Khi phải chống chọi với những thử thách của cuộc sống, bạn đừng vội nản lòng. Bởi đó là cơ hội tốt để những khả năng tiềm ẩn trong bạn có dịp được phát huy.

S. Young

 
 
 
 
 
Tác giả: PhThao_CHH
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 81
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 481 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 05:47:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chap 32
arah lần này chỉ về nước chơi một, hai tuần chứ chẳng lâu la gì. Thành ra thường ngày căn hộ của Hải Đăng chỉ có Diệu Anh và Sarah ở đó. Hải Đăng học đội tuyển Toán từ sáng đến tận 6,7 giờ chiều mới về đến nhà.
Cũng may Diệu Anh còn có Sarah bầu bạn, không cô cũng chết vì chán quá. Tính Sarah rất hòa đồng, hoạt bát, nói chuyện với cậu ấy rất vui, Diệu Anh rất thích. Lắm lúc Diệu Anh từng nghĩ nếu cô là con trai sẽ yêu Sarah liền.
- Này Vũ Anh...
- Hở?
Diệu Anh còn " bận " xem chương trình thế giới động vật, trả lời lấy lệ vậy thôi chứ nghe gì đâu. Mấy con vật trong tivi nó ngộ thật đấy, càng xem càng thích.
- Tôi hỏi cậu cái này nhé, phải trả lời thật đấy!
- Ừ.
Khổ nỗi hai con mắt nó còn tiếc nuối nhìn mấy con trong ti vi lắm, có liếc sang người bên cạnh tí nào đâu. Ai đó tức nghẹn, cầm điều khiển tắt ngay không thương tiếc.
Tự dưng đang xem con hổ nó đuổi con hươu hay dã man lại bị cắt ngang, ti vi tối thui à? Không lẽ hỏng rồi à?
Quay sang lại thấy Sarah cầm điều khiển trên tay, vẻ mặt như muốn nhảy tới ăn sống Diệu Anh ngay vậy.
- Rồi, hỏi gì hỏi đi. Nóng thế!
Diệu Anh cảm thấy tình hình không mấy khả quan, bèn cười trừ dỗ bạn.
- Hải Đăng đối với cậu là gì vậy?
- Bạn tốt.
Chẳng cần suy nghĩ nhiều, Diệu Anh trả lời ngay.
- Thật lòng?
- Thật!
Diệu Anh thấy Sarah nghe xong câu trả lời cứ ngồi thần người ra, chắc là suy nghĩ gì đó nên Diệu Anh cũng không để tâm lắm. Chỉ giật điều khiển tiếp tục xem ti vi.
~~
Sau vài ngày ăn không ngồi rồi thì Diệu Anh cũng đã khỏe hơn hẳn, má trái cũng đã hết sưng hoàn toàn. Thích không tả được luôn ý!
Diệu Anh lúc đi chẳng mang gì cả, đành mang cái xác không về nhà. Chẳng hiểu sao tủ đồ của Sarah lạ lắm, cậu ấy là tomboy mà. Ấy vậy trong tủ vẫn có cả đống quần áo nữ tính lắm nhé, thế đấy mà có thấy Sarah mặc bao giờ đâu?
Vừa mở cửa vào nhà đã thấy một sự ngạc nhiên to bự đang ngồi trên ghế rồi ý! Ngạc nhiên lắm luôn!
- Ba mẹ về bao giờ thế?
Cái sự ngạc nhiên đấy chính là ba mẹ của Diệu Anh đã về nước và đang hiện diện ở ngay trong nhà cô không báo trước.
- Mấy ngày vừa rồi còn ở đâu?
Chẳng thèm trả lời câu hỏi của Diệu Anh, mẹ cô đã nghiêm nghị hỏi.
Thôi xong, đời Diệu Anh đến đây là kết thúc rồi nhé! Cô biết rõ ba mẹ mình rất ghét mấy kiểu con gái ở nhà người ta qua đêm, hơn nữa người ta ở đây là con trai nhé, là Trịnh Vũ Hải Đăng đấy!
- Con... con...
Đúng cái lúc Diệu Anh chẳng biết giải thích ra làm sao thì chuông điện thoại lại reng.
- Con xin phép.
Vừa nghe máy đã hứng một tràng từ đầu dây bên kia.
- Diệu Anh, cậu đang ở đâu? Sao tôi về nhà không thấy? Cậu đi đâu mà không báo cho tôi một tiếng? Làm tôi lo muốn chết biết không hả?...
- Haizzz, tôi về nhà thôi. Cậu không cần lo quá lên vậy đâu!
- Hửm? Khỏe đến mức tự đi về nhà được rồi à?
- Ừ, thôi nhé! Tôi có việc bận rồi, mai gặp ở trường.
