Số lần đọc/download: 661 / 5
Cập nhật: 2017-09-24 23:20:41 +0700
Chương 1: Chương 1
E
dit: Kim NC Beta: Vô Phương Hà Hoa biết cha cô nhận của Lưu Phúc Quý thôn kế bên ba bao thóc để trao đổi cho cô sang đó làm vợ kế cho gã ta. Hà Hoa cũng biết bản thân mình hai mươi mốt tuổi, dung mạo lại không xinh đẹp xuất chúng, nên đại khái cũng đoán được sẽ có kết cục này. Có điều tên Lưu Phúc Quý kia nổi tiếng khắp tám thôn là kẻ lưu manh, du thủ du thực. Người vợ đầu tiên của gã bị gã đánh cho thừa sống thiếu chết tới mức chịu không nổi đã phải nhảy xuống sông tự tử. Nhưng cô không ngờ là bây giờ mình biết rõ đó là hố lửa mà vẫn phải nhảy vào. Cô nói với cha rằng mình không muốn gả cho Lưu Phúc Quý, cha cô liền trừng mắt lên quát: “mày đã hai mươi mốt tuổi rồi còn đòi gả cho quan lớn làm phu nhân chắc! Hai em gái đều lập gia đình cả rồi, mày còn muốn ở nhà làm kẻ vô tích sự, ăn trắng mặc trơn tới khi nào nữa hả?!”
Hà Hoa cãi lại cha cô rằng cô không phải kẻ vô tích sự, ăn trắng mặc trơn, cô cũng làm mọi việc trong nhà đó thôi. Cha cô trợn trắng mắt, chửi ầm lên: Làm cái rắm! Mày có thể gánh vác như đàn ông con trai sao? Thân con gái phải gả cho người ta sớm một chút mới là chuyện đúng đắn phải làm! Đại Bảo năm nay mười sáu tuổi rồi, cũng nên kiếm vợ cho nó, để cho người ta biết nó có người chị ế chồng thế này, thì nhà nào dám đem con gái gả cho nó hả?! Nghe cha nói tới đây, Hà Hoa im lặng không nói gì, tuy rằng cô không có sức khỏe như cánh đàn ông, nhưng mà nhiều năm nay cô đều bị sai bảo làm lụng không khác gì đàn ông cả. Cha Hà Hoa bắt đầu bực tức, mắng chửi Hà Hoa thêm một lúc nữa, cuối cùng lấy cán chổi quất liên tục lên người cô mấy cái rồi đuổi cô ra ngoài. Lúc Hà Hoa vừa ra khỏi cửa, mẹ Hà Hoa trao cho cô một ánh mắt đau lòng, thương xót, thứ bà có thể cho con gái cũng chỉ có thế này mà thôi…Hà Hoa khẽ cong khóe miệng cố nở nụ cười với bà, nhưng khóe miệng mới cong lên chưa kịp định hình thành nụ cười thì mẹ cô đã bị người cha đang tức giận của cô gầm lên, gọi bà vào hầu hạ ngâm chân cho ông. Hà Hoa đứng ở cửa một lát, rồi lại đi nấu cơm giống mọi ngày. Cơm nước nấu xong xuôi, cô đặt hết đồ ăn lên trên bệ cạnh bếp. Khi cô vừa ra khỏi nhà liền thấy cậu em trai nhỏ Tiểu Bảo vốn chơi bên ngoài, lúc này đang cầm một cành cây nhỏ quơ quơ, nhảy chân sáo trở về. Hà Hoa vẫy tay gọi Tiểu Bảo lại rồi nói: “Cơm nấu xong rồi, đặt ở trên bệ bếp ấy, chốc nữa đệ nói với mẹ là tỷ không ăn, ra ngoài đi dạo lát nữa sẽ về nhé.” Tiểu Bảo gật đầu, chớp đôi mắt to hỏi: “Vậy cho đệ ăn phần bánh của tỷ nhé?” Hà Hoa cười đáp: “Ừ, cho đệ ăn đấy.” Tiểu Bảo vui vẻ, bắt chước dáng vẻ người lớn, nói: “Tỷ đừng về muộn quá, cẩn thận không là bị sói bắt đi đấy.” Hà Hoa xoa xoa đầu cậu nhóc cười cười, đẩy cửa đi ra ngoài. Thật ra cô cũng không biết đi đâu, chỉ là không muốn ở nhà kìm nén sự khó chịu trong lòng mà thôi. Cô đi dạo một vòng quanh thôn, vô tình lại đi tới đầu thôn. Từ rất xa cô đã nhìn thấy tên ngốc Trường Sinh ngồi trên tảng đá lớn ở gần cổng thôn, đang trông ngóng nhìn về phía xa. Hà Hoa biết Trường Sinh đang chờ bà nội của hắn. Bà nội hắn mỗi ngày đều đi lên ngọn núi cách thôn khá xa hái thảo dược, mỗi buổi chiều tối Trường Sinh đều ở chỗ này chờ bà hắn, giúp bà đỡ sọt rồi cùng nhau về nhà. Người trong thôn đều biết Trường Sinh là tên ngốc, Hà Hoa đã rất lâu rồi không nói chuyện với hắn, lúc này cô đột nhiên muốn tìm một người để trò chuyện, mà tên ngốc Trường Sinh cái gì cũng không biết là người thích hợp nhất. Hà Hoa đi đến bên cạnh Trường Sinh, hắn vẫn ngồi đó không phản ứng gì, dường như không thèm để ý. “Huynh chờ bà nội à?” Hà Hoa mở miệng hỏi. Trường Sinh quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Hà Hoa, trong chốc lát dường như đang thầm tự hỏi cô là ai, một lúc lâu sau mới ừ một tiếng, rồi quay đầu tiếp tục nhìn về phía cổng thôn. Hà Hoa ngồi xuống bên cạnh hắn, cũng không ngại hắn không để ý tới cô. Hà Hoa trầm mặc trong chốc lát rồi mở miệng nói: “Ta phải lập gia đình, cha ta nhận của Lưu Phúc Quý ba bao thóc, đổi lại ta phải làm vợ kế của gã ta.” Trường Sinh không lên tiếng trả lời, đầu cũng chẳng thèm quay lại dù một chút, giống như không nghe thấy gì cả, chỉ chăm chú nhìn về phía con đường nhỏ dẫn vào thôn. Hà Hoa cũng không để ý tới hắn, cô cúi đầu xuống tự lẩm bẩm một mình: “Lưu Phúc Quý là kẻ lưu manh khốn nạn, phường du thủ du thực, gã ta hành hạ bức ép vợ tới chết mới thôi… Ta không muốn gả cho gã ta, nhưng giờ cha ta đã nhận của gã ba bao thóc, ta biết không thể trả lại được, bất cứ cái gì vào trong tay cha ta thì cũng đừng nghĩ đến chuyện ông trả lại cho người ta…” “Cha còn mới mắng ta, chửi ta ăn trắng mặc trơn, vô tích sự. Nhưng ta đâu có như thế, mỗi ngày ta đều giúp ông làm hết việc nhà lại đến việc đồng áng, từ việc nhỏ cho tới việc to, huynh xem ở trong thôn này có con gái nhà ai làm được nhiều hơn ta không? Luôn miệng mắng ta là nha đầu đen đúa, nhưng ta sinh ra đã đen sao, chẳng lẽ còn không phải vì suốt ngày phải bán mặt cho đất bán lưng cho trời, dầm mưa dãi nắng hay sao…?” Hà Hoa tủi thân, dừng lại một chút, khịt khịt mũi, cô lại nói tiếp: “Khi ta mười sáu, mười bảy tuổi vốn đã có người tới mai mối hỏi xin, người tới đều rất tốt, nhưng cha ta đều từ chối, ông sợ ta đi rồi sẽ không có người làm những việc giành cho