Số lần đọc/download: 595 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 02:55:13 +0700
Chương 01 Phần 1
Không cần nghĩ tới tương lai, cứ như bây giờ là được.
Không cần thiên trường địa cửu vĩnh viễn ở bên nhau. Kết quả ra sao, Hữu Hi cũng không cần quan tâm chỉ có thể hạnh phúc như lúc này là được.
Mỗi ngày, Hữu Hi đều tới chăm sóc Hoàng Bắc Thiên, mỗi ngày lại cho hắn một đóa hồng. Lão phu nhân cũng không cản trở, hình như bà đã chấp nhận mối quan hệ của hai người. Hoàng Bắc Thiên chết đi sống lại cũng là một chuyện kì diệu, còn sống là được rồi.
Về phần Hữu Hi, nàng tự mình xuống bếp nấu thuốc, chuẩn bị nước, giống như một thê tử luôn ở bên hắn chăm sóc từng chút một.
Hoàng Bắc Thiên tận hưởng cảm giác mỗi ngày nhìn thấy nữ nhân mình yêu luôn ở bên cạnh; nhìn thấy nàng cười, nhìn từng nhất cử nhất động của nàng. Trái tim vốn lạnh lùng, không chút cảm xúc, khi có mặt Hữu Hi mới trở nên nhu hòa.
Trong lúc Hoàng Bắc Thiên bị thương, Lưu Tuấn, Văn Thúy cùng máy vị bằng hữu tới thăm Hoàng Bắc Thiên, nhưng đều bị hắn làm mặt lạnh đuổi đi. Căn bản là bọn họ đến không đúng lúc, quấy rầy thời gian ngọt ngào của hắn và Hữu Hi.
Một đại nam nhân lại ngồi yên một chỗ muốn Hữu Hi đút hắn ăn, Hữu Hi vừa trừng mắt, hắn lại trở thành một tiểu hài tử, hắn bị thương ở chân chứ tay đâu có bị gì.
Nhưng cuối cùng Hữu Hi cũng phải giúp hắn uống canh gà. Đôi mắt Hoàng Bắc Thiên nhìn thật sâu Hữu Hi, mỗi ánh mắt, mỗi hành động của nàng tất cả đều vì hắn. Nàng có chút không tình nguyện, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, làm hắn không nhịn được cúi xuống hôn nhẹ lên.
Sau đó, Hữu Hi dùng cặp mắt hình viên đạn nhìn hắn, hắn dám lén lút làm chuyện này. Nhưng hành động này của nàng càng khơi lên ham muốn hôn nàng. Tay giữ chặt đầu nàng, cúi xuống hôn thật sâu. Hai người đang yêu nhau chẳng phải lúc nào cũng thế sao.
Trong khi đó sắc mặt Hữu Hi phiếm hồng, đây không phải là lần đầu tiên Hoàng Bắc Thiên hôn nàng, nhưng cảm giác không giống trước đây, mặt đỏ ửng, tay chân luống cuống.
Đang trong lúc ngọt ngào, bên ngoài truyền đến một tiếng thét chói tai: “Ah!, xin lỗi, xin lỗi, ta không nhìn thấy gì hết”.
Tiếng kêu sợ hãi này là của Bắc Song. Phía sau nàng ta còn có Lưu Tuấn cùng hai nam nhân khác, tên là Văn Bình. Còn có cả Thượng Quan Dã, hắn là một người ít nói, đối với Bắc Song có tình ý, Bắc Song cũng dùng ánh mắt say đắm để nhìn Thượng Quan Dã, hai bên đều có tình ý với nhau.
Hữu Hi đỏ mặt, cúi đầu, bưng chén thuốc đứng dậy: “Ta đi hâm lại thuốc”
Hoàng Bắc Thiên cau mày, nhìn đám người lạnh lùng nói: “Các ngươi tới làm gì vậy?”.
“Thái độ của ngươi chẳng tốt tí nào”- Lưu Tuấn ra vẻ phớt lờ, nhìn chén canh gà đã vơi một nửa, ai oán kêu lên: “Chẳng chắc ngươi lại không muốn có người đến thăm, ra là có mỹ nhân làm bạn, có đồ ăn ngon để ăn, quả thật là hạnh phúc”
Mặt Bắc Song ửng hồng, đứng bên cạnh Thượng Quan Dã không nói lời nào. Văn Tụy thì mặt trắng không còn chút máu, liếc mắt nhìn Lưu Tuấn, cảm giác hắn sẽ tiếp tục nói, muốn kêu hắn ngậm miệng lại. Những người tới thăm đều là bạn bè nhiều năm của Hoàng Bắc Thiên, đối với thái độ lạnh lùng của hắn đã quá quen.
