The worth of a book is to be measured by what you can carry away from it.

James Bryce

 
 
 
 
 
Tác giả: Phan Hồn Nhiên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyễn Hà An
Upload bìa: Nguyễn Hà An
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3062 / 65
Cập nhật: 2016-10-21 10:27:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
ần thứ tám của hồi chuông điện thoại sắc nét và rành rọt ngoài hành lang, tiếng reo vang cắt đứt giữa chừng.
Từ khe hở giữa hai cánh cửa lá sách, lọt vào luồng sáng mỏng. Sau mấy đợt rung nhe theo sóng âm thanh, giờ thì nó bất động. Bất động như một kẻ quan sát câm lặng, mở to đôi mắt trống rỗng kiên nhẫn dõi vào căn phòng bề bộn.
Trong đường đi của luồng sáng, hiện ra hai quyển sách một cũ, một cũ hơn, xếp chồng lên nhau giữa bàn học. Bìa sách in hình nhánh cam thảo, với những chiếc lá đối xứng, vẽ bằng màu nước. Màu xanh nhạt mềm mỏng khiến những chiếc lá như tỏa vào chung quanh hương thảo mộc êm nhẹ. Cách không xa, trên sàn gỗ, cuốn tạp chí máy tính trải rộng. Nhiều cột chữ tô highlight chằng chịt. Thu hút mắt nhìn hơn cả, đôi sneakers mềm với phần mũi da thuộc xám trắng và phần để có sọc phản quang. Chỉ có điều, dù nguyên tem nhãn, thì một chiếc đã văng tận góc phòng, chiếc còn lại lăn lóc trong hộp giấy cùng tấm thiệp sinh nhật chưa bóc.
Tuỵ nhiên, trong phần bóng tối xám mờ còn lại, nhiều hơn cả chính là các tập album gáy viền da xanh, loại lưu trữ chuyên dụng, dành cho người sưu tập tem.
Chúng hiện diện khắp nơi: Ngăn kệ sách, nóc TV, cài giữa các dây guitar điện, và nhất là trên mặt nệm, chung quanh một cơ thể nằm sấp, tai đeo headphones phi công to xù, tay chân xoay vặn theo các hướng khác nhau, chìm trong giấc ngủ mê mệt.
Một con bọ dừa bay vù đến, đậu bên cánh của khép hờ, sắc xanh turquoise óng chuốt của đôi cánh biến con bọ thành một viên đá đẽo gọt hoàn hảo. Nó bắt đầu bò lên cao hơn. Từng cặp chân nhỏ, qua lớp kính mỏng, khuếch đại thành các lưỡi cưa đen nhánh, loay hoay xoay trở, như tìm cách khoan thủng một ô kính của sổ, hòng đột nhập căn phòng.
Thân hình nằm sấp cựa nhẹ, duỗi dài tay chân. Chiếc headphones chệch ra khỏi đầu. Đó cũng là khi xuyên qua các bức tuờng,
xuyên qua những cánh cửa khép kín, văng đến từng hồi chuồng cửa đinh đoong dịu êm. Mái đầu rối tinh nhấc lên đôi chút, lầm bầm vài tiếng, rơi lại xuống chiếc gối căng phồng. Cánh tay dài thượt tóm lấy góc chăn nhàu nát, trùm kín mặt. Nhưng sự trì hoãn không thể kéo dài khi tiếng chuông lại đinh đoong, lần nay rõ hơn và mạnh hơn. Chàng trai lổm cồm ngồi dậy, hé mắt nhìn xuống cổng qua kính cửa sổ mờ bụi. Đỉnh mũ của nhân viên bưu điện ngần ngừ bên dưới những vẩy lá li ti của cây thằn lằn. Không thể kiên nhẫn chờ thêm, ông ta viết tháu vài dòng trên mảnh giấy báo bưu phẩm, nhét vào thùng thư, rồi nổ máy phóng xe đi.
