Những người vĩ đại không những phải biết chớp lấy cơ hội mà còn phải biết tạo ra cơ hội.

C.C. Colton

 
 
 
 
 
Tác giả: Người Thứ 8
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Z.28 Gián Điệp Hoa Quỳnh
Biên tập: Thiên Trang HT
Upload bìa: Thiên Trang HT
Số chương: 9
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 869 / 51
Cập nhật: 2018-07-19 12:38:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1: Gối Tình
i máy bay đối với Văn Bình là việc quá quen thuộc như dân chúng Sài gòn đi xe hai bánh. Mỗi năm, chàng đi vòng quanh trái đất hàng chục lần, trên đủ kiểu phi cơ, phản lực cơ, phi cơ thí nghiệm, bay nhanh như hỏa tiễn có, phi cơ cánh quạt chậm như rùa của thế chiến thứ hai có, phi cơ quân sự thiếu thốn tiện nghi có, hoặc phi cơ thương mãi rộng thênh thang với đạo quân chiêu tiếp viên thân hình chứa toàn lửa có thể biến mùa đông Bắc Cực 60 độ dưới không thành mùa hè nhiệt đới...
Đi máy bay đối với Văn Bình quen thuộc đến nỗi chàng thường dùng ghế phi cơ làm giường ngủ - cũng như ghế ban công trong rạp xi-nê thường trực - và bữa ăn trên phi cơ làm tiệc thịnh soạn bằng thực đơn bất hủ của tiệm ăn Maxim's ngon nhất thế giới của Ba-lê ánh sáng, và nhất là bằng cặp giò, bờ mông, bộ ngực độc nhất vô nhị của các em bé chiêu tiếp phi hành.
Hơn một lần Văn Binh điềm nhiên ngồi uống sâm-banh 1953— nghĩa là sâm-banh ngon nhất trong vòng 20 năm nay — với khay thức ăn ê hề trong khi phi cơ nhồi lên, nhồi xuống, hành khách đều buộc chặt giây lưng ghế, mắt nhắm nghiền, lâm râm cầu nguyện hoặc mửa mật xanh, mật vàng.
Vậy mà hôm nay trên chuyến bay Đông kinh - Đài Loan, Văn Bình lại say sóng, ù tai, quáng mắt, đau nhức thái đương, ruột cuộn tròn như bị đặt trong máy giặt. Chàng nôn nao ở cuống họng, món tempura bất hủ ăn ở thủ đô Nhật trước giờ ra phi trường dường như rục rịch đòi ra ngoài.
Cụ già thất tuần lần đầu tiên ngự trên chim sắt vượt tường âm thanh cũng không đến nỗi như Văn Bình. Vì hôm nay là ngày đẹp trời nhất trong những ngày đẹp trời nhất của đường bay Đài Bắc. Chiếc phản lực cơ Convair 880, tốc độ tối đa trên một ngàn cây số, bay trên độ cao 10 cây số, lướt nhẹ trên nền mây trắng, bước bằng giày nhung trên thảm len dày Ba-tư cũng chỉ có thể nhẹ như thế là cùng.
Chung quanh Văn Bình, không ai buộc giây lưng ghế. Cả bà lão tóc bạc, da
mồi, lúc lên phi cơ phải có thân nhân đỡ bên, thân hình gày nhom tưởng như gió thổi là ngã mà cũng khoan thai trò chuyện với cô cháu gái, trên miệng luôn luôn nở nụ cười thỏa mãn.
Cô cháu gái cùng đi với bà lão là một thiếu nữ Tàu trăm phần trăm, da trắng, cổ cao, ngón tay tháp bút, hàm răng đều đặn, mắt to và đen láy, tượng đá cũng phải mê. Đáng mê hơn nữa là cái eo nhỏ xíu và bộ ngực nở nang của nàng đã được triển lãm một cách đoan trang mà khêu gợi sau làn áo xường xám bằng gấm ngũ sắc Thượng-hải.
Thường lệ, Văn Bình đã nhìn nàng hau háu, như có thể nuốt sống được nàng. Nhưng kỳ lạ chưa, chàng lại cúi đầu xuống, tuy người đẹp chỉ cách chàng một tầm tay. Vả lại, dầu chàng muốn chiêm ngưỡng, chàng cũng chẳng phân biệt được gì.
Vì khối thịt cường tráng, rắn chắc, tràn trề sinh lực của điệp viên Văn Bình Z.28 đã trở nên nhão nhoét.Hai chân chàng như long hết đinh vít sửa soạn rời ra khỏi thân. Giá đàn ruồi đồng bâu kín bộ mặt khôi ngô, chàng cũng chẳng buồn xua đuổi nữa, vì bàn tay nhanh nhẹn của chàng biến thành tảng chì nặng chình chịch...
Từ cổ chí kim, anh hùng thường thấm mệt vì đàn bà. Văn Bình tự hào là nhà vô địch, nên nữ sắc ít khi làm chàng "bội thực". Tuy nhiên, hôm nay, chàng bị "bội thực" hoàn toàn. Bội thực, không phải vì trọn hai tuần đổi gió ở Đông kinh đã thức trắng bên cạnh những hỏa diệm sơn tình ái. Sự thật là trọn hai tuần chàng không hề chợp mắt. Nhưng chàng cỏ đủ sức thức trắng cả tháng trường không mệt thấy mệt.
Sở dĩ, Văn Bình mệt rũ là vì một trò chơi mới lạ.
Trò Shindai. Nghĩa là trò đánh nhau bằng gối giữa đàn ông và đàn bà Nhật. Trong tiếng Nhật, shindai cỏ nghĩa là "giường". Người Nhật hay gọi trò shindai là hayai shima, nghĩa là trò chơi "trước giờ ân ái".
Văn Bình nổi tiếng võ nghệ tuyệt trần, ít kẻ thù nào chịu được với chàng một hiệp, thế mà một cô gái Nhật đã kỳ phùng địch thủ trong hai tuần lễ, và rốt cuộc là chàng thua sát ván.
Cô gái Trung hoa ngon lành mặc xường xám gấm ngồi bên đột nhiên ngoảnh lại nhìn Văn Bình. Mắt nàng cũng rí rỏm, nghịch ngợm như mắt Tômi, tiên nữ của một hộp đêm thượng lưu trên đại lộ Ginza....
Quang cảnh Ginza, mạch máu của thủ đô Nhật, một tối thứ bảy đầu tháng, lần lượt trở lại trong trí óc Văn Bình.
Mỗi khi chiều xuống, chàng thường thả bộ trên vỉa hè, tìm một tiệm ăn khoái khẩu, trước khi lao đầu vào thế giới về đêm. Sau chuyến công tác sôi nổi tại miền bắc Diến Điện, theo gót Quốc tế Tình báo Sở 1, chàng được ông Hoàng cho sang Nhật thả bộ trên vỉa hè một thời gian để thưởng công.
Và chàng gặp Tômi, một nhan sắc vô tiền khoáng hậu. Nàng là sự phối hợp tuyệt diệu giữa huyết thống Thái dương thần nữ với vẻ đẹp điêu khắc Tây phương: mắt một mí ươn ướt, da trắng tuyết, môi đỏ như thoa son, khuôn mặt nhu mì, khả ái,chân dài, mông tròn, eo nhỏ, ngực nở ngoài mực độ trung bình A-đông.
Sắc đẹp của Tômi được tăng lên gấp bội nhờ chiếc Mercédès 600 sơn màu mát-tích dài ngoằng chở nàng tới một hộp đêm thượng lưu, tài xế mặc đồng phục thẳng nếp, đội kết viền chỉ vàng. Đi tìm khắp Sài gòn, nơi không thiếu tỉ phú và tay chơi xe quốc tế, chàng chưa bao giờ gặp xe Merce¬des 600. Phương chi xe Mercédès của Tômi lại là loại Pullman, 6 cửa, dài hơn 6 mét, nghĩa là còn dài hơn chiếc Cadillac Hoa kỳ, từng phá kỷ lục về dài trong làng xe hơi sang trọng thế giới. Để bảo vệ kỹ nghệ xe hơi bản xứ, chính phủ Nhật đánh thuế xe hơi nhập nội thật nặng, cho nên Tômi sẽ phải là người chế ra giấy bạc mới dám xài Pullman 600...
