When you love someone, the best thing you can offer is your presence. How can you love if you are not there?

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: PhThao_CHH
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 81
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 481 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 05:47:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chap 36
ột người? Cô ấy?
- Là con gái à?
Diệu Anh hỏi, chẳng hiểu sao cổ họng cô nghẹn lại, khó lắm mới nặn ra được câu hỏi tự nhiên đến thế.
- Ừ.
Hải Đăng đưa cho cô hộp sữa đã chu đáo cắm sẵn ống hút, nhìn cô cười. Rõ ràng cậu thấy Diệu Anh đáp lại mình bằng một nụ cười tươi chẳng kém, thế mà, khi nhìn vào mắt cô, lại thấy sự buồn bã rõ nét.
- Có tâm sự à?
Cậu hỏi.
- Không có.
Cô đáp.
- Tôi thấy rõ là cậu có gì đó không vui. Không chia sẻ được sao?
- Cậu nhìn nhầm rồi.
- Diệu Anh, cậu đã từng nghe ai nói " Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn " chưa? Cậu buồn hay vui, tất cả đều biểu hiện ở ánh mắt, nhưng phải có sự tinh ý mới thấy được. Và cậu biết đấy, sự tinh ý tôi có thừa. Tôi có thể rằng cậu đang có tâm sự khó nói!
Diệu Anh lại cười, nhưng cô không hiểu sao mình lại bật cười như thế.
- Hải Đăng, vậy tôi hỏi cậu. Tại sao khi nhìn vào mắt cậu tôi lại chẳng thấy được gì?
- Một là khả năng che giấu cảm xúc của tôi quá tốt. Hai là khả năng quan sát của cậu quá kém. Đối với cậu thì chắc là trường hợp hai rồi!
Hải Đăng nhếch môi, cười khinh. Hầy, thật là tức chết mà!!! Nếu không phải ở đây có quá nhiều fan hâm mộ của tên chó chết này thì Diệu Anh đã nhảy tới bóp cổ Hải Đăng thừa sống thiếu chết rồi.
- Cậu xem thường tôi quá rồi đấy! - Diệu Anh kéo ghế lại gần, nhổm người lên mắt đối mắt với Hải Đăng - Nói xem, cậu đang vui chứ gì?
- Hm... cứ xem là cậu may mắn nói đúng đi.
Hải Đăng nhún vai, thật là cô đã đúng rồi đấy. Cậu vui vì... không biết Diệu Anh có để ý không, nhưng mà tư thế của hai người bây giờ, thật sự rất gần, rất ám muội. Thậm chí Hải Đăng có thể cảm nhận rõ mồn một hơi thở đều đặn của Diệu Anh.
- Diệu Anh, mau ngồi lại đi. Nếu còn chậm trễ cậu nhất định sẽ chửi tôi cho xem.
- Chửi gì?
Chẳng biết thằng điên nào lại nói Diệu Anh thông minh chứ. Ngu như con bò đội nón!
- Chết tiệt! Là do cậu đấy, Diệu Anh, cậu đang muốn khêu gợi tôi đấy à?
Đến bây giờ Diệu Anh mới hiểu ra ý tứ của Hải Đăng, liền chửi.
- Đồ biến thái!!!
- Đấy, tôi nói đố có trật đi đâu được.
Hải Đăng chẹp miệng, tính khí con nhỏ này cậu rành quá mà. Nắm rõ đến từng chân tơ kẽ tóc luôn đấy!
~~
Thời gian trôi qua thật nhanh, thấm thoát vậy tuần sau đã đến Tết rồi. Học sinh các cấp học hết hôm nay sẽ nghỉ.
Diệu Anh vui đến nỗi cứ cười suốt. Không phải vì được nghỉ học, mà là Tết cô sẽ được gần ba mẹ hơn.
Trái với Diệu Anh, Hải Đăng vẫn như thường ngày, nghỉ hay không, chẳng là vấn đề đối với cậu. Bởi cậu có được ăn Tết cùng ba mẹ đâu mà quan tâm chứ. Chỉ là, nếu nghỉ Tết rồi cậu sẽ không được gặp Diệu Anh hàng giờ trên lớp nữa.
- Ê!
Hải Đăng vỗ nhẹ vai Diệu Anh trong lúc cô đang kiểm tra lại một số bài tập anh của mình.
- Gọi tên.