đàn ông trong nhà nữa … Bốn năm trôi qua, Đại Bảo lớn lên đã có thể gánh vác, cha ta lại cảm thấy ta chướng mắt…Nhưng kéo dài đến hơn hai mươi tuổi thế này là ý muốn của ta sao? Sao bây giờ lại đổ hết lên đầu ta…” Hà Hoa càng nói càng cảm thấy khó chịu, trong chốc lát nước mắt đã đong đầy, ầng ậng nơi mí mắt, cuối cùng không ngăn được mà rớt từng giọt từng giọt đầy xót xa. Cô không muốn khóc trước mặt một tên ngốc, vội vàng đưa tay lau đi, nhưng mà càng lau nước mắt lại càng chảy ra nhiều hơn, cuối cùng cô mặc kệ, cứ để cho nước mắt chảy thành dòng dọc theo hai má. Trường Sinh quay đầu lại thấy Hà Hoa đang khóc, ngơ ngác khó hiểu nhìn cô một lát, rồi lại cúi đầu lấy từ túi quần ra một củ đậu phộng, bóc vỏ bỏ hạt vào lòng bàn tay rồi giơ ra trước mặt Hà Hoa, rồi lại cẩn thận nhìn kỹ, chọn hạt to cho vào miệng mình, đưa hạt còn lại tới trước mặt Hà Hoa. Hà Hoa hơi ngớ người một chút, lau nước mắt nói: “Huynh không có mắt à, không thấy ta đang khóc sao?! Đưa cho ta hạt to! Ta muốn hạt to!” Trường Sinh không lên tiếng,chỉ dùng tay kia bịt chặt lấy miệng, dường như thực sự sợ Hà Hoa sẽ nhào về phía mình cướp lấy. Hà Hoa tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, lấy hạt đậu phộng trong tay hắn bỏ vào miệng mình. Trường Sinh nhìn lòng bàn tay trống trơn, lại ngẩng đầu nhìn Hà Hoa đang nhai đậu phộng trong miệng, hắn lúng ta lúng túng mở miệng nói: “Chọn một hạt.” “Hả?” “Đậu phộng, bảo cô chọn một hạt, cô lại ăn mất.” “…” Lúc này Hà Hoa không biết nên cảm thấy buồn cười hay là tức giận, những tủi thân, khó chịu bực dọc trong lòng cô vơi đi ít nhiều, giống như bị Trường Sinh biến thành hạt đậu phộng nhóp nhép nhai sạch sẽ. Trường Sinh giương mắt nhìn Hà Hoa, vẻ mặt rất hờn tủi, ấm ức. Bộ dạng này của hắn khiến Hà Hoa nhớ tới trước đây, khi còn nhỏ mỗi lần ở nhà phải chịu ấm ức, cô sẽ giống như bây giờ đi bộ ra ngoài, chắc chắn sẽ phát hiện ở góc phía cổng thôn có Trường Sinh đang một mình ngồi ngẩn người, cô tìm cớ gào lên lên với hắn hai câu, trút sự ấm ức trong lòng ra sẽ cảm thấy thoải mái. Mà Trường Sinh bị cô bắt nạt cũng không kêu một tiếng, vẻ mặt ngơ ngác vô tội, dáng vẻ rất tủi thân nhìn cô. Sau nhiều lần như thế, chính Hà Hoa cũng thấy áy náy, vì thế lúc Trường Sinh bị mấy đứa trẻ khác bắt nạt, ngược lại cô sẽ giúp hắn, thầm nghĩ rằng như thế là huề nhau, không ai nợ ai. Những lúc như thế Trường Sinh cũng không nói với cô câu cảm ơn hay cảm kích gì cả, chỉ ngẩn người đứng bên cạnh nhìn, giống như chuyện đó không liên quan tới hắn. Sau này, mọi người đều trưởng thành, không còn ai rảnh rỗi bắt nạt Trường Sinh nữa, cũng không có ai chuyện trò cùng hắn. Chính