Mái tóc bù xù quay về giường. Vẫn ủ rũ ngái ngủ, nhưng nhịp đạp trong lồng ngực khựng lại một nhịp. Đôi mắt lờ dò mở to, bàng hoàng nhìn trừng trừng các chữ số điện tử nhấp nháy 3:45. Mốc thời gian chính cậu cài đặt để thức dậy vào sáng sớm. Đó cũng là thời điểm tại Des Moines, theo lịch cuối tuần, từ nữa kia bán cầu, ba mẹ cậu có thể thu xếp thời gian, nối mạng cùng con trai. Thật tai hại khi lờ cuộc nói chuyện với cả hai. Lại chính vào ngày sinh nhật của cậu. Nổi sửng sốt lẫn lo âu xua tan trạng thái đờ đẫn. Cậu hấp tấp cúi người, quờ quạng tìm chiếc điện thoại văng vào gầm giường từ hôm qua. Màn hình trong rỗng. Không tin nhắn. Không cuộc gọi nhỡ. Thật kỳ quặc khi có thể liền mạch hơn mười tám tiếng li bì chỉ ngủ, như chìm xuống đáy biền sau. Kỳ quặc hơn nữa là đồng hồ báo thức điện tử lại có thể sai lệch đến tận nửa ngày.
Cánh cửa sổ khép hờ bỗng bật tung. Luồng gió mạnh thốc thẳng vào căn phòng góc tầng hầm. Đám lá khô phủ đầy ô-vàng tầng dưới bị cơn lốc xoáy cuộn tung, theo gió bay lên. Mặt Trời bên trên những đỉnh lá trong vườn chỉ còn là một chiếc đĩa xám trắng lỡ lửng giữa nền trời màu xám thép. Mùi mưa loáng chốc xâm chiếm khắp nơi. Tiếng cánh gỗ khưa lạch cạch không đều nhịp vào khoảng tường gạch, gây cảm giác khó chịu ghê gớm. Lâm lảo đảo đứng dậy, toan đóng sập cửa sổ. Nhưng cậu dừng kịp khi con bọ dừa lúc này đã chuyển từ mặt kính, bò đến khung gỗ. Nếu hấp tấp vội hơn một giây, hẳn con bọ cánh cứng đã bẹp dí dưới sức dập của cánh cửa. Cậu uể oải đưa tay gạt nhẹ cái đốm xanh lạ mắt lùa nó bay hắn ra khoảng không ngoài vườn. Thế nhưng, cũg như đám lá khô, viên đã turquoise xòe cánh, phát ra âm thanh rè rè, chấp chới bay qua vai cậu. Đậu trên nhánh cam thảo bìa sách vở, nó không gây thêm tiếng động nào nữa.
Mái tóc trắng xóa bọt xà phòng được vuốt thành hai cái sừng nhọn hoắt bên trên đôi tại vểnh. Ngâm nguời trong bồn tắm, một mắt nhắm, một mắt mở, duỗi dài cánh tay và đôi chân như những cành củi lỏng không trôi nổi dập dềnh trong làn nước đầy bọt trắng mát dịu, Lâm thở chầm chậm, khoan khoái vốn sở hữu một vẻ ngoài thiếu hụt sức sống, nhưng khi bản nhạc The Fellowship của Smashing Pumpkin từ chiếc headphones không dây, có hình dáng như tai nghe của phi công tiêm kích, chảy thẳng vào đầu khiến guơng mặt chàng trai trẻ tuổi lúc này trở nên sống động, vẻ ngây thơ liều lĩnh còn sót lại từ một chú be hòa hợp tuyệt đối với vẻ khó chịu thờ ơ của một cậu trai chưa hết bối rổi với sự truởng thành. Hai chiếc sừng đầy bọt lười biếng ngả vào thành bồn thỉnh thoảng chồm lên, theo cú riff mê hoặc nào đó của tay guitar lead. Những ngón tay gõ trên thành bồn tắm theo nhịp trống điên cuồng. Khi ấy, đôi mắt xám nhạt cận thị hay nheo nheo buồn tẻ bỗng trở nên tinh quái, sống động, thực sự dễ coi hơn. Thế rồì, không hề có dấu hiệu báo truớc, người nghe nhạc buônq tay, trượt sống lưng theo thành bồn tắm phủ composit tron mượt, chìm lỉm xuống dưới mặt nuớc. Chiếc headphones buột ra, trôi lềnh bềnh. Mái tóc tan bọt trắng, rờn lên như đám tảo biển bao quanh khuôn mặt xương xương với cặp mắt nhắm nghiền và đôi lông mày thẫm xanh như vết mực.
