Số lần đọc/download: 754 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 06:16:24 +0700
Chương 01
“Chị nghĩ chúng ta nên quăng gã vào ổ kiến lửa rồi ném dưa chuột vào người gã.”
Amanda Devereaux bật cười trước gợi ý của Selena. Cô không thể không cười rũ trước cái trò của bà chị gái cho dù tình huống hiện tại khá là bi thảm. Và cũng chính vì sự bi thiết này mà thay vì được nằm ườn trên giường, chăn quấn đến tận cổ, cô lại phải ngồi đây, ngay tại quảng trường Jackson vào đúng buổi chiều chủ nhật lạnh lẽo này, với những quân bài tarot của Selena nằm trước mặt cùng với cái trò bói chỉ tay ưa thích của chị ấy.
Vẫn còn mỉm cười vì thích thú với cái ý nghĩ hàng triệu con kiến sẽ bâu vào gặm nhấm cái cơ thể nhão như bột của Cliff, Amanda đưa mắt nhìn bâng quơ đám du khách rồng rắn tham quan New Orleans bất chấp thời tiết u ám của buổi chiều chủ nhật tháng mười một.
Mùi rễ rau diếp sao với café ấm áp cùng với hương thơm lừng của chiếc bánh tiêu đường từ quán Café Du Monde bên kia đường như mời gọi mấy chiếc xe ngang qua từ cách xa hàng dặm. Trời đầy mây, u ám, xám xịt thật hợp với tâm trạng ảo não lúc này của Amanda.
Vào mùa đông, hầu hết những người bán hàng rong trên quảng trường Jackson đều không màng đến việc lập một gian hàng tử tế, nhưng chị gái cô – Selena – lại trang trí cái lều xem bói như thể nó là một báu vật của New Orleans, chẳng khác nào vương cung thánh đường – nhà thờ Thánh Louis nổi tiếng nằm ngay phía sau lưng quảng trường.
Và cái lều bảo bối của Selena thật ra lại chính là …
Một cái bàn bói bài rẻ tiền phủ một tấm vải dày màu tím mà mẹ của họ đã may bằng một thứ bùa chú “đặc biệt” chỉ truyền lại trong dòng tộc.
Quý bà Selena, hay còn được mọi người gọi là Thanh Đồng, ngồi ngay sau bàn, vận một chiếc váy dài bằng da lộn màu xanh lá cây, áo len đan màu tía và khoác bên ngoài một chiếc áo khoác to màu đen bạc.
Bộ trang phục quái lạ của cô chị trông trái ngược hoàn toàn với chiếc quần jeans bạc màu, cái áo len dệt kim màu hồng và áo khoác trượt tuyết màu nâu mà Amanda đang vận trên người. Lúc nào Amanda cũng thích được ăn vận như một người bình thường. Trái lại, các thành viên còn lại trong gia đình lại thích ăn vận một cách lòe loẹt, cô rất ghét trở thành tâm điểm sự chú ý của mọi người. Cô luôn muốn tìm cách lẫn vào đám đông.
“Em đã đủ với bọn đàn ông rồi.” Amanda nói. “Cliff chính là bến đỗ cuối cùng. Em đã quá mệt mỏi khi phải tốn thời gian với bọn họ. Kể từ giờ trở đi, em sẽ chỉ tập trung vào công việc kế toán mà thôi.”
Selena cong môi vẻ chán chường trong khi tay không ngừng xáo các quân bài. “Kế toán sao? Không biết em có phải là con nhặt của bố mẹ không nữa?”
Amanda cười miễn cưỡng. “Em cũng nghĩ em là con lượm. Nên em ước gì gia đình thật sự sẽ đến mang em đi trước khi quá trễ, trước khi em bị hô biến trước mấy trò quái dị này.”
Selena bật cười trong khi đưa tay lật những lá bài tarot. “Em có biết vấn đề của em là gì không?”
“Em là một người quá cổ hủ và cứng nhắc,” Amanda nói, lập lại chính xác từng lời mà mẹ và bà chị gái lớn hơn cô tám tuổi thường dùng để nói về cô.
