Bi kịch trong cuộc đời không phải là ở chỗ không đạt được mục tiêu, mà là ở chỗ không có mục tiêu để vươn tới.

Benjamin Mays

 
 
 
 
 
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Quang Nguyen
Số chương: 18
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 266 / 35
Cập nhật: 2020-07-19 20:14:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17 - Bí Mật Dưới Hầm
ăn Bình mỉm cười khi thấy người bồi bưng lại khay nước trà khói bốc nghi ngút.
Chàng đã quay lại hộp đêm Métro. Và mỗi lần uống chén trà với viên đường cùng với hai giọt chanh,chàng lại nhớ ra một sự thật đắng họng: "Tiệm nhảy thượng lưu này chỉ bán nước trà, không bán rượu mạnh"....
Văn Bình là đệ tử trung thành của thần huýt-ky, song hễ ghé Métro, chàng lại không thèm men rượu nữa. Có lẽ vì trong đó, chàng đã tìm ra một thứ rượu say hơn rượu huýt-ky: Rượu Tình.
Chàng cảm thấy tương tư Métro như người hoài niệm một thời niên thiếu êm đẹp, Vũ nữ ở đây đều xinh như hoa hồng mới hái còn đẫm sương mai, cắm trong bình pha lê đắt tiền. IIọ có đủ vẻ đẹp: tên họ dĩ nhiên là đẹp, thân thể họ còn đẹp gấp năm, gấp mười..
Tuy nhiên tất cả những vẻ đẹp rạo rực ấy đã lu mờ trước vẻ đẹp phi phàm của nàng.
Vẻ đẹp của Bét-ty.
Nàng là Bét-ty. Nàng đã cứu sống chàng. Nàng là đồng nghiệp của chàng. Nhưng nàng chỉ là giấc mơ, vừa xuất hiện đã tan biến.
Gã bồi mang cái "mơ-nuy" thường lệ tới. Đây không phải "mơ-nuy thức ăn" mà là "mơ-nuy vũ nữ".
Văn Bình xua tay:
- Cám ơn. Tôi chưa muốn nhảy.
Văn Bình yên lặng nhìn theo những cặp giò uốn éo trên sàn gỗ trơn bóng. Áo dài của vũ nữ nào cũng may cao trên đầu gối 20 centimét khiến mỗi bước nhảy mồi khoe gần trọn cặp đùi thon trắng. Thốt nhiên, chàng thán phục thợ may y phục phụ nữ ở Hồng kông. Phải là thợ may thật giỏi mới hoàn thành nổi những cái áo làm đàn bà gầy bớt và tăng thêm sự khêu gợi. Và loại chỉ dùng để khâu lườn và ngực áo chắc phải được bện bằng ni-lông đặc biệt, nếu không một cử động nhẹ cũng đủ làm đứt tuột và phơi lộ những đường cong hỏa diệm sơn..
Nghĩ miên man Văn Bình lại thèm số kiếp thợ may. Làm gián điệp như chàng thường ở gần đàn bà đẹp, song nhiều khi được gần mà chàng đã toát bồ hôi lạnh, sợ ăn kẹo chì. Ngược lại người thợ may ngày nào cũng ở gần đàn bà đẹp, và mỗi khi cửa phòng thử đóng lại, y nghiễm nhiên trở thành ông vua.
Văn Bình quan sát tứ phía, song không tìm thấy Bét-ty. Nàng nói là có mặt tại vũ trường trong giờ nhảy, nhưng chắc nàng nói dối. Công việc của nàng đã xong, có lẽ ông Hoàng đã thuyên chuyển nàng đến nơi khác, bóng chim tăm cá, tìm thấy nàng đâu phải là dễ.
Chàng không hiểu tại sao ông Hoàng lại ra lệnh cho Bét-ty rút vào bí mật. Vì sống lâu trên đảo nàng có thể giúp chàng một cách đắc lực. Một gã bồi xán lại gần chàng:
- Thưa, quý danh là Dôn?
"Don" là ám hiệu liên lạc giữa Văn Bình và Nancy. Chàng hẹn nàng tại Métro buổi tối, trong trường hợp nàng phăng ra sào huyệt của Xi-lốp.
Văn Bình gật đầu;
- Phải. Có người gửi thư cho tôi?
Chẳng nói, chẳng rằng, gã bồi trao tận tay chàng một phong thư nhỏ xíu, thơm mùi nước hoa Origan. Chàng biết là thư của Nancy.
