The secret of getting ahead is getting started. The secret of getting started is breaking your complex overwhelming tasks into small manageable tasks, and then starting on the first one.

Mark Twain

 
 
 
 
 
Tác giả: Madeline Miller
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Song Of Achilles
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 9 - chưa đầy đủ
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 89
Cập nhật: 2021-01-12 19:45:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
ôi được nhà vua triệu tập. Tôi vẫn nhớ mình ghét việc đấy, chuyến hành trình dài bất tận đến căn phòng đặt ngai vua. Trước ngai vàng, tôi quỳ trên nền đá. Một số vị vua trải thảm để đỡ cho đầu gối những người truyền tin cần truyền lại tin tức dài. Cha tôi không thích thế.
Ông bảo, “Con gái vua Tyndareus đã đến tuổi quyết định hôn sự.”
Tôi biết cái tên đó. Tyndareus là vua Sparta và nắm trong tay những miền đất phương nam màu mỡ nhất, thứ mà cha tôi luôn thèm muốn. Tôi cũng có nghe đến con ông, người ta đồn rằng đấy là người con gái đẹp nhất trần gian. Người ta bảo rằng Leda mẹ nàng bị chính Zeus, vua của các vị thần, trá hình thành một con thiên nga cưỡng hiếp. Chín tháng sau, từ tử cung của bà lọt ra hai cặp sinh đôi: Clytemnestra và Castor, con của người chồng phàm tục; Helen và Polydeuces, những con thiên nga rực rỡ của thần linh. Nhưng thánh thần vốn khét tiếng bỏ bê con cái, thế nên không lạ gì khi Tyndareus phải dưỡng dục tất cả.
Tôi không có gì để đáp lại tin tức cha vừa thông báo cả. Những việc như thế không có ý nghĩa gì với tôi.
Cha tôi hắng giọng, tiếng vọng lớn trong căn buồng im lặng. “Có cô ta trong gia đình mình sẽ giúp ích được nhiều thứ. Con sẽ đến đó với tư cách là một người cầu hôn.” Không còn ai khác trong đại sảnh, thế nên chỉ có đôi tai ông bắt được tiếng hít hơi hoảng hốt của tôi. Nhưng tôi biết lên tiếng về sự khó chịu của mình chẳng có lợi lộc gì. Cha tôi cũng thừa biết những gì tôi muốn nói: Rằng tôi mới chín tuổi, khó coi, không mấy triển vọng, không hứng thú.
Chúng tôi khởi hành vào sáng hôm sau, hành lý trĩu nặng quà cáp và thức ăn cho chuyến đi. Quân lính hộ tống chúng tôi trong những bộ giáp đẹp nhất. Tôi không nhớ nhiều về chuyến đi-Chúng tôi đi bằng đường bộ, qua những miền đất không chút ấn tượng. Dẫn đầu đội hình, cha tôi truyền mệnh lệnh cho các quan chức và người truyền tin, rồi họ tản mác ra khắp hướng. Tôi nhìn xuống dây cương bằng da, dùng ngón cái vuốt mượt lớp lông trên đó. Tôi không hiểu mình ở đây để làm gì. Nó khó hiểu hệt những việc khác cha tôi đã làm. Lừa của tôi lắc lư và tôi lắc lư theo, mừng vì ngay cả sự xao lãng nhỏ nhặt này.
Chúng tôi không phải những người cầu hôn đầu tiên đến thành của Tyndareus. Các chuồng đầy ắp ngựa và la, người hầu bận rộn chạy tới chạy lui. Cha tôi có vẻ không hài lòng với sự tiếp đãi: Tôi thấy ông xoa tay trên đá lò sưởi phòng của chúng tôi, nhăn mặt. Tôi có mang theo đồ chơi từ nhà, một con ngựa có thể cử động chân. Tôi nâng một bên móng rồi lại nâng bên kia, tưởng tượng mình cưỡi nó thay vì lừa. Một binh sĩ tội nghiệp tôi và cho tôi mượn xúc sắc của anh. Tôi đổ nó trên mặt sàn cho đến khi xúc sắc dừng lại với cả hai mặt ngửa là số sáu.