“Chuẩn không cần chỉnh. Nhưng chị nghĩ em cũng nên đa dạng hóa khẩu vị của mình một chút. Đừng cứ mãi chạy theo bọn đeo cravat, suốt ngày chỉ biết bám váy mẹ mà chẳng biết làm gì. Cưng à, em cần một cuộc phiêu lưu tình ái với một người đàn ông có thể khiến trái tim em đập rộn rã. Đó chính là những anh chàng liều lĩnh và cuồng nhiệt.”
“Giống như Bill sao?” Amanda hỏi với một nụ cười khi nghĩ đến chồng của Selena, anh ta mới đúng là một khúc gỗ thật sự.
Selena lắc lắc đầu. “Oh, không đâu, trái lại. Chị chính là người cuồng nhiệt và táo tợn, chính chị đã cứu rỗi anh ấy khỏi cuộc sống buồn tẻ. Chính vì vậy, bọn chị chính là một nửa hoàn hảo của đối phương. Cân bằng, cưng à. Em không có cân bằng. Em và đám bạn trai của em chẳng khác nào một đầu cân lệch hẳn về phía Thành Phố Buồn Chán.”
“Hey, nhưng em thích người đàn ông của em phải buồn chán thế đó. Đó mới đúng là những người đáng tin cậy, em sẽ chẳng bao giờ phải lo lắng chuyện họ vụng trộm đâu đó. Dù sao đi nữa em cũng chính là một cổ nữ”
Selena khịt mũi trong khi tay không ngừng tráo mấy quân bài. “Nghe có vẻ như em nên có vài buổi trị liệu tâm lý với Grace đây.”
Amanda chế giễu. “Đúng rồi, có vẻ như em thật sự cần một lời khuyên về việc hẹn hò từ một bác sĩ tâm lý tình dục đã kết hôn với một nô lệ tình dục người Hy Lạp đấy. Chị ấy đúng là một ca đáng tham khảo. Thôi khỏi, cám ơn nhiều.”
Trái với những lời vừa nói, Amanda thật sự rất thích Grace Alexander. Không giống những người bạn đồng bóng khác của Selena, Grace là một người mẫu mực và rất bình thường. “Mà dạo này chị ấy sao rồi?”
“Vẫn tốt. Mới cách đây hai ngày Niklos đã chập chững tập đi rồi và giờ thì nó cứ tò mò về đủ thứ chuyện.”
Amanda mỉm cười tưởng tượng hình ảnh của thằng bé tóc vàng đáng yêu và cô em gái song sinh. Cô rất thích thú khi được Grace và Julian nhờ làm vú em cho bọn trẻ. “Khi nào thì chị ấy sinh?”
“Đầu tháng ba”
“Chắc là họ rất hào hứng,” Amanda nói, có đôi chút ghen tị. Lúc nào cô cũng thích có một gia đình đầy trẻ con, nhưng giờ đã hai mươi sáu mà vẫn chẳng có mảnh tình vứt vai. Nhất là, cô không thể bói đâu ra một người đàn ông sẵn lòng kết hôn với một người mà gia đình của cô ta hình như đều toàn những ca thần kinh kinh niên điển hình.
“Em biết không,” Selena nói với một cái nhìn khiến Amanda rợn tóc gáy. “Julian có một người anh trai bị nguyền rủa nhốt vào một cuốn sách. Em có thể thử -”
“Tuyệt đối không bao giờ, cám ơn nhiều. Chị nhớ đó, em chúa ghét mấy trò quái dị biến thái đó. Em thích một người đàn ông dễ thương, bình thường chứ không phải là một con quỷ.”
“Priapus là một vị thần Hy Lạp, không phải một con quỷ.”
“Nhưng trong từ điển của em thì không khác gì mấy đâu. Tin em đi, sống với chín người lúc nào cũng đọc thần chú, và làm mấy trò phù phép là quá đủ rồi. Em muốn một cuộc sống bình thường.”
“Bình thường nghĩa là buồn chán.”
“Sao chị không thử một lần trước khi bài xích nó đi đã?”
Selena cười phá lên. “Một ngày nào đó, em gái bé nhỏ ạ, em sẽ phải thừa nhận phân nửa dòng máu còn lại của mình.”