Chàng dúi cho gã bồi nhanh nhẩu tờ 5 đô-la. Hắn đi khỏi, Văn Bình bóc thư ra đọc. Bên trong có mảnh giấy vàng vẽ những con đường ngoằn ngoèo. Đọc xong, Văn Bình rùng mình. Nancy hẹn chàng tại một địa chỉ trong khu cổ thành, trên đường đi Đất Mới, phía sau trường bay quốc tế Kailak.
Khu cổ thành là một xóm tăm tối, bẩn thỉu nhà cửa chen chúc hỗn loạn như trong bát quái đồ, cảnh sát Anh không hề đặt chân tới. Bọn cướp của giết người, buôn lậu trốn lưới pháp luật thường lập sào huyệt bên trong khu cổ thành.
Gọi là cổ thành vì trước kia nó được bao bọc bằng bức tưởng cổ. Trong thế chiến thứ hai, bức tường bị quân đội Nhật phá đổ. Tuy mất bức tường bí mật nhưng những bí mật của nó vẫn còn. Bên trong "thị trấn" bí mật này, người ta có thể tìm thấy tất cả những thú vui bị hạn chế hoặc cấm đoán: ghì điểm, thuốc phiện đen, thuốc phiện trắng, cờ bạc. Ban đêm, bọn lưu manh thường núp trong bóng tối âm u, rình người qua là nhào ra. Chúng có thể giết người chỉ vì một đô-la Hồng Kông.
Hẹn chàng trong khu cổ thành khác nào hẹn chàng tại nhà xác.
Văn Bình trả tiền rồi bước ra thang máy. Chàng muốn tâm thần được tĩnh mạc, trước khi dấn thân vào công tác thách đố tử thần. Ông Hoàng đã nhắc nhở chàng về tính tình của Nancy. Ông Hoàng không tin nàng triệt để trung thành. Dùng Nancy để dẫn đến Xi-lốp, Văn Bình quả đã lăn vào song tài xỉu, như đánh cầu may, không dám chắc thắng lợi.
Có thể nàng nghe lời chàng để cứu mẹ và em chàng. Nhưng cũng có thể nàng nghiêng về phía Xi-lốp. Dầu sao cũng đã chậm rồi. Chàng muốn lùi lại cũng không kịp.
Không khí mát lạnh dưới đường làm Văn Bình thư thái. Chàng không hề lưu ý đến những giọt mưa bắt đầu rơi xuống. Khẩu súng Luger bá phát bá trúng được nhét trong túi áo tơi. Với khẩu súng này, chàng đủ sức cầm cự một đại đội của địch, miễn hồ chàng có đủ đạn. Trong túi bên trái, chàng thủ sẵn ba bì đạn. Lưỡi dao mỏng dính và sắc như nước được ép trong túi da đeo lủng lẳng dưới nách...
Chàng cảm thấy yên tâm vì bụng và ngực được che chở bằng áo gi-lê cản đạn. Loại áo lót gồm 7 lớp lưới ni-lông đặc biệt này, chàng chỉ mặc khi sợ kẻ thù bắn lén.
Tản bộ một lát cho mạch máu lưu thông. Văn Bình vẫy tắc-xi. Đến gần khu thành cổ, chàng ra lệnh đậu xe. Con đường phía trước rộng chưa đầy một mét. Vài ngọn đèn hấp háy xa xa.
Văn Bình nhún vai bước thẳng một mạch. Giầy chàng lội bì bõm trong bùn. Mùi ẩm ướt, mốc meo và hôi thối bốc lên. Chàng không thể phân biệt đó là mùi cóc nhái chết hay mùi xác người bị rữa.
Càng vào sâu, con đường càng nở phình. Hai bên, những ngôi nhà bằng gỗ, lá, và gạch mọc lổm nhổm. Được một quãng, chàng dừng lại. Mùi hôi thối được thay thế bằng một mùi thơm mê mẩn. Mùi thuốc phiện cháy sèo sèo trên ngọn đèn dầu lạc. Sau cửa, hàng chục người cởi trần thân thể cáu ghét có lẽ đang dán mắt vào dọc tẩu, trong khi
mấy ả phục sức lẳng lơ rón rén nướng thuốc.
Một ngọn đèn sáng chói lắc lư trong làn mưa bụi.
Dưới ánh đèn đất màu xanh biếc, lố nhố nhiều người Tầu ăn mặc lếch thếch. Đám đông nín thở trước quầy thịt chó vàng rộm. Lâu lắm, Văn Bình mới được ngửi lại mùi dựa mận quen thuộc. Chàng nép bên, cốt cho mọi người khỏi nhận ra chàng.
