Số lần đọc/download: 480 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:25:38 +0700
Chương 2
D
ọc trên đường đi có một quán ” cà phê chân ngã “, buổi tối Lại Văn làm việc ở đấy. Làm việc từ 6 giờ đến 11 giờ. Công việc rất đơn giản, mang cà phê cho khách, thu dọn bàn, hoặc tẩy rửa li tách…làm một vài việc linh tinh khác. Ở đây mỗi buổi tối có thể kiếm được 25 đồng. Tiền lương không cao hơn so với tiền lương làm gia sư, nhưng cũng may là cố định. Đại học thành phố, rất khó tìm được một công việc gia sư, Lại Văn lại là người mới, có thể tìm được một công việc như thế này, đã rất là may mắn.
Lại Văn thay đổi đồng phục màu đen của tiệm đi ra, đến bên quầy bar cùng chị Trần chào hỏi. Loại tiệm cà phê quy mô nhỏ này, quản lí mọi việc có mình chị Trần,cô phụ trách việc pha cà phê với thu ngân. Công việc vặt vãnh còn lại do Lại Văn cùng Tiểu Bạch phụ trách. Tiểu Bạch làm ban ngày, Lại Văn làm buổi tối, cái nhiệm vụ này, coi như đối phó, xem ý tứ ông chủ cũng không muốn tìm thêm người.
“HI, chị Trần, hôm nay có nhiều khách không?” Lại Văn ghé vào quầy bar cười tủm tỉm hỏi.
Trần Kiều làm nót hai ly Latte, đặt lên khay.”Hôm nay khách ban ngày rất nhiều, hai ly này đưa đến bàn số 4.”
Lại Văn đang chuẩn bị đi,chị Trần lại kéo kéo tay áo cô, chiếc cằm thon hếch hếch về phía bàn số 4, thần bí nói, “Này, Tiểu Văn, em lập tức phải chú ý nhìn vào người đàn ông kia, siêu đẹp trai, đáng tiếc vẻ mặt lại quá lạnh lùng, quá lãng phí tài nguyên.”
Lại Văn quay đầu nhìn vào bàn số 4, chỉ thấy một nam một nữ đang ngồi đối mặt, nam đưa lưng về phía bên này, chỉ có thể nhìn thấy cô gái kia đang nói xong cái gì, bộ dáng bối rối.“Ai, cô gái kia thật đẹp, rất có tư vị.”
Chị Trần nghịch ngợm nói, ” Hai người này sẽ không chia tay ở đây chứ? Cô gái chờ người đàn ông kia một lúc, sau đó nói hơn nữa ngày, mới gọi cà phê.”
“Không thể nào, e rằng là như vậy ” Lại Văn le lưỡi.
“Em sợ cái gì, người ta cũng không phải chia tay với em.” Chị Trần cười cô.
“Chị Trần, chị cũng thích xem kịch sao? Người ta mỹ nữ soái ca chia tay thích nhất là hắt cà phê, chị nói xem lỡ bọn họ không cẩn thận hắt lên đầu em thì làm sao bây giờ?”
“Thế chẳng phải tốt sao, vừa vặn có thể nhuộm tóc, chị thấy tóc đen của em không thuận mắt chút nào,nhuộm chút màu cà phê trông cũng không tệ lắm.”
Lại Văn làm bộ dáng muốn nôn mửa, Trần Kiều vỗ vào vai cô, “Đừng nói nhiều nữa, lo bưng qua đi.”
Lại Văn không nói giỡn nữa, thận trọng bưng khay, đem cà phê đưa đến trên bàn số 4. Đặt cà phê xuống, Lại Văn lễ phép nói một tiếng, “Mời từ từ dùng”, sau đó nhân cơ hội đánh giá cô gái cùng người đàn ông này một chút. Cô gái không để ý cô, vẻ mặt đau khổ u oán, người đàn ông quả thật rất đẹp trai, ánh mắt không lớn, nhưng thoạt nhìn đặc biệt trong suốt. Lông mi đậm, sắc mặt tái nhợt, gương mặt gầy nhưng đường nét rõ ràng, môi có sắc hồng. Muốn chết, một người đàn ông đẹp trai như vậy, kêu phụ nữ làm sao sống nổi a. Lại Văn âm thầm oán than, đúng lúc cô gái liếc cô lần thứ hai mới âm thầm nhanh tránh ra. Người đàn ông từ đầu tới cuối trên mặt vẫn đờ ra không chút thay đổi.