Cuối cùng, một ngày nọ cha ra lệnh cho tôi tắm rửa kỳ cọ. Ông bắt tôi thay hết áo tunic này đến áo tunic khác. Tôi ngoan ngoãn tuân theo, dù không thấy có gì khác biệt giữa tím với vàng hay đỏ với vàng. Chẳng cái nào có thể che được đầu gối củ lạc của tôi. Cha tôi trông mạnh mẽ và dữ dội, râu đen lan tràn trên mặt. Món quà dâng cho Tyndareus được để sẵn một bên, một cái bát bằng vàng ròng chạm nổi câu chuyện về công chúa Danae. Zeus đã ve vãn bà trong một luồng sáng vàng rực rỡ và bà đã sinh cho người Perseus, kẻ đã giết quái vật tóc rắn, chỉ đứng thứ hai trong các anh hùng sau Heracles. Cha tôi đưa nó cho tôi và bảo, “Đừng làm mất mặt chúng ta.”
Tôi nghe tiếng vọng lại từ đại sảnh trước khi thấy nó, tiếng hàng trăm giọng nói va đập vào các bức tường đá, tiếng va đập loảng xoảng của ly rượu và áo giáp. Những người hầu mở toang mọi cửa sổ nhằm giảm bớt tiếng ồn; bốn bức tường đều treo thảm thêu đắt tiền. Trước giờ tôi chưa bao giờ nhìn thấy nhiều đàn ông tập hợp ở một nơi đến thế. Không phải đàn ông, tôi tự sửa lại. Vua.
Chúng tôi được gọi đến để họp hội đồng, ngồi trên những băng ghế bọc da bò. Đầy tớ lùi xuống, tan vào bóng tối. Tay cha nắm chặt cổ áo tôi, cảnh cáo tôi không được ngọ nguậy.
Từng có sự xô xát xảy ra trong sảnh, với quá nhiều hoàng tử vua chúa và anh hùng cùng giành giật một giải thưởng, nhưng chúng tôi biết cách vờ cư xử văn minh. Lần lượt từng người một giới thiệu bản thân, những chàng trai trẻ khoe mái tóc bóng mượt, phần eo nuột nà và quần áo nhuộm đắt tiền. Nhiều người là con trai hay cháu trai của thần linh. Tất cả đều có một hai, hay nhiều hơn thế nữa, bài hát viết về chiến công của họ. Tyndareus chào từng người một, nhận những món quà chất thành đống giữa phòng. Mời từng người nói và phát biểu lời cầu hôn của mình.
Cha tôi là người lớn tuổi nhất trong số họ, trừ một người đàn ông khi đến lượt ông ta thì tự nhận là Philoctetes. “Đồng chí của Heracles đấy,” người đàn ông đứng cạnh chúng tôi thì thầm với sự ngưỡng mộ mà tôi hoàn toàn có thể hiểu. Heracles là người anh hùng vĩ đại nhất của chúng tôi, và Philoctetes là đồng chí thân thiết nhất của ông ta, người duy nhất vẫn còn sống. Tóc ông đã bạc màu, những ngón tay dày gân guốc, gân nổi chằng chịt như một đặc trưng của cung thủ. Và thực vậy, ngay sau đó ông ta dâng lên cây cung lớn nhất tôi từng thấy, bằng gỗ thủy tùng bóng loáng với phần tay cầm bọc da sư tử. Philoctetes nói tên của nó, “Cây cung của Heracles, được trao cho tôi khi ông ta chết.” Ở nơi của chúng tôi một cây cung bị chế giễu như vũ khí của kẻ hèn nhát. Nhưng không ai dám nói như thế về cây cung này; sức mạnh cần dùng để giương nó lên khiến tất cả chúng tôi đều phải hạ mình.
Người kế tiếp, mắt vẽ như phụ nữ, nêu tên của mình. “Idomeneus, vua xứ Crete.” Anh mảnh dẻ, khi đứng tóc dài đến tận eo. Anh ấy dâng sắt quý, một cây rìu hai lưỡi. “Biểu tượng của dân tộc tôi.” Cử động của anh ta gợi cho tôi nhớ đến những vũ công mà mẹ tôi rất thích.
Và rồi đến Menelaus, con trai của Atreus, ngồi sau ông anh Agamemnon to lùi xùi như một con gấu. Tóc Menelaus đỏ rực rỡ, màu của đồng được rèn trong lửa. Cơ thể khỏe khoắn và cuồn cuộn cơ bắp, tràn trề sức sống. Món quà của anh rất quý, là vải nhuộm đẹp vô cùng. “Dù quý cô chẳng cần tô điểm cũng đã đẹp rạng ngời,” anh ta mỉm cười thêm vào. Thực sự là những lời có cánh. Tôi ước mình có gì đó thông minh để nói. Tôi là người duy nhất ở đây dưới hai mươi tuổi, và không thuộc dòng dõi thần thánh. Tôi nghĩ cậu con trai tóc vàng của Peleus sẽ tương xứng với vị trí này. Nhưng cha cậu ấy đã giữ cậu ta ở nhà.