Suýt nữa chàng vấp phải lũ trẻ trần truồng, bụng ỏng, đít beo đang bò lết trên bàn. Thấy chàng, một đứa hắt nước bẩn vào người chàng, cả bọn hắt theo, cười như nắc nẻ...
Xa hơn trong lùm sáng leo lét của cây đèn dầu treo ngoài túp nhà lụp xụp. Văn Bình khám phá ra một người đàn bà. Thoạt nhìn, chàng biết là gái chơi. Không phải loại gái chơi sang trọng thường gặp tại khách sạn, mà là gái chơi bình dân có lối bắt khách trắng trợn và ngổ ngáo.
Cô ả vồn vã mời chàng bằng tiếng Tàu:
- Anh của em ơi? Vào trong này đi, em đợi mãi, nhớ muốn chết..
Nói đoạn, cô ả ôm đại lấy chàng, Văn Bình cảm thấy nghẹt thở. Mụ giang hồ này trạc 27, thân thể phì nộn cọ sát người chàng. Hơi thở nồng nặc mùi ruợu phả vào mũi làm chàng buồn nôn. Chàng nhìn kỹ mặt cô ả. Lớp phấn trắng bằng bột gạo dầy gần phân tây tạo cho dung mạo cô gái giang hồ một vẻ mốc thếch gớm ghiếc.
Văn Bình gỡ tay ra. Cô ả rít lên:
- Kìa, anh lỉnh đi đâu?
Cô ả sờ túi quần sau của Văn Bình. Chàng biết cô ả định cuỗm ví tiền. Chàng không tiếc mấy trăm đô-la song chàng sợ cô ả đụng vào khẩu súng. Nên chàng né tránh và thuận tay tát cô ả.
Cô gái giang hồ ngã chúi. Văn Bình mở toang cửa lôi nạn nhân vào trong nhà. Đó là một căn nhà gỗ ọp ẹp, đồ đạc gồm cái giường tróc sơn, trải chiếu lác rách bươm, cái bàn gỗ mộc cáu bẩn, cái tủ đựng quần áo trống rỗng cạnh cái bô và thau nước bong men.
Chàng đặt cô ả lên giường, chưa kịp lay dậy thì phía sau có tiếng chân người rầm rập và tiếng quát:
- Đồ khốn kiếp.
Văn Bình quay lại thật nhanh, lưỡi dao to bản chém xuống. Loại dao pha thịt này của người Tàu rất sắc. Kẻ tấn công chàng có đôi mắt xếch, da ngăm đen, tóc húi tua tủa, dáng dấp dữ tợn.
Hắn định bửa đôi đầu chàng. Chàng bước sang bên để tránh lưỡi dao kinh khủng, đồng thời phóng bàn tay vào mặt hắn. Hắn né cũng nhanh nhưng không nhanh bằng chàng. Miếng đòn của chàng đã làm hắn gẫy răng hàm, máu miệng trào tuôn ồng ộc.
Hắn thu dao lại phất ngang họng chàng. Chàng dấn lên hoành tay cướp dao, tay kia quật xuống xương vai hắn. Bủn rủn tứ chi, hắn ném khí giới, và ngã quỵ. Văn Bình bồi thêm phát atémi. Rồi, trông trước trông sau không thấy ai, chàng rảo vào bóng đêm dày đặc.
Theo họa đồ của Nancy, còn một trăm mét là đến chỗ hẹn. Nancy biết rõ Xi-lốp có mặt tại sào huyệt. Chàng không hiểu vì lẽ gì Xi-lốp lại vào khu vực nhầy nhụa này để lập tổng hành doanh, và chàng bỗng có linh cảm Xi-lốp đang kéo chàng vào cạm bẫy.
Văn Bình tiến vào con đường rải đá. Một giẫy nhà gạch ló đầu ra ở cuối đường. Chàng dừng trước căn nhà quét vôi trắng. Xuyên qua khe cửa, le lói ánh đèn măng-sông. Chàng đứng như thế rất lâu, dường như cốt để cho kẻ núp trong bóng tối nhìn thấy chàng. Chàng không tin một thủ lãnh do thám cừ khôi như Xi-lốp lại hớ hênh đến nỗi không cắt người canh gác.
Chung quanh hoàn toàn vắng lặng.
Văn Bình bước lên thềm, vặn nắm cửa. Bên trong cũng không có ai. Sự quạnh quẽ khác thường làm chàng chột dạ.