25... 28... 29... 33... 38... Cậu đếm đều đều, chính xác. Kỷ lục nín thở một phút hai mươi giây sẽ được phá vỡ trong hôm nay. Đúng lúc ấy, điện thoại bàn reo vang. Cặp mắt ngâm trong làn nước choàng mở phân vân dao nhẹ. Chì là cuộc gọi quảng cáo sản phẩm bảo hiểm hoặc tổng đài tự động thông báo cước phí viễn thông, cậu tự nhủ.
56... 58... 62... Sau quảng ngừng bặt, tiếng chuông từ điện thoại treo ngoài hành lang một lần nửa vang lên. Xuyên qua màn nước bất động, từng hồi chuông vọng đến thong thả, nhẫn nại, cho đến khi sự nhẫn nại ấy biến thành một nỗi khẩn thiết, không cho phép người nghe lảng tránh lâu thêm. Lâm đành ngoi lên khỏi mặt nước ở giây thứ 89. Quân tấm khăn bông xanh nhạt quanh bụng, cậu chạy ra hành lang.
- ” Tôi đang nghe!” - Cậu lấy giọng tử tế nhất, thậm chí còn thử chành miệng thành một nụ cười. Một bước tiến kha kha so với thóỉ quen nhát gừng bất lịch sự lâu nay - Xin lỗi, ai gọi đến?
Không có lời đáp.
Trong ống nghe, vọng đến vài âm thanh mờ nhạt, hun hút, như gió thổi qua những khe hẹp tình cờ để hở của một cây organ trong nhà thờ. Lâm hắng gỉọng, á lô to hơn.
Không có lời đáp.
Bỗng, vẳng đến tai cậu tiếng loạt roạt của giấy tờ bị xé rách, tiếng động không thể nhầm lẫn của vật dụng bị tục lọi và đổ ra khỏi nơi cất giữ. Giữa các tiếng động lộn xộn, có the nghe thêm nhịp bước khoan thai của đế giày da gõ trên nền gạch. Một cánh cửa thình lình đóng sập. Ngay sau đó, nối tiếp bằng cuộc trao đổi giữa một nhóm người. Có lẽ vấn đề bon họ đang đề cập khá nghiêm trọng và cần giữ bí mật, bởi tất cả đều nói lao thào, thảng hoặc xen vào một giọng gay gắt hoặc tiếng cười mỉa mai khó chịu.
Ngừng một lúc.
Tiếp tục vọng đến âm thanh sột soạt, răng rắc gảy vỡ, từ một góc nào đó khá xa.
Lâm căng tai, tò mò lắng nghe.
Chợt, trên nền thanh âm mơ hồ, nổi rõ lên tiếng rên méo mó của giọng đàn ông trẻ. Tiếng van vì bị từ chối bởi tràng cười nhạo báng. Rồi tiếng núc nở khản đục, đau đớn, rõ ràng rỉ ra từ một cuống họng bị bóp nghẹt thô bạo. Tất cả đều thu vào đầu day điện thoại bên kia rõ mồn một…
Đột nhiên, tất cả im bặt
Các ngón tay Lâm bấu chặt ống nghe từng khớp ngón trắng bệch nổi rõ trên lớp nhụa cứng đen thẫm. Những giọt nước to nặng tử mái tóc ướt đẫm rơi xuống vai, chảy thành từng vệt dọc theo làn da nổi gai ốc. Có gì đó phảng phất thân quen trong những lời van xin cậu vừa bắt được trong điện thoại. Phải, dù bị cố ý làm móp méo, âm sắc ấy cậu từng nghe qua. Nhung, chính xác là ai? Aỉ có thể rơi vào cảnh huống tồi tệ như vậy? Cậu không thể kết nối giọng nói ấy với một gương mặt cụ thể.
Ông nghe treo lại lên giá. Chàng trai gầy kheo khư vẫn đứng im, đôi môi mím chặt cau có. Cặp mắt mở to, trừng trừng nhìn các con số trên bàn phím điện thoại. Mươi phút trôi qua.
Không khí căng thẳng, rỗng xốp.