Người nối tiếp người, và tên tuổi họ bắt đầu nhòe đi trong đầu tôi. Tôi chuyển hướng chú ý qua bệ đài, nơi tôi giờ mới để ý ba người phụ nữ đeo mạng ngồi bên Tyndareus. Tôi nhìn chằm chằm những mảnh vải trắng che mặt, như thể tôi có thể bắt được vài đường nét của họ phía sau chúng. Cha tôi muốn một trong ba làm vợ tôi. Ba đôi bàn tay xinh xắn được tô điểm bởi những chiếc vòng, đúng mực đặt trên đùi. Một người cao hơn hai người còn lại. Tôi nghĩ mình bắt được một lọn tóc xoăn đen lộ ra từ dưới lớp mạng. Tôi nhớ rằng Helen tóc vàng. Vậy đấy không phải Helen. Tôi dừng lại để tập trung nghe các vị vua nói.
“Chào mừng, Menoitius.” Tên cha tôi được cất lên khiến tôi giật mình. Tyndareus đang nhìn chúng tôi. “Ta rất tiếc khi nghe tin vợ ngài đã qua đời.”
“Vợ ta vẫn còn sống, Tyndareus. Con trai ta là người muốn hỏi cưới con gái ngài.” Sự im lặng đổ xuống trong khi tôi quỳ, những gương mặt vây quanh khiến tôi choáng váng.
“Con trai ngài vẫn chưa trưởng thành.” Giọng Tyndareus dường như vọng lại từ một nơi xa xăm. Tôi không nghe ra được gì từ đó cả.
“Không cần thiết. Ta đủ trưởng thành cho cả hai chúng ta.” Đấy là một kiểu đối đáp mà người xứ tôi ưa thích, táo bạo và hãnh tiến. Nhưng không ai cười.
Tyndareus bảo, “Ta đã hiểu.”
Sàn đá chọc vào da tôi, nhưng tôi vẫn không cử động. Tôi đã quen với việc quỳ gối. Chưa bao giờ tôi lại mừng vì những ngày rèn luyện ở phòng đặt ngai vàng như lúc này.
Trong sự im lặng của mọi người, cha tôi tiếp tục cất tiếng. “Những kẻ khác mang đến đồng và rượu, dầu và lông cừu. Ta mang vàng, và đây chỉ là một phần nhỏ trong kho của ta.” Tôi ý thức được đôi bàn tay mình trên chiếc bát đẹp đẽ, sờ vào câu chuyện được chạm trên đó: Zeus xuất hiện trong luồng ánh sáng rực rỡ, nàng công chúa hoảng hốt, sự giao hoan của họ.
“Con gái ta và ta biết ơn vì ngài đã mang đến cho chúng ta một món quà đắt giá, dù không đáng kể gì với ngài.” Có tiếng thì thầm giữa các vị vua. Trong câu nói chứa sự nhạo báng mà xem ra cha tôi không thể hiểu. Mặt tôi đỏ lựng.
“Ta sẽ biến Helen thành nữ hoàng của cung điện. Vì như ngài đã biết, vợ ta không thích hợp để trị vì. Của cải của ta vượt xa tất cả các chàng trai trẻ này, và tự bản thân các chiến công của ta cũng là một minh chứng.”
“Tôi tưởng con trai ngài mới là người cầu hôn chứ.”
Tôi ngẩng về phía giọng nói mới cất lên. Một người đàn ông chưa từng xưng tên. Anh ta ở cuối hàng, ngồi trên băng ghế với vẻ thoải mái, mái tóc xoăn sáng lên trong ánh lửa. Một bên chân anh có vết sẹo lởm chởm, một đường may vá víu làn da nâu sẫm từ gót chân tới đầu gối, quấn quanh phần cơ của bắp chân rồi vùi mình trong bóng tối dưới áo tunic của anh. Tôi nghĩ vết sẹo trông như thể nó là một con dao hay thứ gì đó đại loại vậy, rạch từ dưới lên và để lại đường chạy càng lên trên càng mảnh dần, vẻ mềm mại đối lập với sự hung bạo hẳn đã gây ra nó.