Trong một thoáng, chàng đánh hơi thấy điềm bất thường. Ngọn đèn măng-sông chiếu một vùng xanh ảm đạm xuống bộ ván gỗ ọp ẹp. Khẩu súng Luger trơn tru tuột vào lòng bàn tay, chàng sửa soạn khạc đạn. Tuy nhiên, một miệng súng khác đã nhả dạn trước chàng..
Đoàng. Đoàng.....
Văn Bình lăn tròn một vòng trên nền nhà. Kẻ núp bắn phải là một danh thủ. Viên đạn thứ nhất sượt qua ngón tay cái của chàng, nhưng phát kế tiếp đã trúng nòng khẩu Luger. Văn Bình cầm súng rất vững, song cuộc tấn công xuất kỳ bất ý vẫn làm khẩu Luger rời hồ khẩu tuột xuống đất.
Và một tiếng quát từ sau lưng đập vào tai chàng:
- Đứng yên, Z.28!
Biết kháng cự là vô ích, Văn Bình không cúi xuống lượm súng nữa. Qua cánh cửa mở lớn, hai gã Tàu ôm tiểu liên chạy vào. Từ trên trần nhà tụt xuống người thứ ba, mỗi tay thủ một khẩu súng bốc khói khét lẹt.
Thấy hắn, Văn Bình cười nhạt:
- Anh bắn giỏi lắm! Tôi có lời ngợi khen anh.
Hắn gầm gừ, chĩa súng vào chàng, trong khi hai thuộc viên lục soát. Một phút sau, hắn ra lệnh:
- Văn Bình? Mời anh vào đây, ông Xi-lốp chờ anh đã lâu...
Hắn rút chìa khóa, lách cách mở tấm cửa gỗ nặng nề. Rồi mở tiếp cánh cửa khác.
Bước vào, Văn Bình không giấu được ngạc nhiên. Chàng chỉ nghe nói đây là ổ đạo tặc, đĩ điếm, song bạc và tiệm hút, chen chúc trong những căn nhà xiêu vẹo, lam lũ và bẩn thỉu, không ngờ lại có tòa nhà sang trọng như vậy.
Trước mặt chàng là một hành lang rộng. Hai bên, dưới ánh đèn nê-ông sáng quắc, treo lủng lẳng những chậu hoa quý đủ màu, hương thơm bốc ngào ngạt. Hẳn là chủ nhân có máy phát điện riêng, vì điện của nhượng địa Hồng kông không vào đến nơi. Và chỉ chứng kiến sự lộng lẫy trái khoáy ấy, người ta đủ biết uy thế của Xi-lốp.
Lại một cánh cửa được mở.
Cảnh tượng trước mặt làm Văn Bình choáng mắt. Chàng đang đứng trên ngưỡng cửa một gian phòng thênh thang, trang trí kiểu Tàu, xa lông gỗ trắc, khảm sà cừ, sập gụ bóng loáng, nạm hột trai, và thống Giang tây cao quá đầu người.
Cuối phòng, Xi-lốp đang ngồi uống rượu với một người đàn bà.
Thấy Văn Bình, hắn đứng dậy, mỉm cuời:
- Chào bạn cố tri. Lâu nay, bạn vẫn mạnh giỏi như thường chứ?
Văn Bình không để ý đến lời riễu cợt của kẻ thù. Chàng còn bận nhìn người thiếu phụ, bằng con mắt trách móc.
Vì thiếu phụ là Nancy bằng xương bằng thịt Thấy chàng, Nancy sa sầm nét mặt. Sự đổi thay diện mạo ấy lọt vào tài quan sát của Văn Bình. Mặt nàng loang lổ phấn son chứng tỏ từ sáng đến giờ nàng chẳng thiết gì trang điểm.
Văn Bình chào nàng:
- Hân hạnh.
