Books are immortal sons deifying their sires.

Plato

 
 
 
 
 
Tác giả: Mai Thảo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Hải Trần
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2233 / 51
Cập nhật: 2016-04-09 07:23:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
hững tiếng xì xào ngừng bặt khi Phủ đẩy cửa bước vào, vẻ im lặng bối rối cố làm ra tươi tĩnh thản nhiên của Mỹ, Lưu làm Phủ đoán thấy vợ chồng bạn vừa nói đến chàng. Bữa cơm chiều đã dọn. Và đã nguội. Nhưng chưa ai cầm đũa. Hiền ngước nhìn Phủ thật nhanh rồi cúi xuống. Hiền chớp mắt và mím môi lại.
Làm như không nhận thấy điều gì khác thường. Phủ tươi cười kéo ghế ngồi xuống.
- Chà! Đi dạo phố quên cả bữa ăn. Xin lỗi cả nhà nhé.
- Đi những đâu thế? Lưu hỏi.
- Loanh quanh. Vào ngồi trong cái tiệm nước của chúng mình ngày trước ấy. Trước vắng nhưa chùa Bà Đanh, không ngờ bây giờ đông thế. Anh chủ bụng đã phệ càng phệ dữ. Chắc có tiền triệu gởi băng rồi còn gì.
Nụ cười của Mỹ thoáng một chút riều cợt.
- Phải làm ăn như thế, chứ bộ ai cũng chơi bời như anh sao?
Cái nhìn giận dữ của Lưu khiến Mỹ biết nàng đã nói một câu độc ác. Đang tươi cười Phủ ngừng bặt. Nhưng sự ngạc nhiên của chàng về câu nói mỉa mai của người vợ bạn chỉ biểu lộ trong một giây. Chàng lại cười được ngay, và cầm đũa:
- Nào, mời cả nhà. Cô Hiền. Ăn đi chứ. Phải ăn thật nhiều. Cho chóng lớn.
Ăn nhiều cho chóng lớn. Đó là câu nói đùa đã có từ hồi còn ở Hà Nội, câu nói đùa lần nào cũng làm cho Hiền sung sướng mỉm cười và coi như một lời săn sóc âu yếm, nhưng lần này thi nét mặt nàng hết sức nghiêm trang. Một bầu không khí nặng nề như đe dọa phủ xuống. Lưu, nghĩ phải đánh tan ngay sự khó chiẹu sắp thành hình đó bằng cách đứng dậy đi lại tủ rượu kê ở góc buồng. Mỹ ngạc nhiên nhìn chồng. Nàng chưa thấy Lưu uống rượu bao giờ. Lưu mở tủ lấy chai Martell giơ lên trước ánh sáng lớn tiếng hỏi Phủ:
- Uống chứ?
Phủ đã hiểu Lưu muốn gì. Nhưng chàng cũng bật cười:
- Ghê nhỉ. Nhà tu phá giới. Uống thì uống.
Kẹp trong kẽ ngón tay hai cái ly lớn, Lưu ung dung sách chai rượu lại bàn ăn, đặt trước mặt Phủ.
- Cô Hiền ngồi ỳ đấy à. Lấy cho các anh sô đa và đá lại đây.
Hiền sợ hãi đưa mắt nhìn Mỹ. Nhưng vẫn ngoan ngoãn và kính phục Lưu, Hiền không dám làm trái ý Lưu bao giờ. Nàng đẩy ghế đứng lên và làm theo lời Lưu. Đợi cho Lưu rót rượu xong, và định cầm ly đưa lên miệng. Mỹ mới lên tiếng gắt:
- Anh Lưu!
Lưu lờ đi như không.
- Hôm nay thì uống. Để mừng anh Phủ được tự do.
Biết Mỹ không bằng lòng chồng đã giận lây sang mình, Phủ vẫn mỉm cười đưa ly lên ngửa cổ uống thẳng một hơi. Đoạn, chàng ngả người vào thành ghế, xoay xoay cái ly không trong tay, nhìn Lưu mơ màng. Cuộc đời chàng tới đêm nay, vừa ở tù ra, và trở lại với cái thế giới yên vui bé nhỏ là gia đình bạn, đã thay đổi biết ngần nào. Khuôn mặt Lưu ở bên kia bàn phút này là sự cố kết đâm` ấm cuối cùng như một ánh lửa nhỏ giữ một vùng giá lạnh và cô đơn bát ngát. Và Phủ lại thấy chàng thật gần với Lưu như hồi xưa đôi bạn cùng ngồi chung một bàn trong lớp học. Phủ nhớ một lần, vị giáo sư dạy về môn luân lý đã gọi Lưu lên. Và chỉ tay xuống chỗ Phủ ngồi, bảo Lưu:
- Một học xinh chăm chỉ và hạnh kiểm như anh không nên ở gần một trò xấu như Trần Hữu Phủ.
Lưu lễ phép:
- Da.
Nhưng khi trở xuống ngồi bên cạnh bạn, Lưu đã đấm ngầm Phủ một cái và đôi bạn đã khúc khích cười với nhau.
o O o
Một khía cạnh tâm tình của chính Phủ, mà chàng không hiểu được: thoát ly mái gia đình không thương tiếc, nhưng Phủ rất thích được đến sống cùng với gia đình một người bạn, trong một vài ngày.
