần cùng chiếc váy ngắn kiểu loa, quyến rũ lả lướt, bộ váy sẽ khơi gợi thân hình nóng bỏng mắt của Đinh Thần.
Nếu Bùi Tử Mặc tưởng tượng tiếp có lẽ anh sắp bị chảy máu mũi, may mà da mặt anh dày, ho vài tiếng, anh đặt chiếc váy nguyên vẹn vào túi rồi trả lựi cho.
Đinh Thần đưa tay chỉ Đinh Tiểu Á: «Em…Em…». Hồi lâu, cô vẫn chẳng thốt nên lời.
Đinh Tiểu Á quay sag nói: « Chị à, chị thật là lạc hậu »
«Ăn thôi, ăn thôi, ha ha! ». Bùi Tử Mặc nhìn Đinh Thần. cười mà như không.
Đinh Thần che dấu cảm xúc bằng việc gắp thức ăn, cô ra sức gắp thức ăn nhồi vào miệng nhằm giải tỏa nỗi xấu hổ.
«Đinh Tiểu Á, em thiên vị quá, sao anh không có quà? ». Bùi Tử Mặc cố tình xoa dịu bầu không khí.
Đinh Tiểu Á cất tiếng cười giễu: « Anh rể, xin anh đấy, chị mặc bộ trang phục này, chẳng phải là món quà tặng cho anh rồi đấy sao? »
Đinh Thần phun ngụm trà, lần này cô mắc nghẹn thật.
Bùi Tử Mặc cười ngượng ngập, bắt bẻ một cô tiểu thư trong lốt quỷ ranh chẳng để làm gì.
Đinh Tiểu Á nhìn anh trong sự vô tội, đây chẳng phải là chuyện rất đỗi bình thường đó sao?
«Lần này em đến Thượng Hải có dự tính gì chưa? Đi du lịch hay là tìm bạn? ». Bùi Tử Mặc cảm thấy mình có trách nhiệm phải đưa đẩy đề tài vào đúng chủ đề của nó.
Đinh Tiểu Á ngậm xoài đầy miệng: « Chị chưa nói gì với anh ư? Em muốn tìm việc làm tại Thượng Hải. »
« À… » Bùi Tử Mặc kéo dài giọng điệu. « Xem xét thử chuyển đến công ty anh học tập chút đỉnh chăng! »
« Có trai đẹp chứ anh? » Đinh Tiểu Á hỏi không ngẩng đầu.
« Em đến tìm việc hay tìm chồng? »
Đinh Tiểu Á tập trung đối phó với thức ăn, cô thản nhiên nói: « Ái dà, anh rể à, tiêu chuẩn tuyển chọn con rể của mẹ em rất nghiêm ngặt đấy! »
Bùi Tử Mặc hỏi giọng hứng thú: « Tiêu chuẩn gì? ». Anh không nhận ra răng bản thân mình vô tình đã bị Đinh Tiểu Á dẫn vào tròng.
« Thứ nhất phải đẹp trai, thứ hai phải có năng lực kinh doanh, thứ ba phải đối xử tốt với em, anh xem xem, tướng mạo đặt lên hàng đầu cơ đấy! »
Quả là mẹ nào con nấy, có điều cha của Đinh Tiểu Á tướng mạo hết sức bình thường, nhưng những lời lẽ này Bùi Tử Mặc không dám nói thẳng trước mặt Đinh Tiểu Á.
« Mỗi người một con mắt nhìn người, anh cũng chẳng rõ người có tướng mạo ra sao mới được xem là trai đẹp trong mắt của em! ». Bùi Tử Mặc nhướng mày, nụ cười ấm áp dịu dàng.
Đôi mắt Đinh Tiểu Á chợt lóe sáng, đưa tay sang chỉ: « Đẹp thế kia kìa! »
Đinh Thần dõi mắt nhìn về hướng cô chỉ, Hướng Huy, vị hôn phu của Diệp Tử đang kéo ghế đồng thời cầm áo khoác và túi xách giúp Diệp Tử. Đinh Thần bật cười: « Người này không được! »
« Vì sao? » Đinh Tiểu Á buồn bực hỏi
« Anh ta đã có chủ rồi! » Bùi Tử Mặc và Đinh Thần đồng thanh trả lời.
Dường như Diệp Tử nghe thấy động tĩnh từ phái bọn họ, khóe mắt cô liếc sang, mỉm cười vẫy tay.
Đinh Tiểu Á ngượng ngùng hỏi: « Anh chị quen à? »
« Ờ! » Đinh Thần và Bùi Tử Mặc cùng mở miệng hết sức ăn ý: « Quen rất lâu rồi! »
« Ừ » Đinh Tiểu Á bĩu môi.
Bùi Tử Mặc nhếch môi thấp thoáng ý cười.
Đinh Thần trề môi.
« Anh rể em không đẹp trai sao? » Bùi Tử Mặc cất tiếng trêu ghẹo.