Nancy cúi gằm mặt. Xi-lốp nhún vai:
- Thôi, giữa chúng mình cũng chẳng có chuyện gì đáng nói. Chúng mình biết nhau đã quá lâu. Bây giờ tôi mời bạn nghỉ một giấc cho khỏe. Mai, chúng mình đi nơi khác. Theo nguyên tắc sơ đẳng mà bạn thừa biết, giờ giấc về địa điểm di chuyển được giữ kín. Nhưng là chỗ thâm giao, tôi xin nói trước cho bạn yên lòng...Đúng 6 giờ sáng mai, bạn sẽ được đưa ra khỏi khu này. Phía sau là phi trường Kaitak. Đã có máy bay chờ bạn sẵn. Và bạn sẽ được thăm Mạc tư khoa. Bạn xa Mạc tư Khoa đã lâu, chắc bạn nhớ lắm? Chỉ tiếc phen này bạn không có dịp nghênh ngang qua lại Hồng trường như trước. Vì, thưa bạn, chuyến đi này là chuyến đi cuối cùng của đời bạn. Tôi đã ra lệnh cho thuộc viên mang giấy bút vào phòng giam cho bạn đêm nay. Bạn được tự do viết thư. Tôi hứa gửi di bút của bạn đến tận nơi cho ông Hoàng,
Văn Bình cười nhạt:
- Anh chớ vội hợm mình. Thời gian sẽ trả lời giữa anh và tôi ai là kẻ thắng. Hẳn anh còn nhớ đây không phải là lần đầu anh bắt được tôi. Nhưng dẫu anh làm gì tôi nữa, tôi cũng không mảy may tiếc nuối!
Xi-lốp cười ha hả:
- Còn tiếc nuối gì nữa? Anh đã sống quá dai.
Lẽ ra số anh đã tận từ nhiều năm trước. Anh còn sống đến ngày nay là nhờ sự toa rập của bọn đàn bà con gái khờ dại nghe anh hứa hẹn. Ha, ha, lần này anh lại bị đàn bà đánh lừa! Giỏi giang như Z.28 mà bị một người đàn bà tầm thường phỉnh phờ vào chỗ chết!
Vẫn cười, Văn Bình thản nhiên đáp:
- Có lẽ đây là lầm lẫn thứ nhất trong đời tôi. Tôi không thể ngờ người như Nancy lại dễ phản bội đến thế. Vâng, tôi đã lầm lẫn, tôi phải gánh chịu hậu quả của sự lầm lẫn ấy.
Câu nói ấy, Văn Bình cốt giành riêng cho Nancy. Nàng vẫn cúi gằm trên ly rượu vốt-ka sủi bọt không thốt nửa lời.
Xi-lốp nói:
- Lầm lẫn như anh, chết là đáng đời. Không hiểu sao anh lại ngu muội đến mức tin ẩu một nữ nhân viên tình báo Sô-viết. Anh không biết Nancy là người được tôi tín nhiệm ư?
Văn Bình nhổ nước bọt:
- Anh chỉ là thằng hèn, không hơn không kém. Mang danh thủ lãnh R.U. mà anh không dám ra mặt tỉ thí với tôi. Bốn, năm người súng ống đầy đủ để phục kích một người tay không quả là các anh không có chút can đảm nào cả. Các anh tranh tài với tôi và triệt hạ được tôi thì tôi mới phục.
Xi-lốp quắc mắt:
- Chúng tôi chẳng dại gì đấu quyền với anh. Anh là đối thủ hết sức nguy hiểm. Từ lâu, chúng tôi đã rình rập anh. Giết được anh là thắng lợi lớn, còn lớn hơn hệ thống lấy tin hỏa tiễn Pô-la-rít mà tướng Gru-bô thiết lập trên toàn cõi Đông nam Á nữa.
Không thèm nghe, Văn Bình xây lưng ra chỗ khác. Xi-lốp quát bọn đàn em:
- Mang hắn xuống hầm.
Hai tên lực lưỡng dí súng vào lưng Văn Bình. Đi qua hai cánh cửa, Văn Bình dừng trước cái bàn vuông. Cái bàn được đẩy sang bên, lộ cái thạp bằng gỗ, trên nắp có cái vòng sắt tròn.
Một tên vận sức kéo vòng sắt lên. Miệng hầm mở ra thăm thẳm.
Đèn điện bật sáng chiếu xuống một màu vàng rơm bẩn thỉu. Thang hầm bằng gỗ trơn như mỡ, Văn Bình bấm mũi giày sợ ngã.
Đếm đúng 43 bực, chàng đặt chân xuống đất.
Trước mặt chàng là 5 cánh cửa đóng im ỉm. Dụng cụ tra tấn dã man được vứt lỏng chỏng khắp hầm. Khóa mở lách cách, Văn Bình bị xô vào một xà-lim chật hẹp. Trên trần, một ngọn đèn leo lét. Xà-lim không có giường ngủ. Cách mặt đất gần ba mét được trổ một lỗ tròn vừa đầu người chui lọt, bịt lại bằng phên sắt mắt cáo...
