Số lần đọc/download: 2623 / 68
Cập nhật: 2015-11-24 21:43:31 +0700
Tóm Tắt Nội Dung
Câu chuyện về những con người đã ít nhất một lần "để lỡ" trong đời
Thời sinh viên, Vưu Giai Kỳ và Mạnh Hòa Bình yêu nhau sâu sắc đến thế nhưng mâu thuẫn giữa hai gia đình đã khiến Giai Kỳ chấp nhận rút lui. Không phải vì tình yêu của cô dành cho anh không đủ nặng bởi lẽ rất nhiều năm sau đó cô vẫn không quên được anh, thậm chí khoảng thời gian chỉ còn một mình đấy, nhiều đêm cô rúc vào chăn mà khóc vì nhớ anh. Có lẽ hành động đó bi lụy thật, sướt mướt thật, nhưng với tuổi trẻ non nớt mà cô đang sở hữu, đối mặt với những đổ vỡ và sự trống vắng xuất hiện sau một sự đủ đầy, ai dám khẳng định rằng bản thân sẽ không bật khóc như cô? Thực ra, Giai Kỳ chấp nhận từ bỏ cuộc tình này là để giữ lại sự tự trọng của mình, và bởi vì trong cô, tình yêu dù có quan trọng đến thế nào cũng không thể đặt lên trên tình thân cha-con.
Nguyễn Chính Đông xuất hiện bên cạnh cô một cách lạ lùng. Giai Kỳ hoài nghi về anh, hoài nghi về những câu nói nửa đùa nửa thật của anh nhưng có một điều không thể phủ nhận, anh luôn chú ý đến tâm trạng của cô, luôn đứng đằng sau âm thầm giúp đỡ, che chắn cho cô.
Tuy nhiên, cô vẫn yêu Mạnh Hòa Bình...
Nguyễn Chính Đông nóng lạnh thất thường, lúc quan tâm nhiệt tình với cô, lúc lại thờ ơ lạnh nhạt. Cô không biết rằng đó là vì anh đang bị giằng xé. Giằng xé giữa tình yêu với cô và tình bạn với Mạnh Hòa Bình. Giằng xé giữa lực chọn từ bỏ và tiếp tục ở bên cạnh cô, nhìn cô mãi yêu người bạn thân của chính mình.
Tuy nhiên, cô vẫn yêu Mạnh Hòa Bình...
Nguyễn Chính Đông nói anh yêu cô. Rồi sau đó lại cư xử với cô như trước. Giai Kỳ biết, anh thực sự yêu mình, nhưng cô không dám đối mặt với tình cảm quá vĩ đại ấy.
Cô vẫn yêu Mạnh Hòa Bình...
Thế nhưng cô lại lựa chọn ở bên Nguyễn Chính Đông!
"... nếu anh cho rằng em vẫn chưa đủ yêu anh, đó là vì em không kịp, không có đủ thời gian, không có đủ tuổi trẻ, để yêu anh như yêu anh ấy". Giai Kỳ nói với Nguyễn Chính Đông như thế, và ở lại bên cạnh anh.
Tuy nhiên, cô vẫn yêu Mạnh Hòa Bình...
Mỗi lần gặp lại anh, dường như những vết nứt trong lòng cô lại có cơ hội lan rộng, đổ vỡ tan tành.
Nguyễn Chính Đông biết Giai Kỳ yêu ai, muốn cô trở về với người bạn thân của mình...
Thế nhưng, cơn đau ngắn còn hơn cơn đau dài, Giai Kỳ biết, giữa cô và Mạnh Hòa Bình, ngần ấy năm, đã có quá nhiều thứ thay đổi, quay đầu lại cũng chỉ có thể nhìn nhau mỉm cười. Thời tuổi trẻ đầy nhiệt huyết lại hóa thành dấu ấn mờ nhạt trong nhau.
Tuy nhiên, cô vẫn yêu Mạnh Hòa Bình...
Thực ra, những đoạn khiến mình cảm thấy xúc động nhất, vẫn là tình cảm giữa Giai Kỳ và cha cô. Từ lúc nhỏ đến khi lớn, đọc đọc và đọc, vẫn cảm thấy cha của Giai Kỳ đã hy sinh rất nhiều cho cô. Giữa ông và mẹ của Mạnh Hòa Bình, thời trẻ đã từng thế nào, cũng chỉ vì "để lỡ" mà mãi về sau này cảnh gặp lại chẳng thể vui vẻ. Bao nhiêu năm, ông và Giai Kỳ, một căn nhà nhỏ, tình thân sâu sắc như thế... Cuối cùng, cũng chỉ vì lòng tự trọng của cả hai, mà sau khi cha mất, cô đành bán luôn căn nhà là cả hồi ức của mình!
Cả cuộc đời của người đàn ông tóc đã hoa râm ấy, là như thế nào? Chẳng độc giả nào có thể biết, cảm động chỉ bởi cách ông quan tâm chăm sóc cô con gái của mình, cảm động chỉ bởi cách ông thâm trầm suy nghĩ che giấu tâm sự tuổi trẻ của mình...