Lưu Tuấn cầm lấy chén thuốc: “Vừa đúng lúc ta cần tẩm bổ, Văn Tụy tiểu thư cô cũng nên học hỏi An cô nương một chút”- Nói xong liền uống chén thuốc, sau đó “oa” một tiếng, nôn tất cả trên mặt đất
Hữu Hi cau mày, ngượng ngùng lui ra: “Lưu Tuấn, ngươi thật là quá đáng, không muốn uống cũng đừng phá chứ”
Lưu Tuấn nhe răng thè lưỡi, ai oán nói: “Chén thuốc này sao lại ngọt như vậy, nó được đặc biệt làm ra sao?”
Hữu Hi nhìn chén thuốc trong tay vừa nãy Hoàng Bắc Thiên mới uống, rồi tự mình nếm thử, quả nhiên… rất ngọt. Nàng rõ ràng đã cho rất ít đường sao lại ngọt như vậy chứ.
“Sao ngươi không nói”- Hữu Hi ái ngại nhìn Hoàng Bắc Thiên, khó trách hắn vừa uống xong thuốc lại uống tiếp canh gà.
“Không sao cả”- Hoàng Bắc Thiên nhăn mặt, trừng mắt nhìn Lưu Tuấn.
Bắc Song nói tiếp: “Ca ca, buổi tối có bắn pháo hoa, ca ca nên cùng Hữu Hi tỷ đi xem cho vui”
Trong mắt Hữu Hi lóe lên kim quang, bắn pháo hoa, phải đi chơi mới được, đang tính mở miệng nói đồng ý đi, Hoàng Bắc Thiên lại nằm xuống, lạnh lùng nói: “Không đi”.
“Bắc Vương thật biết cách làm người khác mất hứng, cứ tưởng năm nay ngươi thay đổi không giống mọi năm trước, xem ra bọn ta hiểu sai rồi”- Lưu Tuấn nhíu mày nhìn Hữu Hi: “Vậy An cô nương cùng đi với chúng tôi, ta cùng Thượng Quan Dã nhất định sẽ bảo vệ tốt, còn cái tên tàn tật kia cứ để hắn ở nhà nghỉ ngơi”
Tên Lưu Tuấn kia đúng là trời sinh ra để làm Hoàng Bắc Thiên tức giận, không biết hai người sao lại trở thành bằng hữu chứ. Thượng Quan Dã trầm mặc chỉ liếc nhìn qua Hoàng Bắc Thiên không nói lời nào, sau đó nhìn Bắc Song nói: “Để cho hắn nghỉ ngơi, chúng ta đi thôi”
“Oh!”- Bắc Song mỉm cười một cách đáng yêu nhìn gương mặt tuấn tú của Thượng Quan Dã.
Văn Bình cười nói: “Được rồi, Hữu Hi cô nương phiền cô chăm sóc cho Hoàng Bắc Thiên rồi, chúng ta đi thôi”- Văn Tụy tuy miệng lưỡi lợi hại nhưng vẫn không thể so bì với cái tên Lưu Tuấn xui xẻo kia. Nàng ấy vốn không phải là tú nữ, cũng không phải thiên kim tiểu thư, thân phận hết sức thần bí, không ai biết nàng đến từ đâu mà lại tới Đồng Thành mở một tửu lâu. Tính cách vội vàng hấp tấp, thẳng thắn.
Mọi người cuối cùng cũng bỏ đi, trong phòng chỉ còn lại Hoàng Bắc Thiên và Hữu Hi. Hữu Hi biết chân Hoàng Bắc Thiên đang bị thương không thích hợp để đi lại, nên không muốn đi cũng là lẽ đương nhiên. Có điều cái bao tử của Hoàng Bắc Thiên bị chén thuốc của nàng hại rồi!!!.
Sau khi bằng hữu đi hết, gương mặt Hoàng Bắc Thiên khôi phục lại vẻ nhu hòa, ngồi dậy, nhìn Hữu Hi nói: “Hữu Hi, chúng ta đi ra ngoài!”
“Đi đâu?”- Hữu Hi hỏi Hoàng Bắc Thiên, nàng nghi hoặc nhìn gương mặt lãnh khốc của hắn. Hoàng Bắc Thiên đứng lên, cầm lấy cây quải trượng bên giường.
“Này, ngươi muốn đi đâu”- Hữu Hi đỡ lấy Hoàng Bắc Thiên, mặc dù nàng nhỏ bé căn bản không thể chống đỡ nổi thân hình cao lớn của hắn nhưng lại vẫn muốn làm như vậy.