Xuyên qua mấy ô thông gió trổ trên tường hành lang, hiện lên những khoảnh trời hình học rời rạc. Tất cả phủ màu xám đen duy nhất của những dải mây trĩu mưa.
Không có hồi chuông nào gọi đến lần nữa.
*
Bộ đồ mặc nhà ưa thích bao giở cũng vứt ở trên cùng, trong ngăn kéo chật chội. Lâm nhặt nó, tròng vào người. Vừa mặc, cậu vừa tự nhủ cú điện thoại là món quà sinh nhật kém vui của tên bạn quái quỷ nào đó cùng lớp. Nếu không, thì cũng chỉ là một màn dàn đụng vốn đầy rẫy trong các bộ phim hình sự, vẳng ra từ chiếc TV tình cờ đặt ngay cạnh bên điện thoại. Từ trước đến nay, với tính cách lơ đễnh đặc trưng cũng như thói quen lảng tránh mọi sự vụ phiền toái, cậu chưa tùng dính líu đến bất kỳ rắc rối nào nghiêm trọng. Môi truờng sống cố định. Mối liên hệ nhỏ hẹp không thú vị, nhưng lại rào cahwns an toàn, cho phép cậu theo đuổi các sở thích riêng biệt, không đụng chạm và gây hấn với ai. Như vậy, theo chiều ngược lại, cũng sẽ chẳng có bấ ổn nào ngoài kia cần đến sự tham gia của một anh chàng lười lĩnh và thờ ơ như cậu…Lâm lắc mạnh mái tóc bù xù cho văng đám bụi nước, khịt mũi tự xoa dịu nỗi lo lắng thái quá. Thật dại dột nếu vì một trò đùa của kẻ xa lạ nào đó mà phá hỏng tâm trạng nhẹ nhõm giữa những ngày Hè. Cách tốt nhất để sống an nhàn, như cậu vẫn hay nghĩ lâu nay, là tập trung vào chính bản thân. Như lúc này đây, cậu cần dẹp bỏ nỗi sợ hãi vu vơ, tập trung giải cứu cơ thể đói ngấu sau gần một ngày không nạp món gì vào bụng.
Thay vì lê bước xuống cầu thang, cậu ngồi gá lên thanh vịn bằng gỗ. Lối di chuyển tiện lợi và quen thuộc cho phép trượt thẳng xuống căn bếp vắng lặng. Ở hai khúc quanh, cậu còn ngả người ra hẳn bên ngoài khoảng không, kiểu cách của một diễn viên xiếc điệu nghệ. Chẳng có ai hét lên hoảng hốt. Cũng không có lời rầy la. Ông bà ngoại mới ở ngày thứ nhì của chuyến du lịch. Chỉ mình cậu ở nhà. Bà chủ.
Cửa tủ lạnh dán kín các mảnh giấy vàng, chi chít nhắc nhở của bà ngoại dành cho chứng lơ đễnh đi kèm thói vô trách nhiệm của thằng cháu trai: Từ chuyện rất nhỏ như không được hâm nóng thức ăn bằng hôp kín trong lò vi ba, cho lũ cá ăn mỗi ngày, đến những việc lớn hơn đôi chút như khoản tiền chi dùng cho một tuần lễ được cất trong ngăn kéo trên cùng của tà bếp, khi ra khỏi nhà phải kiểm tra ổ khóa tất cả các cánh cửa... Nhưng đó là sự cẩn thật không cần thiết của người lớn tuổi. Cậu không hề có ý định bước chân khỏi cổng. Mua săm lại càng không. Thậm chí, cậu đã phác thảo viễn ảnh biến ngôi nhà cổ khu vườn nhỏ bao quanh thành một hòn đảo, cô lập với thế giới chung quanh. Đương nhiên, nhân vật chính - một Robinson thời hiện đại, vẫn có thể nắm bắt thông tin thế giới bên ngoài bằng cỗ máy tính luôn nối mạng.