Phủ nhớ lại một Tết Nguyên Đán, thời kỳ chàng mới 21, 22 tuổi. Dạo đó Phủ ở Hà Nội. Tuy chưa bỏ học nhưng đã nổi tiếng ăn chơi. Cái Tết thời bình ở Hà Nội bấy giờ hứa hẹn những cuộc vui thâu đêm suốt sáng. Vậy mà chàng đã bỏ Hà Nội ngay được để đạp xe về ăn Tết với một người bạn ở vùng quê Hưng Yên. Đi khỏi cầu Pau Doumer trời đã xế chiều. Mùa đông lạnh, mưa phùn lất phất. Đạp xe hết thị xã Gia Lâm, con đường 39 hiện ra, hun hút dưới màn mưa bắt đầu nặng hạt. Người bạn Phủ lo ngại: "Đường xa lắm, hãy quay trở về ". Nhưng Phủ đã cười lớn:"Về thì mai tôi sẽ không đi với cậu nữa đâu". Rồi Phủ dục bạn đạp thật mau. Bóng tối đổ xuống. Cánh đồng mông mên. Gió dật trùng trùng. Chưa bao giờ cuộc đi chơi vất vả và mệt nhọc đến như thế. Tới đầu dốc vào cái ấp nhỏ của bạn, tay chân Phủ mỏi rời. Đêm đã khuya lắm. Nhưng rồi chàng vui vẻ và cảm thấy đầu óc thư thái thần thể nhẹ nhõm ngay sau đó, khi chàng đứng rũ mưa trong cái nhà thôn dã ấm cúng của bạn.
Bà mẹ của Thiêm - tên người bạn chàng - vừa buồn cười vừa mừng rỡ khi thấy hai người về nhà giữa đêm khuya như thế. Đêm 29 tháng chạp năm đó. Phủ thức tới sáng. Chàng và Thiêm rửa mặt mũi, thay quần áo, ăn cơm xong là kéo ngay xuống bếp ngồi canh nồi bánh chưng.
Bao nhiêu năm rồi trôi qua mà Phủ còn cảm thấy rõ rệt trong trí nhớ mùi thơm ngai ngái của cái ổ rơm ấp áp, nơi chàng và gia đình bạn ngồi quây quần trò chuyện. Tai chàng còn như nghe thấy mưa đổ ào ào cùng bóng tối bên ngoài. Ánh lửa bập bùng. Những thỏi than đỏ hồng. Tiếng nước sôi réo vui tai trong thùng bánh.
Đêm đó, Phủ đã yêu cái nét đẹp đôn hậu, mộc mạc của người em gái Thêm mà bây giờ chàng đã quên tên. Thiếu nữ mặc cái áo bông ngắn, vấn tóc như me. Nàng ngồi khép nép sau bà cụ bỏm bẻm nhai trầu. Đôi mắt nàng đen láy đôi khi lại ngước nhìn không chớp ngươì bạn trai của anh nàng mới từ Hà Nội về chơi. Gò má nàng hồng hào ánh lửa. Mẹ Thiêm hỏi chuyện về gia đình chàng.
- Bao giờ cậu Phủ lập gia đình?
Phủ cười:
- Thưa bác còn lâu lắm ạ.
- Nói bậy. Các cậu bây giờ hư lắm. Có vợ có chồng như đũa có đôi. Phải lấy vợ cho các cụ nhà có cháu bế chứ.
- Lấy ai bây giờ hả bác!
Phủ nói đùa và nghịch ngợm nhìn cô em gái quê mùa của bạn, khiến thiếu nữ ngượng ngập cúi xuống. Tết năm đó là cái Tết vui ấm và cảm động nhất đời mà Phủ không bao giờ đuơợc sống lại. Chàng ở chơi với Thiêm đến ra giêng, quên hẳn cái không khí xa hoa của Hà Nội bên kia giòng sông Hồng Hà. Những ngày đầu xuân năm ấy thật đẹp. Mưa nhẹ như tơ. Cỏ xanh như thảm. Thiêm đưa Phủ đi thăm viếng tất cả những vùng lân cận. Đôi bạn đạp xe dưới những hàng nhãn chạy dài trên suốt dọc con đê cao.Phủ yêu những con đường nhỏ như những dấu chân lang thanh của đất trời. Yêu những chân đê Hưng Yên, nơi chàng nằm gối tay nhìn mây bay, thần trí sảng khoái như trôi nổi dịu dàng trong một vùng nhẹ thênh trải đi vô tận.
Buổi sáng hôm từ biệt gia đình bạn ra về, bà mẹ Thiêm nắm lấy tay Phủ dặn dò:
- Tết năm sau con lại nhớ về chới với bác.
Phủ cảm động đáp:
- Dạ, con sẽ nhớ.