Với Giai Kỳ, căn nhà cũ, chiếc cầu nhỏ, những con đường mưa lầy lội, đều cất giữ cả một tuổi thơ của cô - tuổi thơ có hình dáng của một người đàn ông gầy guộc luôn sẵn sàng đưa tay cho cô nắm...
Hóa ra, dù chúng ta có đi xa đến đâu, lúc đau khổ nhất cũng chỉ có một nơi để quay về, vậy mà nơi ấy, cha cũng không còn, căn nhà cũng thành của người khác.
"Cô luôn cho rằng, trên thế gian này, mình không còn có nhà nữa.
Cô luôn cho rằng, mình không thể được đứng ở đây nữa.
Cô luôn cho rằng, trên thế giới này, không còn kỳ tích như thế nữa".
Mọi thứ, Nguyễn Chính Đông đều giữ lại cho cô, bởi anh hiểu cô rõ đến mức nào.
Nhiều năm quen với việc hoài niệm về quá khứ, Giai Kỳ cứ ngỡ cô sẽ không thể yêu thêm ai khác. Vậy mà lúc cô bắt đầu học được cách lãng quên chuyện cũ, bắt đầu tình yêu với Nguyễn Chính Đông, thì cũng là lúc anh rời bỏ cô, rời bỏ cả cuộc đời của chính mình.
"Hà tất phải quay lại, nhiều khi thật ra vĩnh viễn cũng không thể đợi được".
"Có lẽ một ngày nào đó sẽ không ở đây nữa".Cuối cùng Nguyễn Chính Đông cũng không còn ở đó nữa, cuối cùng anh vẫn không thể nào đợi cô thêm nữa.
Cô lại một lần bỏ lỡ hạnh phúc của chính mình.
Nguyễn Chính Đông từng tuyệt vọng đến mức nào khi Giai Kỳ không yêu mình.
Thế nhưng đến khi sắp rời xa cô, anh lại hy vọng cô không yêu mình.
Và điều đáng tiếc nhất của Nguyễn Chính Đông chính là khi nhắm mắt, anh vẫn không biết Giai Kỳ yêu mình, vẫn ngây thơ để cô trở lại bên cạnh Mạnh Hòa Bình.
Ngẫm lại, cảm thấy rất buồn cho cả Giai Kỳ và Nguyễn Chính Đông. Nhất là cảnh nửa đêm tỉnh giấc, trong bóng tối, Giai Kỳ trông thấy anh bị căn bệnh khiến cho đau đớn đến mức run rẩy, lấy thuốc giảm đau mà vẫn rất cẩn thận, vì sợ làm cô tỉnh giấc. Còn Giai Kỳ chỉ im lặng đến chảy nước mắt cũng không dám.
Tiểu thuyết bi kịch đến thế quả rất "không thực" nhưng tình cảm của họ, nỗi đau của họ không hiểu sao mình vẫn thấy chân thực đến vậy!
Không chỉ có ba nhân vật chính, Nguyễn Giang Tây - em gái Nguyễn Chính Đông, cũng là một nhân vật tuy không được nhắc đến nhiều, nhưng vẫn rất ấn tượng, ấn tượng bởi sự mạnh mẽ của cô và bởi sự kiêu kỳ của một người con gái mang mối tình đơn phương.
"Mỗi lần muốn rơi nước mắt, em sẽ ngẩng đầu lên nhìn những vì sao, như vậy nước mắt sẽ không chảy xuống". Anh trai và bạn trai đều yêu Giai Kỳ, thế nhưng cô vẫn tin mình sẽ may mắn, sẽ tìm được người đàn ông yêu cô sâu sắc như vậy.
"Tình mềm như nước, hẹn đẹp như mơ..." - Hạnh phúc vốn là thứ khó nắm bắt nhất.
Vưu Giai Kỳ lỡ mất mối tình thời trẻ với Mạnh Hòa Bình vì lòng tự trọng. Về sau lại vì thiếu lòng tin vào hai chữ "hạnh phúc", mãi hoài niệm về quá khứ ảo tưởng mà đánh rơi tình yêu với Nguyễn Chính Đông.
Nguyễn Chính Đông, để lỡ một cơ hội đến với Giai Kỳ trước Mạnh Hòa Bình. Nếu năm ấy, anh cùng người bạn thân trở về nước, có lẽ anh đã yêu cô sớm hơn, nhiều hơn khả năng của mình.
Mạnh Hòa Bình để lỡ mất một tương lai với Giai Kỳ vì không hiểu rõ cô và không đủ kiên trì để đeo đuổi ước vọng của mình đến cùng.
Cả Nguyễn Giang Tây, cha của Giai Kỳ và mẹ của Mạnh Hòa Bình, họ đã lỡ mất những gì trong đời, thật ra chỉ có họ mới biết.
Tuổi trẻ và nhiều năm sau đó, ai cũng từng để lỡ quá nhiều thứ. Đánh mất nhiều như thế, tới khi nhận ra, cố gắng tìm kiếm bao nhiêu cũng không thể nào bù đắp đủ.