Những lời đó như gió thoảng qua tai trong khi tâm trí Amanda còn đang quẩn quanh anh chàng “cựu” hôn phu. Cô đã từng nghĩ Cliff chính là một nửa của cô. Một kế toán bình thường, dễ mến, anh đúng thật là tách trà dành cho cô.
Cho đến khi anh gặp gia đình cô.
Ugh! Suốt sáu tháng ròng, cô luôn tìm cách trì hoãn ngày ra mắt anh với gia đình vì cô biết chắc điều gì sẽ xảy ra. Nhưng anh cứ thuyết phục mãi, và tối qua, cuối cùng cô đã nhượng bộ.
Cô nhắm mắt mường tượng lại cảnh đêm qua khi mà cô chị gái song sinh Tabitha đón anh ở cửa ra vào trong bộ quần áo thời trung cổ kiểu Gothic mà chị ấy thường mặt khi đuổi theo bọn xác sống. Như để cho đủ bộ, chị còn chỉ cho anh thấy chiếc nỏ và toàn bộ bộ sưu tập những mảnh thiên thạch. “Cái này là cái đặc biệt nhất. Nó có thể chém đứt đầu một con ma cà rồng từ cách xa ba trăm thước Anh (khoảng 275m).”
Như cho rằng tình huống vẫn chưa đủ tệ, mẹ cô và ba bà chị lớn còn cùng nhau đọc thần chú bảo vệ cho Tabitha trong bếp.
Và điều tệ hại nhất chính là khi Cliff lỡ uống nhầm ly của Tabitha, cái ly chứa đầy thứ độc dược cực mạnh được pha chế từ sữa đông, sốt Tabasco, lòng đỏ trứng và lá trà.
Anh ta đã nôn cả giờ đồng hồ.
Sau đó, Cliff chở cô về nhà. “Anh không thể kết hôn với một người sống trong một gia đình như thế.” Anh nói trong khi cô tháo nhẫn đính hôn trả lại cho anh. “Lạy chúa, nếu chúng ta có con thì sao? Em có tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra với chúng không?”
Amanda ngả đầu ra sau, tưởng chừng như mình có thể giết hết mọi người trong nhà vì xấu hổ. Chẳng lẽ bình thường chỉ trong một buổi tối duy nhất là yêu cầu quá đáng lắm hay sao?
Tại sao, tại sao cô lại không được sinh ra trong một gia đình bình thường, nơi mà không ai thèm tin vào những hồn ma, yêu tinh, ác quỷ hay phù thủy?
Nhưng nếu nghĩ về việc này thì cả người bình thường lẫn những người giống như các thành viên còn lại trong gia đình cô đều tin tưởng vào sự tồn tại của ông già Noel!
Làm sao mà người cha cực kỳ bình thường của cô lại có thể chịu nổi mấy trò vớ vẩn này kia chứ? Ông hoàn toàn xứng đáng được phong thánh vì sự nhẫn nhịn đó.
“Hi, mọi người!”
Amanda mở mắt nhìn Tabitha đang đi tới. Đúng là nhắc ma là ma tới. Lại có chuyện gì nữa đây? Sao không có chiếc bus nào lao tới cán dẹt chị ta luôn cho rồi.
Ngày hôm nay mới mỉa mai làm sao. Cô cũng yêu quý người chị song sinh của mình nhưng không phải lúc này. Lúc này cô chỉ cầu mong sao tất cả những chuyện tồi tệ sẽ giáng xuống đầu Tabitha. Tất cả những chuyện đau khổ và bẩn thỉu.
Như mọi ngày, hôm nay Tabitha cũng vận toàn đồ đen. Cái quần da màu đen, chiếc áo khoác dài, cao cổ bằng da cũng màu đen.
Mái tóc quăn nhẹ, dày và dài màu vàng nâu buộc đuôi ngựa, đôi mắt xanh nhạt sáng rực.
Đôi má Tabitha ửng hồng vì cố chạy thật nhanh.
Ôi không, không phải chị ấy lại đang đuổi theo cái gì nữa đó chứ!
Amanda thở dài. Làm thế quái nào mà cả hai lại là hai chị em cùng trứng được cơ chứ?
