There is always, always, always something to be thankful for.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiểu Lyly
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 24 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 613 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 07:58:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
hap 1: Chạm mặt
Renggggggggg...
Bộp!
Cạch...cạch...cạch..
_"khò khò...."
...
15 sau,
_"áaaaaaaa, chết, trễ học rồi". Tiếng thét "khủng bố" của nó vang vọng khắp căn nhà, làm chim chóc muôn nơi "kinh hoàng" (pái phục,pái phục)
Nó vội vội vàng vàng phi vào wc làm VSCN. Xong lại tức tốc chạy xuống nhà chào mámi và bay ngay lên chiếc xe đạp iu quý để đến trường.
Không khí hôm nay thật tuyệt vời, làm một người đang gấp như nó muốn khùng lên (vì phải đi nhanh đến trường, không thưởng thức được bầu không khí nên ẻm tức í mừ)
Kétttt....RẦM!
Đìu gì cũng phải có cái giá của nó hết, vì chạy nhanh+vs đang tức ^^ nên nó đã đâm vào một chiếc xe Ferrari 458 Italia đậu bên đường
_ui da, đau quá
Nó rên rỉ và há hốc khi thấy được thành quả mình đã gây ra. Một vết xước đã hiện diện trên chiếc xe bóng loáng ấy
_ tiêu rồi,....í mà đâu có ai thấy mình đâm vào đâu, vậy bi giờ tẩu là thượng sách"
Nói rồi nó lập tức dựng xe lên và chuẩn pị chuồn, nhưng đã muộn mất rồi. Một tên con trai cất giọng nói:
_cô đã làm gì chiếc xe của tôi?
Nó cúi gầm mặt xuống, quay lại đằng sau-nơi phát ra tiếng nói
Ôi! đẹp quá.
Đó là những gì nó đang nhìn thấy, cứ thế, nó không thèm trả lời câu hỏi của tên đó mà cứ đứng nhìn hắn. Cho tới khi....
_tôi hỏi cô, cô đã làm gì chiếc xe của tôi?? nói mau
Tên đó cau có gắt.
Nó ghét nhất những tên con trai nhỏ mọn thế này, vết xước có tí xíu mà làm quá (xe xịn đó pà chị =.=). Thế là nó cũng không thèm nhịn nữa, đã làm thì nhận, có gì phải sợ chứ, lấy hết can đảm nó quát:
_nói cũng phải từ từ, làm gì ghê zạ. Thì tôi lỡ đâm vào xe anh thôi, có gì to tát đâu chứ! " (ko to mới lạ đấy)
Hắn mở to mắt nhìn cái con nhỏ dám nói chuyện như thế với mình. Từ đó tới giờ, chưa ai dám to tiếng trước mặt hắn như nó.
_ cô nói gì hả? xước như vầy mà không sao à? có biết chiếc xe này trị giá bao nhiu không?
_ bắt quá thì tôi đền tiền cho anh thôi, làm ghê thế, bao nhiu nói đi, tôi đền cho
_ là cô nói đấy nhé
_ ừ
_"100.000USD, đền nổi không?. Hắn khoanh tay trước ngực, nhìn nó và nói
_ hả???. Nó há hốc khi nghe con số đó
Gì mắc dữ vậy trời, sao đền nổi đây, biết vậy nói không phải mình làm cho rồi. A, đúng rồi, mình thông minh quá, hahaha.
_ hi hi, nãy giờ tôi giỡn vs anh thôi, chứ tôi có biết ai làm đâu, tại tôi thấy....à thấy xe anh đẹp quá nên ghé lại xem chút, thì thấy có vết xước này rồi, hihi " Nó vừa gãi gãi đầu vừa lúng túng nói
_ ha, hay nhỉ, cô tưởng tôi con nít lên 3 à, giờ tính sao? đền mau đi "
Thôi rồi, không thành công rồi, sao xui dữ vậy trời. huhu
_ hay là.... tôi....đền trước 10.000 được không??"
_" 10.000USD à??"
_" không..phải, 10.000đ á, được không..?? ". Nó sợ sệt nhìn hắn (pít sợ rồi à ^^)
_cô giỡn mặt với tôi à! ". Hắn tức giận nói
Trời! vậy cũng không được, thôi, xài chiêu cuối vậy.Nó chuẩn pị tư thế quay qua đạp vào chân hắn một phát, leo lên xe phóng đi và không quên nói với hắn một câu:
_ vậy thì...... coi như....tụi mình chưa gặp nhau đi hén, bye, hẹn ngày không gặp lại
Nó phóng đi, bỏ lại vẻ mặt tức xì khói của hắn.
Sau khi chào tạm biệt hắn xog, nó lại hì hụt đạp xe tới trường và cầu mog rằng cổng trường chưa đóng lại...
Nhưng.... sự thật thì luôn làm mất lòng người. Nó vừa thắng xe lại cũng là lúc cái cổng trường khép lại ( tội nghiệp)
Thế là cái đầu thông minh của nó một lần nữa lại phải động não.
Cuối cùng, nó quyết định gửi xe bên ngoài trường và..leo rào vào.
Nó vòng ra đằng sau trường để leo vào.