Khi Phủ dạp xe ra đến đường lớn, chàng xuống xe quay nhìn trở lại. Cái trại nhỏ đã khuất sau lùm tre, nhưng Phủ tưởng như cái bóng người ly ty đứng nhìn theo chàng là nàng thiếu nữ. Không bao giờ Phủ còn được trở lại ăn Tết với gia đình bạn nữa. Cuộc kháng chiếng bùng nổ. Tám năm sau, nhân một chuyến công tác, tạt về vùng Kim Động thăm Thiêm. Nhưng lửa đạn cũng đã tàn nhẫn đẩy gia đình bạn vào trôi dạt. Phủ lặng người đi. Chàng đeo ba lô đứng bâng khuâng trên một nền nhà trống trơn, cố nhớ lại nơi nào là căn bếp cũ, nơi chàng đã thức với gia đình bạn suốt một đêm bên ánh lửa. Phủ cứ đứng như thế thật lâu. Lòng chàng rưng rưng. Mắt chàng mờ đi. Rồi chàng lắc đầu và từ từ quay gót.
Kỷ niệm về một cái tết tuổi trẻ đầm ấm dưới mái gia đình của một người bạn không bao giờ gặp lại trở về bằng những hình ảnh thật đẹp và thật xúc động. Nhưng chàng đã đổi khác. Chàng đã tai tiếng. Phủ bỗng thấy tiếc thương cái tuổi hai mươi của chàng vô cùng. Cái tuổi hồn nhiên. Cái tuổi yêu đơì, thiết tha, chân thành, vô điều kiện.
o O o
Tiếng nói của Lưu cắt đứt giòng suy nghĩ:
- Phủ, uống đi chứ.
Phủ giật mình. Chàng ngửng lên, vô cớ mỉm cười. Khuôn mặt Hiền làm Phủ chợt nhớ đến khuôn mặt hồng hào ánh lửa của người em gái Thiêm.
Phủ đẩy cái ly vào giữa bàn, tỏ ý không muốn uống nữa.
- Ở lại với anh chị ngày mai nữa. Ngày kia tôi đi.
Câu nói của Phủ làm Lưu, Mỹ, và Hiền cùng ngạc nhiên, nhưng mỗi người ngạc nhiên một cách.
Lưu cười, hỏi Phủ:
- Đùa đấy chứ?
Mỹ:
- Anh lại có điều gì không bằng lòng chúng tôi rồi phải không anh Phủ.
Còn Hiền thì nín thinh. Nhưng sự ngạc nhiên ở Hiền lớn nhất. Nàng ngồi sát vào thành bàn, tay nắm chặt lấy mép ghế, cố dấu xúc động. Từ buổi chiều, lòng Hiền đã tràn đầy hối hận. Không phải là Hiền đã hết giận Phủ. Nhưng Hiền hối hận vì cái thái độ lạnh nhạt khó chịu của mình. Tại sao nàng không biết ngọt ngào an ủi Phủ, nàng không có can đảm nói với Phủ. "Em yêu anh và em tha thứ hết cho anh ". Hiền đã đọc thấy ở một cuốn tiểu thuyết nào đó lời nói này của một thiếu nữ trong truyện, thiếu nữ đó cũng hiền hậu và khuê các như nàng, và người đàn ông trong truyện đã cảm động, đã thay đổi từ lời nói ấy. Từ bao nhiêu năm, thầm yêu Phủ nhưng không bao giờ Hiền nghĩ là nàng sẽ được Phủ đáp lại. Mối tình lặng thầm, làm bằng những theo dõi ở xa, như một giòng sôn nhỏ trong đồn gnội bình yên lắng theo những dư vang của một đời biển lớn. Một ngày nào Hiền sẽ lấy một người chồng không phải là Phủ. Ngày hôn lễ tưng bừng, nàng lên xe hoa về nhà chồng, nhưng nàng vẫn không quên Phủ. Nàng sẽ đẻ một đứa con đầu lòng. Một đứa con trai. Và Hiền mong nó sẽ có được cái đẹp đàn ông ngang tàng của Phủ. Nàng nghìn lần, Hiền mơ mộng, Hiền tưởng tượng đến cái phần đời mai sau của nàng như thế. Mối tình chôn chặt trong tâm sự không bao giờ nói ra. Một hình ảnh vĩng viền còn hiện hình trong tâm trí. Hiền thấy mối tình của nàng đẹp và thơ mộng lạ lùng. Nhưng cũng vuồn và cũng đau đớn vô cùng. Nhưng nàng không thể làm gì khác được. Nàng không có khí giới để chinh phục, để chiếm lại Phủ ở tay những người đàn và vừa liều lĩnh vừa lộng lẫy và quyến rũ hơn.
Thế nhưng, từ buổi trưa, qua ý nghĩ rạo rực Phủ co' mặt trong căn nhà này, Phủ đang nằm ngủ trên chính chiếc giường ngủ của nàng, lòng Hiền lại chợt lóe lên một ánh lửa hy vọng. Nó yếu đuối, leo lét. Nhưng nó vẫn cứ là một ánh lửa hy vọng, chiếu soi cho Hiền nhìn thấy những ước mơ mới.