Tabitha cho tay vào túi áo, rút ra một mảnh giấy, đặt nó xuống bàn ngay trước mặt Selena. “Em cần chuyên môn của chị. Nó là tiếng Hy Lạp có đúng không?”
Không vội trả lời câu hỏi, Selena đặt bộ bài sang một bên, nhìn tờ giấy trước mặt. Cô nhướng mày.
“Làm sao em có nó?”
“Từ con ma cà rồng mà chúng ta diệt tối qua. Nó nói gì vậy?”
“Người săn đêm đang đến gần. Desiderius phải cẩn thận.” (Desiderius là hoàng đế cuối cùng của vương quốc Lombard, nằm ở phía bắc nước Ý).
Tabitha cho tay vào túi trong khi suy xét lời chị gái. “Chị có biết nó có nghĩa là gì không?”
Selena nhún vai, trả tờ giấy lại cho Tabitha. “Chị chưa bao giờ nghe nói về Người săn đêm hay Desiderius cả.”
“Eric nói Người săn đêm là biệt danh của một người trong chúng ta. Chị nghĩ sao?” Tabitha hỏi.
Amanda đã nghe đủ rồi. Thánh thần ơi, cô rất ghét khi nghe bọn họ thảo luận về những thứ rác rưởi như ma cà rồng, ác quỷ rồi cả ba cái điều huyền bí nhảm nhí. Tại sao họ không thể trưởng thành và sống trong một thế giới bình thường được nhỉ?”
“Nghe này,” Amanda vừa nói vừa đứng lên. “Gặp cả hai sau nhé.”
Tabitha kéo tay cô khi cô dợm bước đi. “Nè, không phải là em vẫn còn giận về chuyện của Cliff đó chứ?”
“Tất nhiên rồi. Em thừa biết là chị cố tình làm vậy.”
Hoàn toàn không chút ân hận vì đã phá hỏng chuyện đính hôn của Amanda, Tabitha buông tay nói
“Mọi người làm thế chỉ để tốt cho em thôi.”
“Oh, phải rồi,” cô cười giả tạo. “Vậy phải cám ơn mọi người vì đã lo lắng cho em. Móc cho lồi cả hai mắt em ra, để cho nó thấy rõ ràng mọi chuyện, chắc vui lắm nhỉ?”
“Thôi nào, Mandy,” Tabitha nói, cố làm vẻ mặt đáng yêu. Mỗi khi chị ấy làm thế, cha đều sẽ sẵn sàng tha thứ hết mọi chuyện mà chị ấy đã gây ra. Nhưng chuyện đó không có tác dụng gì với Amanda, ngoại trừ nó khiến cô thêm khó chịu. “Có thể em không thích những gì mọi người làm, nhưng chị biết em vẫn yêu quý mọi người, có đúng không. Và vì vậy em sẽ không thể kết hôn với kẻ không thể chấp nhận chúng ta như vốn dĩ là như thế.”
“Chúng ta sao?” Amanda hỏi gặng lại. “Đừng gộp em chung với mấy trò điên khùng đó. Em chính là người duy nhất mang gen bình thường ở trong nhà này. Mọi người mới chính là - ”
“Tabby!”
Tiếng gọi của anh bạn trai Gothic của Tabitha cắt ngang câu nói của Amanda. Eric St James chỉ nhỉn hơn bọn họ khoảng 2 cm, nhưng vì họ cao đến gần 1m75 nên điều đó cũng không có gì là bất thường. Mái tóc ngắn màu đen móc line tím được chải dựng đứng. Lẽ ra anh ta sẽ rất dễ thương nếu anh ta không hay chọc mũi vào việc của người khác hoặc tìm được một công việc đàng hoàng lâu dài.
Và chấm dứt cái trò săn ma cà rồng này. Sheez!
“Gary vừa tìm được manh mối về một đám ma cà rồng,” Eric nói với Tabitha. “Chúng ta phải mau bắt kịp nó trước khi trời tối. Em sẵn sàng rồi chứ?”
Nếu Amanda còn nhắm mắt tin tưởng vào bất cứ sự thay đổi nào của họ thì nhất định cô đã mù rồi. “Nếu cứ hành xử theo kiểu này rồi sẽ có lúc xảy ra án mạng cho coi. Còn nhớ vụ mọi người tấn công nhóm hóa trang Anne Rice Lestat ở nghĩa trang lần trước không?”
Eric mỉm cười tự mãn. “Thì đã có ai bị gì đâu, mà đám du khách cũng thích chuyện đó mà.”
Tabitha nhìn Selena. “Chị có thể tìm hiểu thêm giùm em được không, và báo ngay cho em biết khi chị có chút manh mối nào về Desiderius hay Người săn đêm nha.”
“Thôi nào, Tabby, anh đã nói bao nhiêu lần là bỏ qua vụ đó đi rồi mà?” Eric khó chịu nói. “Bọn ma cà rồng chỉ đang tìm cách chơi chúng ta thôi. “Người săn đêm” chẳng qua chỉ là do bọn chúng nghĩ ra thôi, nó không có ý nghĩa gì cả đâu.”
Nhưng cả Selena và Tabitha đều lờ anh ta đi.
Selena trả lời Tabitha. “Tất nhiên rồi, nhưng lần theo manh mối của Gary có vẻ triển vọng hơn nhiều đó”
Eric thở hắt ra khó chịu. “Anh ta nói là anh ta cũng chưa bao giờ nghe nói về chúng - ” Eric giận dữ nhìn Tabitha – “điều đó có nghĩa là không có gì cả.”
Tabitha hất tay anh ta ra khỏi vai cô, và tiếp tục lờ anh ta đi. “Nếu nó được viết bằng tiếng Hy Lạp thì em dám cá là cô bạn giáo sư của chị sẽ biết nhiều điều về nó đó.”
Selena gật đầu. “Tối nay chị sẽ hỏi Julian khi đến chỗ Grace.”
“Cám ơn chị,” Tabitha nhìn về phía Amanda. “Em đừng lo về chuyện của Cliff. Chị biết ai mới là ngươi xứng đáng với em. Chị mới gặp anh ta cách đây mấy tuần.”
“Ôi trời,” Amanda thở dài. “Thôi mấy cái trò mai mối đó đi. Em vẫn chưa quên chuyện lần trước, mà từ đó đến nay đã bốn năm rồi còn gì.”
Selena cười phá lên. “Có phải là cái tay biểu diễn trò cá sấu không?”
“Đúng rồi,” Amanda đáp. “Cá sấu Mitch, gã thậm chí còn thử dùng em làm mồi nuôi con thú cưng của gã, Marthe Bự.”
Tabitha khịt mũi. “Không phải đâu. Anh ấy chỉ muốn chỉ cho em thấy anh ấy kiếm sống bằng cách nào thôi.”
“Em nói cho chị biết, đợi đến khi nào Eric cho đầu chị vào miệng một con cá sấu còn sống thì chị muốn nói gì cũng được. Nhưng cho đến lúc đó, với kinh nghiệm của một chuyên gia về chứng hôi miệng của bọn cá sấu, em đoan chắc là gã Mitch đó chẳng qua chỉ đang tìm kiếm một món tráng miệng Scooby rẻ tiền mà thôi.”
Tabitha le lưỡi rồi kéo tay Eric tất tả chạy đi.
Amanda vò đầu khi nhìn thấy hai người đưa mắt nhìn nhau tình tứ, một bằng chứng nữa cho thấy mọi người sinh ra đều để dành cho một người nào đó, cho dù kẻ đó có lập dị đến thế nào đi nữa.
Khốn nạn là cho dù là vậy cô vẫn không tìm được một nửa kia của mình.
“Em phải về nhà để gặm nhấm nỗi buồn đây.”
“Nghe này,” Selena lên tiếng giữ cô lại. “Sao chị lại không hủy cuộc hẹn tối nay với Grace nhỉ, hai chị em mình có thể đi đâu đó. Một buổi lễ nho nhỏ tiễn vong Cliff chẳng hạn?”
Amada mỉm cười cảm kích. Đó chính là lý do cô yêu mến gia đình mình đến thế. “Không cần đâu, cám ơn chị. Em có thể nướng chín xúc xích Áo bằng cách của em. Ngoài ra, Tabitha chắc sẽ chết ngất nếu chị không hỏi thăm Julian về Người săn đêm.”