- Anh, ngẩng mặt lên nghe tôi nói nào!
Diệu Anh cũng thuận theo, ngẩng mặt nhướn mày ý hỏi.
- Được nghỉ rồi, Sarah cũng về quê ăn Tết với họ hàng. Tôi ở nhà một mình thực chán lắm!
- Nói gọn!
- Ví dụ mà tôi chán nản quá, có thể qua nhà cậu mọi lúc được chứ?
- Cũng được, dù sao Quỳnh Giao cũng đã về nhà rồi. Và tôi hi vọng cậu hiểu đúng nghĩa của từ " mọi lúc ".
- Tất nhiên là tôi đủ thông minh để biết khi nào cậu có nhà và đến.
~~
Và sau này, Diệu Anh mới thật sự hối hận vì mình đã đồng ý.
" Mọi lúc " đối với Hải Đăng là mỗi ngày và hàng tiếng đồng hồ bu bám ở nhà cô.
Mà nhé, Diệu Anh chẳng hiểu sao ba mẹ cô lại yêu quý tên đáng ghét đó mới chết chứ! Cậu ta cũng ghê gớm lắm đấy!
Trước mặt Diệu Anh thể hiện rõ sự bẩn bựa dâm dê biến thái của mình bao nhiêu thì trước mặt ba mẹ cô lại " Dạ dạ ", " Vâng vâng ", lễ phép đến thế chứ lị!
Eo uôi, thấy mà phát tởm! Đồ giả tạo! Đồ hai mặt!!! Quỳnh Giao đó yêu Hải Đăng ở chỗ nào cơ chứ?
Nhắc đến Quỳnh Giao kể luôn nhé, con nhỏ đó từ ngày Hải Đăng sang đây hoài lại hạnh phúc đến điên luôn. Lúc nào cũng " Hải Đăng, Hải Đăng ", cứ kè kè bên cậu ta không rời nửa bước luôn chứ một bước.
Mãi rồi thấy cái nhà này không ai đứng về phía của Diệu Anh đáng yêu tốt bụng này hết. Về phe của tên ác quỷ Hải Đăng cả rồi!
- Diệu Anh, tôi vào nhé?
- Vào đi.
Đấy, vừa nhắc. Đích thị là tên Hải Đăng đó chứ còn ai vào đây nữa.
- Bác Nhật bảo tôi lên gọi cậu xuống nhà.
Diệu Anh gật đầu, theo sau Hải Đăng xuống phòng khách.
- Gì vậy ba?
- Con mau đi siêu thị mua gì về làm bữa tối đi. Hôm nay Hải Đăng dùng bữa nhà mình.
Hơ? Nói như vậy chẳng khác Diệu Anh đi siêu thị mua thức ăn về nấu cho Hải Đăng thưởng thức? Tên đó, được ăn món do cô làm là phúc ba đời chứ đùa! Sướng, quá sướng!!!
- Vâng.
~~
Biết mua gì bây giờ nhỉ? Chẳng biết tên chết bầm đó thích món gì mà nấu chứ?
Thôi mặc xác tên đó, Diệu Anh quyết định nấu theo ý mình.
Sau gần một tiếng đồng hồ ra ngoài, Diệu Anh trở về và bắt tay vào bếp ngay.
" Nào nào, Diệu Anh! Hãy nghĩ là mày nấu cho ba mẹ ăn. Không phải tên đáng ghét kia!!! Nấu thật ngon vào!!! "
Cả bốn người còn lại vui vẻ trò chuyện rôm rả với nhau. Quỳnh Giao cảm thấy Hải Đăng thật đúng là hoàn hảo a~. Cậu rất biết điều, nói chuyện lại rất hợp với người lớn, thử hỏi ai không yêu quý chứ?
Hải Đăng một mặt thì cười nói vậy chứ tâm trí cứ đặt vào dáng người đang loay hoay trong bếp kia kìa. Chốc chốc lại xoay đầu vào ngóng, mà người ta chuyên tâm lắm, chẳng để ý gì đến xung quanh cả!
Mấy hành động đó làm sao lọt qua được đôi mắt tinh tường của Vũ Minh Nhật chứ. Ông biết rõ thằng bé này có tình ý với con gái cưng của mình mà!
Đến đúng giờ cơm tối Diệu Anh gọi mọi người vào. Tất thảy bọn họ đều ngạc nhiên, trên bàn không nhiều món ăn lắm nhưng tất cả đều rất bắt mắt, mùi hương bay lên thơm nức mũi.
