Nguyên tác: The Song Of Achilles
Số lần đọc/download: 0 / 90
Cập nhật: 2021-01-12 19:45:34 +0700
Chương 1
C
ha tôi là vua và là con của các vì vua. Ông khá thấp giống hầu hết mọi người ở xứ tôi, lực lưỡng như một con bò mộng và bắp vai cuồn cuộn. Ông cưới mẹ tôi khi bà mười bốn tuổi và được các nữ tư tế thề thốt rằng sẽ mắn đẻ. Đấy là một cuộc hôn phối tốt: Mẹ tôi là con một, và của cải của cha bà sẽ thuộc hết về chồng bà.
Cho đến tận đám cưới ông mới phát hiện ra bà đần độn. Cha bà rất cương quyết trong việc che mặt bà cho đến hôn lễ và cha tôi đã chiều lòng ông. Nếu bà xấu xí thì vẫn luôn sẵn nữ nô lệ và các cậu bé phục vụ. Khi cuối cùng họ giở mạng che mặt ra, họ nói mẹ tôi đã mỉm cười. Đấy là lý do họ biết bà khá ngớ ngẩn. Các cô dâu không cười.
Khi tôi, một đứa con trai, được sinh ra ông đã giật tôi khỏi vòng tay bà và đưa tôi cho một vú nuôi. Bà đỡ vì thương hại nên đã đưa mẹ tôi một cái gối thay cho tôi để ôm. Mẹ tôi ôm chầm lấy nó. Có vẻ bà không chú ý đến sự khác biệt nào cả.
Tôi nhanh chóng biến thành một nỗi thất vọng: nhỏ bé và yếu ớt. Tôi không nhanh nhẹn. Không khỏe khoắn. Không thể hát. Điều tốt nhất người ta có thể nói về tôi là ít ra tôi không hay đau ốm. Những đợt cảm lạnh và vọp bẻ đã chộp lấy những kẻ đồng trang lứa lại bỏ qua tôi. Điều đấy chỉ khiến cha tôi ngờ vực. Có khi nào tôi không phải là người mà là đứa trẻ chằn tinh mang tới hoán với đứa thật? Ông quắc mắt, quan sát tôi. Tay tôi run rẩy, cảm nhận được cái nhìn chằm chằm của ông. Và mẹ tôi ngồi đó, nhỏ rượu ra người mình.
*
Khi tôi lên năm thì đến lượt cha tôi đứng ra tổ chức thế vận hội. Những người đàn ông đến từ tận các nơi xa xôi như Thessaly và Sparta, kho của chúng tôi đầy ắp vàng của họ. Trong hai mươi ngày, hàng trăm đầy tớ cật lực tạo hình đường đua và dọn sạch các hòn đá trên đó. Cha tôi quyết tâm phải có đại hội hoành tráng nhất thời của ông.
Tôi vẫn nhớ những người chạy giỏi nhất, cơ thể nâu sẫm bôi dầu bóng lưỡng, vươn người trên đường đua dưới ánh mặt trời. Họ hòa vào nhau, những người chồng vai rộng, những thanh niên không để râu và các cậu bé, bắp chân ai ai cũng rắn chắc lực lưỡng.
Con bò mộng đã được hiến tế, máu được vắt đến những giọt cuối cùng vào bụi đường và những cái bát đồng đen. Con vật chết một cách lặng lẽ, một điềm báo tốt cho cuộc đua sắp tới.
Các vận động viên tập hợp trước bệ đài cha tôi và tôi ngồi, được vây quanh bởi đống giải thưởng chúng tôi sẽ trao cho những người chiến thắng. Ở đó có những chiếc bát vàng để đựng rượu, kiềng ba chân bằng đồng, giáo gỗ tần bì đầu bọc sắt quý. Nhưng giải thưởng thật sự nằm trong đôi tay tôi: Vòng nguyệt quế đầy những chiếc lá xanh mơn mởn mới cắt đóng bụi, được ngón cái của tôi cọ đến sáng bóng. Cha bất đắc dĩ mới đưa nó cho tôi. Ông tự thuyết phục bản thân rằng tôi chỉ phải cầm nó thôi chứ không làm gì khác.