“Được thôi, nhưng nếu em đổi ý thì nhớ báo cho chị biết đó. Oh, nếu về nhà thì sao em không bảo Tiyana ếm bùa lên cái của quý của Cliff luôn cho rồi?”
Amanda cười phá lên. Đôi khi có chị gái là một thầy cúng cao tay ấn thì cũng khá là hữu dụng đó. “Tin em đi, anh ta sẽ không chịu nổi chuyện đó đâu.” Cô nháy mắt với Selena. “Hẹn gặp chị sau,”
Tối hôm đó, trong khi đang mơ màng, tiếng chuông điện thoại reng làm Amanda nhảy dựng lên. Đặt quyển sách sang một bên, cô vội nhấc điện thoại.
Là Tabitha.
“Cưng ơi, em sang nhà chị dẫn con Terminator ra ngoài một chút có được không?”
Amanda nghiến răng trước lời nhờ vả quen thuộc, cứ lặp đi lặp lại mỗi hai lần một tuần.
“Thôi nào, Tabby, sao chị không tự đi mà làm lấy?”
“Chị không nghĩ rằng bọn chị lại đi xa đến thế. Làm ơn đi mà. Nếu không nó sẽ tè ướt nhẹp cả giường chị cho coi.”
“Chị biết gì không Tabby, em cũng còn có cuộc sống riêng nữa mà.”
“À, đúng rồi, chẳng hạn như ngồi một mình trên ghế sofa, đọc quyển truyện tình cảm lãng mạn mới nhất của Kinley MacGregor, và gặm nhấm mớ kẹo chocolate tròn như thể không còn có ngày mai.”
Amanda nhướng mày nhìn mớ giấy gói kẹo nằm vương vãi trên bàn và quyển Claimming the Highlander nằm trên bàn.
Đáng ghét, cô rất ghét cái kiểu thông tuệ này của bà chị song sinh.
“Thôi mà,” Tabitha van vỉ. “Chị hứa lần sau chị sẽ đối xử tốt với người bạn trai mới của em.”
Amanda thở dài, cô biết cô không thể nào nói không với chị ấy. Đó chính là điểm yếu lớn nhất của cô.
“Cũng may là chị chỉ ở cuối đường chứ nếu không chắc em sẽ giết chết chị.”
“Chị biết, chị cũng yêu em.”
Tằng hắng nhẹ, Amanda dập máy. Cô nhìn quyển sách trên bàn. Quỷ tha ma bắt, đang tới đoạn hấp dẫn.
Cô thở dài. Ôi trời, ít nhất thì cũng còn con Terminator bầu bạn trong ít phút. Nó đúng là một con chó bull xấu xí nhất mà cô từng thấy, nhưng nó lại cũng là giống đực duy nhất mà cô có thể chịu đựng được.
Cô với tay lấy cái áo khoác da màu nâu choàng lên tay rồi nhanh nhẹn ra khỏi nhà. Tabitha sống cách đó hai dãy nhà, cho dù trời rất tối và cực lạnh, Amanda vẫn không muốn lái xe.
Mang găng tay vào, cô bước nhanh xuống con hẻm bên hông, thầm cầu mong Cliff đang ở đó, làm mấy việc lặt vặt. Trong khi dẫn con Terminator đi rồi về trở lại nhà Tabitha, không biết bao nhiêu lần Amanda phải cố dứt hình ảnh Cliff ra khỏi tâm trí mình.
Lần đầu tiên khi nghĩ đến Cliff, cô đã vấp phải một cái ổ gà. Chuyện khiến cô cảm thấy tồi tệ nhất khi chấm dứt mối quan hệ giữa hai người chính là cô không hề nhớ anh ta. Không hoàn toàn là nhớ, theo một nghĩa nào đấy.
Cô chỉ nhớ đến việc trò chuyện hằng đêm với một ai đó. Cô nhớ một người bạn cùng xem tivi, nhưng cô không thể thành tâm mà nói là cô nhớ anh ta.
Và đó chính là điều khiến cô cảm thấy chẳng dễ chịu chút nào.