Cửa sắt đóng sầm.
Văn Bình ngồi bệt xuống đất, dựa lưng vào tường đá ướt át. Chàng không chán nản hoặc buồn bã. Trong cuộc đời gián điệp, chàng bị bắt, bị giam như thế này là thường.
Chàng lục túi tìm Salem. Nhưng gói thuốc yêu quí đã bị bọn đầu trâu mặt ngựa tịch thu.
Gần sáng, họ sẽ đưa chàng ra phi trường Kailak.
Giờ mới nửa đêm, ít ra chàng cũng còn thời giờ chợp mắt lấy sức. Nếu phải chết, thì giấc ngủ hoa gấm cũng mang lại cho chàng một chút thoải mái trước giờ vĩnh biệt cõi đời.
Văn Bình mỉm cười và ngủ quên trong sà lim.
° ° °
Ở tầng trên, Nancy vẫn chén tạc chén thù với Xi-lốp.
Bỗng Xi-lốp hỏi:
- Nancy mệt chưa? Để anh đưa về phòng.
Nàng lảo đảo đứng dậy. Xi-lốp dìu nàng vào căn phòng gắn máy điều hòa khí hậu. Ngọn đèn nê-ông tỏa xuống giường và chăn đệm một màu xanh mát mắt.
Ngồi xuống giường, nàng hỏi Xi-lốp:
- Anh hứa với em là bắt Văn Bình trả lại Rôdi, tại sao hồi nãy không nghe anh nói gì hết?
Hắn đáp:
- Anh sẽ xuống hầm điều đình với hắn!
Sự xưng hô trở nên thân mật đặc biệt, cả Nan-cy lẫn Xi-lốp đều muốn thế, dĩ nhiên mỗi người theo đuổi một mục đích riêng.
Nàng hỏi:
- Nếu hắn không chịu thả Rôdi?
- Anh sẽ tra tấn hắn.
- Một kẻ đã hoạt động lâu năm như Văn Bình sẽ không chịu khai đâu. Theo em chỉ còn cách trả tự do cho hắn. Nếu hắn chịu trả tự do cho Rôdi.
- Sợ Lê-ô-nít không chấp thuận.
- Mình đừng cho ông ấy biết.
- Muộn rồi. Lát nữa, ông ấy sẽ sai người đến chở Văn Bình đi.
- Sao anh lại nói là sáng mai ra trường bay Kaitak?
- Không lẽ anh phải thú thật với hắn. Trường bay Kaitak bị nhà đương cuộc Anh kiểm soát nghiêm ngặt, làm cách nào mang hắn đi lọt. Vả lại còn tai mắt của Fu-Chun. Anh chưa rõ Lê-ô-nít chở Văn Bình bằng cách nào, nhưng chắc bằng tàu ngầm đậu sẵn ngoài khơi. Nội ngày mai, tàu ngầm sẽ trở về Liên-sô.
- Về Liên-sô? Thế nghĩa là...
- Có lẽ anh phải nói thật với em. Anh không thể đổi Văn Bình lấy Rôdi.
- Anh đã hứa!
- Anh đã hứa nhưng Văn Bình là điệp viên quan trọng, còn quan trọng gấp trăm lần Rôdi...
- Nghĩa là anh mặc cho Rôdi chết?
- Nói thế không đúng. Sáng mai, anh sẽ huy động nhân viên lùng kiếm Rôdi!
- Trong trường hợp anh không tìm thấy?
- Chắc tìm thấy.
- Em đã lầm. Vì em giúp anh, Văn Bình mới bị bắt.
- Đó là bổn phận của em. Ăn cây nào, rào cây ấy: là nhân viên Sô-viết, em có bổn phận đưa Văn Bình vào tròng và hại hắn.
- Văn Bình khinh bỉ em.
- Người gián điệp không đếm xỉa đến tình cảm vụn vặt. Sự tối cần là phải tuyệt đối trung thành với tổ chức. Hay là...hay là em có cảm tình riêng với hắn?
Câu hỏi quá đột ngột. Nancy choáng váng. Có lẽ Xi-lốp nói đúng. Thái độ đểu cáng của hắn đã khiến nàng có cảm tình nhiều hơn với Văn Bình.
Nàng lắc đầu:
- Anh đoán trật lất. Lẽ nào em yêu kẻ thù?
Xi-lốp thở phào:
- Thế à... anh cứ tưởng...
Cởi cái áo choàng mỏng vắt lên đầu giường, nàng ỏn ẻn:
- Chào anh. Em buồn ngủ ríu cả mắt.