Trên một phạm vi bay bướm nào dó,Tômi đã hóa phép ra tiền, nhờ tài ca hát - và dĩ nhiên là nhờ nhan sắc xiêu phàm — đêm đêm trong thiên đường dạ lạc Ginza. Trung thành với chiến thuật tốc chiến, tốc thắng, Văn Bình tấn công ngay, sau khi nàng trình diễn trên sân khấu trong bộ đồ mini tột đỉnh, cả bộ quần áo của nàng chỉ may đủ ba cái mù soa hỉ mũi.
Vốn là nam châm đối với phái yếu nên Văn Bình không sợ thất bại. Vả lại, thất bại là mẹ thành công, trong trường hợp thất bại chàng sẽ thay đổi chiến thuật và tiếp tục tiến đánh. Song Tômi chỉ nhoẻn miệng cười — ôi chao, miệng cười của nàng còn đẹp gấp chục lần miệng cười của rừng anh đào nở...
Nàng nói:
- Anh muốn tôi yêu anh phải không?
Văn Bình đáp:
- Đâu dám. Tôi chỉ dám mời Tômi dùng cơm với tôi. Tôi từ xa đến, hâm mộ tài nghệ tuyệt vời của Tômi....
Nàng lại cười:
- Thôi anh...anh mời tôi ăn cơm để tìm cách chinh phục tôi. Tômi từ trước đến giờ chưa hề yêu ai, vì chưa gặp được kẻ tâm đầu ý hợp. Tôi chỉ chịu phục tòng người đàn ông nào hạ được tôi trong cuộc đấu shindai.
- Shindai?
Văn Bình hơi ngạc nhiên. Chàng sống ở Nhật một thời gian khá dài, nói tiếng Nhật làu như cháo, học đủ môn võ của Nhật, từ kiếm đạo đến nhu đạo, từ thuật tàng hình khinh công Ninjutsu đến các bí thuật hồi sinh Kuatsu, vậy mà chưa hề biết Shindai là gì.
Nói cho đúng, chàng đã nghe nói vài ba lần tới nghệ thuật shindai nhưng chàng không quan tâm vì đinh ninh đó là môn thể thao phòng the của nữ giới Nhật 2....
Thấy chàng ngần ngừ, Tômi mở tròn mắt:
- Anh không biết đánh Shindai ư?
Văn Bình đáp vội:
- Biết. Và tôi sẽ thắng cô một cách dễ dàng. Bao giờ chúng ta bắt đầu?
- Đêm mai.
Giã từ giai nhân, chàng trèo lên tắc-xi phóng nhanh như hỏa tiễn tới nhà riêng của viên đệ nhất tham vụ tòa đại sứ. Y không phải là bạn thân song rất mến chàng. Lần nào đến Nhật, chàng cũng không quên ghé thăm. Nghe chàng thuật lại, viên tham vụ lắc đầu lè lưỡi:
- Chết rồi, Shindai không phải là thể thao đàn hà như anh tưởng đâu. Thoạt đầu, môn này được dùng để nam nữ, đặc biệt là vợ chồng, giải quyết những mối bất hòa, vì sau khi quần thảo bằng gối với nhau họ thường ân ái mặn nồng. Mặc dầu không có bản thống kê nào chính thức về môn đệ Shindai, người ta có thể nói là 8 triệu công dân Nhật đã chơi "gối tình". Một số hãng xưởng đã dành phòng riêng cho nhân viên luyện Shindai. Nhiều khách sạn cũng có phòng riêng cho thuê như vậy, ngoài ra, còn có cả "nữ chuyên viên " để rượt với khách đàn ông nữa.
- Có khó gì! Cứ nắm lấy cái gối trong tay là đánh được hết. Tôi không tin Tômi giỏi võ hơn tôi.
- Hừ, môn Shindai ra đời từ 1500 năm nay, có luật lệ hẳn hoi, đánh bừa không được. Và đây cũng không phải là vấn đề võ thuật. Cả thẩy có 13 giáo luật, người đánh phải thuộc lòng. Một trong các giáo luật này là chỉ cầm gối đánh một lần rồi ngừng, chờ đối phương trả đòn rồi mới được tiếp tục. Vì vậy, giỏi võ như anh vô ích. Tômi có thể lập kế bắt anh chờ thật lâu, anh không để ý, cô ta mới phản công lại. Anh biết không? Theo kinh điển Shindai thì một người đàn bà có thể xử dụng 52 mánh khóe căn bản.
- Mánh khóe nào tôi cũng ngăn chặn được.
- Anh đừng vội tự tin. 52 mánh khóe này hoàn toàn khác với các mánh khóe của võ sĩ thượng đài. Nữ đối thủ Shindai có thể ngừng đánh để la hét, thở dài, cười khóc, giả điên, mời bạn uống rượu, ăn ngon...với mục đich là đánh lạc hướng. Nhưng đáng sợ nhất đối với anh là mánh khóe gợi tình. Tômi là hoa khôi Ginza, hàng trăm hàng ngàn vương tôn công tử, đã khổ lụy vì nàng, thân hình nàng đẹp như hoa hậu, nàng phô trương ra thì anh phải thua.
- Đánh Shindai còn có thể dùng đường cong thân hình nữa ư?
- Dĩ nhiên. Nàng có quyền mời anh chiêm ngưỡng các báu vật độc nhất vô nhị của nàng. Trong khi anh mê mẩn, nàng sẽ đánh rơi cái gối trên tay anh. Và anh bại trận dễ dàng. Theo luật, rơi gối là thua. Một bàn tay tuột khỏi mép gối cũng thua.
- Như vậy thì chắc chắn tôi thua rồi còn gì?
- Dĩ nhiên. Trong trận quần thảo Shindai với nữ giới, võ nghệ siêu quần của anh trở thành hoàn toàn vô ích, cũng vô ích như việc dùng pháo đài bay B-52 mà ném bom diệt ruồi dưới đất vậy. Hoàn toàn vô ích vì anh không được phép đụng thân thể nàng bằng tay, chân hoặc bằng bất luận bộ phận nào của người anh. Nghĩa là anh không hy vọng khuất phục nàng bằng thuật atémi. Trong trường hợp anh ngo ngoe, nàng sẽ la lên Kitanai, nghĩa là "Ê, chơi xấu ", và hễ anh chơi xấu lần nữa là theo luật lệ nàng chiếm phần thắng. Luật lệ rất khắc nghiệt, anh thở mạnh vào mặt nàng cũng bị loại ra khỏi vòng chiến.
Vì vậy, anh không thể vận dụng chân khí để quật nàng ngã.
- Anh có phương pháp nào cứu tôi được không?
- Trời đất ơi, điệp viên đại tá Z.28 không hề sợ ai cũng như không hề thua một đối thủ nào giờ đây phải bó giáp quy hàng trước một cô gái yếu đuối. Anh yên tâm, đang còn 24 giờ đồng hồ nữa anh có thể tập rượt đầy đủ trước khi "thượng đài", tôi sẽ giới thiệu với anh một nữ huấn luyện viên Shindai thành thạo.
Văn Bình ăn vội bữa cơm tối, không có rượu sa-kê và huýt-ky để có thời giờ luyện tập. Chàng học đánh, học đỡ suốt đêm. Sáng hôm sau, lông gối tràn ngập sàn phòng, tay mỏi rừ, mắt đỏ hoe, nhưng chàng chỉ dám nghỉ 15 phút uống ly cà-phê nóng rồi tiếp tục học.
24 giờ đồng hồ vị chi 1.440 phút, Văn Bình nổi tiếng thông minh tuyệt vời nên mỗi phút có thể học thuộc một thế đòn. Nhưng - hỡi ôi - môn "gối tình " lại gồm trên 8.000 thế tấn công và phòng thủ 3. Cho nên đêm ấy, Văn Bình đành làm miếng mồi ngon cho người đẹp Tômi.
Và như viên đệ nhất tham vụ đoán trước, Văn Bình đại bại. Chàng phải quỳ mọp trên đất, lấy mũi cọ vào 10 ngón chân của giai nhân, nhận lỗi bị thua rồi sau đó nằm dài trên giường.