Buổi chiều, khi Phủ đã xuống phố, ra ngồi trước mái hiên, giòng tưởng tượng lại cuốn Hiền đi. Cái thế giới ảo tưởng ấy thật diễm ảo. Hiền hình dung ra nhiều điều. Một đêm nào Phủ trở về. Chàng đã mỏi mệt chán chường đến cùng. Mặt mũi chàng hốc hác mí mắt nặng trĩu. Hiền sẽ đỡ lấy Phủ. Nàng sẽ dìu chàng lên cầu thanh, dưới cái nhìn khoan dung và che chở của Lưu. Khi Phủ ngã vật xuống giường và thiếp đi, nàng sẽ đặt gối dưới đầu chàng, kéo chăn đắp cho chàng và ngồi ở đầu giường lặng ngắm người yêu trong giấc ngủ. Chắc là khi đó nàng sẽ khóc. Vì tủi thân. Vì sung sướng. Khi Phủ chợt tỉnh ngồi dậy, chắc nàng còn khóc chưa thôi. Phủ sẽ hỏi: "Làm sao em khóc ". Nàng gục đầu vào vai Phủ, nức nở:" Em khổ lắm", khi đó Phủ sẽ hiểu. Chàng sẽ nói: "Không bao giờ anh đi đâu nữa. Anh sẽ ở lại với em." Rồi hai người lấy nhau. Đi ở riêng. Một căn nhà yên tĩnh vùng ngoại ô. Vườn cây bao quanh. Hương hoa thơm ngát căn phòng mỗi ban mai thức dậy. Cả một cuộc đời, nàng sẽ dành hết cho Phủ. Săn sóc chàng. Chiều chuộng chàng. Nhà cửa thật sạch sẽ, cơm nước thật ngon lành. Và trong tình yêu của nàng, Phủ sẽ thay đổi. Chàng ném trả những tháng ngày phóng đãng vào quá khứ, chàng không phiêu bạt, không liều lĩnh, không chơi bời nữa.
Hai người sống những ngày tháng hạnh phúc êm ả bên nhau. Thỉnh thoảng Phủ lại đưa nàng về thăm anh chị. Lúc đó nàng đã có con. Nàng mặc áo thật đẹp cho con, tắm rửa và chải đầu cho nó. Lưu sẽ bồng thằng nhỏ lên và khen: "Chà, thằng nhóc dễ thương quá". Và người vợ, người mẹ ở nàng sẽ sung sướng. Suốt một đời, nàng chỉ yêu chồng, và, quên hết những khuôn mặt đàn bà của quãng đường gió bão cũ, Phủ cũng chỉ yêu nàng. Như thế không biết bao nhiêu năm.
Hình ảnh cuộc đời hạnh phúc hiện ra, ngọt ngào đầm ấm, như một câu chuyện thần tiên khiến Hiền rưng rưng cả tâm hồn.
Nhưng Phủ vừa nói chàng sẽ rời khỏi căn nhà này. Hiền kinh ngạc tuy cái chuyện Phủ bỏ đi không có gì khiến nàng phải kinh ngạc. Phủ làm sao ở được đây? Phủ không dừng chân được ở đâu hết. Chàng như một người khách tình cờ một đêm mưa gió. Tinh sương hôm sau, chàng đã nhoà đi, ở một nơi nào đó trong thành phố này, trong một thành phố khác, không ai biết được.
Tự nhiên, Hiền ngước mắt nhìn Phủ đăm đăm. Nét mặt tươi cười kia vậy mà che dấu một cuộc sống thật bí mật. Không ai biê't Phủ ở đâu. Sống với ai. Làm gì. Chính Lưu, thân thiết với Phủ như vậy mà cũng không biết. Hiền nhớ một lần Mỹ đã hỏi Lưu:
- Anh Phủ hồi này ở đâu, sao không thấy lại chơi chúng mình.
- Không biết.
Lúc ấy Lưu đang đọc báo. Lưu trả lời Mỹ nhưng Lưu không rời mắt khỏi tờ báo. Chàng nghe thấy tiếng Mỹ gắt gỏng:
- Không biết? Anh là bạn thân nhất của anh ấy mà anh không biết.
Lưu cười, buông tờ báo xuống:
- Mười mấy năm nay giao du với nhau anh chưa từng biết anh Phủ ở đâu bao giờ.
Buổi tôí hôm đó, trong suốt nửa tiếng đồng hồ, Lưu đã ôn tồn giảng giải cho Mỹ nghe thế nào là tình bằng hữu giữa những người đàn ông. Thế nào tình bằng hữu giữa chàng và Phủ. Kỳ cục, khó tin nhưng là sự thực. Phủ đến Lưu, sống dưới mái nhà Lưu, thân mật, tự nhiên như người trong nhà, nhưng Lưu chưa từng đến chỗ ở của Phủ bao giờ. Lưu không hỏi. Phủ cũng không mời. Mọi công việc, tâm sự, những vui buồn sâu kín và riêng tư nhất, Lưu nói cho Phủ biết, hỏi ý bạn, nhờ bạn giải quyết. Phủ thì trái lại.