“Đồ ngốc, đi xem pháo hoa”- Hoàng Bắc Thiên một tay chống lên quải trượng, một tay khoác lên vai Hữu Hi, đi về phía tủ áo.
Nhưng, hắn không phải nói không đi sai? Nàng đang tính hỏi Hoàng Bắc Thiên, nhưng lại thấy ánh mắt cùng với giọng đã chuẩn bị sẵn đối đáp, Hữu Hi lè lưỡi, quên đi, hắn nói đi thì đi. Hoàng Bắc Thiên lấy ra hai tấm áo choàng, một cái buộc lên vai Hữu Hi, cái còn lại thì mặc lên người. Sau đó khoác cả cánh tay lên bả vai Hữu Hi đi ra ngoài.
Chân Hoàng Bắc Thiên vẫn chưa khỏi hẳn, việc đi lại rất khó khăn và tốn sức, Hữu Hi đau lòng không muốn hắn phí sức lực.
“Chúng ta về đi được không?”- Không biết hắn muốn dẫn nàng đi đâu.
“Sắp tới nơi rồi”- Cánh tay Hoàng Bắc Thiên gồng lên, không muốn nó đè xuống vai Hữu Hi tiếp tục đi về trước.
Hữu Hi cố ý đi thật chậm, nên mãi đến khi trời tối, hai người mới tới sườn núi, thật tốt quá, sườn núi không cao, địa hình cũng không qua khó đi, lại có một con đường nhỏ khá bằng phẳng để lên đỉnh, nhưng lên tới nơi cũng tốn không ít sức.
Hữu Hi và Hoàng Bắc Thiên đứng ở trên đỉnh núi, từ đây có thể nhìn được toàn bộ Đồng Thành, có thể nhìn thấy ánh sáng như những vì sao phát ra từ ngọn đèn dầu của vạn nhà.
Hắn đưa nàng tới đây làm gì? Hữu Hi tự hỏi thầm, nàng chỉ sợ chân hắn vì quá sức mà xảy ra vấn đề. Gió thổi mỗi lúc một lớn, chân Hữu Hi đứng không vững, nàng vội vàng giữ lấy cánh tay Hoàng Bắc Thiên. Hoàng Bắc Thiên nhìn Hữu Hi, hai tay kéo nàng vào trong lòng, lấy áo choàng bao bọc lấy Hữu Hi.
Hữu Hi dựa sát vào ngực Hoàng Bắc Thiên, nàng ngẩng đầu lên, trong bóng đêm lạnh lẽo vẫn nhìn thấy gương mặt đầy nhu tình của hắn, niềm hạnh phúc đong đầy trong lòng, Hữu Hi cố gắng nhích gần hơn nữa vào trong lòng Hoàng Bắc Thiên.
“Chân của ngươi còn đau không?”- Hoàng Bắc Thiên hỏi, đó là điều mà nàng lo lắng bấy lâu.
Hoàng Bắc Thiên vui vẻ vội vàng nói: “Nhắm mắt lại”
Hữu Hi tự hỏi? Nhắm mắt lại làm gì? Hoàng Bắc Thiên không kiên nhẫn cúi đầu, hơi lạnh trên môi hắn chạm vào cái miệng nhỏ nhắn của nàng. Nụ hôn báo đạo nhưng lại rất ngọt ngào, hoàn toàn phong bế lấy môi Hữu Hi, khiến nàng không tự chủ được mà siết chặt lấy tay hắn.
Môi hắn chế trụ lấy lưỡi nàng nhẹ nhàng di chuyển, hấp thụ. Hữu Hi nhắm hai mắt lại chấp nhận nụ hôn của hắn. Bên tai truyền đến tiếng sáo nổ, nhắm mặt, cũng vẫn có thể nhìn thấy ánh sắc lóa lên.
Hoàng Bắc Thiên từ từ thả môi Hữu Hi ra, hai mắt nàng mơ màng ngẩng đầu nhìn lên trên. Bầu trời đầy pháo hoa sáng rực, như cố gắng so bì với thứ ánh sáng phát ra từ những ngôi nhà.
Oa! Pháo hoa đẹp quá!! Pháo hoa trên không trung giống như những đóa hoa nở rộ trên bầu trời đầy sao, phát ra thứ ánh sáng xanh ngọc rất đẹp. Đóa hoa nở rộ rồi biến mất, rồi lại nở bung, hành loạt màu sắc đa dạng xuất hiện tiếp theo. Hữu Hi mở to hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc, thầm ca thán, thật đẹp quá!!