Nàng ngồi bên chàng, giọng âu yếm:
- Anh là một trong số rất ít đàn ông đẹp trai, cường tráng và lịch thiệp mà em được gặp. Em yêu anh, anh biết không? Nhưng em đã trót thề nguyền là chỉ dâng hiến thân thể cho người đàn ông nào chiến thắng em bằng môn Shindai. Nếu anh thật tình yêu em thì anh ráng tập dượt thêm nữa. Em sẵn sàng đợi anh. Đêm nào em cũng thức đợi anh.
Nói rồi, nàng sửa soạn ki-mô-nô cho ngay ngắn ra xe hơi, rồi phóng thẳng một mạch.
Lần đầu bị thua đau, Văn Bình đứng sững ở cửa phòng, tàn thuốc Salem khoét lỗ thủng lớn bằng mắt kiếng trên đùi mà chàng không biết. Đêm ấy, chàng lại bỏ ngủ, cầy cục học đấu "gối tình". Suốt ba ngày ba đêm, chàng tập liên miên, chỉ dành 5, 3 phút ngắn ngủi để nhai ngấu nghiến mẩu bánh xăng-uých cà chua phó mát rồi chiêu ngụm cà-phê đen.
Chàng trở lại với Tômi trong căn phòng thuần túy Nhật bản, tường bằng giấy, sàn gỗ đánh bong, nhìn ra khoảnh vườn xinh xắn, hoa anh đào nở đỏ ối dưới làn gió mơn man từ đỉnh núi Phú Sĩ trắng xóa thổi tới.
Hai cái gối bọc gấm được luồn trong túi lụa, bên ngoài thêu tên Tômi bằng chỉ đỏ.
Nàng hỏi chàng, giọng thân mật:
- Anh tập rượt đã khá chưa?
Chàng không đáp, đóng cửa phòng, khoác áo rộng vào người. Theo tục lệ, Tômi đặt gối lên khay, bưng gối của nàng lại cho chàng. Chàng cầm lấy, rồi trả lại, trước khi nhận gối của mình. Chàng khom lưng chào, đầu chàng chạm nhẹ mái tóc húi cao thơm ngát của nàng, rồi đọc câu kinh Shindai, gối kê trên nền phòng, quỳ xuống gần đụng mặt gối, hai tay kéo hẳn về phía sau, giơ lên không.
Thủ tục hoàn tất. Văn Bình khai chiến:
- Hajimarimas (Nào - chúng ta bắt đầu).
Văn Bình vung gối vào mặt nàng. Đòn mở đầu đã trúng đích. Văn Bình reo lên:
- Shitsurei (Xin lỗi).
Tômi đáp:
- Maitta 4.
Rồi nàng òa lên khóc. Khóc là một trong 52 mánh khóe đánh lừa đối phương trong trận đấu "gối tình". Tuy biết rõ như vậy, Văn Bình vẫn cầm lòng không đậu. Mỗi giọt trước mắt giả vờ của giai nhân như một mũi dao thọc thẳng vào tim chàng. Chàng muốn quăng gối, ôm nàng vào lòng, song vì danh dự, vì lòng thèm muốn chinh phục, chàng phải tấn công lần nữa. Và cũng như lần trước, chàng lại đánh trúng.
Đột nhiên, Tômi quay tròn một vòng. Nàng chuyển gối từ tay phải sang tay trái, rồi từ tay trái sang tay phải, nhanh nhẹn như nghệ sĩ tung dao trong rạp xiếc, khiến Văn Bình không thể tới gần. Văn Bình biết đó là thế Mawarima. Thế này được xử dụng để làm đối phương hoa mắt trước khi chọn yếu điểm để tấn công quyết liệt.
Rồi không hiểu vô tình hay cố ý (mãi sau này Văn Bình mới khám phá ra là nàng cố ý), trong khi nàng quay tròn cái thắt lưng ôbi quấn chặt áo ki-mô-nô của nàng bị tuột ra.
Thoạt đầu, chàng nhìn thấy một mảng da trăng trắng. Rồi bộ ngực tròn trịa, cân đối, vươn ra phía trước như muốn đâm thủng con ngươi đàn ông. Té ra dưới áo ki-mô-nô nàng chẳng mặc gì hết. Tất cả báu vật ngàn vàng của người đẹp Phù Tang được phô bày trọn vẹn dưới ánh đèn 200 nến sáng quắc.
Văn Bình bủn rủn cả chân tay.
Và đêm ấy chàng lại thua đậm.
Chán nản, chàng thất thểu về phòng. Sảng hôm sau, chàng lại vùi đầu vào bài học. Nghe chàng thuật lại câu chuyện Tômi khỏa thân hồi đêm, huấn luyện viên phá lên cười:
- Anh thua là đúng. Tôi đã dặn anh kỹ lưỡng rằng khí giới lợi hại nhất của nữ đối phương là sắc đẹp cơ thể.
Chàng bèn thở dài:
- Khổ quá, tôi vẫn biết vậy, nhưng đến khi nhìn thấy tấm thân lạ lùng của nàng, tâm thần tôi bay bổng lên mây, tôi đứng đực ra cho nàng tấn công vô hồi kỳ trận.
- Nếu anh không chế ngự được lòng thì nên đầu hàng nàng đi.
- Tôi xin hứa lần sau sẽ không bị nàng lung lạc nữa.
Chàng gọi điện thoại cho Tômi hẹn ngày tái đấu, thì nàng cười khanh khách trong ống nghe:
- Khi nào?
- Nội đêm nay.
- Không được.
- Tại sao? Tômi đã hứa với tôi là sẵn sàng tiếp chiến bất cứ lúc nào kia mà...
- Nhưng đêm nay em bận. Em phải trình diễn tới 3 giờ sáng. Phiền anh đợi khi khác.
- Đêm mai vậy.
- Cũng không được.
- Tại sao?
- Anh là người đàn ông nóng nảy nhất của thế kỷ XX. Đêm mai, em không bận song em không thể giao đấu với anh được vì lẽ theo quy tắc Shindai muốn phục thù phải đợi ít nhất là ba tháng.....
Tômi đã nói dối. Luật lệ Shindai không thể nghiệt ngã và vô lý đến thế. Shindai là cuộc đấu thân mật giữa vợ và chồng, muốn diễn ra lúc nào cũng được trong phòng ngủ.
Báo hại Văn Bình phải năn nỉ:
- Ba tháng lâu quá. Tuần tới tôi đã phải rời Nhật. Tôi chỉ xin gặp Tômi lần nữa, và là lần cuối. Nếu thua tôi sẽ đi thẳng. Còn nếu thắng, tôi sẽ được quyền làm chủ Tômi.
Giọng Tômi êm ái như tiếng hót của chim họa mi:
- Vậy hả? Em xin hẹn anh một tuần. Một tuần để anh có thời giờ tập rượt. Sự bất quá tam, em không muốn lần này sẽ thua nữa. Vì dầu sao em cũng có cảm tình tha thiết với anh. Em ao ước được nằm gọn trong vòng tay tráng sĩ của anh.
Một tuần, một tuần.....ruột gan Văn Bình nóng như ở trong lò nấu thép, những cái lò nấu thép khổng lồ của nước Nhật thời hậu chiến. Song một ngọn gió mát bồng lai đã thổi qua lòng chàng khi Tômi lảnh lót trong điện thoại:
- Shindai là con đường gần nhất dẫn đến tình yêu bất diệt, anh biết không? Để em đọc hầu anh một đoạn thơ của thi sĩ Kuroda Yoshitaka.
Ta sẽ chẳng ngạc nhiên..
Khi thấy gối tình đưa tới hạnh phúc thần tiên..
Từ chiếc gối...
Chúng ta sẽ tiễn lên chiếc giường chờ đợi...
Và:
Đầu ta cứng như gối tình giao đấu...
Nhưng đến khi chạm gối của người ta yêu dấu...
Thì ta bỗng bủn rủn tay chân...