Đứng trước các ngăn tủ lạnh đầy chất các loại thức ăn, Lâm bỗng hoảng hốt. Cậu cau mày, tự hỏi sẽ cần bữa sáng, bữa trưa hay bữa tối. Xưa nay, luôn có người chung quanh lo giúp khoản này cho cậu. Rốt cuộc, để khỏi tốn thời gian, cậu tóm bừa mấy lát bánh mì khô khốc, một quả táo. Tienj tay vơ hộp nước trái cây quăng luôn lên khay nhựa, cậu ôm tất cả lên phòng.
Trong vòng mười tám tiếng đồng hồ, kể từ lúc cậu ngủ thiếp và quên tắt máy tình, hơn ba chục e-mail đổ bộ vào hộp thư. Phân bủa trong số ấy là thư rác. Phần còn lại, tên người gửi là nhũng bạn bè cùng lớp cả nam và nữ. Chẳng có gì phải tò mò vì chắc chắn đây là thư chung gửi tất cả các các hoc sinh thành viên. Lâm đoán không nhầm, ở đầu mỗi thư điện tử, bên cạnh địa chỉ người nhận là cậu, hàng dãy dày đặc các địa chỉ khác. Vừa gặm sâu vào tận lõi táo, cậy vùa luớt mắt đọc qua các dòng tâm sự được viết ra trong mạch xúc cảm tuần hoàn của các cô nàng mít ướt hay các lời bông phèng tếu táo của các cậu bạn tinh nghịch. Thành thật, sau khỉ đọc những dòng chữ ngắn đài, cậu cũng mủi lòng tí chút. Dù các mở đầu khác biệt, giọng điệu hoa mỹ hay thô mộc không ai giống ai, thì các e-mail đều chia sẻ một nội dung chung: cầu chúc cho các thành viên của lỏp đậu vào đại học mong ước. Và dẫu cho các thành viên đã có một buổi tiệc chia tay linh đình như tối hôm qua, thì tất cả vẫn mong thêm nhiều buổi tiệc như thế, sau này, khi tất cả đã tìm thấy đường đi cho mình vào đời...
E-mail được dành mở cuối cùng, địa chỉ người gửi tên insectcollector - nhà sưu tập côn trùng, môt nick ưa thích của Thái, cậu bạn thân nhất vớì Lâm suốt ba năm trung hoc. Dung lượng thư rất lớn. Phần tiêu đề bỏ trắng, nhưng lại có biểu tượng tập tin đính kèm. Ở lẽ nào đó, hai thằng thân nhau đến mức phần lớn mọị việc, chẳng cần phải nói ra. Chỉ thoáng nghe qua hay liếc nhìn qua, đứa này tức khắc biết rõ đứa kia sẽ hành động thế nào. Gửi email thế này quả là hành động khách sáo và có phần kỳ quặc, nhất là với một bản tính ngạo mạn quen giải quyết mọi việc nhanh gọn như cậu bạn thân theo quy tắc ngầm, các chỉ tiết bất thường sẽ kéo theo các sự việc bất thường.
Lâm hớp những giọt nước quả ép dưới đấy hộp. Ngồi thừ. Lầm thứ nhì kể từ lúc thức dậy, nỗi bất an lại chạm vào cậu, bằng bàn tay vô hình.
Không có nội dung thư. Dường như người gửi mail không kịp để gõ vào vài dòng.
Tập tin Thái gửi kèm là một clip hình, tải xuống hơn mười phít. Các hình ảnh đầu tiên chao đảo, nhòe mờ, cho thấy chúng được qua bằng camera cỡ nhỏ, loaj dành cho dân du lịch. Độ phân giải ở mức trung bình. Âm thanh chói gắt. Lâm phóng to khung hình, chui xuống gầm bàn chỉnh loa. Khi cậu nhoài người ngồi lại lên ghế, mọi thứ bắt đầu trở nên cân bằng và rõ ràng hơn.
Những đốm nến nhảy nhót trên mặt bàn nằm ngang. Một vài chuyển động lướt qua từ phía lưng và vai áo những bóng người đứng sát cạnh nhau. Bài Call Me maybe ngốc nghếch mà lũ con gái thích mê vẳng đến, mở màn một prom vui nhộn. Lâm ngạc nhiên, tức khắc hút vào màn hình. Chính là quanh cảnh buổi tiệc đêm qua, mà cậu cũng tham dự.
