Nguyên tác: Die Therapie
Số lần đọc/download: 1521 / 15
Cập nhật: 2017-05-20 09:13:55 +0700
Mở Đầu
S
ebastian Fitzek sinh ngày13 tháng 10 năm 1971 tại Berlin là ngôi sao sáng trong dòng tiểu thuyết Kinh dị (thriller) tiếng Đức. Sách của ông đã được dịch ra 25 thứ tiếng. Đảo trị liệu bí ẩn là quyển tiểu thuyết đầu tay của ông và cũng là quyển sách bán chạy ở khắp nơi trên thế giới.
Phan Ba dịch từ nguyên bản tiếng Đức Die Therapie do nhà xuất bản Knaur Taschenbuch phát hành năm 2006
Dù tôi có nhìn hoặc nghe thấy gì trong xã hội, trong và cả ngoài lúc hành nghề của tôi, tôi sẽ xin im lặng trước những điều không bao giờ cần để lộ và coi sự kín đáo trong trường hợp đó như một nghĩa vụ.
Lời thề Hippocrates
Hãy cho tôi biết bạn của anh là ai và tôi sẽ nói cho anh biết anh là ai.
Châm ngôn
Mở đầu
Nửa tiếng trôi qua, và ông biết rằng ông sẽ không bao giờ được nhìn lại con gái của mình nữa. Cô bé mở cửa, ngoảnh lại thoáng nhìn ông và rồi bước vào đến chỗ người đàn ông già. Nhưng Josephine, cô con gái bé bỏng mười hai tuổi của ông, sẽ không bao giờ bước ra nữa. Ông chắc chắn là như vậy. Cô bé sẽ mãi mãi không bao giờ nhìn ông cười rạng rỡ khi ông ru con ngủ nữa. Ông sẽ mãi mãi không bao giờ được tắt chiếc đèn ngủ sặc sỡ khi con gái ông đã thiếp ngủ nữa. Và mãi mãi không bao giờ ông bị đánh thức bởi tiếng thét hãi hùng của con trong đêm khuya nữa.
Niềm tin này ập vào ông với sức dập mạnh bất thình lình của một tai nạn ô-tô đâm nhau.
Khi ông đứng lên, cơ thể ông muốn ngồi lại trên chiếc ghế nhựa lung lay. Ông sẽ không ngạc nhiên nếu như đôi chân khuỵu xuống. Nếu như ông cứ đơn giản ngã xuống và nằm lại trên cái sàn gỗ cũ kỹ của phòng chờ. Ngay giữa người phụ nữ nội trợ đẫy đà bị vẩy nến và cái bàn nhỏ với những tờ tạp chí cũ. Nhưng ông không nhận được lòng khoan dung của cơn ngất xỉu. Ông vẫn còn tỉnh táo.
Bệnh nhân không được chữa trị
theo thời điểm đến
mà theo tính khẩn cấp.
Tấm biển chỉ dẫn trên cánh cửa trắng bọc da vào phòng chữa bệnh của người bác sĩ dị ứng nhòa đi trong mắt ông.
Bác sĩ Grohlke là một người bạn của gia đình và là người bác sĩ thứ hai mươi hai. Viktor Larenz đã lập một danh sách. Hai mươi mốt người bác sĩ trước đó không tìm thấy gì. Hoàn toàn không.
Người đầu tiên, một bác sĩ cấp cứu, đã đến cơ ngơi của gia đình ở Schwanenwerder vào ngày Lễ Giáng Sinh thứ hai. Cách đây đúng mười một tháng. Đầu tiên, tất cả họ đều nghĩ rằng Josephine chỉ bị trúng thực món fondue vào ngày lễ. Cô bé đã nôn mửa nhiều lần trong đêm và rồi bị tiêu chảy. Isabell vợ ông đã gọi bác sĩ cấp cứu tư, và Viktor đã bế Josy trong chiếc áo ngủ bằng vải lanh xuống phòng khách. Mãi cho đến ngày hôm nay, ông vẫn còn cảm nhận được đôi cánh tay gầy nhỏ bé của con khi ông nhớ lại. Một cánh tay đặt quanh cổ ông tìm nơi nương tựa, tay kia kẹp chặt con thú nhồi bông mà cô bé thích nhất, con mèo xanh Nepomuk. Dưới những ánh mắt nghiêm khắc của họ hàng đang có mặt, ông bác sĩ đã nghe lồng ngực bé nhỏ của em, truyền nước biển và kê một loại thuốc vi lượng đồng cân.