Văn Bình lại miệt mài tập luyện. Hồi còn ở trong trường gián điệp, dùi mài kinh sử để thi tốt nghiệp, chàng cũng chưa chuyên cần đến thế. Thủ đô Đông Kinh càng ngày càng đẹp, giai nhân núi lửa mỗi giờ một nhiều thêm trên đường phố Gin¬za lênh láng ánh điện nê-ông muôn màu. Chàng là thanh niên chưa vợ, dư dật sinh lực, lại có bót-phơi và cuốn chi phiếu để trắng tha hồ ghi chữ số. Đông Kinh đối với chàng phải là thiên thai. Vậy mà chàng ở lì trong phòng suốt 5 ngày 5 đêm kế tiếp...
Và cũng như lần trước, chàng bỏ ăn, bỏ ngủ. Chàng say mê "gối tình" đến nỗi viên đệ nhất tham vụ phải ái ngại:
- Anh mất đến 5,7 kilô rồi, mặt anh đã hốc hác vì thiếu ngủ. Tôi thành thật khuyên anh....
Văn Bình lắc đầu:
- Tôi vẫn có tính si, anh ạ...Hồi nhỏ, tôi đã si như vậy. Năm lên 6 tuổi, tôi lang thang suốt ngày ngoài vườn, bắt đủ 50 con bướm mới chịu vào nhà. Năm lên 9, tôi vác cung tên vào rừng, thề nếu không bắn hạ được 6 con cầy hương thì không về nữa.....
Văn Bình cả quyết là sẽ thắng. Dầu nàng cởi tung áo ki-mô-nô, hoàn toàn khỏa
thân múa nhảy bên chàng, chàng cũng sẽ không hề rung động. Bàn tay chàng trở nên mềm mại như bún, có thể làm đối phương hoa mắt với cái gối thêu Shindai....
Nhưng Tômi đã gửi thư cho chàng.
Nội dung thư như sau:
" Thưa anh.
Vì chuyện gia đình, em phải về Nagasaki. Em đành thất hứa với anh, xin anh tha lỗi. Có lẽ em xa Đông Kinh từ 6 đến 8 tuần lễ. Em xin chúc anh lên đường về Sài gòn được thuận buồm xuôi gió, dầu ở xa em vẫn luôn luôn tưởng nhớ đến anh...
Em là người bỏ cuộc, vậy anh là kẻ thắng. Lần sau, chúng mình gặp nhau, em xin nằm dài trên đường để tuỳ anh toàn quyền định đoạt...
Bạn yêu của anh.
Tômi......"
Văn Bình gọi điện thoai tới hộp đêm thì được tin là Tômi đã từ giã thủ đô từ rạng đông. Về khách sạn, chàng uống luôn một hơi cạn chai huýt-ky, đoạn nằm vật xuống đống lông gối ngập đến mắt cá chân, ngủ một giấc dài....
Ông Hoàng kéo cửa vào phòng, chàng còn mê man chưa tỉnh giấc....
° ° °
Văn Bình mở choàng mắt.
Từ nãy đến giờ, chàng ngủ gà ngủ gật không để ý tới luồng nhỡ tuyến trìu mến của cô gái Tàu ngồi bên. Chắc phi cơ đã lên tới độ cao nhất nên toàn thể hành khách đều trùm mền lên. Bà lão già - có lẽ là bà, chứ không phải là mẹ của cô gái Tàu — đã kéo chăn lên che kín đầu. Văn Bình thoảng nghe tiếng ngáy nho nhỏ, đều đặn của bà lão.
Thiếu nữ vẫn quay về phía chàng. Thấy chàng mở mắt, nàng mỉm cười:
- Ông ngủ mê và nói ú ớ khiến em lo quá!
Văn Bình hoảng hồn:
- Tôi nói ú ớ hả cô? Tôi nói những gì, cô có nghe được không?
Thiếu nữ lắc đầu:
- Không. Em phải lấy mền đắp cho ông khỏi lạnh. Trông ông có vẻ thiếu ngủ, bị lạnh ông sẽ mang bệnh. Ông tha lỗi cho sự đường đột của em nhé!
- Chính tôi mới có bổn phận xin cô tha lỗi. Trên phi cơ-, lẽ ra đàn ông phải săn sóc đàn bà, nhất là săn sóc cụ già và thiếu nữ như cô. A, cụ ngồi bên là...
- Ngoại của em đó Em đưa ngoại về Đài Bắc. Lần thứ nhất,ngoại đi phi cơ phản lực nên ngủ thật ngon.
Máu đa tình sôi trong huyết quản, chàng đưa đẩy:
- Thưa, ông nhà đang ở Đài Bắc?
Nàng cười ngây thơ:
- Em còn con gái, làm gì đã có chồng, thưa ông... Em đang học kinh tế ở Đại học đường Đông Kinh, sang năm mới ra trường.
- Cô sinh quán ở Đài Loan hay là...
- Thưa ông, không. Đài Loan chỉ là nơi trú quán của cha mẹ em, cũng như của em. Em ra đời năm 1948 ở ngoai ô thành phố Thượng Hải. Phụ thân của em là trung tướng trong quân đội Trung Hoa Dân quốc. Người ở trong số những tướng lãnh trung kiên được lệnh rút quân từ Hoa Bắc xuống tập trung gần Thượng Hải, để di tản qua Đài Loan. Trên đường rút quân, mẫu thân đã sinh ra em. Để tưởng nhớ Hoa Lục, song thân đã đặt tên em là Hoài Hoa Lục. Mọi người thường gọi tắt là Hoài Hoa. Còn ông, ông là người nước nào?
Lẽ ra theo nguyên tắc điệp báo, Văn Bình phải nói dối.. Chàng phải nói dối là công dân Tân gia Ba. Không hiểu sao trong giây phút quan trọng ấy, chàng lại quên hết.
Chàng buột miệng;
- Tôi là người Việt!
- Miền Nam?
- Vâng, người Việt Miền Nam.
- May quá, em đang sửa soạn một bản luận án về hiện tình kinh tế Nam Việt. Chắc ông là viên chức cao cấp chính quyền. Hy vọng ông sẽ giúp em một tay.
- Không, tôi sống trong nghề tự do. Nhưng cũng liên hệ đến kinh tế.
- Nghĩa là ông không bỏ rơi em?
- "Bỏ rơi em" ba tiếng này được nàng nhấn mạnh bằng giọng nói và cái nhìn trìu mến.
Văn Bình vội đáp:
- Trên thế gian này, có người đàn ông nào dám bỏ rơi một thiếu nữ nhan sắc tuyệt vời như cô.
- Ông khen quá lời. Em thấy em xấu như ma mút.
Nàng lại liếc chàng. Mọi nỗi mệt mỏi trong thời gian tập rượt và thất trận ở Đông Kinh vụt tan biến.
Chàng trở lại khỏe khoắn hơn bao giờ hết. Được khích lệ bởi nhỡn tuyến mời mọc của người đẹp, Văn Bình ngả đầu sang bên, hôn nhẹ vào mái tóc óng ả của Hoài Hoa. Nàng run bắn thân thể và nhắm nghiền mắt.
Chắc hẳn nàng mới được cọ sát với đàn ông lần đầu trong đời. Nếu được chuyên viên Văn Bình hôn môi, nàng sẽ phát điên vì khoái cảm.
Song nàng đã mở mắt ra, và trách móc:
- Đừng ông. Em định làm hướng đạo đưa ông tới thăm thắng cảnh trên đảo, nhưng thái độ bạo dạn của ông vừa làm em đổi ý.
Văn Bình không lạ gì Đài Loan. Đối với chàng thì trái đất chỉ là một thị trấn nhỏ, và chàng đã quen thuộc từng hẻm ngách, từng mái nhà, từng khuôn mặt. Chàng đã ghé Đài Loan nhiều lần, trên đường công tác cũng như du lịch. Và nhiều lần chàng cũng đã ở lại một thòi gian dài, tạm đủ cho chàng đi hết từ nam chí bắc, trèo lên đỉnh núi Yu-Shan bọc tuyết trắng xóa, nhìn xuống những bình nguyên quanh năm xanh rờn, với 16 con sông từ núi chảy ra biển và những hồ nước lọt trong hẻm núi nước trong vắt có thể dùng làm gương gỡ tóc cho giai nhân.