Cha tôi giận dữ. “Con trai của Laertes, ta không nhớ có mời anh nói.”
Người đàn ông mỉm cười. “Tôi đâu có được mời, mà là cắt ngang ấy chứ. Nhưng không cần sợ sự can thiệp của tôi đâu vì tôi chẳng hề có hứng thú gì đối với chuyện này cả. Tôi chỉ lên tiếng với tư cách kẻ quan sát thôi.” Một chuyển động nhỏ từ chỗ bệ đài thu hút sự chú ý của tôi. Một trong những người đeo mạng cử động.
“Ý hắn là sao?” Cha tôi cau mày. “Hắn không ở đây vì Helen thì vì cái gì cơ chứ? Để hắn về với sỏi đá và đàn dê của hắn đi.”
Chàng trai nhướng mày, nhưng không nói gì.
Tyndareus cũng bình thản. “Nếu con trai ngài đến để cầu hôn đúng như ngài nói, thì hãy để cậu bé tự phát biểu.”
Và tôi biết thế là đến lượt mình lên tiếng. “Tôi là Patroclus, con trai của Menoitius.” Giọng tôi cao và lạo xạo vì lâu không dùng đến. “Tôi đến đây để cầu hôn Helen. Phụ vương của tôi là vua và là con trai của các vị vua.” Tôi không còn gì để nói. Cha không hề chỉ dẫn cho tôi; Ông không nghĩ đến việc Tyndareus bảo tôi cất lời. Tôi đứng lên và mang cái bát đến chỗ đống quà, đặt nó ở một nơi vững chắc. Tôi đã không làm xấu mặt mình bằng cách run rẩy hay trượt chân, và những gì tôi nói không hề ngô nghê. Nhưng mặt tôi vẫn bừng cháy vì xấu hổ. Tôi biết những người xung quanh nhìn mình với cặp mắt thế nào.
Như một lẽ đương nhiên, hàng người cầu hôn tiếp tục chuyển động. Người đàn ông giờ đang quỳ gối cao to, cao gần gấp đôi cha tôi và lực lưỡng tương đương. Đằng sau anh ta, hai người hầu bâng một chiếc khiên khổng lồ. Có vẻ nó ở bên cạnh anh ta như một phần của buổi cầu hôn, cao từ gót chân đến tận vương miện của anh ta; không người đàn ông bình thường nào có thể mang nó. Và nó cũng không phải vật trang trí: mép khiên trầy xước và nứt vỡ chứng tỏ cho những trận chiến nó đã kinh qua.
Người khổng lồ đó bảo mình là Ajax, con trai Telamon. Bài diễn văn của anh ta thẳng thừng và ngắn ngủi, anh tự nhận mình thuộc dòng dõi của Zeus và bảo rằng kích thước khổng lồ của mình là bằng chứng của sự chiếu cố vẫn tiếp tục từ đời ông mình. Món quà của anh ta là một cây thương bằng gỗ mềm được chuốt rất đẹp. Mũi thương sáng rực trong ánh lửa phản chiếu từ đuốc.
Và rồi đến lượt người đàn ông mang sẹo. “Sao nào, con trai của Laertest?” Tyndareus cựa mình trên ghế để đối diện với anh ta. “Kẻ quan sát không chút hứng thú có gì để nói về những gì đang diễn ra không?”
Người đàn ông ngả người về phía sau. “Tôi muốn biết làm thế nào ngài có thể ngăn những kẻ thất bại tuyên chiến với mình. Hay với ông chồng mới may mắn của Helen. Tôi thấy ít nhất nửa tá ở đây sẵn sàng nhảy vào xâu xé nhau rồi đấy.”
“Ngươi có vẻ vui.”
Anh ta nhún vai. “Tôi thấy đám đàn ông điên điên kể ra cũng thú vị.”
“Con trai của Laertest khinh miệt chúng ta!” Người đàn ông khổng lồ Ajax kêu lên và siết chặt hai nắm tay to bằng đầu tôi.
“Không hề, con trai của Telamon.”
“Vậy thì là sao hở Odysseus? Lần này thôi, hãy nói rõ những gì ngươi nghĩ đi.” Giọng Tyndareus sắc bén.
Odysseus nhún vai lần nữa. “Đây là một ván cược nguy hiểm, mặc cho của cải và danh tiếng ngài đã giành được. Mỗi người đàn ông ở đây đều có tài năng cả, và họ biết điều đó. Họ sẽ không dễ dàng bị đánh bại đâu.”