Cuộc đời riêng tư của Phủ như vùng bí mật không bao giờ nhìn thấy sau một cánh cửa đóng kín, nơi Phủ đứng chấn giữ không cho một dấu chân nào, dù bè bạn, lọt vào. Càng thân, như trường hợp Lưu, sự ngăn giữ càng quyết liệt. Hình ảnh Phủ những khi Phủ vắng mặt, Phủ ở xa, Phủ bỏ đi, Lưu nhìn thấy như hình ảnh một con lạc đà quay lưng đi trở về vùng bão cát mịt mùng, và nhạt nhoà dấu tích ở đó.
o O o
Căn phòng chìm trong yên lặng và bóng tối.
Bên cạnh Hiền, thằng Dũng, con Hương bằn bặt trong giấc ngủ trẻ thơ. Hiền đặt nhẹ bàn tay lên mái tóc êm mướt của con Hương, nàng dõi theo nhịp thở đều đều của thằng Dũng, nhưng nàng không ngủ được. Hiền trở mình nhiều lần. Và thở dài luôn miệng. Nàng nhắm nghiền mắt lại, cố tìm vào giấc ngủ. Không được. Hiền lại mở bừng mắt, cố đẩy giòng ý nghĩ đến một chuyệc khác, nhưng rồi giòng ý nghĩ vẫn bướng bỉnh trở lại với một hình ảnh Hiền không muốn nghĩ tới. Tay chân Hiền bứt rứt. Thân thể bừng nóng, đầu óc bồn chồn.
Rồi Hiền thấy nàng ngồi dậy, thấy nàng đi vào dép, thấy nàng rón rén lần bước trong bóng tối, thấy nàng mở cửa bước ra ngoài,
Phòng khách mờ mờ dưới ánh đèn. Hiền đứng tựa lưng vào thành cửa, trống ngực thình thình đập mạnh. Đôi mắt Hiền sáng ngời ánh lửa sô đẩy mê đắm nhưng da mặt nàng thì tái nhợt. Nàng bắt đầu đi. Nàng bắt đầu đi lại phía thang gác. Bàn tay Hiền đặt lên cầu thang, nàng cảm thấy nó lạnh ngắt và như ướt đẫm mồ hôi. Mày điên. Hiền tự kêu lên trong đầu. Nhưng bước chân Hiền vẫn từ từ bước lên, như bị chi phối bởi một sức mạnh nào, và không còn thuộc về nàng nữa.
Như tầng dưới, từng trên cũng hoàn toàn yên tĩnh. Cái hành lang sáng iem lặng. Cửa buồng ngủ của Mỹ và Lưu đóng kín. Hiền thấy nàng rón rén đi qua. Nàng thấy nàng! Phải. Vì Hiền không tự chủ được nữa, nàng đang sống một cảm giác chiêm bao lần thứ nhất xảy đến trong đời. Không bao giờ Hiền hiểu được cái hành động liều lĩnh của nàng đêm đó.
Nhưng Hiền không lùi được nữa. Nàng đã đến trước cửa buồng Phủ.
o O o
Phủ đang nằm hút thuốc lá khi chàng nghe thấy tiếng gõ cửa. Chàng đã đọc hết hai chương trong cuốn tiểu thuyết mượn của Lưu, nhưng mắt chàng vẫn trong vắt. Phủ nhỏm dậy. Chàng đoán người gõ cửa là Lưu. Hồi Lưu chưa lập gia đình, đôi bạn, những đêm không ngủ được thường tìm sang buồng nhau nói chuyện như thế.
- Còn thức, Cứ vào đi.
Hiền bước vào. Phủ giật mình. Nhưng nhìn thấy sự bối rối của Hiền. Phủ trấn tĩnh được ngay. Chàng tươi tỉnh lại gần:
- Tôi lại cứ tưởng anh Lưu. Hiền ngồi xuống đây. Chưa ngủ sao?
Hiền không nói được một lời nào. Nhìn ngọn đèn ngủ thu nhỏ trong cái chao xanh ở thật xa, phía bên kia giường ngử, Hiền khấn thầm: "Lạy trời anh ấy đừng bật đèn sáng". Cảm giác của Hiền giây phút đó là mọi ý tưởng thầm kín của nàng đều phơi bầy lên bề mặt, chỉ còn cái bóng tối nhờ nhờ kia để che dấu mà thôi. Đêm yên tĩnh lạ thường khiến tiếng Phủ vang lên. Và Hiền thi lại nghe thấy trái tim nàng đập như muốn vỡ lồng ngực.
Hiền bước hoang mang vài bước. Căn buồn ngủ này là của nàng. Đã bao năm nó là cái thế giới thân mật bé nhỏ của nàng, vậy mà Hiền có cảm tưởng choáng váng như vừa bvước vào nơi chốn mới lạ, và bước vào bằng những dấu chân cực kỳ liều lĩnh. Nàng bước vài bước và nàng ngã ngồi xuống thành giường.
Phủ đứng yên, chăm chú theo dõi cái thái độ khó hiểu của Hiền. Bỗng vai Hiền rung lên. Nàng bặm môi, bám chặt tay vào thành giường, và bằng một cố gắng tuyệt vọng, kìm giữ cơn xúc động muốn vỡ thành tiếng khóc:
- Hiền! Hiền làm sao thế.
