V
ừa lúc ấy, bác Carlo là người bạn già của bác Joseph bước vào nhà. Bác Carlo vốn là một tay chơi đàn đại phong cầm. Ngày trước, bác Carlo đầu đội cái mũ rộng vành, lang thang tỉnh này sang tỉnh khác với một cái đàn phong cầm tuyệt đẹp để kiếm ăn bằng tiếng đàn, câu cạ Bây giờ bác đã già lại yếu, đàn thì gãy từ đã lâu rồi. Bác vừa bước vào vừa nói: - Ấy, chào bác Joseph, bác làm gì mà bò lê bò càng thế? Bác Joseph vừa đáp vừa lấm lét nhìn thanh củi: - Bác ạ, mất cái đinh ốc nhỏ rồi, rơi chỗ quái nào chẳng biết nữa! Còn bác, dạo này ra sao? Bác Carlo trả lời: - Khổ lắm bác ạ. Đã nghĩ nát óc mà chẳng biết sống cách nào. Bác xem có cách gì giúp tôi, hay mách hộ ý kiến... Bác Joseph nghĩ thầm: “Mình phải tống quách cái thanh củi đáng nguyền rủa này đi mới được", rồi vui vẻ bảo bạn: - Khó gì! Khó gì! Đấy, bác nhìn thanh củi trên bàn mà Vừa lúc ấy, bác Carlo là người bạn già của bác Joseph bước vào nhà. Bác Carlo vốn là một tay chơi đàn đại phong cầm. Ngày trước, bác Carlo đầu đội cái mũ rộng vành, lang thang tỉnh này sang tỉnh khác với một cái đàn phong cầm tuyệt đẹp để kiếm ăn bằng tiếng đàn, câu cạ Bây giờ bác đã già lại yếu, đàn thì gãy từ đã lâu rồi. Bác vừa bước vào vừa nói: - Ấy, chào bác Joseph, bác làm gì mà bò lê bò càng thế? Bác Joseph vừa đáp vừa lấm lét nhìn thanh củi: - Bác ạ, mất cái đinh ốc nhỏ rồi, rơi chỗ quái nào chẳng biết nữa! Còn bác, dạo này ra sao? Bác Carlo trả lời: - Khổ lắm bác ạ. Đã nghĩ nát óc mà chẳng biết sống cách nào. Bác xem có cách gì giúp tôi, hay mách hộ ý kiến... Bác Joseph nghĩ thầm: “Mình phải tống quách cái thanh củi đáng nguyền rủa này đi mới được", rồi vui vẻ bảo bạn: - Khó gì! Khó gì! Đấy, bác nhìn thanh củi trên bàn mà