« Đẹp trai thì có đẹp, nhưng mà anh không phải là mẫu người em thích, en thích mẫu người chín chắn trưởng thành cơ! ». Đôi mắt Đinh Tiểu Á nheo lại thành đường thẳng.
Ngụ ý rằng….
Bùi Tử Mặc thoáng chốc mặt đỏ gay.
Đinh Thần nhẫn nhịn hết sức chật vật, cô đẩy món thịt kho tàu mà Đinh Tiểu Á thích nhất đến trước mặt: « Ăn đi, em nói nhiều quá đấy! »
« Chị à, chị đau lòng ư? » Đinh Tiểu Á quyết không chịu bỏ qua cơ hội chws giễu cả hai người.
« Này! Này! Này! » Đinh Thần tự khắc có biện pháo đối phó với cô nàng này: « Em còn muốn sang công ty của chị nữa không hả? còn muốn chị cùng em đi dạo phố shoping nữa không »
Đinh Tiểu Á chợt dịu giọng: « chị cứ coi như em chưa nói gì »
Đánh rắn phải đánh bảy tấc, Đinh Thần nắm bắt thời cơ đúng lúc, cô hiểu rõ nhất
nhược điểm của Tiểu Á nằm ở chỗ nào
Bùi Tử Mặc đưa tay vuốt cằm, anh cười nhìn hai chị em đấu võ mồm, tâm trạng anh vui vẻ hẳn lên.
Món điểm tâm trôi nước hầm rượu nếp đã được dọn lên, Đinh Tiểu Á không chỉ biết đến bản thân, cô múc cho Đinh Thần và Bùi Tử Mặc mỗi người một chén nhỏ rồi mới ngồi xuống thoải mái ăn.
Điện thoại trong túi áo Bùi Tử Mặc đổ chuông liên hồi, anh lo lắng là điện thoại của công ty triệu hồi anh về, ngẫm nghĩ một lúc, anh nhận điện thoại: “ Alo! ”
“ Bùi Tử Mặc, là em! ”. Giọng nữ thánh thót vang lên.
Sắc mặt Bùi Tử Mặc biến chuyển, anh đưa tay chặn lấy tai nghe, nói nhỏ: “ Ở đây tín hiệu không tốt, anh ra ngoài nghe nhé! ”
Đinh Thần gật đầu.
Đinh Tiểu Á hoàn toàn không phản ứng gì.
Lát sau, Bùi Tử Mặc quay trở về chỗ ngồi với sắc mặt bình thường, Đinh Tiểu Á thuận miệng cất tiếng hỏi “ Sao thế? Công ty có chuyện hả anh? ”
Bùi Tử Mặc không có phản ứng gì, một lúc sau anh mới trả lời: “ ờ! ”
“ Anh có phải về xem tình hình không? ”
“ Vậy anh đi trước nhé. Em ngồi chơi với Tiểu Á thêm một lát nữa nhé! ”. Tâm trí Bùi Tử Mặc lúc này treo ngược lên cành cây.
Đinh Tiểu Á tiếp tục cắm cổ ăn, mãi đến khi Bùi Tử Mặc bỏ đi được mười phút thì cô mới thốt lên: “ Đã nới là anh rể mời, mà anh ấy chẳng để lại ví tiền ”
Đinh Thần nói: “Chị thanh toán cũng thế cả thôi. Yên tâm đi, chị sẽ không để em viêm màng túi đâu! ”
“ Thế coi sao được chứ? ” Đinh Tiểu Á cất giọng oán trách: “ Em chính là muốn chị tiết kiệm một chút tiền riêng đấy mà! ”
Đinh Thần cười phá lên
Bùi Tử Mặc lại trở về nhà lúc nửa đêm canh ba. Anh cởi giày thay đôi dép lê, nhón gót bước vào phòng ngủ thay quần áo.
Đinh Thần hỏi giọng mơ màng: “ Anh về rồi à? ”
“ Ờ, anh làm phiền đến em à? ” Bùi Tử Mặc ít nhiều cảm thấy áy náy.
“ Không, mấy giờ rồi? ”
Bùi Tử Mặc ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường: “ Sắp hai giờ sáng rồi, anh đi tắm đây! ”
“ Vâng! ” Đinh Thần gần đây bận rộn đến mức mệt rã rời, chẳng mấy chốc cô đã chìm vào giấc ngủ. Chẳng rõ bao lâu, cô hoảng hốt cảm nhận Bùi Tử Mặc chui tọt vào trong chăn, cô trở mình theo thói quen rơi vào vòng tay của anh. Bùi Tử Mặc toàn thân cứng đờ, anh giúp cô kéo chăn tiện tay nhấc tay cô ra rồi nói: “ Ngủ đi! ”
Đinh Thần vốn rất nhạy cảm, cô thoáng chốc nhận ra sự bất thường của anh.
Tuy cô mệt mỏi nhưng vô cùng tỉnh táo. Cô hiểu rõ rằng sự việc xảy ra tối nay chẳng rõ do đâu nhưng lại một lần nữa đánh bật cô trở lại nguyên trạng ban đầu