“Tất cả những điều này ngươi đã nói riêng với ta rồi.”
Cạnh tôi, cha tôi cứng người lại. Có âm mưu. Ông không phải gương mặt giận dữ duy nhất trong sảnh.
“Đúng thế. Nhưng giờ tôi sẽ cho ngài một giải pháp.” Anh ta xòe đôi tay trống không ra. “Tôi không mang theo quà và không muốn giành giật Helen. Như người ta nói đấy, tôi là vua của dê và sỏi đá. Để đáp lại cho giải pháp này, tôi muốn ngài trao cho tôi giải thưởng tôi đã nêu tên.”
“Nói giải pháp ra đây và ngươi sẽ có nó.” Lần nữa lại có cử động khẽ phát ra từ phía bệ đài. Tay một người phụ nữ giật giật váy người ngồi bên.
“Vậy thì đây. Tôi tin rằng chúng ta nên để Helen chọn.” Odysseus dừng lại trong một chốc để mọi người ngờ vực thì thầm; vốn dĩ đàn bà không có tiếng nói trong những chuyện như thế. “Vậy thì sẽ không ai đổ lỗi cho ngài. Nhưng nàng ấy phải chọn ngay bây giờ, ngay lúc này, để khỏi mang tiếng là đã nhận chỉ thị hay gợi ý từ ngài. Và.” Anh ta giơ một ngón tay lên. “Trước khi nàng ấy chọn, mọi người đàn ông có mặt ở đây phải thề độc: Tôn trọng sự phán quyết của Helen, và bảo vệ chồng nàng ta khỏi tất cả những kẻ có ý mang nàng ấy đi.”
Tôi cảm nhận được sự căng thẳng trong phòng. Thề nguyền? Và về một việc trái ngược tập tục là phụ nữ lại chọn chồng. Đám đàn ông tỏ ý ngờ vực.
“Được thôi.” Tyndareus, gương mặt không biểu lộ cảm xúc, quay qua người phụ nữ đeo mạng. “Helen, con có chấp nhận kiểu cầu hôn này không?”
Giọng nàng trầm và có duyên, vang vọng khắp các góc sảnh đường. “Thưa vâng” là tất cả những gì nàng nói, nhưng tôi cảm nhận được tất cả những người đàn ông xung quanh tôi rùng mình. Dù chỉ là một đứa trẻ tôi cũng cảm nhận được nó, và tôi kinh ngạc trước sức mạnh của người phụ nữ dù đeo mạng nhưng vẫn có thể kích động cả căn phòng này. Chúng tôi bất chợt nhớ ra theo đồn đại da nàng vàng óng ả, mắt nàng đen thăm thẳm và lấp lánh như đá vỏ chai đặc quánh chúng tôi thường dùng ô-liu để đổi lấy. Vào khoảnh khắc ấy nàng đáng giá mọi món quà chất giữa gian phòng và còn hơn thế nữa. Nàng đáng cả mạng sống của chúng tôi.
Tyndareus gật đầu. “Vậy ta ra lệnh làm theo cách đó. Tất cả những người muốn thề sẽ phải làm thế ngay bây giờ.”
Tôi nghe tiếng xì xào, vài giọng nói có phần giận dữ. Nhưng không ai bỏ đi. Giọng Helen và mạng che mặt của nàng, khẽ khàng phập phồng theo từng hơi thở, đã cùm chân chúng tôi.
Một viên tư tế nhanh chóng được triệu tập dắt một con dê trắng lên bệ thờ. Ở trong phòng kín bò mộng khi cắt tiết sẽ có nguy cơ văng tung tóe hại cho sàn đá, thế nên dê là sự lựa chọn thích hợp hơn. Con vật chết dễ dàng, và thầy tu trộn máu nó với tro gỗ bách tùng lấy từ lửa lò sưởi. Cái bát sôi lục bục, tiếng vang lớn trong căn phòng tĩnh lặng.
“Ngươi đầu tiên.” Tyndareus chỉ về phía Odysseus. Ngay cả một đứa trẻ chín tuổi cũng nhìn ra việc đó thích hợp đến thế nào. Odysseus đã để lộ rõ là mình thông minh hơn mức cần thiết. Mối liên minh lỏng lẻo này chỉ có thể hình thành khi không người nào được phép có ưu thế hơn kẻ khác. Quanh phòng, tôi thấy các nhà vua cười khẩy và thỏa mãn; anh ta sẽ không được phép thoát khỏi chiếc thòng lọng của mình.
