Số lần đọc/download: 817 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 08:04:48 +0700
Chương 2
Thì ra cô được một nhân viên là Chiêm Văn Sâm giới thiệu đến phòng sửa chữa máy tính Lôi thị làm việc.
Thì ra cô mới đến công ty chưa được bao lâu nhưng làm việc đã rất thuần thục đồng thời cũng được các đồng nghiệp cả nam cả nữ yêu thích.
Còn nữa, nghe nói cô đến từ Hongkong, cha mẹ chết trong một vụ tai nạn máy bay, ở Đài Loan cũng không có ai thân thích, một thân một mình. Các đồng nghiệp có lẽ vì cảm thông với hoàn cảnh của cô mà đối xử với cô rất thân thiết.
Người thu thập các thông tin này cho Lôi Nghị Phong là cấp dưới kiêm huynh đệ tốt của anh – Quân Lăng.
Quân Lăng ít hơn anh một tuổi, từ nhỏ đã mất đi cha mẹ, được Lôi gia nuôi dưỡng. Lôi Nghị Phong là con một nên đương nhiên coi hắn như em trai ruột của mình. Sau khi tốt nghiệp đại học, Quân Lăng liền ở bên cạnh thành trợ thủ đắc lực của anh. Những năm gần đây, hai người làm việc thực sự ăn ý vô cùng
Đương nhiên, khi anh hỏi thăm chuyện Tô Cảnh Lam với Quân Lăng thì không tránh được bị tiểu tử kia tra hỏi. Anh giản lược tối đa quá trình quen biết của hai người, chỉ nói mình là tò mò muốn biết một chút về người phụ nữ tính cách quái dị Tô Cảnh Lam kia.
Từ trước đên nay, những người phụ nữ anh tiếp xúc không phải là thiên kiều bá mị thì cũng là những người giỏi giang quyết đoán – nữ cường nhân. Bình thường, hai loại phụ nữ này xuất hiện trước mắt anh thì cũng chỉ coi như là những người bình thường thôi.
Mà Tô Cảnh Lam thẳng thắn, hài hước, có vẻ khiêm cung nhưng lại có khí thế bức người, trong tao nhã lại có chút thô dã, thái độ bất cần đời lại có mấy phần khôn khéo. Cô như một mê cung đang chờ anh từ từ khám phá.
Nhưng mà, khóe miệng Quân Lăng cười không cho là như thế thật khiến anh chướng mắt. Anh thản nhiên nói:
- Em chưa bao giờ thấy anh tò mò với bất kì người phụ nữ nào.
Nói xong đi ra ngoài, không cho Lôi Nghị Phong một cơ hội để biện giải.
Tò mò – có cái gì đặc biệt sao? Lôi Nghị Phong nghĩ nghĩ, cảm thấy chính mình đối với người phụ nữ đó, đứng từ bất kì góc nhìn nào thì cũng chỉ là tò mò mà thôi.
Đến giữa trưa, thay vì như thói quen đến nhà hàng cao cấp ăn cơm, anh một mình đi vào nhà ăn trong công ty.
Bởi vì, anh nghe Quân Lăng nói đây là nơi các nhân viên công ty tụ tập và nói chuyện phiếm, trao đổi tình cảm. Anh nghĩ, Tô Cảnh Lam chắc hẳn cũng sẽ ở đây.
Vừa mới bước đến cửa nhà ăn, hai mắt anh đã bị khuôn mặt câu hồn dẫn phách hấp dẫn cho dù khuôn mặt cô vẫn tố khiết không trang điểm nhưng anh vẫn có thể liếc mắt đã tìm thấy cô trong cả một đám người – Tô Cảnh Lam
Bên người cô là mấy nữ nhân viên trẻ tuổi, xinh đẹp, trong đó một người là thư kí của anh. Trong nhóm người còn có một người đàn ông khuôn mặt khá đẹp trai, anh nhận ra đó chính là phó phòng kế hoạch – Chiêm Văn Sâm.
Từ xa, anh đã có thể cảm nhận được những người này đang nói nói cười cười rất vui vẻ, hòa thuận.
- Cảnh Lam, đây là nấm cậu thích ăn.
Trợ lí nghiệp vụ Kylie nhiệt tình gắp từ suất ăn của mình sang cho Tô Cảnh Lam.