- Mọi người ăn đi. Con đi siêu thị thấy gì được mua cái nấy thôi. Trên bàn là: đậu phụ chiên sốt cà chua, trứng ráng thịt gà nấm, và canh rau cải cúc.
- Bấy nhiêu món thôi cũng đủ rồi! - Hải Đăng thán phục, mắt cứ dán vào mấy món ăn trên bàn.
Cậu đã đói lắm rồi càng nhìn càng kích thích vị giác mà.
- Mời hai bác ngồi, Quỳnh Giao cậu cũng ngồi đi.
Hải Đăng tinh ý kéo ghế mời ba mẹ Diệu Anh cùng cả Quỳnh Giao ở phía bên trái.
Sau đó lại gọi Diệu Anh, kéo ghế cho cô ngồi ngay bên cạnh cậu ở bên phải.
Thế là xong, Hải Đăng đã nhanh chóng sắp xếp chỗ ngồi của mọi người theo đúng ý đồ của mình mà không bị phàn nàn điều gì.
Trong buổi ăn Hải Đăng không ngại công khai quan tâm đặc biệt đến Diệu Anh. Cậu gắp cho cô đủ món, với lý do: Diệu Anh là người nấu thì phải thưởng thức thành quả của mình.
Đúng là lý do củ chuối, chỉ lừa được con người ngây ngô như Diệu Anh thôi!
Chứ làm sao qua mặt Vũ Minh Nhật và Vĩ Hạ chứ? Ngay cả người như Quỳnh Giao cũng nhanh chóng nhận ra sự thật.
~~
Nói một tuần chứ cũng là bảy ngày thôi, trôi qua nhanh lắm. Hôm nay là 30 Tết rồi, mọi thứ trong nhà đều đã trang trí xong, chỉ còn chờ đón Giao thừa thôi.
Quỳnh Giao phải về ngoại đón Tết cùng bà, chắc phải mùng hai mới về đây lại.
Diệu Anh đang ôm điện thoại lướt web lại nhận được tin nhắn từ Messenger. Cứ tưởng ai, ngờ đâu là tên đáng ghét nhất trên thế gian này: Trịnh Vũ Hải Đăng.
" Tối nay rảnh chứ? "
Hơ? Giao thừa mà? Không rảnh thế bận chắc? Hỏi thừa thải thật đấy!
Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ cô rep tin nhắn khác hoàn toàn với suy nghĩ trong đầu.
" Không, tôi bận rồi "
" Nghe này, Diệu Anh. Bây giờ tôi có thể sang nhà cậu ngay lập tức và xin phép bác Nhật và bác Hạ đấy. Cậu biết mà, tôi chỉ cho cậu sự lựa chọn giữa tự nguyện đi hay phải để ba mẹ ép thôi. Còn đi hay không đi, cậu làm gì có quyền? "
Thấy không, thấy không??? Ai đời rủ người ta đi chơi lại ăn nói ngang ngược móc họng thế hả?
" Cậu nói như đe dọa tôi vậy? "
" Nếu cậu không chịu suy nghĩ cho kĩ thì đó sẽ trở thành đe dọa thật đấy:v "
" Đi đâu? "
Diệu Anh đành gật đầu đồng ý đi vậy. Nên nhớ, là cô bị ép đấy! LÀ BỊ ÉP NHÉ!!! Không phải thích đi gì đâu.
" Xem pháo hoa, 7h tôi sang đón cậu. "
Hải Đăng nhắn cứ như ra lệnh cho Diệu Anh vậy, gửi xong tin nhắn liền off mất, chẳng thấy tăm hơi đâu.
Một lát điện thoại lại báo tin nhắn đến: " Hứa rồi đấy nhé! Đừng hòng trốn, cưng ạ! "
Eo uôi! Chẳng biết ai dạy cậu ta cách nhắn tin sến súa đến buồn nôn thế này nữa!!! Ghê chết đi được các cậu ạ!
~~
Đúng bảy giờ tối đã nghe loáng thoáng tiếng Hải Đăng chào hỏi ba mẹ Diệu Anh dưới nhà. Phải công nhận cậu ta đúng hẹn thật đấy!
Vừa thay quần áo xuống nhà đã thấy ba mẹ đứng trước cửa, như kiểu tiễn khách ý.