Đưa xong cà phê đến bàn 4, chị Trần kêu cô lát nữa đi vào dọn dẹp một chút, cô muốn đi toilet rửa mặt trước. Lại Văn đi vào dọn dẹp, dọn sạch mấy cái chén bẩn, chuẩn bị mang ra phía sau rửa, lại từ bên trong ngăn tủ lấy ra một lọ đường, lại lấy một lọ khác, đang làm bỗng nhiên nghe thấy tiếng thét chói tai của một cô gái, Lại Văn vội vàng nhìn vào bàn số 4. Trời ạ, Lại Văn thật muốn cười ha ha,cô đoán cũng quá chuẩn đi, cô gái kia thật sự đã hắt cà phê a, thật là giống như những gì đã đoán, đã thật.
Trên tivi tuy rằng thường xuyên có cảnh như vậy, nhưng trên thực tế tuy Lại Văn làm ở đây đã lâu nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp phải chuyện như vậy. Ha ha, người đàn ông đẹp trai kia cũng thật đáng thương a, một ly cà phê từ trên đầu chảy xuống, anh ta tất nhiên không có phản ứng gì, vẫn ngồi yên ở chỗ đó. Lại Văn nhớ ly cà phê này lúc mang ra vẫn còn rất nóng. Ôi ôi không thể nào vui vẻ nổi lại bị ông chủ mắng cho coi. Lại Văn lấy dưới ngăn tủ một cái khăn trắng sạch, mở vòi nước nhúng ướt khăn, vắt khô sau đó đi đến bàn số 4. Cô gái xinh đẹp kia tức giận bỏ đi, đang đi còn không quên quay lại liếc Lại Văn một cái, Lại Văn nghĩ, “Liếc cái gì chứ, cũng đâu liên quan đến cô”
Lại Văn đi đến bàn số 4 người đàn ông mặc áo màu đen, quần tây cũng màu đen, không biết là nguyên liệu gì, cà phê hắt vào cũng không thấy có màu, mỗi một giọt như sương không chút lưu lại chậm rãi chạy xuống. Ngược lại trên mặt, trên tóc bị ướt. Lại Văn đứng ở phía sau, khăn sạch cầm trong tay thật cẩn thận đưa tới, “Tiên sinh, anh lau qua một chút đi.” Người đàn ông quay đầu, mặt không chút thay đổi nhìn Lại Văn, không nói, cũng không nhận lấy. Lại Văn bức rứt, không khỏi khẩn trương, người đàn ông này sẽ không thẹn quá thành giận mà liên lụy đến cô chứ.Trăm ngàn lần không được nha, vận may sao lúc nào cũng quay lưng với cô, loại chuyện phiền phức này đâu phải cô muốn gặp đâu? Trăm ngàn lần không nên ảnh hưởng đến công việc của cô nha!
Khăn sạch ở trong tay không có người nhận, Lại Văn buồn bực muốn chết, không biết có nên tránh ra hay không? Cúi đầu nhìn xuống lại thấy trên đôi giày của người đàn ông dính vài giọt cà phê, ma xui quỷ khiến thế nào Lại Văn ngồi xổm xuống lấy tạp dề lau sạch, lau xong Lại Văn bất giác đỏ mặt, đáng chết …tự dưng lại quay sang lau giày cho người ta, chết mất thôi. Lại Văn đứng lên, rũ rũ tạp dề, làm ra bộ dáng như không có việc gì, để khăn sạch ở trên bàn, chạy như trốn vào phòng bếp.
Lại Văn tay chân luống cuống tự trách mình rỗi hơi, một lát sau nghe thấy tiếng đóng cửa, lại chạy ra nhìn vào bàn số 4 hóa ra người đàn ông đó đã đi,khăn mang ra cũng không phải không được việc, nhìn qua là đã được dùng,một tờ tiền đỏ* được kẹp dưới cái thìa,đặt ở trên bàn.(ở Trung Quốc tờ màu đỏ là tờ 100 tệ x 3410 đ =441.000 ĐVN = 1 ly cà phê @@)11 giờ, Lại Văn xong việc quay về ký túc xá. Ký túc xá đã tắt đèn, nhưng không có người ngủ, có người nằm ở trên giường nói chuyện, có người ở trong phòng vệ sinh giặt quần áo. Lại Văn bước vào ký túc xá, Giai Giai đứng lên trách, “Ha cô gái tham tiền của chúng ta đã quay về.” Lại Văn đi qua, dùng sức nhéo vào cánh tay cô ta, “Lại gọi tôi là gì?”