Prom cuối cùng của lớp. Khác với cá lớp tổ chức buổi tiệc chia tay để kết thích quãng đời học sinh tận sau kỳ thi đại học. Đó là lúc tất cả thảnh thơi, trên vai không còn áp lực thi cử đè nặng. Một quyết định khôn ngoan. Lây nay, Lâm vẫn thường lảng tránh các dịp tụ tập đông người. Chẳng khó tính gì, những một cách tự nhiên, cậu dị ứng khiếp với những trò dùa nghịch bốc trời của mấy tên ngốc tự cho mình là thông minh, hay trò phán xét châm biếm của mấy cô nàng luôn tự cho mình vượt xa loài người về tài trí. Thế nhưng hôm qua, nhận cú điện thọa từ bạn thân nhắc về việc prom của lớp, Lâm lại thấy hết sức hả lòng. Thậm chí, cậu còn tự tay ủi bộ quần áo khá khẩm nhất, chuẩn bị cho buổi tiệc.
Tiệc được tổ chức tại một không gian quen thuộc – ngôi nhà rộng mênh mông có hồ bơi của Thái. Lý do nwuax khiến Lâm hứng thú tham gia có vẻ ngớ ngẩn nhưng lại mang tính quyết định, là prom chia tay nên không nhất thiết đến cùng một cô bạn như thông lệ. Cho nên hôm qua, cậu mang tới góp cho bữa tiệc potluck hẳn một con gà quay to tướng, vốn được bà ngoại chuẩn bị cho cậu dùng dần trong thời gian bà vắng mặt. Sau màn hỏi han về đợt thi đại học và khản năng đậu rớt với bạn bè, cậu trời khỏi khu vực đèn sáng rực rỡ quang hồ bơi, lỉnh đến góc vườn. Ngồi một mình, lưng tựa vào gốc cây, cậu tò mò nếm thửu tất cả các món khai vị ngon tuyệt của kiểu tiệc có gì ăn nấy. Dúng lúc ấy, Thái bước đến vỗ vai cậu. Và có lẽ, đấy cũng là lúc cậu ấy vừa đặt xong chiếc camera nhỏ trên chạc cây.
Cậu bạn thân và Lâm là nhân vật trung tâm trên màn hình, ở góc nhìn nghiêng. Ánh sáng hắt đến từ mấy trụ đèn vườn thưa thớt. Thật kỳ quặc khi Thái nảy ra ý định quay phim kiểu này.
Mình xấu khiếp, Lâm chán nanrn, cặp mắt tròn với mí mắt to nhợt nhạt mới giống mắt cừu làm sao. Dù cậu đã mặc bộ đỉnh nhất trong gia tài phục trang: Áo pull đen in hình ban nhạc cựu trào Led Zeppelin, quần jeans thằng thớm kiểu skinny và khoác thêm chiếc áo hoodie mô phỏng bộ lông chó khoang, thì vẻ ngoài của cậu vẫn thật thảm thương, đối lập toàn bộ với cậu bạn có gu ăn mặc lịch lãm không chê vào đâu được. Tuy nhiên, nét mặt cả hai tương phản theo hướng ngược lại. Trong khi Lâm thản nhiên và vô tư lự thì ánh mắt của cậu bạn toát ra một vẻ bồn chồn đặc biệt.
- Hơn một tuần nữa sẽ có kết quả thi đại học – Lâm khịt mũi, nhắc lơ đễnh.
- Tớ sẽ đậu! – Thái nhún vai, tự tin, nhưng mắt cậu ấy theo dõi một điểm phía sau vai Lâm – cậu thì sao?
- Không tệ. Nhưng tớ chẳng quan tâm. Thứ tớ muốn là một gap year.
- Tớ hiểu. Cậu nhỏ hơn mọi người một tuổi. Sang năm vào đại học không muộn….
Câu nói ngưng giữa chừng vì trên màn hình một bóng người sượt ngang lưng Lâm. Nét mặt cậu bạn thân thoắt biến đổi. Vẻ gì đó giống như nỗi sợ hẳn nơi quầng mắt. Chất lượng hình ảnh không cho phép cậu nhìn rõ cái bóng. Tuy nhiên, chắc chắn, đó chính là lý do khiến Thái mất bình tĩnh trong vài giây. Tuy nhiên, cậu ấy đã mỉm cười, nối tiếp mạch chuyện, như chẳng có gì bất ổn:
- Cậu dự định làm gì trong một năm trống chuyển tiếp sắp tới? Suy nghĩ về nghề nghiệp muốn làm? Đi du lịch? Làm thêm và học thêm vài kỹ năng?