Nàng rút giầy ném xuống đất. Lòng ham muốn sôi sục, Xi-lốp ngồi bừa xuống ở bên cạnh nàng.
Nàng gắt:
- Ai cho phép anh tự tiện?
Mặt hắn đỏ ửng:
- Anh cầm lòng không đậu. Nến em cho phép...
Nàng gạt phắt:
- Anh đừng quên là tôi đang ghét anh.
Hắn chép miệng:
- Nancy nỡ xử tệ với người chân thành như anh được sao?
Hắn đặt tay lên dùi nàng trong một cử chỉ mơn trớn.
Nàng đáp:
- Tôi không yêu anh nên không thể giữ anh ở lại.
Xi-lốp bắt đầu thở hổn hển:
- Đó không phải là lý do khiến anh bớt yêu em và em cấm anh ở lại.
Nàng gỡ tay hắn:
- Tôi yêu cầu anh lần cuổi. Nếu không, tôi sẽ kêu cứu...
Gã đàn ông hiếu sắc vòng một tay sau lưng nàng, tay kia ôm cứng bộ ngực tròn trĩnh.
Nàng hét lớn:
- Trời ơi! Có ai cứu tôi không?
Xi-lốp cười ha hả:
- Em kêu làm gì vô ích? Thuộc viên của anh chẳng nghe được câu nào đâu. Vả lại, dầu nghe được cũng không dám vào. Chỉ tiếc thàng thanh niên ấy bị nhốt còng queo dưới hầm. Nếu không hắn đã xông xáo, ra tay tế độ để vớt người đẹp trầm luân.
Nancy cấu nát bàn tay hắn. Bị thương, hắn rời ngực nàng, máu ri rỉ chảy trên làn da ngăm ngăm, Mắt hắn long lên, tròng mắt dữ tợn, như muốn nhảy ra ngoài.
Dưới áp lực của dục tình, Xi-lốp không dằn được nữa. Hắn xô ngã Nancy, luồn tay trong cái áo dài bằng hàng mỏng của nàng. Xoạc một tiếng, cái áo bị kéo rách toạc. Bên trong, Nancy mặc đồ lót màu hồng gợi cảm.
Phút ấy, Nancy trở nên mạnh khỏe khác thường. Nàng đâm mười móng tay nhọn vào mặt gã đàn ông đầy thú tính. Nhưng Xi-lốp vẫn khỏe hơn nàng. Hắn vung tay, tát thật mạnh. Nàng ngã lộn từ trên giường xuống đất.
Con quỷ dâm dục xô tới. Nancy rời rã tay chân. Nàng không thể tiếp tục chống trả được nữa.
Mấy phút sau, nàng thở dốc, như người vừa chạy đua xong. Xi-lốp lồm cồm bò dậy, vẻ mặt thỏa mãn.
Đỡ nàng ngồi lên, hắn nói:
- Anh đã bảo mà, em cưỡng lại sao nổi! Chiều chuộng anh để được sung sướng, không hơn bị xử tử hay sao?
Hai tiếng "xử tử" dội vào tai nàng một âm thanh rùng rợn. Nàng lảo đảo nằm vật xuống giường.
Xi-lốp hỏi:
- Em sợ hả? Phải, em không sợ sao được? Em đã đồng lõa với địch để phỉnh gạt tổ chức. Tội ấy là tội phản bội. Và phản bội có nghĩa là chết.
Nancy đã lấy lại sự sáng suốt như thường lệ. Nàng biết là cuộc đời của nàng sẽ được định đoạt trong những giây phút sắp tới.
Xi-lốp hôn trán nàng:
- Anh không giận em đâu. Anh vốn không thích đàn bà dễ tính. Phàm đánh trận, đánh khó mới nhận chân được kết quả của thắng lợi. Thế nào Nancy, em đã suy nghĩ chín chắn chưa?
Nàng thở dài, nước mắt trào ra. Nàng khóc cho sự bất lực của nàng trước con yêu tinh râu xanh. Trái lại, hắn lại tưởng nàng khóc vì ưng thuận. Hắn vuốt ve cái cổ trắng xanh của nàng, miệng nói:
- Bây giờ đừng đuổi anh nữa nhé! Anh yêu em lắm, em Nancy.
Nàng muốn nhổ vào mặt hắn. Nhưng sức lực nàng đã kiệt quệ sau những phút vùng vẫy tuyệt vọng nên nàng nằm im. Một ý nghĩ kinh khủng lóe trong óc nàng. Nàng phải tìm cách rửa bằng được cái nhục bị cưỡng hiếp.