“Hoàng Bắc Thiên, ngươi sao lại tìm được nơi nhìn pháo hoa đẹp như thế này chứ?”- Hữu Hi có thể khẳng định đây là nơi xem pháo hoa tốt nhất, Lưu Tuấn nói Hoàng Bắc Thiên chưa bao giờ xem pháo hoa nhưng sao lại biết nơi này.
“Lúc còn bé ta đã tới đây”- Hoàng Bắc Thiên nhìn lên bầu trời đầy pháo hoa rực rỡ, tay nhẹ nhàng vuốt tóc Hữu Hi.
“Ngươi đã bao lâu không tới đây?”- Đôi mắt của Hữu Hi dưới bầu trời đầy pháo hoa trở nên lấp lánh thứ ánh sáng như ngọc, chợt lóe lên, giống như những ngôi sao sáng.
“Sau khi ta lớn”- Hoàng Bắc Thiên im lặng nói ra ba chữ.
“Vậy thật là tiếc quá”- Một nơi đẹp như thế này, khi lớn lên lại không hề đến đây nữa.
“Không tiếc, ta chỉ đợi tới ngày này thôi”- Giọng nói của Hoàng Bắc Thiên sâu thẳm vang lên.
Chờ đợi ngày này. Hữu Hi suy nghĩ ý nghĩa câu nói Hoàng Bắc Thiên, nàng đã hiểu điều hắn nói, nhưng lại nhíu mày, quay đầu lại nhìn, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Khoan đã, ngươi nói cho rõ ràng, sao lại chờ đợi ngày này chứ?”
Hoàng Bắc Thiên liếc mắt nhìn Hữu Hi giả vờ ngốc nghếch, ngẩng đầu không nói lời nào. gương mặt trở nên trầm tĩnh, giả vờ lãnh khốc?
“Nói, ta muốn nghe”- Tay Hữu Hi giữ lấy gương mặt mang theo hơi lạnh của Hoàng Bắc Thiên, vẻ mặt lạnh lùng của hắn đối với nàng không có tác dụng, Hữu Hi nghịch ngợm mặt hắn, nhất quyết nói: “Hoàng Bắc Thiên ta muốn chính tai nghe ngươi nói”
Đôi mắt tối đen của Hoàng Bắc Thiên nhìn gương mặt ranh mãnh nhỏ nhắn tràn đầy sự mong ngóng của Hữu Hi, hắn cười. Nụ cười đó làm cho nàng không cách nào dời mắt đi được.
“Ta từng cầu nguyện, muốn người mình yêu nhất cùng chia sẻ mọi thứ”- Ánh mắt Hoàng Bắc Thiên chớp động nồng đậm mùi vị yêu thương, giọng nói khàn khàn lại tiếp tục: “Hữu Hi, nơi này sẽ trở thành nơi khởi đầu của chúng ta”
Hai mắt Hữu Hi mọng nước, đôi mắt của hắn, lời nói của hắn, tất cả đều khắc sâu trong nhà. Ánh mắt của hắn như muốn đem những thứ đẹp đẽ nhất trong khắp thiên hạ dâng cho nàng. kỳ thật, nàng chỉ cần như thế này là đủ.
Hữu Hi kiễng mũi chân, tay vòng lấy cổ hắn, dịu dàng nói: “Ta chỉ cần lòng của ngươi là đủ rồi”
Hoàng Bắc Thiên ôm chặt Hữu Hi, giọng nói khàn khàn: “Trái tim ta sớm đã là của ngươi, chỉ có ngươi lâu như thế vẫn không tiếp nhận”
Hữu Hi cười nói: “Ta tiếp nhận, dĩ nhiên là ta sẽ tiếp nhận, ngươi không để cho ta cũng không được, hơn nữa hối hận lại càng không thể”
“Hữu Hi”- Hơi thở ấm áo của Hoàng Bắc Thiên kề sát mặt nàng, chỉ thiếu chút nữa môi hắn sẽ gắn chặt vào,
“Uh”- Trống ngực Hữu Hi đánh nhanh hơn, nàng si ngốc nhìn nam nhân chung tình này.
“Nói lại lần nữa rằng ngươi yêu ta”- Giọng nói của Hoàng Bắc Thiên tràn ngập sự đầu độc, Hữu Hi đang muốn nói, đột nhiên ý thức ra gì đó, cau mày đáp:“Ngươi vẫn chưa nói yêu ta”
Ngực Hoàng Bắc Thiên phập phồng đứng lên, một trận cười sảng khoái từ miệng hắn phát ra.
Hắn đang cười, lại còn cười rất to, cho tới bây giờ chưa thấy hắn cười như vậy: “Cười cái gì bại hoại”- Hai tay Hữu Hi đánh vào ngực hắn.