“Nhiễm trùng đường ruột nhẹ thôi. Đang có dịch trong thành phố mà. Nhưng không sao! Tất cả sẽ tốt thôi”, đó là những từ mà người bác sĩ nói khi từ giã. Tất cả sẽ tốt thôi. Ông ấy đã nói dối.
Viktor đứng ngay trước cửa vào phòng điều trị của bác sĩ Grohlke. Khi muốn mở cánh cửa nặng nề ra, ông không thể xoay tay nắm cửa được. Lúc đầu ông nghĩ rằng căng thẳng của những giờ vừa qua đã cướp đi hết sức lực của ông. Nhưng rồi ông nhận ra cửa đã khóa. Có ai đó đã cài then ở bên trong.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây?
Ông quay phắt người lại và có cảm giác như đang nhìn mọi vật xung quanh trong một quyển sách lật trang. Tất cả những gì ông nhìn thấy đều vào đến bộ não của ông với tốc độ chậm đi, trong những tấm ảnh đứt quãng: những tấm ảnh chụp phong cảnh Ireland trên tường của phòng khám, cái cây cao su phủ đầy bụi ở hốc cửa sổ, người phụ nữ bị vẩy nến đang ngồi trên ghế. Larenz lay cửa một lần cuối cùng rồi lê bước qua phòng chờ đến lối đi bên ngoài. Hành lang vẫn còn đầy người. Cứ như bác sĩ Grohlke là người bác sĩ duy nhất trong Berlin.
Viktor bước chậm chạp ra phía trước đến quầy tiếp tân. Một thiếu niên có nhiều vấn đề về mụn trứng cá đến mức (không thể không nhìn thấy được) đang đứng chờ nhận toa thuốc, nhưng Larenz đẩy anh ta sang bên một cách thô lỗ và bắt đầu nói với cô tiếp viên ngay lập tức. Ông biết Maria từ những lần trước. Trước đây nửa giờ, khi ông cùng với Josy bước vào phòng khám thì cô còn chưa có ở đây. Bây giờ thì ông mừng vì người mà cô thay thế rõ ràng là đang nghỉ giải lao hay đang ở một nơi khác. Maria chỉ vừa trên 20 tuổi và nhìn trông giống như một nữ thủ môn bóng đá. Nhưng cô ấy cũng có một đứa con gái nhỏ. Cô ấy sẽ giúp ông.
“Tôi rất cần vào gặp con tôi”, ông nói to hơn mình muốn.
“Ô, xin chào, bác sĩ Larenz, rất vui khi gặp lại ông”. Maria nhận ra người bác sĩ tâm lý ngay lập tức. Đã lâu ông không còn đến phòng khám bệnh này, nhưng cô đã nhiều lần nhìn thấy khuôn mặt sắc sảo nổi bật của ông trên truyền hình và trong nhiều tạp chí. Ông là một khách mời được ưa thích trong các chương trình đàm luận. Không chỉ vì diện mạo đẹp và cách nói cởi mở của ông trong lúc giải thích những vấn đề tâm lý phức tạp cho người không chuyên môn. Nhưng hôm nay ông ấy nói thật khó hiểu.
“Tôi phải vào gặp con gái tôi ngay lập tức!”
Chàng thiếu niên bị ông đẩy sang bên cảm nhận theo bản năng rằng người đàn ông này có cái gì đó không ổn, và bước sang bên thêm một bước. Maria cũng cảm thấy bất an và cố giữ nụ cười giả tạo đã luyện tập trước của cô.
“Thật không hiểu bác sĩ Larenz muốn nói gì ạ”, cô nói và hồi hộp sờ vào chân mày màu nâu của mắt phải. Cô xỏ lỗ ở đấy, và cô hay giật vào đấy khi cô hồi hộp. Nhưng sếp của cô, bác sĩ Grohlke, là người bảo thủ, vì thế mà cô phải lấy thanh bạc cắm ở đấy ra khi có bệnh nhân trong phòng khám bệnh.
“Hôm nay Josephine có hẹn khám bệnh à?”
Larenz há miệng định quẳng câu trả lời ra cho cô, nhưng rồi ngưng và ngậm miệng lại. Tất nhiên là hôm nay con gái ông có hẹn. Isabell đã gọi điện xin hẹn. Và ông đã lái xe chở Josy đến. Như mọi lần.
“Bác sĩ dị ứng thật ra là gì hả bố?” em còn hỏi ông trong ô-tô. “Ông ấy làm thời tiết à?”