Phủ đứng trước mặt Hiền, cúi xuống và lo lắng hỏi. Nhưng Phủ đã hiểu. Khuôn mặt Hiền đầm đìa nước mắt. Hiền vụt dậy định chạy ra ngoài. Phủ nắm vội lấy tay Hiền, dìu nàng ngồi xuống và cũng ngồi xuống theo.
- Ngày mai anh đi, Hiền buồn phải không?
Phủ đưa tay dịu dàng kéo khuôn mặt Hiền lại đối diện với chàng khi Hiền ngoảnh nhìn đi nơi khác. Chàng mỉm cười âu yếm, và lau nước mắt cho Hiền.
Thiếu nữ nhắm nghiền mắt lại. Ngón tay Phủ êm ái lướt trên gò má nàng còn đẫm lệ, và sự va chạm ngây ngất rung động Hiền như cõi lòng nàng là một hạt sương sớm long lanh đang được ve vuốt bởi một hơi gió sớm vờn qua.
- Ngồi gần lại đây.
Theo đà tay Phủ vừa đặt lên vai nàng. Hiền ngồi xích lại.
Cái cảm giác liều lĩnh và tội lỗi ở Hiền khi từ dưới nhà đi lên cầu thang và bước vào buồng Phủ bây giờ nhường chỗ cho một ý tưởng ưng thuận đầy tin tưởng. Hiền nghĩ nếu Phủ ôm chặt lấy nàng, hôn nàng và dìu nàng ngã xuống, nàng sẽ không cưỡng chống lại. Nàng sẽ là một người tình vụng về, nhưng nàng sẽ trao gửi hoàn toàn không nghĩ ngợi, như đơì nàng trước sau đã thuộc về Phủ. Nhưng Hiền biết Phủ không bao giờ súc phạm đến nàng. Ý nghĩ này làm Hiền sung sướng.
- Lớn rồi, còn khóc. Xấu lắm.
- Em khóc xấu lắm hả anh?
Phủ cười.
- Ừ, xấu lắm.
Phủ hỏi lại câu chàng đã hỏi:
- Mai anh, Hiền buồn phải không?
Hiền gật đầu.
- Em muốn anh ở lại phải không?
Hiền gật đầu. Nàng nghĩ Phủ sẽ trả lời: "Anh không đi nữa, anh sẽ ở lại đây". Nhưng nàng không nghe tiếng Phủ nói gì nữa.
Cánh tay Phủ khoác lên vai nàng rời ra, Phủ đứng dậy. Chàng cúi đầu đi lững thững, đến đối diện với khung cửa đóng kín. Qua khe cửa, Phủ nhìn thấy một khoảng sân mờ mờ phiá dưới, và cái bóng thoáng của một cánh lá vừa rụng. Bóng của cánh lá rụng trong đêm thốt làm Phủ nghĩ đến đời chàng. Một cuộc đời âm thầm nhưng gió bão. Ồn ào nhưng buồn thảm. Liều lĩnh nhưng đầy những nếp nhăn mệt mỏi của hoài nghi. Những khuôn mặt đàn bà hiện lên, không có, không thể có cái khuôn mặt đôn hậu, tinh khiết của Hiền trong đó. Thốt nhiên trí nhớ Phủ chạy lùi thật xa vào bóng tối quá khứ. Thằng nhỏ bán báo bị xe hơi cán chết khi băng qua đường. Nhàn, người tình của một thời khói lửa, băng đạn bắn xuống, cái đò chìm và giòng nước cuốn đi. Chàng chỉ đem lại bất hạnh cho những người thân yêu. Cái xâu chuỗi bất hạnh đã dài lắm. Và như thế là đủ.
Phủ quay lại, ngồi xuống bên Hiền. Chàng đắn đo từng chữ vì biết những điều chàng nói với Hiền rất quan trọng cho chàng. Và cho cả Hiền.
- Hiền, bình tĩnh nghe anh nói. Anh biết Hiền... quý anh lắm (Phủ cố tránh không dùng chữ yêu ). Anh rất cảm động. Không ngờ một người chơi bời hư hỏng như anh còn gặp được một người như em. Có lẽ anh là bạn thân của anh Lưu, em là em gái Lưu, nên em đã nhìn anh một cách khác thường. Nhưng anh thì anh biết rõ anh hơn Hiền nhiều. Anh tầm thường vô cùng. Anh phải ra toà, ngồi tù vì chuyện gì Hiền biết rồi đấy.
Hiền cau mặt, lắc đầu:
- Em không nghe anh nữa đâu.