Nói xong chẳng chờ bên kia ừ hử gì Diệu Anh đã ngắt máy ngay lập tức.
Vừa định trốn lên phòng đã bị mẹ bắt ngay lại.
- Con ngồi vào ghế đi, ba mẹ nói chuyện.
Thôi luôn, xác định cơm mẹ nấu rồi!
- Có việc gì vậy mẹ?
- Con đã gặp lại thằng bé đó rồi à? - Ba cô nói, nãy giờ mới nghe được một câu từ miệng ba Diệu Anh đấy.
Không biết Diệu Anh có nhìn lầm hay không, nhưng hình như trong mắt mẹ cô có sự buồn bã nào đó đang hiện diện thì phải.
- Ý ba là Trịnh Vũ Hải Đăng, con đã gặp lại thằng bé đó đúng không?
Lạ nhỉ? Sao ba biết Hải Đăng???
- Vâng, đó là bạn cùng lớp của con. Sao ba mẹ biết?
Ba mẹ Diệu Anh im một hồi mới trả lời.
- À, Quỳnh Giao kể. Con ở nhà thằng bé đó mấy ngày nay à?
- V... vâng.
Sao giọng của ba không có vẻ gì là nổi giận thế nhỉ? Nếu là bình thường đã mắng chửi Diệu Anh một trận nên thân rồi.
- Thôi được, chắc con mệt rồi. Lên phòng nghỉ đi.
Diệu Anh ôm cả đống thắc mắc lên lầu, chuyện gì đang xảy ra vậy nhỉ? Cô cứ có cảm giác có chuyện gì đó không ổn lắm.
Mặc kệ đi, Diệu Anh nằm vật ra giường. Ôi, nhớ quá! Mới mấy ngày không về nhà mà cảm giác như mấy năm dài đằng đẵng vừa trôi qua ý!
Tiếc nuối rời giường định thay quần áo ở nhà cho thoải mái lại thấy điện thoại báo tin nhắn tới.
" Mấy ngày cậu nghỉ tôi đã chép đủ bài cho cậu cả rồi. Cần thì bây giờ qua nhà tôi lấy, không thì sáng mai tôi đem qua. " - Là từ Hải Đăng. Trước giờ Diệu Anh chưa thấy thằng con trai nào chu đáo như cậu ta đấy, việc gì qua tay cậu ta đều được sắp xếp ổn thỏa từ trước.
Diệu Anh đọc xong tin nhắn cũng nhanh tay trả lời: " Mai đem sang cho tôi. "
Ném điện thoại lên giường, Diệu Anh tìm quần áo, thuận tay mò túi áo xem có để quên gì không. Lại cảm giác thấy vật gì nhỏ nhỏ, tò mò lấy ra xem thì là một ngôi sao. Hình như đây là một trong những ngôi sao của Hải Đăng thì phải? Sao lại ở trong túi áo của Diệu Anh nhỉ???
Chẳng hiểu linh tính mách bảo sao Diệu Anh lại mở ngôi sao đó ra. Bên trong có mấy dòng chữ được viết cẩn thận.
" Chắc là cậu khỏe hẳn rồi nhỉ? Ngày mai nếu có thể hãy đi học, tôi rất muốn thấy cậu ở lớp đấy, Diệu Anh! - Your light. "
Your light? Lại là từ này? " Ánh sáng của tôi "? Nó có ý nghĩa gì nhỉ? Nhớ không lầm đây không phải lần đầu Hải Đăng kí tên bằng cụm từ này khi nhắn nhủ gì đó cho Diệu Anh.
Mà thôi kệ đi, chắc tên dở hơi đó rảnh rỗi quá không viết tên thật bày đặt vẽ vời thôi. Bây giờ phải ngủ thôi, sáng mai còn phải đi học nữa.
~~
Sáng sớm ra mẹ Diệu Anh định lên phòng đánh thức con gái dậy. Chẳng nghĩ Diệu Anh đã dậy từ sớm, lúc bà mở cửa vào Diệu Anh đã buộc tóc xong xuôi cả.
- Con dậy sớm thế à?
Nghe mẹ nói Diệu Anh có chút ngạc nhiên, thường ngày cô vẫn dậy thế mà nhỉ?
- Bình thường vẫn thế mẹ ạ, con dậy giấc này quen rồi.
- Ừ, vậy xuống ăn sáng đi con.
- Vâng.
Diệu Anh cầm cặp đi theo mẹ, cặp của cô bây giờ nhẹ lắm luôn, có mấy cuốn sách thôi chứ có cuốn vở nào đâu. Nhắc mới nhớ, tên Hải Đăng đó đến chưa nhỉ?