- Em yêu anh không?
Nghe hắn hỏi gặng, nàng gật đầu. Nhoẻn nụ cười đắc thắng, hắn hôn môi nàng.
Nàng bảo hắn:
- Em khát quá.
Xi-lốp sực nhớ ra hắn cũng khát. Mấy ly vốt-ka hồi nẫy chỉ làm cho hắn khát thêm.
Hắn nói:
- Em đợi anh một lát. Để anh ra lấy.
Nàng gạt đi:
- Anh sai chúng nó không được ư?
- Chúng nó phải canh gác ở ngoài. Thôi anh đi lấy cũng chẳng sao. Tủ lạnh ở phòng bên.
Xi-lốp đi khỏi, nàng vùng dậy thật nhanh. Nàng chợt nhớ đến cái ví da màu đen vứt lỏng chỏng trên bàn. Trong ví có con dao nhỏ nhưng rất sắc. Nhanh như cắt, nàng dấu con dao dưới gối.
Xi-lốp đã mang nước vào cho nàng. Nàng uống một hơi hết cốc nước đầy. Nàng có cảm giác như cuống họng bị phơi ngoài nắng, tưới vào bao nhiêu nước vẫn khô đét.
Uống xong, nàng nhăn mặt. Xi-lốp đon đả:
- Gì thế? Em đau bụng ư?
Nàng đáp, giọng nũng nịu:
- Không. Em hơi chói mắt.
Xi-lốp cười xòa:
- Ồ, tưởng gì, anh cũng như em. Anh chúa ghét ánh đèn tọc mạch.
Hắn tắt phụt ngọn đèn nê-ông. Căn phòng chìm vào bóng tối, trong tiếng máy lạnh ru ngủ, đều đều...
Có lẽ là số Xi-lốp đã đến ngày tận. Là thủ lãnh gián điệp, hắn phải ngờ vực thái độ đổi khác của Nancy. Lý nào cách đây có 15 phút, nàng còn lồng lộn quào cấu lung tung và đã hắt đẩy hắn.Thế mà bây giờ lại chịu nằm ngoan ngoãn trong lòng hắn như đứa trẻ đang buồn ngủ.
Nancy nghe rõ trống ngực ngũ liên của mình. Trong đời, nàng rất có cảm tình với đàn ông, lúc nào nàng cũng khao khát yêu đương, song bên cạnh Xi-lốp nàng lại dửng dưng như không. Nàng là hạng phụ nữ thích những mối tình nhẹ nhõm, thơ mộng ghét bị bọn đàn ông hành hạ, ức hiếp trước giờ ân ái...
Xi-lốp nằm ép vào ngực nàng. Không hiểu sao, Nancy lạnh toát châu thân.
Nàng sợ không giết nổi Xi-lốp. Nàng đã nghe nói nhiều về tài nghệ tuyệt luân của hắn. Với lưỡi dao này, náng có hy vọng làm hắn bị thương, chứ khó giết được hắn, trừ phi đâm trúng tim. Trong thời gian ở Mạc tư khoa, được huấn luyện về cận chiến, nàng đã học kỹ cách hạ sát đàn ông lực lưỡng bằng móng tay dài thọc mắt, bằng sống bàn tay chém huyệt gáy, bằng trâm cài tóc...
Lâu lắm, Nancy chưa có dịp ôn tập những điều đã học tại trường do thám Kuchino. Dầu sao, nàng cũng phải giết bằng được Xi-lốp. Nàng không được quyền trù trừ nữa.
Cái miệng sặc sụa men rượu của Xi-lốp đã áp vào mặt nàng. Nàng nhắm mắt, cố quên giây phút hành lạc ghê tởm. Tay nàng quờ dưới gối, Xi-lốp đã hôn bừa bãi vào cổ nàng, ngực nàng. Trong khi ấy, người hắn lệch sang bên. Hắn phải chống tay xuống giường trong một động tác bất lợi.
Nancy nín thở, thu hết sức mạnh vào lưỡi dao nhọn nắm chặt trong bàn tay phải. Nàng nghiến răng đâm vào giữa ngực Xi-lốp.....
Hắn thét lên một tiếng kinh hoàng.....
Z.28 Bí Mật Hồng Kông Z.28 Bí Mật Hồng Kông - Người Thứ Tám Z.28 Bí Mật Hồng Kông