- Cảnh Lam, tớ biết cậu thích ăn thịt bò ngũ vị hương….
Tài vụ Becca cũng ân cần gắp cho cô.
- Cảnh Lam, đây là cà phê tớ đặc biệt gọi cho cậu
Thư kí của anh Susan xinh đẹp đáng yêu đưa một cốc cà phê còn bốc hơi nghi ngút đến trước mặt Tô Cảnh Lam.
Chiêm Văn Sâm vừa buồn cười vừa tức giận lắc đầu:
- Tam đại mỹ nữ, các cô có nhầm không thế, đối tượng mà các cô nên ân cần phải là tôi mới đúng?
Đúng là không có thiên lí mà, tuy rằng bề ngoài Cảnh Lam có khí chất tuấn tú, hào sảng nhưng nói thế nào đi nữa cô vẫn chỉ là phụ nữ.
Mà các nữ nhân viên trong Lôi thị khi giao tiếp với Cảnh Lam đều lộ ra vẻ háo sắc này, xem ra thiên lí thực sự đã thay đổi rồi.
- Nghe nói cậu đã có bạn gái là người mẫu. Becca liếc anh: – tôi việc gì phải ân cần với anh.
- Nói gì thế?
Chu Văn Sâm vừa muốn cãi lại thì Susan lại đế theo:
- Đàn ông không thể chung thủy một chút sao, còn định sau lưng bạn gái câu dẫn nữ đồng nghiệp sao?
- Ơ!….
- Ai! Cho nên mới nói, thời buổi bây giờ lời nam nhân nói đều không đáng tin. Kylie vừa lắc đầu vừa bĩu môi.
Nhìn Chiêm Văn Sâm muốn nói mà không được nói, Tô Cảnh Lam không nhịn được vịn vai anh, cố gắng nhịn cười:
- Làm ơn! Các vị mỹ nữ đừng đùa cậu ta nữa, các cậu cũng biết miệng cậu ta toàn nói những lời ngốc nghếch thôi mà.
Nói xong, cô còn tỏ vẻ đồng tình, vỗ vỗ hai má anh:
- Mình và người này quen nhau lâu rồi, cậu ta đối với bạn gái si tình thực sự có thể cảm động đến trời, sao có lá gan mà dám hồng hạnh xuất tường?
- Này! Cái gì mà hồng hạnh xuất tường? Câu thành ngữ này chỉ dùng để chỉ những người phụ nữ không tốt?
Anh tức giận liếc mắt cô:
- Đồ không có nghĩa khí, sao lúc trước mình lại quen biết cậu chứ.
Tuy miệng nói thế nhưng trong lòng đã sớm coi Tô Cảnh Lam như tri kỉ rồi.
Lúc trước sở dĩ hai người kết thành bạn tốt là có nguyên nhân khá sâu xa. Đại khái, hai năm trước, một lần anh đi xe điện ngầm thì không may bị một tên móc túi lấy được cặp tài liệu của mình, bên trong có văn kiện rất quan trọng, là hợp đồng anh làm suốt mấy đêm liền chuẩn bị đi gặp khách hàng.
Anh thực sự rất hoảng, đang cùng nhân viên kiểm tra lại máy ghi hình, kẻ trộm cũng không biết đã chạy đi đâu, công ty lại gọi điện đến thúc giục, anh đành nói quanh co không biết làm sao. Đúng lúc này, Tô Cảnh Lam xuất hiện, trong tay là cặp tài liệu của anh, bên trong đầy đủ không thiếu thứ gì.
Cô thấy việc nghĩa thì hăng hái làm nhưng cũng phải chạy hơn nửa con phố dưới xe điện ngầm mới hạ gục được kẻ bắt cóc. Tính như số hắn xui, ai kêu hắn làm chuyện xấu trước mắt cô.
Từ đó về sau, Chiêm Văn Sâm cùng Tô Cảnh Lam trở thành bạn tốt, thỉnh thoảng cùng đến quán bar uống rượu hay ăn một bữa cơm, cô cũng khá thân thiết với bạn gái của Chiêm Văn Sâm
- Bây giờ hối hận còn kịp đấy.