Những cậu bé nhỏ nhất chạy trước, và họ đợi, bàn chân nôn nóng nhịp trên cát chờ cái gật đầu của viên tư tế. Cả bọn đều trong giai đoạn phát triển đầu tiên, cả người khẳng khiu đầy góc cạnh, đâu đâu cũng thấy xương xẩu nhô ra. Mắt tôi bắt gặp một mái đầu nhạt màu giữa những mớ tóc đen bù xù. Tôi rướn người lên phía trước để nhìn. Tóc sáng lên tựa mật ong được nắng chiếu rọi, và có ánh vàng lóe lên giữa những lọn tóc – vòng đội đầu của một hoàng tử.
Cậu ta thấp hơn những người khác, và vẫn còn nét phúng phính trẻ thơ mà những kẻ khác hoàn toàn không có. Tóc dài được buộc bằng sợi da; rực cháy trên tấm lưng trần sẫm màu. Gương mặt cậu, khi cậu quay đầu, nom nghiêm túc hệt một người đàn ông trưởng thành.
Khi viên tư tế ra hiệu, cậu ta vút qua những cơ thể to lớn nhất của những đứa con trai lớn hơn. Cậu ta chuyển động dễ dàng, đôi gót chân hồng hồng nhoang nhoáng hệt như một cái lưỡi đang liếm láp. Kẻ chiến thắng là cậu ấy.
Tôi nhìn chăm chú trong khi cha nhấc vòng nguyệt quế khỏi tay tôi và đội lên đầu cậu ấy; mái tóc cậu rực rỡ đến nỗi dường như những chiếc lá trở nên đen đúa. Cha cậu, Peleus, đến nhận con và mỉm cười tự hào. Vương quốc của Peleus nhỏ hơn của chúng tôi, nhưng có lời đồn rằng vợ ông là một nữ thần, và người dân nơi đó kính yêu ông. Cha tôi ghen tức nhìn cảnh tượng ấy. Vợ ông đần độn và con trai ông quá yếu ớt để chạy dù là trong nhóm nhỏ tuổi nhất. Ông quay qua nhìn tôi.
“Một đứa con trai là phải như thế chứ.”
Thiếu vòng nguyệt quế, đôi tay tôi có cảm giác trống trải. Tôi nhìn vua Peleus ôm con trai. Tôi thấy cậu bé thảy vòng nguyệt quế lên trời rồi chụp lấy nó. Cậu ấy đang cười, gương mặt bừng sáng với chiến thắng.
*
Ngoài chuyện này, ký ức của tôi về cuộc đời ngày ấy không là gì hơn ngoài những hình ảnh rải rác: từ trên ngai vàng cha tôi cau mày, một con ngựa đồ chơi tinh xảo tôi rất thích, mẹ tôi bên bờ biển, mắt hướng về phía Aegean. Trong ký ức cuối cùng này, tôi ném thia lia cho bà, ting, ting, ting, sỏi nảy trên mặt nước biển. Dường như bà thích nhìn gợn sóng trên mặt nước, cách nước tóe lên quanh hòn đá. Hoặc có lẽ bà thích chính bản thân biển khơi. Ở thái dương bà lóe lên một vệt trắng như xương, vết thương từ lần cha bà dùng cán gươm đánh bà. Những ngón chân bà trồi lên từ vùng cát bà đã vùi bàn chân xuống, và tôi cẩn trọng không dẫn lên chúng khi tìm đá cục. Tôi chọn một hòn rồi ném đi, mừng là mình giỏi trong việc này. Đấy là ký ức duy nhất tôi có về mẹ mình và nó lấp lánh đến nỗi tôi gần như chắc rằng chỉ do mình tưởng tượng. Dù sao thì cha tôi cũng không thể nào để chúng tôi một mình với nhau, bà vợ đần độn và đứa con trai ngu dốt. Và chúng tôi đã ở nơi nào? Tôi không nhận ra bờ biển hay cảnh vật nơi đó. Đã quá lâu rồi.