“Không phải đâu chuột con ơi. Đó là nhà khí tượng học”. Ông đã nhìn con trong kính chiếu hậu và chợt muốn vuốt mái tóc vàng của con. Con ông trông có vẻ quá mỏng mảnh. Như một thiên thần trên giấy lụa Nhật.
“Bác sĩ dị ứng chăm sóc cho những người không được phép tiếp xúc với nhiều chất nhất định, nếu không thì họ sẽ phát bệnh”.
“Như con hả?”
“Có lẽ vậy”, ông đã nói. Hy vọng là vậy, ông nghĩ thầm. Ít nhất thì đó cũng là một lời chẩn bệnh. Một khởi đầu. Những triệu chứng không thể giải thích được của căn bệnh mà cô bé mang trong mình hiện giờ đang thống trị cả gia đình. Từ nửa năm nay Josy đã không còn đến trường nữa. Các cơn co giật thường đến bất chợt và không đều đặn đến mức em không thể ngồi lâu trong lớp học được. Vì thế mà Isabell chỉ còn làm việc nửa ngày và lo tổ chức học tư cho Josy. Và Viktor đã đóng cửa phòng khám bệnh của ông trên đường Friedrich để có thể chăm sóc cho con gái của ông cả ngày lẫn đêm. Hay nói chính xác hơn là cho các bác sĩ của con ông. Nhưng mặc cho cuộc chạy việt dã đến các bác sĩ mà họ đã trải qua trong những tuần vừa rồi, tất cả các chuyên gia mà họ đến để hội ý đều bất lực. Họ không đưa ra được lời giải thích cho những cơn sốt co giật cứ trở đi trở lại của cô bé, cho những bệnh nhiễm trùng liên tục hay chảy máu cam về đêm. Thỉnh thoảng triệu chứng lại giảm nhẹ, đôi lúc còn biến mất hẳn, khiến cho gia đình lại có hy vọng. Nhưng sau một thời gian ngán thì tất cả lại bắt đầu lại từ đầu, phần nhiều với những cơn bệnh còn trầm trọng hơn nữa. Cho đến nay các bác sĩ nội khoa, bác sĩ huyết học và bác sĩ thần kinh học chỉ có thể loại trừ khả năng đấy là bệnh ung thư, AIDS, viêm gan hay một bệnh nhiễm trùng đã biết. Đến cả bệnh sốt rét Josephine cũng đã được thử nghiệm rồi. Âm tính.
“Bác sĩ Larenz?”
Lời nói của Maria đẩy Larenz trở về thực tại và ông nhận ra rằng suốt cả thời gian vừa qua ông đã há hốc miệng nhìn trừng trừng vào cô giúp việc.
“Cô đã làm gì với con tôi?” Ông tìm lại được giọng nói của ông, và bây giờ nó to lên thêm theo từng từ một.
“Ông muốn nói gì cơ chứ?”
“Josy. Cô đã làm gì với con tôi?”
Bây giờ Larenz gào lên, và các câu chuyện của những bệnh nhân đang ngồi chờ đột ngột câm lặng. Nhìn Maria, người ta có thể nhận thấy rằng cô không hề biết phải ứng xử như thế nào trong tình huống này. Là người giúp việc của bác sĩ Grohlke, tất nhiên là cô đã quen với cách cư xử lạ lùng của bệnh nhân. Cuối cùng thì đây không phải là một phòng khám tư, và đường uhland đã từ lầu không còn thuộc vào trong số các địa chỉ sang trọng nhất của Berlin nữa. Đường Lietzenburg nằm gần đấy thường hay đẩy gái bán hoa và người nghiện ngập vào phòng chờ. Và sẽ không có ai ngạc nhiên, như khi một gã nghiện gầy gò đang thiếu thuốc quát người giúp việc rằng gã không muốn chữa bệnh chàm mà cần thuốc giảm đau. Nhưng trường hợp của ngày hôm nay thì lại khác. Vì bác sĩ Viktor Larenz không mặc một bộ quần áo thể thao dơ bẩn và cũng không mặc một chiếc áo thun đã thủng lỗ. Ông không mang giày thề thao đã mòn, và gương mặt của ông không phải là nơi tụ tập của những cái mụn có mủ đã vỡ ra. Ngược lại. Trông ông giống như khái niệm “thanh lịch” đã được phát minh ra chỉ để dành riêng cho ông: thân hình gầy, dáng người thẳng đứng, vai rộng, trán cao và một cái cằm nổi bật. Mặc dù ông sinh ra và lớn lên ở Berlin, phần đông đều cho rằng ông thuộc giới trung lưu ở miền Bắc. Chỉ thiếu thái dương có tóc bạc và cái mũi khoằm cổ điển. Ngay mái tóc xoăn có màu nâu của gỗ tếch mà thời gian sau này ông để nó dài hơn, và cái mũi nghiên của ông - kỷ niệm đau đớn của một tai nạn thuyền buồm - vẫn không làm mất đi ấn tượng lịch sự chung. Viktor Larenz bốn mươi ba tuổi. Một người đàn ông mà người ta rất khó đoán tuổi, nhưng người ta chắc chắn rằng ông ấy sở hữu khăn tay bằng vải lanh có thêu mẫu tự đầu của tên họ và không bao giờ có tiền lẻ trong người. Làn da xanh xao nổi bật của ông là kết quả của nhiều lần làm việc thêm giờ. Và chính những cái đó đã gây khó cho Maria. Vì người ta không thể nghĩ rằng một bác sĩ tâm lý có bằng tiến sĩ trong một bộ com-lê đặt may giá 2.200 euro lại có thể gào lên ở nơi công cộng. Rằng ông lại thét vang lên những từ không thể hiểu được trong lúc đang khoa tay múa chân như điên dại. Và chính vì thế mà Maria không biết cô phải làm gì bây giờ.
“Viktor?”
Larenz quay người lại phía giọng nói trầm ấm. Bác sĩ Grohlke đã nghe tiếng ồn ào và ngưng chẩn bệnh. Người bác sĩ già nua gầy gò có tóc màu cát và đôi mắt sâu hoắm trông có vẻ rất lo lắng.
“Có chuyện gì thế?”
“Josy đâu?” Viktor hét vang trả lời và bác sĩ Grohlke giật mình lùi bước trước người bạn của ông. Ông đã quen biết gia đình từ gần mười năm nay nhưng chưa từng nhìn thấy Larenz như vậy.
“Viktor? Chúng mình vào phòng của tôi nhé, rồi...?”
Larenz không hề lắng nghe mà lại nhìn trừng trừng qua vai người bác sĩ. Khi thấy cánh cửa của phòng điều trị hé mở, ông lao đến. Ông dùng chân phải đạp tung cửa ra. Nó bật vào trong và đập mạnh phải một cái xe đẩy tay đầy dụng cụ và dược phẩm. Người phụ nữ bị bệnh vảy nến đang nằm trên giường điều trị. Bà ấy đã cởi áo ra và giật mình hoảng sợ đến mức quên cả che bộ ngực trần.
“Viktor, anh làm sao thế?”, bác sĩ Grohlke gọi to ở phía sau, nhưng Larenz đã chạy như bay ra khỏi phòng, ngang qua ông ấy vào hành lang.
“Josy?”
Ông chạy trên lối đi và mở từng cửa một ra.
“Josy, con đâu rồi?”, ông hoảng hốt gào lên.
“Trời ơi, Viktor!”
Người bác sĩ dị ứng già nua cố hết sức chạy theo ông, nhưng Viktor chẳng buồn quan tâm đến ông ấy. Sợ hãi đã làm cho trí óc ông không còn hoạt động nữa.
“Ở trong này là cái gì?” ông hét lên khi không thể mở được cánh cửa cuối cùng ở bên trái trước phòng đợi.
“Xà phòng. Chỉ có xà phòng thôi Viktor ạ. Đó là cái buồng kho của chúng tôi”.
“Mở ra!” Viktor giật tay nắm cửa như một người điên.
“Bây giờ hãy nghe tôi nói đây này...”
“MỞ CỬA!”
Bác sĩ Grohlke nắm lấy hai cánh tay của Larenz với sức lực không ngờ và giữ chặt lấy ông ấy.
“Bình tĩnh đã nào, Viktor! Và hãy nghe tôi nói đây này. Con gái của anh không thể có ở trong đó được. Bà giúp việc lau chùi đã mang chìa khóa đi từ sáng nay rồi và đến sáng mai bà ấy mới quay lại”.
Larenz thở nặng nhọc và ghi nhận những từ ngữ đó, nhưng không hiểu nội đung của chúng.
“Hãy để chúng ta hành động một cách hợp lý đi nào”, bác sĩ Grohlke nới lỏng ra và đặt tay lên vai Viktor.