Không những chàng đã quen thuộc thủ đô Đài Bắc như quen thuộc Vạn Tượng, Vọng Các, Đông Kinh, Mani.....chàng còn quen thuộc nhiều bí mật lạ kỳ của vùng ngoại ô và phụ cận nữa. Đài Bắc là thiên đường của suối nước nóng lưu hoàng, du khách bốn phương đều xô nhau tới tắm. Hơn một lần, chàng đã lái xe tới vùng Núi cỏ và Peitou, cách thủ đô 16 và 13 cây số để tận hưởng thú tắm suối với người đẹp.
Cách đây không lâu, chàng đã trèo một ngàn bậc để lên đền Chihnan, gần Mu¬san, trên Đồi Khỉ, hòa mình vào không khí thần tiên của Lão giáo, bên cạnh một cô gái eo nhỏ chưa bằng cái trét tay. Chàng lại đã về Kaohsiung để tản bộ trên bờ một con sông tuyệt đẹp, mệnh danh là Sóng Tình, nơi trai thanh gái lịch hẹn hò nhau ban đêm trên công viên dưới những rặng kè lá xanh mướt.
Tuy vậy, Văn Bình không thể nói cho Hoài Hoa biết. Vì nếu biết, nàng sẽ không chịu làm hướng đạo cho chàng nữa.
Chàng bèn suýt soa:
- Tôi thành thật xin lỗi cô. Lần thứ nhất tôi ghé Đài Bắc, lại không có bạn bè,
nếu cô chấp nhất thì tôi đành phải quay về vậy. Tôi xin hứa hết sức đứng đắn. Ngược lại, tôi sẽ cố gắng giúp cô hoàn thành bản luận án.
Khuôn mặt đang ủ dột bỗng sáng rực, điểm nụ cười tươi như hoa anh đào nở mùa xuân ở Núi Cỏ:
- Em không dám. Thật ra, em không hề trách ông. Em không phải là cô gái Trung Hoa cổ xưa tóc kết bím, chân bó nhỏ trong hài gấm nên có quan niệm khá rộng rãi về liên hệ nam nữ. Nhưng dầu sao, ở đây là phi cơ, có người lạ dòm ngó. Trời đã run rủi cho chúng ta làm bạn, em rất sung sướng được tiến xa hơn nữa nếu đó là ý muốn của ông Trời. Còn bây giờ......
- Vâng, tôi hiểu rồi.
Nghe chàng nói, Hoài Hoa lại mỉm cười. Nàng quay lại kéo chiếc mền vừa tuột khỏi ngực bà ngoại.
Đột nhiên, Văn Bình cảm thấy nghèn nghẹn ở cuống họng. Hôm qua, cũng vào giờ này, chàng đã nói câu "Vâng! Tôi hiểu rồi ". Nhưng là nói về một chuyện khác. Nói với người khác. Nói tại nơi khác.
Trí nhớ minh mẫn của Văn Bình đã lùi lại 24 giờ trước......
° ° °
ệ thường, mỗi khi giao công tác cho Văn Bình ở hải ngoại, ông Hoàng cử Lê Diệp hoặc Triệu Dung.
Trong thời gian gần đây, ông áp dụng một phương pháp tân kỳ hơn: ghi âm vào băng cát-sét, gửi ra nước ngoài cho Văn Bình nghe, sau khi cuộn băng quay hết thì một hóa chất đặc biệt sẽ làm nổ tung, tiêu diệt các âm thanh.
Họa hoằn lắm ông mới chịu rời tổng hành doanh ở Sài gòn. Lần này phải công tác tối quan trọng, hoặc vì một nguyên nhân kín đáo nào đó, ông mới tạm gác đống hồ sơ cao ngất, cất công qua Đông Kinh để đối diện với điệp viên thượng thặng Z.28.
Dường như óc Văn Bình có con mắt thần nên ông Tổng giám đốc vừa bước vào là chàng bừng dậy. Dĩ nhiên chàng chưa tỉnh hẳn nhanh chóng như mọi khi vì cả tuần lễ bị đói ngủ, và đói ăn. Song khi thấy ông Hoàng ngồi trước mặt, Văn Bình nhảy vọt dậy như bàn chân chàng được gắn hỏa tiễn.
Ông Tổng giám đốc ngồi trước mặt chàng không còn là ông cụ già chậm chạp, khờ khạo, phục sức quá xuềnh xoàng nữa. Ông đã hoàn toàn đổi khác.
Trước tiên là dáng dấp, và khuôn mặt. Tóc ông được nhuộm đen tuyền, thường lệ rẽ giữa theo lối xưa thì bây giờ rẽ xiên như thanh niên, cặp kiếng cận thị dày cộm cũng biến đâu mất, nhường chỗ cho cặp kiếng mát gọng đồi mồi do hãng Alran, Tây Đức chế tạo. Dáng đi của ông cũng không còn khệnh khạng, còng còng mà là quả quyết và nghiêm thẳng. Thốt nhiên, ông Hoàng trẻ đi 30 tuổi.
Nhưng cái làm ông trẻ hơn trước rõ rệt là bộ âu phục cắt hợp thời trang. Cái sơ mi cũng trắng tinh, phô bày nút cà-vạt đúp ngay ngắn, tròn trịa, còn đôi giày thì bằng da cá sấu hơi nhọn mũi. Nếu không tinh mắt, Văn Bình không thể nhận ra là ông Hoàng.
Ông Hoàng không thuộc loại đàn ông hồi xuân vì lý do thèm sống. Gần nửa thế kỷ chỉ huy điệp báo đã khiến cho ông quên hết hạnh phúc riêng tư. Thể xác ông, tâm hồn ông đã được hoàn toàn dâng hiến cho nghề nghiệp và xứ sở.
Lê Diệp vào sau, nét mặt nghiêm trọng. Chàng sếu vườn của Sở Mật vụ cũng cải trang từ đầu xuống chân. Lần đầu tiên, Văn Bình thấy bạn mình đeo kiếng mát. Và cũng là lần đầu tiên chàng thấy bạn diệu com-lê chỉnh tề mới may, bằng hàng đắt tiền.
Văn Bình dụi mắt:
- Chào ông. Chào anh. Họ đang săn bắt ông ráo riết phải không?
Ông Hoàng gật đầu:
- Phải. Họ vừa mưu sát hụt tôi lần nữa. Vì vậy, tôi phải cải trang.
- Ông phái Lê Diệp sang Đông Kinh gặp tôi đỡ phiền phức hơn không?
- Nhân tiện tôi đi họp hội nghị tình báo đồng minh ở Hán thành nên tôi tạt qua gặp anh. Vả lại, tôi có cảm tưởng là hệ thống tổ chức của ta ở Nhật bản và Đài Loan đã bị đối phương trà trộn. Không phải trà trộn ở cấp hạ tầng mà là ở cấp cao, nên tôi phải đích thân đến giao công tác cho anh. Tuy nhiên, trước khi bắt tay vào việc, tôi cần hỏi anh điều này: Anh đã hoàn toàn phục hồi sức khỏe chưa?
Văn Bình ngước nhìn ông Tổng giám đốc, luồng mắt đượm vẻ kinh ngạc — kinh ngạc thật sự, không phải kinh ngạc giả tạo:
- Thưa... thưa...
- Hừ, tôi đã biết hết rồi. Lần sau, anh không nên phí sức như vậy nữa. Shindai chỉ là trò chơi trong phòng the của vợ chồng. Anh tập luyện từ nay đến già cũng vẫn thua. Phương chi Tômi lại là chuyên viên nổi tiếng về Shindai...
- Trời ơi, tôi cứ tưởng...
- Anh tưởng tôi ở Sài gòn, giam hãm giữa bốn bức tường bê-tông thì phải mù tịt phải không? Người ta đã báo cáo lại với tôi. Và chính tôi đã nhờ người tới điều đình với Tômi, yêu cầu nàng buông tha cho anh. Trước anh, hàng chục người đàn ông dại gái khác đã bị thua như anh. Anh đừng tiếc nuối nữa.
- Tômi về Nagasaki là do ông vận động?