Phủ cương quyết. Đằng nào chàng cũng phải nói với Hiền, một lần cho xong:
- Anh không xứng đáng với em chút nào. Không biết em mến anh từ lâu, anh thật vô tình và thật có tội. Nhưng nếu biết, buổi sáng được tha ra, anh đã không theo anh Lưu trở về đây làm gì. Anh đã không bao giờ trở lại đây nữa. Mỗi đời người, quan trọng nhất là lúc bắt đầu. Đời anh, anh đã bắt đầu nó bằng một dấu chân hư hỏng, đi vào một con đường xấu. Rồi vì yếu đuối, cứ đi mãi, và không trở lại được. Em trong sạch, em hiền hậu, em xứng đáng được sống một cuộc đời sung sướng. Anh tin Hiền sẽ sung sướng. Anh coi thường, anh lừa dối và anh giả dối với rất nhiều người. Nhưng anh không ân hận. Những kẻ đó tầm thường và giả dối, anh chỉ đối xử với họ bằng một lối xử xứng đáng mà thôi. Riêng em, anh không muốn coi thường em, giả dối với em. Nếu thực em mến anh, anh xin Hiền một điều. Quên anh đi. Mai anh sẽ bỏ nơi này, và anh sẽ không trở lại làm phiền bận cuộc đời em nữa.
Những lời nói của Phủ vang trong đầu Hiền như vang trong một hành lang buốt lạnh và sâu thẳm. Hiền không muốn nghe Phủ nói nữa.
- Không bao giờ anh trở lại? Hiền hỏi trong hơi thở.
Phủ cố gắng mỉm cười. Những lời nói quá trang nghiêm của chàng làm cho chính Phủ cũng cảm thấy khó chịu. Chàng sợ cái không khí trầm trọng đang vây quanh hai người.
- Có chứ. Khi em lấy chồng. Anh sẽ đến mừng em, khi em lấy chồng. Khi ấy...
Phủ không nói hết được. Hiền vùng đứng dậy. Nàng ôm mặt chạy thẳng ra cửa. Phủ buồn bã nhìn theo. Chàng nghe thấy tiếng chân Hiền chạy ngoài hàng lang. Tiếng chân đổ xuống cầu thang. Và tiếng một cánh cửa đóng sập lại ở tầng dưới. Phủ nằm xuống giường, mắt mở lớn, nhìn lên trần nhà.
Lòng Phủ đầy phiền muộn. Những điều chàng vừa nói với Hiền, Phủ chẳng biết là nên hay không nên nữa. Nhưng nên hay không nên thì vẫn là một sự thực: Chàng đã làm cho Hiền đau đớn. Có lẽ Hiền còn khóc dưới kia. Phủ không muốn nghĩ ngợi thêm nữa. Chàng với tay tắt đèn. Bóng tối phủ đầy gian buồng cùng với tiếng thở dài buồn rầu của Phủ.
o O o
Mỹ vừa mở cửa, vội vã khép lại. Nàng vừa thấy Hiền từ buồng Phủ chạy xuống cầu thang. Hiền chạy và Hiền bưng lấy mặt trong một giáng điệu đầy tội lỗi và hổ thẹn. Có thể như thế được không? Ba giờ đêm. Em gái chồng từ trong buồng ngủ của bạn chạy ra. Phủ đã làm gì để Hiễn có thể bỏ chạy một cánh kinh hoàng và hổ thẹn như vậy? Vốn đã có thành kiến không hay về Phủ. Mỹ không ngạc nhiên, mà chỉ ngạc nhiên em gái của chồng, đứng đắn và nhu mì là thế mà cũng ngã vào sức quyến rũ của Phủ. Ý nghĩ của Mỹ lúc đó là ý nghĩ của một người chủ gia đình vừa nhìn thấy một tội lỗi ngang nhiên diễn ra dưới mái nhà mình. Thế cho nên nàng tức giận không tả được. Phải sang đập cửa gọi Phủ dậy. Nói thẳng vào mặt cho Phủ biết là nàng đã nhìn thấy hết. Cho Phủ một bài học. Mỹ nghĩ và, bị thúc đẩy bởi cái bản năng nông nổi muôn thuở của người đàn bà, nàng xăm xăm đi lại phía buồng Phủ. Nhưng đến nữa đường. Mỹ chùn bước lại. Nàng sơ. Lưu. Lưu tất không bao giờ cho phép nàng chuyện này. Mỹ hậm hực quay trở lại.
- Anh Lưu!
Đang ngủ say, Lưu cựa mình, ậm ừ rồi quay mặt vào tường.
Mỹ lay mạnh vai chồng:
- Ngủ gì mà ngủ như chết ấy. Anh Lưu! thức dậy em bảo.
Lưu dụi mắt, càu nhàu ngồi dậy:
- Để em cho anh ngủ. Em lạ nhỉ. Cái gì thế?
- Cô Hiền với ông Phủ chắc còn chuyện gì nữa.
Lưu giật mình:
- Cái gì mà cô Hiền với anh Phủ?
- Em vừa nhìn thấy cô Hiền từ buồng anh Phủ ra. Vừa nhìn thấy xong.
- Hừ, có thế mà cũng đánh thức người ta.
Lưu nằm xuống rồi Lưu vụt ngồi lên. Lưu vừa chợt nhớ ra chàng đã ngủ một giấc và bây giờ là nửa đêm.
- Sao, em nhìn thấy cái gì?
- Thì cô Hiền nhà mình ở buồng anh Phủ chạy ra chứ gì nữa.