bản thân Hà Hoa không nhớ rõ lần gần đây nhất cô trò chuyện với Trường Sinh là khi nào, bây giờ lại thấy Trường Sinh nhìn cô với vẻ mặt ấm ức, nhớ tới thời thơ ấu trước kia trong lòng Hà Hoa không khỏi chua xót. Cô nhìn Trường Sinh trong chốc lát, mở miệng nói:” Trường Sinh, hay là ta làm vợ huynh nhé… Trong nhà huynh có ba bao thóc không? Huynh giúp ta trả lại ba bao thóc cho Lưu Phúc Quý, ta sẽ làm vợ huynh. Tốt xấu gì chúng ta cũng xem như từ nhỏ lớn lên cùng nhau, huynh tuy là tên ngốc, nhưng so với Lưu Phúc Quý lại tốt hơn gấp trăm ngàn lần…” Trường Sinh nhướng mày, có chút không vui lớn tiếng nói: “Ta không phải tên ngốc” Hà Hoa trêu hắn: “Huynh không phải tên ngốc? Vậy nếu huynh không phải tên ngốc thì nói cho ta biết cưới vợ có nghĩa là gì đi.” Trường Sinh bị hỏi vặn lại, suy nghĩ một lúc lâu cũng không biết phải trả lời như thế nào, chỉ lớn tiếng nói: “Ta không phải tên ngốc! Bà nội ta nói, ta không phải tên ngốc!” Hà Hoa cong khóe môi lên, giống như khi còn nhỏ đáp lại hắn: “Đó là bà nội huynh lừa huynh thôi! Huynh chính là tên ngốc! Cả thôn đều biết huynh là tên ngốc!” Hà Hoa nói xong, chỉ chờ xem bộ dáng sốt ruột đến mức mặt đỏ bừng của Trường Sinh. Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến tiếng gọi: “Trường Sinh…” Hà Hoa ngẩng đầu nhìn lại, không biết bà Tứ đã trở lại khi nào, Hà Hoa sợ tới mức run lên, không còn cái khí thế hùng hồn như khi nãy nói chuyện với Trường Sinh. Bộ dạng cô lập tức thay đổi như gà con bị diều hâu nhìn chằm chặp, cô vội vàng phủi mông chạy mất. Bà Tứ là bà nội của Trường Sinh, khi ông nội Trường Sinh còn sống mọi người đều gọi ông là ông Hoắc Tứ, nên theo vai vế Hà Hoa phải gọi bà một tiếng ‘bà’. Giống như bao người khác trong thôn, Hà Hoa hơi sợ bà Tứ, bởi trước đây khi còn nhỏ Hà Hoa từng nhìn thấy bà cầm gậy gộc đuổi đánh mấy đứa bé bắt nạt Trường Sinh, tuy rằng cô chưa từng bị bà đánh, thậm chí cũng chưa từng bị bà mắng, nhưng cô vẫn sợ bà. Thật ra bà Tứ cũng không phải bà nội ruột của Trường Sinh, bà gả vào Hoắc gia lúc mới hơn hai mươi tuổi, lúc ấy bà nội Trường Sinh đã mất rồi. Nếu tính ra thì bà và mẹ Hà Hoa cũng xấp xỉ tuổi nhau, thậm chí bà so với mẹ Hà Hoa còn trẻ hơn một chút. Bà Tứ không phải người địa phương, nghe đồn rằng bà được ông nội Trường Sinh cứu khi đi săn thú, sau đó liền cưới bà làm vợ. Lúc Trường Sinh còn rất nhỏ thì cha mẹ qua đời, người ta nói ông nội hắn sở dĩ cưới vợ trẻ bởi sợ sau này khi mình già chết đi không có ai quan tâm chăm sóc Trường Sinh. Lúc Trường Sinh được mười tuổi thì ông nội cũng mất, từ đó trở đi bà Tứ và Trường Sinh liền nương tựa vào nhau mà sống. Bà Tứ nhìn Hà Hoa chạy