- Con mau đi kẻo Hải Đăng nó đợi.
- Vâng vâng. Con đi đây.
Diệu Anh bị hối thúc cũng nhanh chóng xỏ giày vào chân chạy ra ngoài.
Thật là, đây có còn là ba mẹ cô không biết?
- Này, cậu đã mua chuộc ba mẹ tôi bằng cách nào thế? - Diệu Anh liếc mắt nói với giọng đầy bất mãn.
- Là sự lễ phép, hiểu chuyện cưng ạ!
Hải Đăng phải nói là vui khủng khiếp! Lần đầu cùng cô đón Giao thừa, còn gì sung sướng hơn?
- Cậu thôi cái kiểu xưng hô phát ói đó đi! Tôi nổi cả da gà da vịt rồi này!
- Được được, chúng ta đi đâu đó trước rồi hãy xem pháo hoa nhé.
Hải Đăng tự nhiên khoác vai Diệu Anh, kéo đi, điệu bộ trông rất hớn hở.
Bây giờ còn sớm, phải đến tận 12h mới có pháo hoa mà xem.
Hải Đăng đưa Diệu Anh đi chợ hoa, giờ này còn lắm người tấp nập, không khí thật rộn ràng.
- Nhìn xem, nhìn xem. Hoa này đẹp ghê!
Hình như cậu đã đưa Diệu Anh đến đúng nơi, cô cứ được đà tíu tít mãi.
" Hoa đẹp đến mấy cũng chẳng bằng cậu được "
Đó chỉ là ý nghĩ trong đầu Hải Đăng thôi, biết chắc cậu mà nói ra thế nào cũng bị dội gáo nước lạnh lên đầu cho xem.
- Nói thừa. Người ta chẳng bảo đẹp như hoa còn gì.
Diệu Anh bĩu môi, nhìn sang gian hàng khác, lại thấy chậu hoa xương rồng ưng ý nhất.
- Cô ơi, chậu nhỏ nhỏ này bao nhiêu?
- 70.000 đấy cháu!
Giá cả cũng không tồi, Diệu Anh định rút ví lấy tiền thì người nào đó đã chen lên trước, trả tiền ngay.
- Đây ạ, gói lại giúp cháu nhé!
- Được, hai cháu là người yêu đấy à? Thật đẹp đôi!
Chẳng qua cũng chỉ là những lời dẻo miệng của người bán hàng thôi. Vậy mà có hai kẻ mặt đỏ ửng lên...
~~
Đôi lời xen ngang nhé. Au có nói về sắp up một truyện ngắn, định trả lời tin nhắn của một số bạn nhưng thôi thì au nói luôn nhé. Au đã viết xong và up rồi, tên truyện là: Anh à, em đã lớn rồi. Nhưng up ở bên Cẩu Huyết Hội. Bạn nào tốt bụng vào đọc góp ý cho au nhé! Yêu yêu <3 =))).
~~
Hải Đăng một tay cẩn thận cầm chậu xương rồng, chỉ sợ vỡ mất thì Diệu Anh lại xé xác. Tay còn lại nắm chặt cổ tay Diệu Anh, luồn qua đám người đông đúc, không khí thật nóng nực.
Cậu dẫn cô vào thẳng một khách sạn. Diệu Anh liền giật nảy.
- Cậu... cậu đưa tôi vào đây làm gì?
Hải Đăng bật cười, dí tay vào trán cô. Nói chứ cậu biết tỏng Diệu Anh đang nghĩ gì trong đầu nhé!
- Cậu đang nghĩ bậy bạ gì thế hả? Tôi chẳng phải là đang dẫn cậu đi xem pháo hoa sao?
Diệu Anh bây giờ mới hiểu ra, hai má nóng ơi là nóng, thẹn quá cúi mặt xuống đất đếm ngón chân, một chút cũng không dám ngẩng mặt lên.
- Chị ơi, cho em thuê một phòng ở tầng cao nhất.
Khỏi cần nhìn Diệu Anh cũng biết cô nhân viên tiếp tân đang nhìn hai đứa chúng tôi như thế nào.
- Chị đừng hiểu lầm, tụi em chỉ muốn có chỗ thoải mái xem pháo hoa thôi.
Cô nhân viên gật gà gật gù. Rất nhanh sau đó đưa chìa khóa phòng cho Hải Đăng.
Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được? Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được? - PhThao_CHH