- Phải. Nàng thú thật là có cảm tình đặc biệt với anh, nhưng khốn nỗi nàng là gái có chồng. Chồng nàng ghen kinh khủng. Anh nên xa nàng thì hơn. Còn nếu anh chưa dứt được thì sau khi hoàn thành công tác, anh đuợc tự do trở về Đông Kinh tôi không ngăn cấm...
- Thưa, ai báo cáo lại với ông?
- Giản dị lắm. Viên đệ nhất tham vụ là nhân viên của Sở.
- Trời ơi, tôi thấy hắn hiền như cục bột, có ngờ đâu...
- Thôi, xếp quá khứ lại...Hiện tại và tương lai mới là điều đáng kể. Phen này, anh sẽ lên đường qua Đài Loan. Để điều tra về một vụ khá quan trọng và bộn tiền.
Mắt Văn Bình rực sáng:
- Thưa, chuyến này mình lại làm thuê.
Ông Tổng giám đốc gật đầu. Ông gật đầu, phần nào để biểu lộ sự đồng ý, nhưng phần chính là để thoát khỏi sự hành hạ của cái cổ cồn kiểu Arrow cứng đét và ngứa cổ do Gia-nã-Đại sản xuất cho giới vương tôn công tử quốc tế.
- Phải. Như thế anh đã biết, mỗi năm mình làm thuê cho một nhà giàu ít nhất một lần. Từ đầu năm đến giờ, Sở túng ghê quá. Riêng tôi, tôi đã phải.. 5.....hoạt động rồi bí mật theo dõi, hoặc bắt trọn gói, hoặc ban đêm ập vào nơi địch ẩn náu, tặng một phát atémi chí tử, đem xác quăng xuống sông Sài gòn...
Nhưng hôm nay, ông Hoàng chỉ nói chuyện gà.
Ông chỉ con gà cẳng cao, lông ngũ sắc, và hỏi Văn Bình:
- Anh thấy nó thế nào?
Về nghệ thuật đá gà, chàng chỉ!à tay mơ, nên chàng đành trả lời một cách vô thưởng, vô phạt:
- Thưa, con này đẹp ghê.
Ông Hoàng bèn cười rộ:
- Chơi gà không phải là thích gà đẹp mã. Mà phải xét xem nó có sức vô địch hay không. Gà có lông ngũ sắc được coi là thượng hạng vì mùa nào nó cũng đá được. Gà sắc ô chỉ hợp với mùa xuân, gà sắc ô sám chỉ hợp với mùa hạ...Chọn được sắc lông rồi lại còn phải chọn cựa, như cựa nhật nguyệt, cựa kim.. phải xem cách đá của nó như đá vai, đá cài ngang, câu xỏ, cắn gối hay đá xiềng.....
Văn Bình cảm thấy cần ngắt lời ông Tổng giám đốc mặc dầu từ trước đến nay chàng vẫn kính trọng ông như cha. Nếu không, ông sẽ thao thao bất tuyệt, khiến công việc của chàng có thể bị thất bại. Guồng máy do chàng điều khiển đang bủa vây chặt chẽ, đợi chàng ra lệnh là hành động.
Bị cúp ngang, ông Hoàng không hề tức giận. Ông nhìn chàng từ đầu xuống chân, dáng điệu hiền từ, cũng như cha với con:
- Anh ghét nghe chuyện đá gà lắm ư?
Văn Bình đành chống chế:
- Thưa, không. Nhiều khi tôi cũng ham đá gà.
- Vậy anh nên nghiên cứu kinh nghiệm của tôi.
- Xin ông tha lỗi. Anh em đang đợi chỉ thị. Theo tôi, chúng ta nên theo dõi một thời gian nữa rồi bắt toàn bộ...
- Hừ, hừ, nếu anh chịu khó bàn bạc về đá gà với tôi một lát nữa thì sẽ thay đổi ý kiến. Anh có nhớ một số danh từ bí hiểm mà tên chỉ huy dùng trong mật lệnh gửi cho thuộc viên không?
Văn Bình đã phăng ra tổ chức của địch, trừ tên chỉ huy. Trong một số giấy tờ bắt được, chàng đọc thấy những danh từ lạ lùng như Nha trang, Bà điểm, Cao lãnh, Gò công...Song chàng đã nghĩ nát óc mà chưa tìm ra nghĩa.
Chàng đứng thừ người trước câu hỏi của ông. Hoàng. Thì ông nói tiếp:
- Tình cờ sáng nay ra vườn thấy gà trọi, và cũng vì tôi biết đá gà nên đã hiểu được phần nào. Nha Trang là nơi có nhiều gà đòn, cũng như Bà điểm: còn gà cựa thì dân chơi thường tìm ở Cao lãnh, Gò công... Nghĩa là tên chỉ huy của địch là kẻ ham đá gà hoặc ít ra cũng biết những từ ngữ riêng biệt của xã hội đá gà. Tôi đã nhờ Nguyên Hương lục lại hồ sơ những kẻ ham đá gà bị nghi ngờ hoạt động cho địch...
- Ông đã tìm ra hắn?
- Phải. Nội ngày nay, anh sẽ tóm cổ hắn. Anh lên trường đá gà đòn Thủ đức là gặp.
Văn Bình đang bần thần, ngượng ngập thì ông Hoàng mỉm cười, an ủi:
- Làm nghề gián điệp thì môn chơi nào cũng phải biết. Biết như vậy nhiều khi rất có lợi. Tuần sau, tôi sẽ mở lớp dạy đá gà cho anh dự.
Hình ảnh mấy con gà hùng dũng bên cạnh ông già lẩm cẩm, phục sức lôi thôi nhạt dần, nhường cho bóng dáng một người tráng niên tóc đen, mặc com-lê sang trọng. Ông Hoàng đốt xì gà Ha-van, rít một hơi rồi nói:
- Tiến sĩ Braun có nhiều nhân tình đến nỗi không thể nào đếm được. Đặc điểm của ông ta là gặp người đẹp nào cũng mê say.
- Ông ta đã mất tích?
- Đúng. Mất tích cách đây ba tuần lễ.
- Vì đàn bà.
- Tôi chưa biết.
- Về chính trị, Braun theo khuynh hướng nào?
- Braun chỉ quan tâm đến khảo cứu khoa học và du hí vật chất. Tôi không tín là ông ta tự ý bỏ Chính phủ Liên bang Tây đức để sang bên kia bức màn sắt.
- Thưa, ông ta mất tích tại đâu?
Ông Hoàng dừng lại trước cửa sổ, nhìn xuống đường. Xe cộ nối đuôi nhau chạy như mắc cửi. Từ phòng bên vắng lại một điệu nhạc huê tình của thế kỷ trước.
- Tại Nhật nguyệt hồ.
Văn Bình giật mình đánh thót.
Tiếng "Nhật nguyệt hồ" vừa đánh thức trong lòng chàng một kỷ niệm thần tiên. Khách du trên thế giới không ai là không nghe nói đến Nhật nguyệt hồ, một thắng cảnh nên thơ của đảo Đài loan, có thể nói là nên thơ nhất nhì Đông nam á.
Hồ này cách phía đông Đài Trung 80 cây số ngàn. Từ Đài Bắc đến Đài Trung chỉ mất có ba giờ đồng hồ xe hỏa. Nhật nguyệt hồ được bao bọc tứ phía bởi những rặng núi phía trên có rừng. Quanh năm, hồ đều có đông đảo du khách tới tham quan và nghỉ dưỡng.
Mấy năm trước, Văn Bình gặp một thiếu nữ con nhà khuê các, nhân chuyến đi thăm Nhật nguyệt hồ. Chàng trọ tại lữ quán Evergreen, cạnh hồ, giữa cảnh núi rừng hùng vĩ, và bầu không khí quanh năm mát rợi. Tối hôm ấy, ăn cơm xong, bữa cơm vô cùng thịnh soạn, chàng đang nhẩn nha uống trà hoa cúc để dằn chất mỡ nặng nề xuống dạ dày thì Nàng tới...