Hoàng Bắc Thiên cúi đầu bá đạo hôn lên môi Hữu hi nhưng không mất đi sự ôn nhu, ý cười vẫn ở trên môi hắn: “Trái tim của ta đã muốn nói điều đó nhiều lần, ngươi không hề nghe thấy, ta… ta yêu nàng An Hữu Hi, ta yêu nàng!”
Càng tiều từ yêu hóa thành những nụ hôn, pháo hoa sáng lạn, trên bầu trời sáng như sao, chiếu sáng trái tim của nàng và hắn.
Hoàng Bắc Thiên bắt đầu làm việc, dù chân vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng đã có thể đi lại trong thư phòng bắt đầu tìm hiểu về mỏ quặng Tây Sơn. Nhưng dù bận việc, Hoàng Bắc Thiên cũng muốn Hữu Hi cùng hoa phường dọn về phủ. Đúng thương cho Bắc Song, chỉ có thể ai oán nhìn ca ca mình bỏ rơi nàng.
Hoàng Bắc Thiên ngồi trước bàn, không biết viết cái gì, nhìn cái gì, nhìn những chữ Hữu Hi viết ra thật phức tạp, cũng không muốn hỏi nhiều. Nàng yên lặng bên cạnh hắn, hắn làm công việc, nàng ngồi một bên làm hoa.
Hoàng Bắc Thiên ngồi trước bàn, nhìn chiếc hộp gấm đựng đầy hoa hồng. Đó là tất cả hoa hồng mà Hữu Hi đưa cho hắn, cho nên nó rất có ý nghĩa, Hoàng Bắc Thiên lại càng quý trọng. Bởi vì nó tượng trưng cho tình cảm của Hữu Hi.
Bắc Song cầm những cuốn sổ trong tay, quay đầu liếc nhìn Hữu Hi mải mê chiết hoa. Lúc rảnh rỗi chiết hoa cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn, Hoàng Bắc Thiên cau có gọi: “Hữu Hi…”
“Chuyện gì?”- Hữu Hi ngẩng đầu nhìn Hoàng Bắc Thiên một cái, rồi tiếp tục công việc.
“Ta đếm ba tiếng, nàng không qua, thì ta sẽ đi qua”- Hoàng Bắc Thiên làm mặt lạnh uy hiếp.
“Một hai ba”- Hữu Hi thay Hoàng Bắc Thiên đếm nhanh, nhếch miệng cười.
Hoàng Bắc Thiên đứng dậy, chỉ đi vài bước, liền bế nàng đặt lên ghế nghỉ ngơi.
“Hoàng Bắc Thiên, ngươi học xấu”- Hữu Hi nhéo mũi Hoàng Bắc Thiên, cầm hoa hồng gắn vào vạt áo của hắn.
“Nàng gọi tên ta đi như thế sẽ thân thiết hơn”- Nếu như hắn nhớ không lầm, nàng trước đây từng gọi tên Nhất Thần.
“Thân thiết hơn?”- Hữu Hi hoàn toàn không biết Hoàng Bắc Thiên đang ghen. “Ta gọi Hoàng Bắc Thiên quen rồi, như thế cũng tốt mà”
“Không nghe lời phải không”- Hai tay Hoàng Bắc Thiên đặt ngay eo Hữu Hi, uy hiếp.
Hữu Hi sợ nhất bị nhột, Hoàng Bắc Thiên vẫn chưa làm gò, nàng liền nghiêm mặt không cười: “Đừng náo loạn”
Vẻ mặt Hoàng Bắc Thiên vẫn cố chấp: “Ta đang rất nghiêm túc”
“Được rồi, được rồi, Bắc Thiên, Bắc Thiên…”- Hữu Hi thỏa hiệp, Hoàng Bắc Thiên không buông tha nàng, dùng sức cù vái cái khiến nàng thở không nổi
“Còn chưa hai lòng, ta muốn nghe nàng gọi”- Giọng nói của hắn đầy tức giận, tay liên tục di chuyển.
Hữu Hi cười ra nước mắt, nói không nên lời, thân thể giãy giụa muốn thoát khỏi bàn tay của Hoàng Bắc Thiên.
“Khởi bẩm Bắc Vương, Vương gia đến thăm.”- Ngoài cửa truyền đến giọng của Thiếu Cửu, cắt đứt sự thân mật của hai người.
Hữu Hi nghe Lăng Khiếu Dương đến, tâm trạng liền thấy bất an và khẩn trương, Hoàng Bắc Thiên cau mày đứng dạy, kéo Hữu Hi ở lại bên cạnh.