Số lần đọc/download: 1348 / 17
Cập nhật: 2015-10-22 17:23:52 +0700
Chương 1
Vào một buổi tối mùa đông lạnh giá, gió rét căm căm, một bóng đen gò người tiến bước trên đường thiên lý. Đó là một người đàn ông ốm yếu, dáng dấp nhỏ thó, mặt che khuất sau chiếc mũ áo mưa, cố kéo lên tận cằm. Chiếc áo mưa tuy rộng thùng thình nhưng cũng không che giấu nổi một bọc lớn, khá nặng trên tay hắn.
Hắn lê từng bước nặng nhọc và phải chống một cây gậy lớn để dò đường trong đêm tối. Gói đồ quá nặng đối với một người mảnh khảnh như hắn nên tuy trời lạnh buốt mà mồ hôi vẫn toát ra đầm đìa trên trán hắn. Thỉnh thoảng, hắn lại lấy tay quệt mồ hôi và ngừng lại thở hổn hển.
Gió thổi mỗi lúc càng thật mạnh. Chung quanh người đàn ông cảnh vật đìu hiu, cô quạnh. Không một mái lá, không một bóng cây! Tất cả chỉ toàn là sỏi đá gồ ghề, đó đây rải rác vài bụi cỏ khô cằn.
Trời đang vần vũ bỗng nhiên tối đen như mực. Những đám mây đen dày đặc kéo đến đe doạ mang lại một trận mưa tầm tã. Thỉnh thoảng vài lằn chớp ngoằn ngoèo xé tan màn đêm tịch mịch. Rồi từng giọt mưa nặng nề rơi xuống, càng lúc càng nhanh.
Người đàn ông càu nhàu, ngừng lại một lát nghỉ mệt. Hắn xuýt xoa thu mình trong chiếc áo mưa, lẩm bẩm một cách cáu kỉnh:
- Trời lại còn đổ mưa nữa! Thế này thì biết đến bao giờ mới tới nơi? Chán quá! Thời tiết đã xấu, đêm lại tối đen như mực thì làm sao mà thấy đường bây giờ?
Hắn nhìn dáo dác chung quanh tìm kiếm một chỗ để ẩn mình trong chốc lát, chờ cơn mưa bớt dần. Nhưng vẻ thất vọng tràn trề xuất hiện trên gương mặt hắn. Hắn thở dài chán nản khi chỉ thấy toàn đá sỏi cằn cỗi và triền núi đá trùng trùng điệp điệp phía xa. Làm sao có thể tìm thấy một mái lá hoặc một khóm cây che mưa ở miền hoang vu, xa xôi của vịnh Hạ Long này!
Bỗng người đàn ông lắng tai nghe ngóng. Rõ ràng có tiếng xe bò lăn bánh lọc cọc trên sườn đá. Hắn bực bội càu nhàu:
- Ai mà đi lại trên đường lúc này nhỉ? Thật là nguy to rồi!
Hắn hoảng hốt đưa mắt nhìn quanh một lần nữa, tìm một nơi khuất đường mòn để tránh chiếc xe. Nhưng bốn bề vẫn trơ trọi, quạnh hiu.
Tiếng xe rõ dần. Rồi một chiếc xe bò chở đầy rơm từ từ tiến lại phía hắn ta. Khi xe tới cạnh người đàn ông, bác đánh xe trẻ tuổi, mặc áo bông thật ấm, đi chậm lại và gọi:
- Bác Cả đấy à? Bác đi đâu đêm hôm khuya khoắt thế này? Lên xe với cháu đi, trời lạnh như thế này mà phải đi bộ đường trường thì thật là một cực hình!
Người đàn ông lí nhí nói một câu không rõ và ngần ngừ không muốn lên xe..
- Thế nào, bác có lên không? Khuya lắm rồi, cháu phải về mau kẻo vợ con nó trông.
Người đàn ông vẫn ngập ngừng…
- Thôi, bác không lên thì cháu đi vậy nhé. Bác đánh xe bực bội nói.
- Thế thì tao đi nhờ mày vậy, chờ tao với, Tâm ơi.
Rồi người đàn ông nặng nhọc leo lên xe.
- Để cháu giúp bác một tay nhé. Gớm, sao bác mang nặng thế? Bác lên biệt thự Hoàng Lan đấy à? Thật đúng lúc quá, cháu sang bên biệt thự Tố Nga đây.
Bác đánh xe vừa nói vừa đưa tay đỡ gói hàng trên tay hắn. Nhưng hắn gạt phắt tay chú Tâm ra rồi ngồi lên đống rơm.
Chú Tâm ngạc nhiên nhìn hắn. Nhưng chú sực nhớ bác Cả là người cộc cằn, thô lỗ, nên chú cũng bỏ qua và tiếp tục cuộc hành trình.
Một lát sau, hai ngôi biệt thự nguy nga đồ sộ, tọa lạc trên hai ngọn đồi đã sừng sững hiện ra trước mắt.
Chú Tâm nói:
- Tới nơi rồi bác ạ!
- Chú mày ngừng ở đây để tao đi bộ qua con đường tắt này cho gần. Cám ơn chú mày nhé.
- Cháu không dám ạ. Thôi cháu đi đây. Chào bác nhé.
Người đàn ông bước vào con đường mòn dốc thoai thoải, tiến về phía biệt thự Hoàng Lan. Chú Tâm tò mò ngoái cổ lại nhìn theo, lẩm bẩm:
- Lạ thật! Bác ta mưu tính gì mà lại đi khuya khoắt thế này không biết. Lại còn mang cái gói gì nặng quá!
Lúc đó người đàn ông đã tới trước cửa ngôi biệt thự tối om, không một ánh đèn. Hắn không gọi cửa mà đi vòng ra phía sau gõ nhẹ vào một cánh cửa nhỏ có ánh đèn le lói hắt ra. Không thấy ai ra mở, hắn gõ mạnh thêm và gọi:
- Bà nó đâu? Mở cửa mau lên!
Có tiếng guốc lẹp kẹp trong nhà, tiếng khoá lách cách trong ổ khoá, rồi cánh cửa hé mở, để lộ ra một căn bếp sáng sủa, ngăn nắp, đồ đạc bóng loáng. Một người đàn bà trạc 50 tuổi hiện ra trên khung cửa. Bà ta nói:
- Bố nó đấy à? Tôi tưởng đến mai ông mới về. Ông đi đâu mà lâu thế?
Người đàn ông không trả lời, gạt bà ta sang một bên. Hắn tiến tới cái bàn lớn giữa phòng và đặt gói hàng lên đó. Rồi hắn thì thầm nói gì với vợ. Bỗng người vợ hãi hùng kêu lên:
- Trời ơi! Thôi ông ơi, tôi không dám làm vậy đâu! Không bao giờ tôi dám đâu!
- Bà im mồm đi! Hắn vừa quát vừa đá cánh cửa đóng sầm lại.
Yên lặng và bóng đêm lại bao trùm ngôi biệt thự tối tăm, che giấu sự bí mật của biệt thự Hoàng Lan sau những bức tường kiên cố.
… Mười năm thấm thoát trôi qua…