Tô Cảnh Lam nghiêng người về phía anh, ôm lấy cổ anh:
- Cậu có muốn mình viết thư cho tòa soạn, tuyên cáo khắp thiên hạ là cậu chuẩn bị tuyệt giao với mình?
Đang khi hai người đấu võ mồm đột nhiên Susan sửng sốt:
- Ôi, chúa ơi! Không thể nào!
Cô che miệng rất khoa trương, hai mắt như trúng tà nhìn về phía cửa nhà ăn, mấy người khác cũng nhìn theo ánh mắt cô.
- Ôi! Trời ạ.
Lúc này hai mỹ nữ còn lại cũng kinh ngạc thốt lên.
Tô Cảnh Lam thấy phản ứng của các cô mà khó hiểu nhíu mày. Nhìn thấy Lôi Nghị Phong thì có gì mà lạ.
Anh đến khiến nhà ăn vỗn đang ồn ào lại trở nên im lặng, Susan khoa trương nói:
- Chắc chắn bên ngoài có ngập lụt nên sếp tổng mới đến chỗ này dùng cơm trưa.
Khuôn mặt Becca ửng đỏ:
- Sếp tổng chính là sếp tổng, bất luận là nhìn từ góc độ nào cũng vô cùng tuấn tú.
Trong nhà ăn không chỉ có bọn họ mà những người khác cũng đang khe khẽ nói nhỏ. Họ chia làm hai loại, một là kinh ngạc vì sao anh có thể đến đây, hai là tán thưởng bề ngoài của anh vô cùng đẹp trai.
Tô Cảnh Lam nhìn mấy người tỏ vẻ khiếp sợ mà bất đắc dĩ:
- Làm ơn! Mọi người khoa trương quá mức đấy.
Cô không phủ nhận tên kia quả thật rất tuấn tú nhưng trên đời này soái ca vô số, nếu mỗi người mà các cô cũng sùng bái thế này thì còn làm được việc gì nữa.
- Cậu không hay tiếp xúc với Sếp tổng nên đương nhiên không biết sếp là người có mị lực vô cùng, nói nhỏ ọi người nhé…. Susan nhỏ giọng bưng miệng: – Mình làm thư kí cho sếp suốt ba năm, ngày nào cũng tiếp đến hơn 30 cuộc điện thoại của mỹ nữ các nơi muốn tìm sếp, cái gì ngôi sao, người mẫu rồi thiên kim tiểu thư không ngừng theo đuổi sếp, tuần trước còn có một tiểu minh tinh vì bị sếp đá mà muốn tự tử kìa.
- À! Chuyện này mình cũng có nghe nói, hình như sau này tiểu minh tinh kia được người nhà đưa sang Anh rồi,
- Quá lẫy lừng!
Tô Cảnh Lam chế nhạo nhún vai, miệng vẫn không ngừng ăn.
- Những công tử ngậm thìa vàng (sướng từ bé) được người khác giới ngưỡng mộ cũng là đương nhiên. Sếp tổng không chỉ rất đẹp trai, ngay cả gia thế cũng là phú khả địch quốc. Người phụ nữ nào mà không mong nửa đời còn lại được ở bên sếp, lí do chỉ có một, chính là tìm được một phiếu ăn dài hạn, bay lên cây làm phượng hoàng.
- Đúng thế, nếu chồng mình có tiền thì cần gì phải ngày ngay vất vả đi làm….
Mấy cô líu ríu thảo luận, Tô Cảnh Lam nghe tai trái ra tai phải chỉ lo ăn no bụng mới là chuyện quan trọng. Đến khi cô nuốt mạng miếng thịt bò thì đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt chuyên chú, chỉ thấy con rùa vàng trong miệng các cô kia đang từ từ đi tới phía này.
Lôi Nghị Phong nhìn cô chằm chằm, cô bị ánh mắt không kiêng nể của anh nhìn mà cả người không tự nhiên, nhìn đi nhìn lại cuối cùng phát hiện mục tiêu nam nhân kìa nhìn chằm chằm thật sự chính là mình.
Cô hoàn toàn mất đi cảm giác thèm ăn. Nam nhân này nhìn như muốn tới bắt tội phạm, như sư tử nhìn linh dương. Cô không phải là thức ăn mà, nếu anh ta đói bụng thì trong nhà ăn có rất nhiều đồ ăn đấy thôi.