- Chưa rõ. Tạm thời tớ không nghĩ gì. Tớ muốn tận hưởng những ngày không đi học, không áp lực, và không lo lắng cho tương lại. Tớ sẽ nghe rock. Đọc sách và ngủ.
- Thời gian của cậu còn nhiều!- Lúc này, giọng nói chậm rãi từ loa vương vất chút gì giống như nỗi tiếc nuối – Chẳng bao giờ là chậm trễ, khi người ta vẫn được quyển sắp xếp thời gian của mình.
- Ừ. Có gì mà phải vội vàng! – Lâm đồng ý dẽ dàng, bỏ qua ngầm ý nào đó mà nếu hỏi thêm, có lẽ bạn thân đã chia sẻ. Một cách hời hợt, cậu lái sang chủ đề hứng thú hơn – Này, bộ sưu tập côn trùng của cậu có thêm con nào chưa?
- Mai, tớ đi rừng nguyên sinh. Nếu may mắn, tớ có thể tóm được thêm vài chú bọ dừa loại hiếm. Đi cùng tớ chứ? – Thái nhìn bạn thân, chờ đợi
Thật kỳ quặc, rõ ràng vẻ mặt cậu bạn thân muốn đề cập đến một chuyện gì khác. Nhưng lúc ấy, Lâm lại hờ hững. Cậu chỉ nhín vai:
- Tớ phải đi trông nhà. Người lớn đã đi du lịch. Nếu cậu đi chơi rừng có gì hay, điện thoại kể tớ nghe là được rồi!
- Tớ sẽ gọi hoặc gửi tin nhắn. Nhớ nhé, nhất định cậu phải nhấc máy! – Cậu bạn gõ nhẹ một ngón tay lên thái dương, không phải là chế nhạo như Lâm tưởng - Đừng lơ đãng với người khác và cũng đừng chểnh mảng với chính mình!
Lúc này đây, xem lại diễn biến đã qua, Lâm mới sực nhận ra cậu quyên hỏi bạn thân đi rừng một mình hay với nhóm du khảo. Nếu vào rừng, liệu có sóng điện thoại hay không để gọi về…Nhưng cả hai mau chóng lướt qua đề tài này.
Không khí đêm Hè oi bức. Lâm cởi chiếc hoodie, treo lên một mẩu gỗ của cây cherry cổ thụ. Bên mắt cận thị nheo lại, làm mặt cậu trông như gã hề thiểu não. Thái chỉ cho Lâm cái bàn nơi để nước ngọt, bên kia góc vườn sau đó, cậu ấy tiến về phía các tên bạn náo nhiệt sắp sửa đẩy nhau xuống hồ bơi.
ĐOạn phim vẫn tiếp tục được qua, dù hai người bạn không còn đứng dưới tán cây nữa.
Nhưng, có một sai lầm trong phán đoán của Lâm.
Cậu vươn đầu về phía trước, để nhìn gần hơn màn hình
Thái không hoàn toàn bỏ đi. Chưa đầy một phút khi cậu đi sang góc bên kia hồ bơi xếp hàng chờ lấy phần cocktai trái cây, cậu bạn thân đã quay trở lại góc vườn.
Gần như tình cờ đi lướt qua tán cây cherry, trong động tác nhạnh đến khó tin, vội vã nhưng được tính toán trước, Thái bỏ vào túi áo hoodie của cậu một vật rất nhỏ.
Và cũng nhanh như hành động vừa xong, cậu ấy quay lại. Gương mặt đẹp rắn rỏi hướng thẳng vào máy quay. Trong bóng tối, dodooi mắt tột cùng sợ hãi rực lên, gửi đi một thông điệp câm lặng, đến tên bạn mà cậu ấy biết chắc chắn sẽ xem trọng đoạn ghi hình này.
Luật Chơi Luật Chơi - Phan Hồn Nhiên Luật Chơi