Miệng Odysseus cong lên thành một nụ cười nửa vời. “Dĩ nhiên. Tôi rất hân hạnh.” Nhưng tôi đoán thật ra thì không phải thế. Trong buổi lễ tế tôi thấy theo anh ta dựa mình vào bóng tối, như thể làm thế người ta sẽ quên mất anh. Giờ đây anh ấy đứng dậy, bước đến bệ thờ.
“Giờ thì Helen này” – Odysseus ngừng lại, cánh tay đưa ra nửa chừng cho tư tế – “nhớ là tôi thề với tư cách đồng minh chứ không phải người cầu hôn đâu nhé. Nàng sẽ không bao giờ tha thứ được cho bản thân nếu chọn tôi đâu.” Giọng anh đùa cợt, và có vài tiếng cười bật ra. Chúng tôi đều biết không thể nào có chuyện một người lộng lẫy như Helen lại chọn vua vùng Ithaca khô cằn.
Tư tế triệu từng người chúng tôi đến trước lò sưởi, đánh dấu cổ tay chúng tôi với máu và tro, tựa như dùng một sợi dây xích trói buộc. Tôi lặp lại những lời thề với ông ta, cánh tay giơ cao cho tất cả cùng chứng kiến.
Khi người đàn ông cuối cùng quay về chỗ của mình, Tyndareus đứng dậy. “Giờ thì chọn đi, con gái ta.”
“Menelaus.” Nàng nói không chút lưỡng lự, khiến tất cả chúng tôi ngạc nhiên. Chúng tôi những tưởng sẽ có sự hồi hộp hay do dự. Tôi quay qua nhìn người đàn ông tóc đỏ, giờ đây đang đứng và cười toe toét hết cỡ. Trong sự vui mừng rõ rệt, anh ta vỗ vai ông anh lặng lẽ của mình. Tất cả mọi người khác đều giận dữ, thất vọng, thậm chí là đau buồn. Nhưng không ai sờ đến chuôi gươm; máu khô dày đặc trên cổ tay chúng tôi.
“Quyết định vậy đi.” Tyndareus cũng đang đứng. “Ta mừng vì được chào đón người con trai thứ hai của Atreus vào gia đình mình. Ngài sẽ có Helen của ta, dù anh trai đáng kính của ngài đã nhận lấy Clytemnestra của ta.” Ông khoát tay về phía người phụ nữ cao đến nỗi tưởng chừng như cô đang đứng. Cô ấy không cử động. Có khi thậm chí cũng không nghe thấy gì.
“Còn cô gái thứ ba thì sao?” Người đàn ông thấp bé cạnh người khổng lồ Ajax kêu lên. “Cháu của ngài. Ta có thể có cô ta không?”
Những người đàn ông cười, mừng vì có thể xoa dịu sự căng thẳng trong phòng. “Ngài trễ quá rồi, Teucer.” Odysseus nói át tiếng ồn. “Cô ấy được hứa gả cho tôi rồi.”
Tôi không có cơ hội nghe thêm nữa. Tay cha tôi giật lấy vai tôi, giận dữ kéo tôi khỏi băng ghế. “Chúng ta xong chuyện ở đây rồi.” Ngay đêm đó chúng tôi khởi hành về nhà, và tôi trèo lên lưng lừa, tràn ngập nỗi thất vọng: Tôi thậm chí không được phép nhìn thoáng qua khuôn mặt trong truyền thuyết của Helen nữa.
Cha tôi không bao giờ nhắc lại về chuyến đi ấy, và khi đã về đến nhà những gì đã diễn ra xoắn vặn lạ lùng trong ký ức của tôi. Máu và lời thề, căn phòng đầy các nhà vua: Họ có vẻ xa cách và mờ nhạt, tựa như những hình ảnh người hát rong tạo ra thay vì điều gì đó tôi đã kinh qua. Liệu tôi đã thực sự quỳ trước họ? Và tôi đã thề nguyền về điều gì? Ngay cả nghĩ đến nó cũng gây cảm giác lố bịch, ngớ ngẩn và viển vông như một giấc mơ trong bữa ăn đêm.
Bài Ca Của Achilles Bài Ca Của Achilles - Madeline Miller Bài Ca Của Achilles