Phải nói người kinh ngạc hơn cả không phải là Mỹ mà là Lưu. Lưu nghĩ Phủ có thể làm tất cả những chuyện bậy bạ với mọi người con gái khác nhưng không thể với Hiền. Phủ coi thường đàn bà nhưng Phủ không đến nỗi hèn mạt coi Hiền như loại đàn bà của những cuộc vui chốc lát. Nhưng cái việc Hiền bưng mặt chạy từ buồng ngủ ra, Mỹ đã nhìn thấy rõ ràng. Đó là một sự thực không thể chối cãi được.
- Anh định thế nào bây giờ?
- Em nói sao?
- Bộ anh chưa tỉnh ngủ hả. Cô Hiền là em gái anh chứ không phải là em gái tôi, anh nhớ như thế, Mỹ rít lên.
Mỹ tức giận đã đến nước xưng hô vô lễ với chồng.
- Em làm gì mà ầm ỹ lên thế. Và em cũng bỏ ngay cái thói phép xưng tôi đi. Anh không bênh vực anh Phủ. Anh ấy chẳng cần ai bênh vực hết. Để sáng mai, anh bắt Hiền nói hết sự thật xem sao. Dù sao anh Phủ cũng sắp đi khỏi đây rồi.
Mỹ nằm xuống, gối hai tay dưới gáy hậm hực:
- Đi cho là phúc. Mới đến ở nhà người ta một đêm đã muối mặt thế đấy. Ở thêm vài ngày, không biết còn giở trò gì ra nữa đây.
Lúc khác Lưu đã mắng Mỹ. Chàng nín thinh, vì sợ mắng. Mỹ sẽ bù lu bù loa và có thể làm ca? Hiền và Phủ cùng biết là điều Lưu không muốn. Mình sắp mất một người bạn, Lưu nghĩ thầm. Con người tình cảm ở Lưu chợt thức dậy làm Lưu đau đớn. Đã có một điạ vị, giao thiệp rộng rãi, nhưng Lưu không có bạn thân ngoài đám bạn hữu ngày xưa, và trong những người bạn của một thời niên thiếu ấy, Phủ vẫn là người thân thiết nhất. Thốt nhiên, Lưu cảm thấy tâm trí buồn nản và mệt mỏi lạ thường. Lưu nghĩ đến Hiền. Vừa giận vừa thương. Nhưng thương nhiều hơn giận. Sống cùng vợ chồng chàng, nhưng gương mặt Hiền không được sung sướng. Và đó là điều quan trọng nhất. Hiền lớn rồi, Hiền đang ở cái tuổi khao khát tình yêu nhưng Hiền không có tình yêu, Hiền không được yêu, và Lưu coi sự thiếu vắng hạnh phúc ấy của em gái như một trách nhiệm mà chàng phải gánh chịu.
- Mỹ
- Gì thế anh?
- Anh đã bảo em là ngày mai anh Phủ đi rồi. Vậy anh cấm em không được có một thái độ khó chịu gì hết. Cũng không được gây chuyện với anh Phủ.
- Tưởng gì. Lúc nào anh cũng quý bạn như vàng ấy. Còn qúy nữa hay thôi.
- Ngủ đi, đàn bà các em lắm chuyện lắm.
Bảo Mỹ thế, nhưng Lưu cũng không thể ngủ được. Họ cùng nghĩ tới Phủ, cái đời sống tai tiếng của Phủ.
o O o
Về tới buồng rồi, Hiền mới nhận thức được sự điên cuồng vô lý của mình. Thôi, thế là hết. Cái hành động lố lăng, trơ trẽn của một khoảng khắc thiếu tự chủ, bây giờ Hiền hối hận thì đã muộn. Chưa bao giờ trong đời, Hiền lại cảm thấy nàng có thể tầm thường và thiếu tự trọng như thế. Thì ra Phủ không hề bao giờ yêu nàng. Thì ra nàng đã lầm. Nàng đã xử xự như một đứa con nít, nàng đã làm cho Phủ coi thường. Những lời nói an ủi ngọt ngào của Phủ, Hiền chỉ nhìn thấy như những lời nói của một sự an ửi tội nghiệp, miễn cưỡng hơn là thành thật. Nhục nhã đến thế là cùn g. Ý tưởng tự huỷ, ý tưởng chạy trốn, xa lánh hết mọi người thân, xa lánh mãi mãi mái gia đình này vụt hiện trong đầu óc Hiền như một tia chớp. Ngày mai Phủ bỏ đi rồi. Giá Phủ có ở lại, cũng không bao giờ nàng dám dàn mặt Phủ nữa. Rồi Hiền có cảm tưởng như nàng đã đổi khác, đã ô uế và từ nay Phủ cũng chỉ còn nhìn thấy nàng qua sự đổi khác đó mà thôi.
Chuông đồng hồ ngoài phòng khách điểm bốn tiếng. Hiền nằm, hai tay duỗi thẳng, bất động. Rồi bỗng nhiên, nàng vùng nằm sấp xuống, úp mặt vào gối và thổn thức khóc. Hiền khóc, khóc thảm thiết. Chưa bao giờ Hiền thấy đời nàng khổ sở đến như thế. Rồi mệt quá. Hiền thiếp đi.
Khi Mùa Mưa Tới Khi Mùa Mưa Tới - Mai Thảo Khi Mùa Mưa Tới