Y như rằng vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo xuất hiện liền, còn đang ở trong phòng khách nói chuyện với ba Diệu Anh nữa chứ.
- Con dậy rồi à? - Vũ Minh Nhật, ba của Diệu Anh vừa thấy cô đã hỏi.
- Vâng, ba và Hải Đăng đang nói chuyện gì thế?
- À, cũng chẳng có gì lớn lắm đâu.
Buổi sáng thật sự mà nói thì Diệu Anh rất lười ăn, tuy mẹ đã nấu sẵn đầy món ngon nhưng cô vẫn lấy miếng sandwich lạc có sẵn trong tủ lạnh ra ăn. Cảm thấy nếu tiếp tục ở đây lâu thế nào cũng bị đấng phụ mẫu hàn huyên tâm sự cả ngày chưa hết. Diệu Anh liền kéo Hải Đăng đi mất.
- Tụi con đi học đây, tạm biệt ba mẹ.
Hàng ngày Diệu Anh vẫn đi con đường này đến trường, nhanh lắm mà. Sao hôm nay tự dưng đi chậm thế?
Suốt cả dọc đường cả hai chẳng hề nói chuyện. Thỉnh thoảng liếc sang thì tên Hải Đăng đó hình như đang nghe nhạc, có để ý gì đến Diệu Anh đâu.
Tự dưng thấy cứ thấy bực bực, khó chịu trong người sao ý? Diệu Anh bước nhanh hơn, quyết định đi trước luôn. Mà ai đó bên cạnh nào có cho phép, nhanh chóng bắt lấy cánh tay Diệu Anh, bỏ tai nghe ra, lãnh đạm mà hỏi.
- Đi đâu?
Hơ, tên này hôm nay bị dở à? Còn dùng cái ngữ khí đó để nói chuyện với Diệu Anh nữa chứ!
- Tất nhiên là đến trường rồi, còn hỏi à?
Bất chợt Hải Đăng kéo mạnh tay Diệu Anh ra phía sau, hành động quá nhanh khiến Diệu Anh chẳng kịp phản ứng gì cả, mặt đập ngay vào ngực của Hải Đăng rõ là đau luôn!
Diệu Anh hai tay đập mạnh mấy cái liền vào lưng Hải Đăng mà xem ra cậu ta chẳng hề hấn gì, vẫn thản nhiên ôm cô như chẳng có gì xảy ra.
Hình như đã là thói quen rồi thì phải, Hải Đăng cứ thuận tay là xoa đầu Diệu Anh, cứ như dỗ dành đứa trẻ lên ba.
- G... gì vậy?
Diệu Anh lắp ba lắp bắp hỏi, khoảng cách gần như vậy, cô thật sự cảm nhận được hơi thở đối phương có đôi chút nặng nề.
Cổ họng Hải Đăng nghẹn lại, trầm giọng.
- Lúc nhỏ cậu từng bị tai nạn à?
Hửm? Chuyện này chỉ có người trong nhà và Quỳnh Giao biết thôi mà, sao đến Hải Đăng cũng biết?
- Ừ. Sao cậu biết?
- Việc làm sao tôi biết có quan trọng lắm không?
- Có chứ, đó là bí mật của tôi mà!
- Ba cậu kể tôi nghe.
Trời đất! Ba cô thật tình mà, chẳng phải đó là bí mật sao? Tự dưng lại kể cho người ngoài nghe.
Bỗng dưng Hải Đăng im lặng lạ thường, cậu chỉ thở dài rồi gục đầu xuống vai Diệu Anh, chẳng nói gì nữa.
Ra là thế!
Vì cô gặp tai nạn, vì cô bị mất trí nhớ, chứ không phải cô quên mất cậu!
Ra là thế!
Không phải cô không giữ lời hứa mà căn bản chẳng thể giữ được lời hứa đó!
- Được rồi, đi học mau thôi. Kẻo lại trễ giờ mất.
Phải nói là tâm tình Hải Đăng cứ thay đổi 360 độ ý, làm Diệu Anh chẳng biết đâu mà lần. Cậu nói xong lại cười, thật lòng mà nói thì Hải Đăng rất đẹp trai, không đẹp theo kiểu baby thường thấy, mà rất nam tính. Nụ cười của Hải Đăng, tỏa sáng như nắng, chẳng biết có bao nhiêu người đã đổ trước chàng trai này rồi?
Chỉ là nụ cười đó thôi, mà mặt Diệu Anh tự dưng nóng cả lên.
Chỉ là nụ cười đó thôi, mà bỗng dưng tim sao đập nhanh quá?
Chỉ nụ cười đó thôi, mà đầu óc phút chốc đã lên mây, trở nên mê muội thế này?
Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được? Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được? - PhThao_CHH