Các vị, tôi có thể ngồi cùng mọi người ăn cơm trưa không?
Anh tươi cười đầy tà nịnh, như một đế vương giá lâm, các nhân viên nữ thẹn thùng phi tần như được đế vương ân sủng, vội vàng ngây ngốc gật đầu.
- Sếp tổng, ngồi đây.
Khuôn mặt Becca vốn đã hồng hồng, bây giờ lại càng thẹn thùng chết người.
Anh trầm ổn cười cười, ung dung tự tại ngồi xuống.
Hắn trầm ổn cười cười, tự tại ngồi xuống.
Khi nãy, có một cảm giác khác lạ dâng lên trong lòng anh, ngay lúc anh tận mắt thấy Tô Cảnh Lam và Chiêm Văn Sâm ngồi bên nhau thân mật kề vai sát cánh, nói nói cười cười. Lần đầu tiên trong đời anh biết cái gì gọi là “trong lòng không thoải mái”
Nhưng lạ nhất là anh không biết bản thân mình không thoải mái điều gì. Có lẽ là giống như thứ đồ gì đó của mình bị người khác lấy mất, nhưng đáng cười là, Tô Cảnh Lam lại không phải là “thứ đồ gì” của anh…
Một đầu bếp cung kính đưa lên một suất cơm trưa đặc biệt đến trước mặt anh:
- Sếp tổng, mời dùng cơm
Tô Cảnh Lam bất cần đời châm chọc:
- Đúng là đãi ngộ của ông chủ khác hẳn chúng ta, rõ ràng là nhà ăn bình dân nhưng ông chủ lớn vừa xuất hiện lập tức thành nhà hàng năm sao cao cấp, còn có người chuyên phục vụ, thật khiến người khác ghen tỵ
Nghe cô trêu chọc, Lôi Nghị Phong chỉ cười, sau đó tao nhã đem suất cơm đặc biệt đến trước mặt cô nói:
- Mời em.
Nhất thời, nhà ăn ồ lên, những người xung quanh Tô Cảnh Lam cũng không dám tin sếp tổng lại làm như thế.
Tô Cảnh Lam nhíu mày, không hiểu được dụng ý của anh:
- Miễn phí?
- Ừm, miễn phí.
- Vậy tôi không khách khí.
Cô vươn tay kéo đến trước mặt:
- Oa, có thịt nướng, chân gà tẩm mật ong, trời ạ, còn cả cá hồi nữa…
Cô thèm rỏ dãi:
- Lâu như vậy chưa được ăn bữa cơm xa hoa thế này, Becca cậu muốn nếm thử không?
Becca lúc này còn đang bận ngắm soái ca.
- Susan?
Susan thiếu chút nữa thì nước miếng chảy ròng ròng, có điều là với người chứ không phải với đồ ăn. Tuy rằng cô là thư kí của Lôi Nghị Phong, mỗi ngày đều gặp anh nhưng bình thường sếp tổng đều cau có, cả người phát ra hàn khí khiến cô muốn trốn cho xa chứ sao có thể như bây giờ, ngồi một bàn cùng anh.
- Thật sự ăn ngôn lắm đó.
Tô Cảnh Lam thấy hai cô không động cũng không khách khí ăn một miếng cá hồi:
- Kylie, bình thường cậu vẫn than vãn chồng cậu không chịu đưa cậu đến ăn ở nhà hàng năm sao sao? Sao bây giờ có đồ ăn ngon lại không ăn.
Cô cầm một chiếc chân gà, tranh thủ ngẩng đầu nhìn mọi người, chỉ thấy ba mỹ nữ vẻ mặt háo sắc nhìn Lôi Nghị Phong mà Lôi Nghị Phong như đang đánh giá một tác phẩm nghệ thuật nhìn cô.
Anh ta nhìn cái gì? Tướng ăn của cô rất kì quái sao? Cô trừng mắt nhìn anh, quyết định cứ mặc kệ anh vậy.
- Hắc! Các vị
Tô Cảnh Lam cầm chân gà khua khua trước mặt mấy người:
- Hoàn hồn đi, hoàn hồn đi! Becca, cậu sắp chảy nước miếng kìa.