Tuy hai người chưa hề quen nhau, nàng vẫn kéo ghế ngồi xuống, đối diện với chàng. Nếu là gái giang hồ thì đó là một lối làm quen cố hữu, mặc dầu có đôi phần trắng trợn, và Văn Bình cũng chẳng ngạc nhiên. Nhưng nàng đã làm chàng ngạc nhiên thật sự.
Vì nàng có một vẻ đẹp và những cử chỉ đoan trang, quí phái. Tuy nhiên, nhan sắc tuyệt vời của nàng lại không pha chất nhí nhảnh thường thấy trong bọn gái cùng tuổi đôi mươi.
Mà là phảng phất một áng buồn huyền ảo...
Nàng hỏi chàng một thôi tiếng Tàu. Đối với Văn Bình thì tiếng Tàu cũng như tiếng mẹ đẻ. Nàng hỏi có phải chàng mới từ Đài Bắc đến hay không. Song chàng lắc đầu quầy quậy, và tỏ vẻ không hiểu. Nàng liền đổi sang tiếng Anh đúng giọng và đúng văn phạm:
- Xin lỗi ông, tôi ngồi đây một lát được không?
Dĩ nhiên là Văn Bình giang rộng hai tay đón tiếp. Chàng rót trà mời nàng. Nàng nâng ly trà lên, rồi nhìn chàng, nói giọng trầm trầm:
- Lẽ ra con gái gia giáo Trung hoa không nên ngồi với đàn ông lạ....Em vừa phạm tội, em cố gắng cưỡng lại nỗi lòng mà không được. Ông biết tại sao em lại bạo dạn làm quen với ông không? Vì ông uống trà hoa cúc. Người chồng chưa cưới của em xưa kia cũng mê trà hoa cúc buổi tối như ông. Chúng em mang nhau lên đây và có lần đã ngồi uống trà thưởng trăng ở cái bàn ông đang ngồi bây giờ...
- Làm cô nhớ lại quá khứ, tôi thật đắc tội!
- Không sao. Ông vừa giúp em sống lại một kỷ niệm êm đềm. Chúng em đang sửa soạn làm lễ thành hôn thì chàng chết...
- Tội nghiệp. Chắc vị hôn phu của cô chết trận...
- Ông nói đúng. Chàng là thiếu tá pháo binh tại Kim môn. Bên kia đại lục bắn sang, chàng bắn trả. Chàng vừa ló đầu ra khỏi công sự phòng thủ thì bị tan xác bởi một viên đại bác độc địa. Và em đã trở thành góa bụa.
- Trông mắt cô, tôi đoán biết cô vẫn yêu ông ấy lắm.
- Vâng. Tôi yêu chàng hơn cả tôi yêu tôi nữa... Từ ngày chàng vĩnh biệt dương gian, hàng năm cứ đến ngày này, ngày mà chúng tôi hẹn hò lần đầu trên Nhật nguyệt hồ, tôi lên đây, để sống với quá khứ. Đã 6 năm rồi, ông ạ....Đã 6 năm rồi, tôi thề nguyền sẽ dâng hiến trọn vẹn cho người đàn ông lạ nào ngồi uống trà hoa cúc ở bàn này vào đêm rằm. Nhưng Trời chưa cho tôi gặp ai. Có nhiều người đàn ông ngồi uống trà, nhưng lại không phải là trà hoa cúc, cũng không phải là đàn ông lạ, từ ngoại quốc tới. Hơn nữa, họ lại không có diện mạo giống vị hôn phu của tôi...Ông ơi, đêm nay em sẽ mời ông ngắm trăng rằm trên đỉnh núi...Em sẽ là vật sở hữu hoàn toàn của anh...
Nghe nói, Văn Bình bàng hoàng. Dường như nàng bị mất trí. Vì cách xưng hô của nàng mỗi lúc một khác. Sắc mặt của nàng cũng mỗi lúc một khác.
Nhưng chàng không phải là thần thánh. Cho dẫu là thần thánh cũng khó cưỡng được sắc đẹp quyến rũ đến kỳ lạ của nàng. Và đêm ấy, chàng đã thức trắng với nàng. Dĩ nhiên, hai người chỉ thưởng thức vẻ đẹp của Hằng nga cho đến gần nửa đêm rồi về lữ quán Evergreen.
Khi đến khách sạn, Văn Bình đứng lại. Lương tâm con người tự trọng thức dậy.
Chàng bỏ tay nàng ra, thở dài:
- Tôi có cảm tưởng rằng cô không được bình thường. Cô nên xa tôi đi. Nếu không, sáng mai cô sẽ hối hận. Riêng tôi, chắc sẽ hối hận nhiều hơn.
Nàng nheo một bên mắt:
- Em đã nghĩ kỹ.
- Tôi cũng đã nghĩ kỹ không kém. Tôi là người đàn ông giàu tự ái. Tôi không muốn bị coi là một tấm gương để cô nhìn lại dĩ vãng.
Nàng cười ròn tan:
- Em hiểu anh rồi. Không, em yêu anh vì em cảm thấy yêu anh, thế thôi, ngoài ra chẳng có gì khác nữa. Nhờ anh, em đã quên được quá khứ, và bắt đầu tìm thấy hạnh phúc.
Giai nhân đòi được ở lại với chàng. Sáng hôm sau, chàng dậy muộn thì không thấy nàng đâu nữa.
Nếu không có chỗ trũng trên nệm và bức thư ngắn ngủi đặt trên bàn đêm mà nàng viết nguệch ngoạc bằng bút chì, thì Văn Bình phải tin rằng sự việc thần tiên xảy ra hồi hôm chỉ là sản phẩm Liêu trai.
Bức thư như sau:
"Gửi người yêu vô danh.
Lần đầu tiên, em được sung sướng. Em xin thành thật cám ơn anh. Suốt đời em sẽ ghi nhớ bên lòng.
Người yêu vô danh của anh"....
Từ đó, mỗi lần tới giang sơn của Thống chế Tưởng giới Thạch, Văn Bình đều không quên dành vài ba ngày tới lữ quán Evergreen, và tối tối uống trà hoa cúc, với hy vọng mỏng manh đợi chờ người đẹp. Nhưng người xưa vẫn tuyệt vô âm tín.
Giờ đây, ông Hoàng lại muốn chàng quay lại Nhật nguyệt hồ...
Ông nói:
- Cách đây ba tuần lễ, Braun đáp máy bay từ Hoa kỳ, ghé thăm Bon, Tây Bức nơi ông ta chôn nhau cắt rốn, rồi đi đường Bắc Cực qua Nhật bản, trước khi đến Đài Bắc. Nhưng đến Đài Bắc thì biến dạng.
- Ông ta có trình thông hành tại phi cảng không?
- Có. Nhưng không ai biết sau khi rời phi cảng ông ta về đâu.
- Braun đến Trung Hoa quốc gia làm gì thưa ông?
- Ông ta tham dự một phiên họp dặc biệt do Quốc An Xã 6 Hoa kỳ tổ chức. Sau khi Braun biệt tích, tình báo Mỹ-Đức đã phối hợp với nhau để tìm kiếm song không có kết quả. Sau cùng BND phải nhờ đến chúng ta vì nhận thấy ở Viễn Đông, chúng ta là cơ quan điệp báo hữu hiệu nhất.
Một nguyên nhân khác, nguyên nhân tình cảm, khiến BND sẵn sàng trả tiền phí tổn là vì Braun có liên hệ ruột thịt với viên phó tổng giám đốc BND.
- Thưa, Braun chuyên về ngành gì?
- Không gian, ông ta được coi là chuyên viên số một trên thế giới về thái dương học. Tổng quát thì thái dương học là khoa học nghiên cứu mặt trời. Braun lại nghiên cứu mặt trời trên một căn bản riêng biệt: ông ta là người duy nhất tìm ra công thức xử dụng sức nóng mặt trời biến thành khí giới siêu việt thiêu hủy mọi vật trong chớp mắt. Hẳn anh đã biết nhiệt lượng trong ruột mặt trời lên tới 13 triệu độ. Chỉ cần thu hút được một phần ngàn của sức nóng kinh khủng này là có thể làm bá chủ trái đất.
- Liệu ông ta phản được không. Thưa ông?
