Số lần đọc/download: 581 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 21:43:40 +0700
Chương 1: Kết Thúc Để Bắt Đầu
N
hư mọi ngày, sáng sớm sau khi tập Yoga xong, Vân Du lên xe đến công ty. Trong xe cô liên tục xem tư liệu cần thiết cho buổi họp quản trị ngày hôm nay, gần một tháng sau ngày an táng chị cô, cô luôn lao đầu vào công việc không ngừng nghỉ. Cô dường như không cho phép mình có thời gian rảnh để đau buồn, nhưng đêm đến, sự lạnh lẽo vẫn không ngừng quấn lấy cô.
Căn nhà rộng lớn chỉ còn mỗi một mình cô, mỗi khi đi làm về ngang qua phòng khách, ký ức lại hiện ra một cách rõ ràng như thế....Cô nhớ rất lâu...rất lâu trước kia, ở cái nơi được gọi là tuổi thơ đó, ở chính căn phòng khách này, bố cô ngồi đọc báo, mẹ thì ngồi kế bên gọt trái cây và chỉ cô làm bài tập, chị cô thì từ phía sau đang ôm cổ bố làm nũng, căn phòng tràn đầy tiếng cười khanh khách của trẻ con... nhưng giờ đây cô hầu như không muốn bước vào căn phòng đó nữa
Tiếng mở cửa xe của tài xế bất chợt lôi cô từ trong hồi tưởng trở về với hiện thực. Cô xếp lại tài liệu, sửa sang lại áo vest rồi ra khỏi xe. Đang định vào công ty thì bỗng điện thoại của cô reo lên, cô nhíu mày nhìn màn hình điện thoại
-"Alo "
-"Có thể gặp tôi không? "
-"Chúng ta còn chuyện gì để nói sao, Nhạc Thiên? "
-"Tôi chỉ muốn đưa lại một thứ của Vân Yên cho cô "
-"Là gì? "
-"Tôi chờ cô ở quán cà phê bên kia đường đối diện công ty "
Cúp điện thoại, cô xoay người lại thì thấy người đàn ông đó đang ngồi kế cửa số ở quan cà phê bên kia đường. Hít một hơi, cô đi một mạch qua đường vào quán. Một thân vest trắng của phụ nữ ngồi xuống đối diện người đàn ông đó, tóc được cột gọn gàng, gương mặt chỉ trang điểm nhẹ nên không che được sự tiều tụy của cô. Người đàn ông lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn đặt trước mặt cô
-"Đây là của Vân Yên "
Cô nhìn anh, lại nghe anh buồn bã nói tiếp
-"Đây là tình yêu của Vân Yên...nhưng tôi không còn xứng đáng giữ nó nữa "
Vân Du cầm lấy chiếc nhẫn, nhanh chóng đẩy ghế đứng lên, gằn từng chữ mà nói
-"Anh _ CHƯA - BAO - GIỜ - XỨNG "
Lúc cô đẩy ghế rời đi, mặc dù rất nhỏ, nhưng cô vẫn nghe được giọng nói thều thào của Nhạc Thiên. Hắn nói
-"Thật xin lỗi, Vân Du "
Cô không quay đầu lại, một mạch ra khỏi quán hướng về phía tập đoàn Vân Thụy Cảnh Sơn mà đi. Xin lỗi sao? Xin lỗi có thể mang chị cô trở về sao? Vô dụng! Đang qua đường bỗng nhiên cô nghe tiếng động cơ lao đến như xé gió về phía mình
"ẦM "
Cô thấy cả người mình nhẹ bỗng, văng trên không trung rồi một trận đau đớn ập đến. Mọi thứ xung quanh cô gần như chập chờn, méo mó. Máu từ từ nhuộm đỏ cả áo vest trắng cô đang mang trông thật hãi hùng. Mắt mỗi lúc một mờ...trong ánh sáng mờ ảo đó công trông thấy gương mặt của cha cô, mẹ cô và cả chị cô nữa...tất cả bọn họ đều đang cười với cô.
Người đi đường bu lại xung quanh cô mỗi lúc một đông, có người la hét gọi cứu thương, có người thì tò mò đứng xem, rồi quay phim, rồi chụp hình. Tiếng bàn tán ồn ào, cũng vì quá ồn ào như thế nên không ai nghe thấy cô gái trẻ nằm dưới đất kia đang thì thầm... thì thầm một cái gì đó rất nhỏ...rất nhỏ rồi... tắt lịm
-"Đợi em "
....
...
..
.
.
Không biết ở trong bóng tối bao lâu, cô cảm thấy đầu mình rất đau, cố gắng nâng mí mắt nặng trĩu, từng tia sáng một lọt vào mắt cô."Đau ". Theo quán tình cô vội nhắm lại. Hmm chắc do lâu không tiếp xúc với ánh sáng nên thế, một lần nữa, cô cố gắng nâng mí mắt, mắt từ từ...từ từ mở ra. Vân Du ngơ ngác nhìn những người trước mắt.
À..ờ...sao nhiều người mặc đồ cổ trang ở đây thế? Chưa kịp hiểu abc xyz gì thì cô đã thấy một người phụ nữ chừng 40 tuổi ôm nhào về phía cô, nước mắt rơi không ngừng, nức nỡ nói
-"Huyên nhi a, cuối cùng con cũng tỉnh, con làm mẹ lo quá, nếu con có mệnh hệ gì thì hỏi mẹ phải sống sao đây huhu "
-"Phu nhân đừng quá xúc động, Huyên nhi không sao rồi "
Người đàn ông mặc áo chống đạn...à, hẳn nên gọi là áo giáp đi, vỗ vai an ủi người phụ nữ xinh đẹp. Rồi lại có thêm 2 người thanh niên gương mặt hao hao giống người đan ông kia vui mừng cầm tay cô không nhừng vỗ nhẹ cười nói
-"Tam muội, muội tỉnh dậy làm đại ca và nhị ca thật cao hứng. Muội không biết mẫu thân 7 ngày nay ngày nào cũng ngồi bên giường muội khóc muốn hết nước mắt..."
Bọn họ lại thay phiên nhau hỏi thăm cô rất nhiều. Cô dám cà, 27 năm trên cuộc đời, lúc này mặt cô hẳn là trông đần nhất đi?!? Cái gì đại ca, cái gì nhị ca, tam muội gì ở đây? Cô sờ sờ trán mình, rồi ngẩng lên nhìn một nhà bốn người bọn họ, môi đỏ mấp máy, dập tắt hoàn toàn sự vui mừng của đám người đó
-"Xin lỗi, không phải tôi muốn làm mất vui của mọi người, nhưng có thể hay không cho tôi hỏi một câu: "các người là ai vậy "?
4 người bọn họ cùng 1 đám người khác trong phòng trợn tròn mắt nhìn cô như nhìn một sinh vật ngoài hành tinh vậy, đột nhiên
-"Phu nhân "
-"Mẹ "
-"Mẹ "
Ah... Người thiếu phụ xinh đẹp đó xỉu mất rồi!