Cô không thèm để ý hình tượng, cắn một miếng chân gà:
- Sếp tổng chính là sếp tổng, làm cho người ta kinh sợ đến ngây người. Nhìn đi! Các cô ấy sợ anh đến nỗi mất đi tri giác, may mà Văn Sâm cậu còn bình thường không bị mị lực tuyệt đỉnh của sếp tổng làm khuynh đảo.
Cô nghĩ muốn pha trò một chút, không ngờ lại khiến Chiêm Văn Sâm cực kì xấu hổ.
Sếp tổng nhân đột nhiên đại giá quang lâm, thân là cấp dưới đã khiến anh hồi hộp khẩn trương, không ngờ Cảnh Lam còn nói này nói nọ. Anh lén lút nhìn về phía Lôi Nghị Phong, không ngời lại gặp đúng ánh mắt ngạo mạn của sếp tổng.
Trời ạ! Anh nhìn lầm rồi sao? Sao anh lại thấy sự cảnh cáo trong mắt sếp tổng!
Từ từ, Lôi Nghị Phong thu hồi tầm mắt, không để ý nhìn mọi người xung quanh:
- Mọi người không cần câu thúc, nếu tôi đến đây cùng mọi người dùng cơm trưa thì sẽ không mong mọi người coi tôi là sếp tổng, trên thực tế….
Anh thân thiết tươi cười:
- Trong công việc, tôi cũng rất vui khi mọi người coi tôi như bằng hữu.
- Thật sao? Becca hai tay chắp lại, vẻ mặt kích động: – Vậy, sếp tổng, tôi có thể hỏi anh một câu được không?
- ừ! Vẻ mặt anh vẫn tao nhã như trước.
- xin hỏi…. sếp tổng thích phụ nữ như thế nào?
Anh nhún vai, liếc nhìn Tô Cảnh Lam:
- dáng người chuẩn.
Becca vội hóp bụng lại.
- Có khí chất
Anh vẫn nhìn Tô Cảnh Lam chằm chằm. Tất cả phụ nữ nơi này đều căng tai chờ nghe anh nói, chỉ có cô vẫn chăm chú ăn cơm.
Susan nhanh chóng ho ho khan, bày ra bộ dáng thục nữ đoan trang.
- Có khiếu thẩm mĩ
Kylie lập tức kéo tay áo lên để lộ vòng tay kim cương quý báu, lấp lánh lấp lánh
- Vậy sếp tổng không thích loại phụ nữ nào?
Nhẹ nhàng vắt hai tay trước ngực, Lôi Nghị Phong vẫn cười càn rỡ:
- Thô lỗ, xấu tính, khôn vặt, không hiểu làm người, đong đưa
Anh vẫn nhìn Tô Cảnh Lam chằm chằm:
- Tôi đoán phụ nữ như thế có muốn lấy chồng cũng khó.
Tô Cảnh Lam đang ăn nghe thấy lời này, bỗng dưng chậm lại động tác, hơi hơi ngẩng đầu nhìn thẳng ánh mắt Lôi Nghị Phong.
Cô không cho là đúng cười:
- Như thế chỉ chứng minh tiêu chuẩn thẩm mỹ của sếp tổng cùng đàn ông trên đời đều như nhau.
Lúc cô nói chuyện, hạt cơm trong miệng văng ra, may mà Lôi Nghị Phong tránh kịp.
Anh cũng không thấy khó chịu, trong lòng luôn có cảm giác rằng cô cố ý muốn anh khó xử.
- Xin lỗi.
Cô bướng bỉnh nói:
- Miệng quá nhỏ, trong thời gian ngắn không nhai được quá nhiều đồ ăn, thứ lỗi thứ lỗi.
Anh chắc chắn là cô cố ý nhưng anh cũng không phải loại tôm thân mềm dễ dây:
- Như vậy… không biết Tô tiểu thư thích loại đàn ông như thế nào?
Ánh mắt anh nóng rực không tha cô lấy một khắc.
Cô tỏ vẻ suy nghĩ:
- Nửa người trên lớn hơn tôi, nửa người dưới dài hơn tôi, sức khỏe có thể khiêng được 100kg bột mì, tuổi không được già như ông nội tôi, còn nữa, tôi thích người hài hước, một ngày tán gẫu sẽ không thấy nhàm chán….Ợ!