“Anh nhìn thấy con gái anh lần cuối vào lúc nào?”
“Trước đây nửa giờ, trong phòng đợi ở đây”, Viktor nghe mình nói. “Con tôi đã đi vào phòng anh”.
Người bác sĩ già lắc đầu lo lắng và quay lại nhìn Maria đã đi theo họ.
“Tôi không thấy Josephine”, cô nói với sếp của cô. “Và hôm nay em ấy cũng không có hẹn”.
Vô lý, Larenz hét lên trong đầu và giơ tay ấn vào thái dương.
“Isabell đã gọi điện xin hẹn kia mà. Và tất nhiên là Maria không thể nhìn thấy con gái tôi được. Ở quầy tiếp tân là một người thay thế. Một người đàn ông. Ông ấy nói chúng tôi cứ ngồi xuống chờ. Josy yếu lắm. Và rất một. Tôi đặt con tôi ngồi trong phòng đợi và đi ra ngoài để lấy nước cho con tôi uống. Và khi tôi quay trở lại thì...”
“Chúng tôi không có người thay thế”, Grohlke cắt ngang lời nói của người bạn. “Ở chỗ chung tôi chỉ có phụ nữ làm việc mà thôi”.
Viktor chưng hửng nhìn vào mạt bác sĩ Grohlke và cố hiểu những gì vừa nghe được.
“Hôm nay tôi không có điều trị cho Josy. Cháu không có ở chỗ tôi”.
Từ ngữ của ông bác sĩ đưa lại một âm thanh điếc tai hết sức khó chịu mà Larenz bất chợt nghe được từ xa và mỗi lúc một to hơn.
“Các người muốn gì ở tôi?” ông tuyệt vọng nói. “Tất nhiên là con tôi đã đi vào phòng điều trị. Các người đã gọi kia mà. Tôi ở cạnh bên và nghe được người đàn ông ở quầy tiếp tân gọi đến tên con gái tôi. Hôm nay con tôi muốn vào phòng điều trị một mình. Con tôi đã xin phép tôi. Con tôi vừa tròn mười hai tuổi, các người có biết không? Từ lúc gần đây con tôi đã khóa cửa phòng tắm khi vào bên trong. Và vì thế nên khi trở về phòng chờ tôi đã nghĩ rằng con tôi đang ở trong phòng điều trị rồi”.
Viktor mở miệng và bất chợt nhận ra rằng ông đã chẳng nói đến một từ. Trí óc của ông làm việc, nhưng rõ ràng là ông không còn khả năng để diễn đạt nữa. Ông bất lực nhìn quanh và có cảm giác như đang nhìn thế giới với tốc độ chậm lại. Âm thanh khó chịu càng lúc càng to hơn và lất át gần như hoàn toàn tiếng ồn xung quanh ông. Ông cảm thấy tất cả mọi người đều nói với ông: Maria, bác sĩ Grohlke và cả một vài bệnh nhân nữa.
“Tôi đã không gặp cháu Josy cả năm nay rồi”, đó là những từ cuối cùng của bác sĩ Grohlke mà Viktor còn nghe rõ được. Và rồi tất cả bất chợt trở nên rõ ràng. Trong một khoảnh khắc ông biết được chuyện gì đã xảy ra. Cái sự thật đáng sợ ấy vụt lóe sáng lên, thoảng qua như giấc mơ trong giây phút thức dậy. Và nó cùng lại vuột khỏi ông nhanh như vậy. Trong một phần của khoảnh khắc ông hiểu được tất cả. Bệnh của Josy. Con ông đã bệnh gì nặng đến như thế trong những tháng vừa qua. Bất thình lình ông nhìn thấy được những gì đã xảy ra. Người ta đã làm điều gì với con ông. Ông phải nôn ọe khi biết rằng bây giờ họ cũng truy lùng ông. Họ sẽ tìm thấy ông. Sớm hay muộn, ông biết điều đó. Nhưng rồi nhận thức đáng sợ ấy vuột khỏi ông. Nó lại biến mất. Không thể nào lấy lại được nữa như một giọt nước trong ống nước thải.
Viktor dùng cả hai tay đập vào thái dương. Âm thanh the thé tra tấn đáng sợ bây giờ đang ở rất gần ông và không thể nào còn chịu đựng nó được nữa. Nó giống như tiếng rên ri của một con quái vật đang bị tra tấn và hầu như không có gì giống người cả. Mãi một lúc, nó chỉ tắt đi sau khi ông ngậm miệng lại.