Nếu không vì cái gia đình lập dị này, có lẽ họ đã kết hôn, và cuối cùng phát hiện ra rằng cô thực sự không hề yêu anh ta.
Suy nghĩ đó khiến cô lạnh run hơn cả những cơn gió lạnh tháng mười một quất thẳng vào mặt.
Đẩy Cliff ra khỏi tâm trí, cô tập trung quan sát cảnh vật xung quanh. Lúc này mới tám giờ ba mươi, nhưng cả khu đã trở nên vắng lặng quá, cho dù đó có một một buổi tối chủ nhật đi chăng nữa thì sự im lặng này cũng không bình thường chút nào. Những chiếc xe đậu dọc hai bên đường, và phần lớn những ngôi nhà cô bước ngang qua đều vẫn còn sáng đèn.
Mọi thứ đều trông có vẻ bình thường, nhưng vẫn có điều gì đó khiến người ta rợn tóc gáy. Vầng trăng khuyết chênh chếch trên cao, hắt một thứ ánh sáng vàng vọt xung quanh cô. Đâu đó, cô nghe như có tiếng kêu nhỏ hay tiếng cười vọng lại từ ngọn gió.
Đó đúng là một đêm hoàn hảo cho ác quỷ -
“Ra khỏi đầu em ngay,” cô bật la to.
Nhất định lại là một trò của Tabitha. Jeez!
Còn gì nữa đây. Có khi nào cô chợt nhận ra bản thân và mấy người chị em lang thang trên một nhánh sông nào đấy, tìm kiếm một loại cây thảo dược dớ dẩn nào đấy hay một con cá sấu?
Rùng mình nghĩ tới viễn cảnh đó, cuối cùng cô đã về tới căn nhà cũ kỹ đáng sợ của Tabitha. Chị ấy đã cho một người thuê phòng cuối cùng trong góc. Bức tường sơn màu tím lòe loẹt, đó là căn nhà nhỏ nhất trên đường. Amanda thầm ngạc nhiên khi không thấy ai than phiền về cái tông màu hoa hòe nổi bật của căn nhà. Lẽ dĩ nhiên là Tabitha thích ngôi nhà này, vì khi chỉ đường, cô chỉ cần nói
“Hãy tìm căn nhà gạch tím Victorian với hàng rào bằng sắt đen. Dễ nhận ra thôi mà.”
Đúng là cực kỳ dễ nhận ra trừ khi bạn là một người mù.
Sau khi mở cánh cửa thấp bằng sắt đúc, Amanda tiến về phía hàng hiên nơi có cái tượng thú đầu người theo motif Gothic to lớn bằng đá đứng sừng sững.
“Chào Ted,” cô nói với bức tượng thú đầu người mà Tabitha thề sống thề chết là có thể đọc được suy nghĩ của người khác. “Tôi chỉ đến để dẫn con chó đi dạo thôi, được chứ?”
Amanda móc chìa khóa ra khỏi túi rồi mở cửa trước. Vừa bước vào phòng căn phòng chờ bên trong, cô đã phải khịt mũi ngửi thấy một mùi khó chịu xông lên. Chắc một trong số những bình độc dược của Tabitha đã quá đát rồi.
Hoặc cũng có thể là bà chị gái của cô lại thử tự nấu bữa tối nữa quá.
Cô nghe thấy tiếng con Terminator sủa inh ỏi trong phòng ngủ.
“Vào đây,” cô nói với con chó trong khi đóng sập cửa lại. Cô bật đèn, đi ngang qua phòng khách.
Nhưng khi vừa bước chân vào hành lang dẫn đến phòng khách, trong đầu cô vang lên một giọng nói thúc giục cô phải bỏ chạy ngay.
Ngay lập tức, đèn vụt tắt và có ai đó giữ rịt lấy cô từ phía sau
“Nào nào,” một giọng nói ngọt xớt phả vào tai cô. “Ít nhất thì tôi cũng bắt được cô em rồi, cô phù thủy bé nhỏ.” Vòng tay hắn siết chặt lấy cô. “Đã đến lúc cô em phải nếm mùi một chút.”
Có cái gì đó đập thẳng vào đầu cô và rồi cô ngã khuỵu xuống sàn nhà.