- BND và Quốc an Xã quả quyết rằng ông ta là phần tử đáng tin cậy. Nhưng lòng người có thể thay đổi theo hoàn cảnh. Tuy nhiên, hiện nay tôi có thể xác định với anh là Braun rất trung thành.
- Thưa! Có ai giúp sức tôi ở Đài Bắc không?
- Như thường lệ, anh không được liên lạc với sứ quán của ta. Anh chỉ được liên lạc với Siu Lou.
- Đàn bà...
- Phải. Nàng làm nghề múa nhảy...
- Điệp viên tập sự hay thực thụ?
- Đúng ra, Siu Lou không phải là tập sự hay thực thụ. Nàng chưa hề học qua khóa huấn luyện chuyên nghiệp nào cả. Nàng cũng chưa hề hoạt động hớ hênh để bị lộ diện....
- Nàng sẽ dẫn tôi tới Braun?
- Không. Nàng chỉ làm giao liên giữa anh và một người thứ ba, tên là Yu-Tung - một cán bộ phản gián cao cấp Trung hoa quốc gia. Yu-Tung được thông báo là tình báo Tây phương sẽ cử một nhân viên tới để điều khiển nội vụ. Hắn đòi hỏi nhân viên này phải là một người mũi tẹt, da vàng. Vì nếu là người mũi lõ, da trắng thì đối phương sẽ biết. Phần nào cũng vì hắn yêu cầu mà BND và Quốc an Xã mới chịu trả cho chúng ta ba triệu đô-la....
- Ông có cho Yu-Tung biết là tôi sắp tới không?
- Không. Hắn không biết tên thật của anh. Nghĩa là trong thời gian ở Đài Bắc, anh phải hoạt động dưới một cái tên mượn. Dầu sao thì Đài Bắc cũng không xa lục địa của Quốc tế Tình báo Sở là mấy. Nếu biết Văn Bình bén mảng tới, họ sẽ không ngần ngại huy động cả một sư đoàn điệp viên để đối phó. Tôi không coi thường anh nhưng tôi sợ công việc sẽ bị chậm lại. Bây giờ anh còn muốn hỏi điều gì nữa không?
- Thưa. Yu-Tung đáng tin cậy chứ?
- Nếu tin cậy thì tôi đã báo cho hắn biết là đại tá Văn Bình sắp từ Đông kinh tới.
- Nghĩa là hắn có thể đóng vai trò nhị trùng?
- Tôi không nói là như vậy. Không tin cậy là đức tính căn bản của nghề điệp báo. Huống hồ trong vụ này ít nhất hai người đã bị mất mạng trước anh.
- Hai nhân viên của ta?
- Không. Một của Quốc an Xã. Một BND. Người thứ nhất sống được 6 giờ đồng hồ sau khi tới phi trường quốc tế Sung-shan. Hắn bị một viên đạn bắn xuyên qua màng tang, chết không kịp trối. Người thứ hai yểu mạng hơn, chỉ sống vỏn vẹn được 15 phút. Hắn bị giết trên đường từ phi trường về thành phố....
- Thưa ông, trong trường hợp tôi tìm ra Braun?
- Tôi tin chắc anh sẽ tìm ra. Anh phải tìm ra. Nếu không, Sở đến vỡ nợ. Hết chỗ vay tiền rồi. Ngân khoản của Thủ tướng thì chưa tiêu đã hết. Đồng bạc mất giá nên các ngân hàng chỉ cho vay cầm chừng. Anh phải thành công với bất cứ giá nào. Điều làm tôi lo ngại nhất là Braun tự ý trốn sang bên kia bức màn sắt. Trong trường hợp này, anh phải điều tra xem ông ta ra đi bằng lối nào, và hiện đang ở đâu, Nga sô hay Trung cộng. Nếu Braun chết rồi thì phải cho biết chi tiết cụ thể về ngày chết và nơi chôn cất. Còn nếu bị địch bắt...
- Sẽ tìm mọi cách để giải thoát.
- Thượng sách là Braun được trở về nguyên vẹn. Song cũng có thể là anh không cứu nổi. Tôi đã lấy sự thỏa thuận của BND và Quốc an Xã. Trong trường họp vô kế khả thi này, anh được phép hạ sát Braun, và mang một vật trong thân thể ông ta để về làm chứng.
- Như lóng tay, hoặc cái răng cửa chẳng hạn...
- Tốt nhất là được cả bàn tay, anh nhớ chưa? Ngón tay có vân, người ta căn cứ vào đó để xác nhận là Braun đã chết thật sự, rồi mới trả tiền.
Ông Hoàng đã hút hết điếu xì gà dài lêu nghêu, và sửa soạn cắt điếu mới. Lê Diệp đứng sẵn bên cánh cửa. Câu chuyện đã kết thúc, Văn Bình sắp lao đầu vào một cuộc phiêu lưu mới.
Chàng cất tiếng:
- Thưa, tôi phải đi ngay?
Ông Tổng giám đốc gật gù:
- Đi ngay mới kịp. Vả lại, anh cũng chẳng thân với ai ở Đông kinh để phải từ biệt. Tômi đã về Nagasaki với chồng.
Nghe nhắc đến Tômi, Văn Bình muốn mọc cánh để trốn khỏi đất Nhật ngay lập tức. Vì từ xưa đến nay, chưa lần nào chàng bị nhục như lần này. Chàng hỏi:
- Thưa, vé tàu?
- Viên đệ nhất tham vụ đã mua cho anh rồi. Lát nữa, hắn tới đây lái anh ra sân bay. Về tiền nong thì anh cứ tự tiện sử dụng trương mục đặc biệt của tôi ở Đài Bắc. Sở còn 25.000 Mỹ-kim, chắc anh tiêu đủ...
- Thưa, tôi muốn xin ông một ân huệ....
- Tôi không tin là anh cần ân huệ. Vả lại, tôi cũng chưa đủ quyền hạn để ban ân huệ cho anh. Thêm tiền, thêm tình, thêm danh vọng thì mới cầu cạnh ân huệ. Nhưng là chỗ thâm giao, anh đã đòi thì tôi cũng chiều lòng.
- Sợ bây giờ ông chấp thuận song đến khi biết rõ ông lại từ chối.
- Không đâu, anh cứ nói ra...
- Thưa, tôi chỉ xin ông được cho tên cò mồi đệ nhất tham vụ của ông một bài học về nhu đạo nhập môn.
- Như vậy, anh sẽ phạm vào qui luật của Shindai là không được trả thù bằng võ nghệ. Vả lại, hắn chỉ làm việc theo mệnh lệnh của tôi. Tôi hy vọng anh thương tôi, nể tôi mà bỏ qua cho hắn....
Văn Bình đành nín thing...
Và chàng ngoan ngoãn trèo lên phi cơ rời Đông kinh đi Đài Bắc....
--------------------------------
1: Xin đọc Hồn Ma Diến Điện - Z.28, cùn(q một tác giả, Tân Quang, 54 Lê văn Duyệt, Chợ Đủi, Tổng phát hành.
2: Không riêng Văn Bình, mọi người lạ tới Nhật đều lầm mặc dầu Shindai là môn "thể thao" ái tình được nhiều người Nhật chơi và được Liên đoàn Phụ nữ Nhật công nhận.
3: Theo Oda Kaneda, rnột trong các chuyên gia Shindai hữu danh nhất trong thế kỷ này, thì cả thảy có 8040 thế đánh và đỡ. Kaneda từ trần năm 1956, hưởng thọ 90 tuổi. Có đủ thế như Migi, Hidari, Migi Ushiro, Migi Hidari, íỉane, Futa, Totte, Makura, Sakasama, vân vân...
4: Anh đã đánh trúng người tôi. Sau khi đối phương kêu maitta, ta có thể nói kamaimasen, nghĩa là "chẳng hề gì đâu"
5: Bản gốc thiếu 2 trang 33-34...Sẽ bổ xung sau....
6: National Security Council, chuyên về không gian và tình báo không gian.
Z.28 Gián Điệp Hoa Quỳnh Z.28 Gián Điệp Hoa Quỳnh - Người Thứ 8 Z.28 Gián Điệp Hoa Quỳnh