biến đi như kẻ trộm, bước lại hỏi Trường Sinh: “Đại a đầu nhà họ Lý nói gì với cháu?” “A?” Trường Sinh nghiêng đầu nghĩ nghĩ, ngơ ngác kéo dài giọng. “Hà Hoa, Hà Hoa tìm cháu nói gì?” bà Tứ lại hỏi. “Ừm…” Trường Sinh chớp mắt nghiêm túc suy nghĩ một lát, chậm rãi nói: “Chờ bà nội huynh à… Ta phải lập gia đình, cha ta nhận của Lưu Phúc Quý ba bao thóc đổi lại ta phải làm vợ kế của gã… Lưu Phúc Quý là kẻ lưu manh khốn nạn, phường du thủ du thực, gã ta hành hạ bức ép vợ tới chết mới thôi ….Ta không muốn gả cho gã đó, nhưng mà cha ta đã nhận của gã ba bao thóc…Trường Sinh để cho ta làm vợ huynh đi… Huynh giúp ta trả lại Lưu Phúc Quý ba bao thóc, ta sẽ làm vợ huynh…Huynh chính là tên ngốc, cả thôn đều biết huynh là tên ngốc.” Trường Sinh lặp lại hết những lời mà Hà Hoa nói, không sai một chữ. Bà Tứ nghe xong hơi nhíu mày. Trường Sinh hỏi: “Bà nội, cháu không phải tên ngốc. Cưới vợ có nghĩa là gì?” Bà Tứ không đáp, chỉ quay đầu nhìn về phía Hà Hoa đã biến mất dạng, dường như đang suy nghĩ điều gì. Ngày hôm sau, cha Hà Hoa bảo Đại Bảo đem ba bao thóc còn nguyên khiêng trả lại cho Lưu Phúc Quý. Bao nhiêu năm qua đây là lần đầu tiên thứ vào tay ông rồi còn mang trả lại. Nhưng đương nhiên ông là con người không bao giờ chịu thiệt, ông nhận từ chỗ bà Tứ sính lễ còn lớn hơn nữa: nửa mẫu ruộng. Khi Hà Hoa biết bản thân mình sắp sửa gả cho Trường Sinh đã vô cùng kinh ngạc, lại nghe nói bà Tứ dùng nửa mẫu ruộng đất để làm sính lễ cưới, cô càng cảm thấy không thể tin được. Cô thậm chí cũng không vì bản thân mình thoát khỏi hố lửa Lưu Phúc Quý mà vui vẻ, cũng không vì bản thân mình sẽ cưới một tên ngốc, cùng hắn sống cả đời mà buồn bã. Cô chỉ chột dạ nghĩ mình cũng không đáng giá bằng nửa mẫu ruộng đất. Sính lễ lớn như vậy, bà Tứ hoàn toàn có thể cưới cho Trường Sinh một cô gái xinh đẹp trẻ trung hơn nhiều, thậm chí còn có thể rước thêm hai cô vợ bé. Mười ngày sau, Hà Hoa và Trường Sinh thành thân, hôn lễ không khua chiêng gõ trống, cũng không kiệu hoa đỏ thắm rực rỡ gì cả, chỉ có mấy thanh niên trai trẻ và vài người đàn ông lớn tuổi thổi kèn đồng làm lễ rước. Hà Hoa mặc bộ đồ mà năm đó khi mẹ cô gả cho cha cô đã mặc, cô tự mình cầm lấy cái bọc đựng quần áo nhỏ mà Trường Sinh lấy từ nhà ra. Cô che khăn voan nên không nhìn thấy xung quanh, chỉ nghe thấy những tiếng cười nói nhao nhao ồn ào khắp dọc đường đi của những người dân đứng xem náo nhiệt. Ngẫu nhiên sẽ có đứa nhóc nghịch ngợm chạy tới trước mặt cô, ngước mặt nhìn lên khuôn mặt phủ khăn voan của cô cười cười hì hì. Hai người từ nhà họ Lý ở phía tây đi đến nhà họ Hoắc ở phía đông, mãi tới khi đi vào trong sân, mọi người mới chịu tản