Nỗi Đau Vô Thường
Đường nào em đi
Cũng quen giấc mộng xuân thì.
Đường nào em đi
Ru đời anh thành gã tình si.
Giọt tình thơm môi em
Mang về trả nguời tình sau.
Anh nghiên mình muôn cõi vẫy chào
Đoạn đường em đi có khi chỉ là ảo vọng..
Và đời rêu phong
Trao về em tình cũng bằng không.
Còn gì không em
Khi môi cười chớm nhạt màu son.
Còn đâu nữa mắt nai xoe tròn.
Anh sẽ hoài tìm trong màu nhớ...
Vì cuộc tình mới với em là tất cả.
Và cuộc tình lỡ trong anh là xót xa.
Chỉ một người đi sẽ mãi không trở lại,
Tiễn đưa cuộc tình về miền dĩ vãng...
Người là mật đắng những đêm dài tan vỡ.
Tìm lại lần nữa có chăng trong niềm mơ.
Còn lại trong anh riêng nỗi đau vô thường.
Ngày buồn thắm sâu, khi ta rời nhau..
Ngỡ như mùa đông vẫn còn vây kín...
Mãi bên đời.