Sau một hồi vật lộn vs bức tường, nó đã chinh phục được nữa bức tường, nó quăng cái cặp xuống đất và nhảy vào trong sân trường.
_ ye, thành công ^^. Nó hét lên.
Nhưng cái cặp iu quý đâu rồi? Nó lại phải cặm cụi kiếm cặp. Do lom khom nhìn dưới đất nên nó đã va vào 1 người-con trai
_ a "
_ em không sao chứ? ". Tên đó ân cần hỏi han nó.
Nó ngước lên nhìn.
wa đẹp quá, y như thiên sứ vậy.. Đó là những gì nó đang nghĩ.
_ à, không sao ạ!. Nó lúng túng (ẻm hiền quá vậy )
_ thật không?. Tên đó hỏi lại
_ dạ, thật
_ em... không thấy đau sao?. Vừa nói tên đó vừa chỉ vào vết trầy dưới chân nó (là do lúc nhảy xuống khỏi bức tường đóa mừ )
Nó nhìn xuống. Nãy giờ nó có để ý đâu, giờ tự dưng tên này chỉ làm nó biết mình đang bị thương.
_ rát quá.... Nó nhăn nhó và chợt nhớ ra là mình đang tìm cặp nên nói:
_ à, em không sao, em đang tìm đồ.....
_ cái đó hả?. Không để nó nói hết câu, hắn hỏi và chỉ lên cành cây. Nó nhìn thấy thì há hốc mặt mầy.
Trời! vậy sao lấy
_ cặp của em à?
" gật gật
_ để anh lấy xuống giùm cho
Nói xong, tên đó tiến về phía cái cây, chỉ một loáng đã lấy được cái cặp của nó xuống ( sư phụ )
_ cám ơn anh. Nó đưa tay lấy cặp và cám ơn tên đó.
_ à, anh quên giới thiệu, anh tên là Võ Nhật Lâm, hội phó hội hs của trường, lúc nãy thầy giám thị kêu anh đi quanh trường xem có hs nào đi trễ leo vào trường không? Anh đi đến đây thì gặp em, em là hs mới hả?
_ dạ ".
Chết rồi, hội phó hội hs, mình có bị kỷ luật không trời, sao xui vậy nè
_ hì hì.... Nó lúng túng nhìn tên đó.
Như ngầm hiểu được điều gì, tên đó mỉm cười kèm theo một cái nháy mắt rồi nói:
_ đừng lo, anh không phạt em đâu, vì đây là lần đầu và vì... em rất đặc biệt
Hành động của Nhật Lâm làm nó ngượng đỏ mặt.
_ còn...vết thương ở chân em, em không đau sao?. Nhật Lâm lo lắng hỏi
_ dạ, không...
Nhật Lâm ngồi Xuống xờ vào vết thương làm nó hơi rát phải thốt lên
_ á, đau....
_ vậy mà nói không đau à!
_ thì lúc nãy có đau đâu, tại anh xờ vào mới đau chứ bộ. Nó cãi bướng
_ phì! thôi được rồi, anh chịu thua, giờ theo anh đến phòng y tế khử trùng và băng vết thương lại. Kèm theo lời nói là một cái xoa đầu dành cho nó.
Nhật Lâm dẫn nó lên phòng y tế và băng bó cho nó. Mùi thuốc xát trùng làm nó khó chịu, nó ghét nhất cái mùi này.
_ em ngồi xuống đó đi
Để nó ngồi đó, Nhật Lâm đi lấy thuốc.
Nhật Lâm cố làm thật nhẹ nhàng để nó không đau.
_ à, mà em tên gì thế?. Vừa băng Nhật Lâm vừa hỏi nó
_ dạ, Nguyễn Hoàng Linh. Nó cười tươi.
Nhưng đâu biết rằng nụ cười ấy làm trái tim ai đó lỗi một nhịp.
Băng bó cho nó xog, Nhật Lâm đưa nó về lớp. Nhờ vậy mà nó không bị thầy giáo chửi vì tội đi trễ, và cũng vì thế mà nó nhận được biết bao nhiêu là cái nhìn rực lửa.
nhìn gì ghê thế trời, bộ mình có thù vs tụi nó sao chứ??/
Chỗ ngồi của nó ở phía cuối lớp, còn Huỳnh Bảo Trân-bạn nó thì ngồi trên nó một bàn.
Thấy nó vào, Bảo Trân way xuống hỏi:
_ sao mày đi trễ vậy?
_ hả? tại.... tao gặp xui xẻo ấy mà!. Nó nhăn nhó nói
_ ừm, ê, sao mày đi chung vs anh Nhật Lâm vậy?
_ thì tại tao..-nó nhỏ giọng lại- tao leo rào vào, gặp anh ấy đang đi kiểm tra trường,.... vậy đó, ủa, mà mày wen anh ấy hả?
_ đâu có, tại anh ấy và anh Hải Long nổi tiếng mà, trường này ai mà không biết, à có một người không biết, 2 anh ấy là mẫu người của cả khối con gái trường này đó. Thôi học đi, ra chơi 8 tiếp.
Nói rồi Bảo Trân way lên bàn mình.
Rắc Rối Đáng Yêu Rắc Rối Đáng Yêu - Tiểu Lyly