ra, ai về nhà nấy. Trong thôn bà Tứ có tiếng là xa cách lạnh nhạt với mọi người, nên không ai tới ăn cỗ cưới, bà cũng không mời ai cả, ngoại trừ nhà Hà Hoa thì chỉ có thầy Chu vừa dạy học, vừa khám bệnh trong thôn, thêm hai nhà hàng xóm sát bên nữa. Hà Hoa là cô dâu mới về nhà chồng, không được ăn uống cùng mọi người, bà Tứ bưng một suất cơm nhỏ đặt xuống bàn trong phòng tân hôn, bà không đợi Hà Hoa thẹn thùng hay nói lời cảm ơn đã đi ngay ra ngoài. Hà Hoa chưa bao giờ làm cô dâu, cũng không hiểu quy củ nên làm thế nào, thầm nghĩ xem có phải mình nên rụt rè, từ tốn một chút. Nhưng từ sáng sớm đã không ăn gì, bụng cô đói cồn cào không chịu nổi, lập tức và vài ba miếng đã sạch bát, ráo đĩa. Ngoài phòng, chú rể Trường Sinh chỉ cúi đầu im lặng ăn cơm, không để ý tới ai. Cha Hà Hoa vốn đã thấy hắn chướng mắt, giờ lại thấy hắn ngay cả một tiếng cha vợ cũng không gọi liền nổi giận, bữa cơm còn chưa kịp ăn đã đứng phắt dậy đi về. Tiểu Bảo không nỡ xa chị gái, còn muốn ở lại thêm một lúc nữa, lại bị cha Hà Hoa đạp ột cái ngã lăn ra, khóc sướt mướt đi về. Chờ mọi người đi hết Hà Hoa mới bưng bát không đi ra ngoài, nhìn thấy bà Tứ đang thu dọn cô vội bước qua nói: “Bà nội, để cháu làm cho.” Bà Tứ không nói gì, để cô thu dọn giống như cháu dâu đã rước về từ lâu, đứng dậy gọi Trường Sinh vào trong phòng nói chuyện. Hà Hoa dọn dẹp xong xuôi, lại đi quét sân, chẻ củi, làm mọi việc tới tận trưa giống như khi cô còn ở nhà mình, không hề có lấy một chút dáng vẻ của cô dâu mới về nhà chồng. Buổi tối lúc đi ngủ, Hà Hoa mới bắt đầu lúng túng không biết phải làm sao, cô cố ý ở ngoài giếng tắm rửa lâu thật lâu, cho tới tận khi bà Tứ ở trong phòng bà lớn tiếng gọi cô với vẻ không hài lòng, cô mới nhăn nhó đi vào phòng tân hôn. Trong phòng có một chiếc giường lò thông hai đầu đắp bằng đất nung, hai bộ mền gối bày ở hai đầu, cách nhau khá xa.
Trường Sinh chỉ vào bộ mền gối của mình nói: “Đây là của ta, kia là của cô.” Nói xong cũng không để ý tới Hà Hoa, tự cởi quần áo của mình chui vào túi ngủ (*) (*) túi ngủ ở đây là chăn gấp hình ống để chui vào ngủ.
Hà Hoa đứng ngẩn người trong chốc lát rồi thổi tắt đèn, mặc quần áo nằm vào trong ổ chăn của mình, tới khi nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Trường Sinh, đoán chắc hắn đã ngủ rồi, thân mình cứng nhắc của cô mới thả lỏng. Không có cảnh tượng lúng túng xấu hổ như trong tưởng tượng của cô. Nhưng ngẫm nghĩ thì cũng phải, Trường Sinh là tên ngốc, động phòng là cái gì chắc chắn cũng không hiểu, xem ra bà Tứ cũng không có ý muốn bế chắt trai sớm. Hà Hoa thở phào một hơi nhẹ nhõm, lần mò tự cởi áo khoác ra, yên tâm xoay người nằm ngủ.