Nói đến câu cuối, cô không có khí chất mà ợ lên.
Nghe câu trả lời này, không chỉ có Lôi Nghị Phong mà ba mỹ nữ và Chiêm Văn Sâm đều há hốc mồm.
- Cảnh Lam, yêu cầu của cậu rất kỳ quái!
- Nửa người trên lớn hơn tôi, nửa người dưới dài hơn tôi?
- Chỉ cần là nam nhân thì đều là như vậy.
Chiêm Văn Sâm vô lực lấy tay đỡ trán. Trời ạ! Tô Cảnh Lam đang làm cái gì thế? Chẳng lẽ cô không biết cô đang nói chuyện với sếp tổng sao? Ngay cả những lời không nên nói cũng nói ra.
Lôi Nghị Phong cười châm chọc:
- Nói như vậy, chỉ cần là nam nhân cô đều sẽ thích?
- Đương nhiên không phải. Cô hơi hơi nhún vai: – một số kẻ nơi nơi lưu tình, thay người yêu hơn thay quần áo tôi đều không coi vào mắt.
Cô nghiêng người về phía trước, ái muội nhìn Lôi Nghị Phong đang trợn trừng:
- Anh biết không, loại nam nhân này dựa vào trong nhà có vài đồng tiền dơ bẩn, không coi ai ra gì là đáng ghét nhất. Bọn họ có thể so sánh với ngựa giống. Loại đàn ông này rất phong lưu, đào hoa, tình nhân từ khắp nơi Mỹ, Anh, Nhật Bản, Italia có thể xếp thành hàng dài.
Cô cười cười:
- Loại đàn ông này bên ngoài tô vàng nạm ngọc nhưng bên trong chỉ là bông rách, chỉ thích hợp thành thú cưng, để chơi đùa. Còn để làm chồng, tôi nghĩ nên thôi đi.
Sắc mặt Lôi Nghị Phong dần trở nên khó coi, biểu tình của những người khác cũng trở nên rất mất tự nhiên.
- Khụ khụ, Cảnh Lam……Chiêm Văn Sâm thử giảng hòa nhưng lại không biết nên nói gì.
- Hả, mình nói sai cái gì sao? Cô tỏ vẻ vô tội: – Sếp tổng, sao trông anh là lạ, không vui sao?
Trong lòng bực bội nhưng lại không nghĩ được nên làm gì với cô, đành nói:
- Cô thực sự đang ngấm ngầm hại người sao?
- Ngấm ngầm hại người? Cô nhíu mày: – chẳng lẽ sếp tổng vừa khéo lại là loại đàn ông tôi vừa nói? Không thể nào! Ít nhất, lúc đầu tôi còn nghĩ nhân cách của anh cao hơn loại đàn ông này một ít cơ đấy.
Mắt thấy sắc mặt Lôi Nghị Phong càng lúc càng đen, Tô Cảnh Lam cười ha ha:
- A! bữa trưa hôm nay thật ngon, đa tạ sếp tổng chiêu đãi. Văn Sâm, đem đồ uống đến đây họ mình, cảm ơn!
- Tô tiểu thư, cô ăn xong rồi sao? Phòng tài vụ tầng 16 có việc quan trọng cần tìm cô. Cửa nhà ăn đột nhiên có một đồng nghiệp gọi cô.
- Được, tới đây!
Cô phồng mồm uống Coca, vội đứng dậy:
- Không quấy rầy các vị soái ca mỹ nữ nói chuyện phiếm, hẹn gặp lại.
Nhìn bóng dáng nhanh nhẹn của cô, trong mắt Lôi Nghị Phong có sự thưởng thức.
Càng khiêu chiến thì anh càng muốn thắng. Tô Cảnh Lam năm lần bảy lượt can đảm đối chọi anh gay gắt đã thành công khơi mào ý chí chiến đấu của anh. Xem ra cuộc sống sắp tới sẽ không nhàm chán rồi.
Mà khi nhìn qua Chiêu Văn Sâm, trong mắt anh có áp lực vô hình bao phủ khiến Chiêm Văn Sâm cảm thấy không hề thoải mái.
Chỉ sợ anh ta có dùng cả đêm mà suy nghĩ cũng không hiểu được mình đã đắc tội với sếp tổng khi nào?