Giai Giai khoa trương hét ầm lên cố chết cố sống không nói. Lại Văn lại lười để ý cô ta quay sang hỏi những người khác, “Các cậu ai còn nước ấm không, tôi xin một ít để rửa mặt.” Mai Mai nói, “Mình còn một ít, cậu rửa mặt chắc là đủ ”. Giai Giai vội vàng ngắt lời, “Đừng cho cậu ấy, đồ không lương tâm, buổi tối gửi tin nhắn kêu cậu lúc trở về mua ít đồ ăn vặt, cũng không thèm trả lời, bây giờ cũng đừng cho cậu ây nước nóng.” Lại Văn nghe cô ta nói như vậy, lấy điện thoại trong túi ra xem, bảo sao lại không nghe thấy tiếng tin nhắn, hóa ra điện thoại hết pin tự tắt.”Tôi nói bà cô này a, cũng không phải không nhắn tin lại,cậu nhìn xem điện thoại hết pin rồi.” Nói xong hướng màn hình di động đến, Giai Giai cũng liếc mắt một cái, cũng không nói nữa, chỉ là hầm hừ lẩm bẩm một câu “Người chết vì tiền”. Mai Mai mặc kệ các cô làm ầm ĩ, xuống giường mang cái phích nước nóng ra, đưa cho Lại Văn. Lại Văn nhận lấy,đi đến phòng vệ sinh rửa mặt đánh răng.
Tiểu Linh đang ngồi xổm trong phòng vệ sinh giặt quần áo, trong bóng đêm cũng không nói gì với Lại Văn, bên ngoài thanh âm nói chuyện càng ngày càng nhỏ, xem ra là sắp ngủ.
Ký túc xá này tổng cộng có 4 người, Giai Giai cùng tiểu Linh đến từ một tỉnh khác, Mai Mai cùng Lại Văn đều là người ở đây, mấy cô gái tuổi sấp xỉ nhau nên rủ nhau ở chung, ở chung cũng không tệ lắm. Lại Văn biết ở chung cùng ba người khác đỡ hơn nhiều, bởi vì sau khai giảng, Lại Văn liền vội vàng đi tìm việc, tranh thủ mọi cơ hội kiếm tiền, sinh hoạt ngày thường cũng rất tiết kiệm, cùng mọi người ở chung thời gian rất ít, tự nhiên sẽ không thân mật với ai.
Mọi người cũng không hiểu vì sao Lại Văn lại muốn kiếm tiền như vậy, vì sao lại bận rộn kiếm tiền như vậy, có đôi khi cũng hay nói giỡn trêu cô là ”Đồ hám tiền”, đại khái là nói cô thấy tiền thì mắt sáng cả lên. Lại Văn cũng không tức giận, cô có kế hoạch của mình, vốn dĩ cô muốn học ở xa, lại bất đắc dĩ mới phải học ở đây,cũng không biết phải làm sao. Nhưng cô không bao giờ chịu khuất phục, cô còn muốn đi xa, cô cũng rất sợ hãi nếu lại bị Lại Vũ bắt trở về, tốt nhất là nên ra nước ngoài, có thể đi du học là tốt nhât, cho dù là ở một nước nhỏ cũng được. Nhưng nếu muốn du học, không phải chỉ có cần thành tích tốt là xin được học bổng ở trường, tuy nói ra nước noài cũng có thể làm công, nhưng vừa mới bắt đầu cũng phải tiêu rất nhiều, cần phải có sự chuẩn bị. Cho nên cô không chỉ cô gắng chăm chỉ học tập mà cũng rất chăm chỉ kiếm tiền. “Mình sẽ tốt thôi ” Lại Văn thường ở trong lòng âm thầm cổ vũ bản thân, “Có thể thoát khỏi hiện tại,tất cả sự cãi vã, áp lực, cô độc, nước mắt, có thể thoát khỏi cuộc sống như chiếc lồng tựa như chú chim nhỏ tự do vui vẻ cất cánh.” Đây chính là giấc mơ của cô