Thất bại thực sự duy nhất chính là không dám khởi sự.

Harold Blake Walker

 
 
 
 
 
Tác giả: PhThao_CHH
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 81
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 481 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 05:47:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chap 24
ơ, ngủ sướng quá nhỉ? Chắc là chẳng biết ai gọi rồi chứ gì?
Nghe cái giọng dễ thương bao nhiêu càng đâm ra đáng ghét con người đó bấy nhiêu.
- Ngủ ngon không?
Nửa đêm có tên điên nào gọi vậy nhỉ? Gọi tới lại hỏi ngủ ngon không? Dạo này bệnh viện thả rong nhiều quá rồi!
Diệu Anh đưa tay che miệng ngáp, hỏi.
- Ai vậy?
Đấy, nói không trật đi đâu được mà.
- Tôi, Hải Đăng.
- À, thì ra là tên chết dở nhà cậu. Rảnh rỗi quá hay sao mà nửa đêm gọi phá rối giấc ngủ của tôi?
- Cậu là gì tôi của tôi thế?
Quái! Tên chết tiệt Hải Đăng này ăn trúng cái bả gì mà nãy giờ cứ hỏi toàn cái không đâu thế?
- Bạn tốt!
Hải Đăng nghe Diệu Anh trả lời mà nhếch mép cười khinh, phỉ nhổ vào hai chữ " bạn tốt " đó!
- Bạn bình thường thôi cũng đã nhắn tin chúc tôi may mắn, chúc tôi thi tốt. Còn cậu thì sao, bạn tốt? Vậy mà một câu chúc cũng không có! Thử hỏi tốt ở đâu?
Ặc, nghe giống như tên Hải Đăng đó đang tức vậy, tuôn một tràng.
- Chúc gì?
Đúng là... nhiều khi Hải Đăng ghét cái sự vô tư của Diệu Anh không tả nổi.
- Tôi không hiểu cái đầu cậu chứa cái gì trong đó, não cá vàng à? Không nhớ gì hết vậy? Ngày mai tôi phải thi đội tuyển Toán rồi, thế mà thứ bạn tốt như cậu vẫn dửng dưng thế à?
Ừ nhỉ, Hải Đăng không nhắc thì Diệu Anh cũng chẳng nhớ. Có khi nào cô não cá vàng thật không nhỉ?
- Xì, tưởng gì to tát! Hải Đăng à, tôi biết khả năng của cậu mà, vô quẹt vài nét đã 9, 10 điểm đậu luôn rồi. Tôi việc gì phải chúc cho dư thừa?
Cái miệng Diệu Anh nó cứ dẻo như vậy đấy, khổ thân Hải Đăng thôi! Trước khi gọi đã tự nhủ kiên quyết mắng Diệu Anh một trận cho chừa, ấy vậy mà nghe người kia nói có mấy câu thôi à. Đã hết muốn mắng, chỉ thích cứ im im nghe ai đó khen mãi thôi.
Muốn trách thì trách cái miệng người kia, chứ chẳng phải tại gì Hải Đăng đâu?
- Vả lại mọi người đã chúc cậu nhiều như thế còn gì, cần gì tôi chúc nữa? Chẳng phải được mỗi Quỳnh Giao chúc cậu đã sướng điên lên rồi sao?
Vừa sướng câu trước, câu sau đã khiến Hải Đăng máu nóng dồn lên tận não.
Nếu không phải cậu và Quỳnh Giao vẫn đang diễn vở kịch " người yêu " thì đã chẳng kiêng nể quát vào mặt con nhỏ ngu ngốc kia rồi.
- Thế người ta chúc rồi thì cậu không chúc nữa à?
- Ừ, chúc nhiều quá làm gì? Quan trọng là ở kết quả thi của cậu thôi mà.
- Tôi không cần biết, rớt là do cậu hết!!!
Nói nhiêu đó thôi, đầu dây bên kia cúp máy thẳng thừng không thương tiếc.
Diệu Anh ở bên này ngẩn tò te cầm điện thoại. Tên này tính khí cứ như đàn bà í, cứ một tí lại giận với chả dỗi. Khổ quá mà!
Thật ra thì không phải là Hải Đăng không tiếc đâu, cũng thèm nghe cái giọng đáng yêu đó lắm chứ! Càng nghe càng thích ấy.
Mà không được, mình là đàn ông, phải kiên quyết lên. Phải làm sao cho Diệu Anh ăn năn hối lỗi thật nhiều vào.
Ngóng mãi cả một tiếng đồng hồ vẫn chẳng thấy ai gọi lại, nhắn tin cũng không có.
Bực quá, ném điện thoại lên bàn, lên giường đắp chăn ngủ luôn.
Con nhỏ đáng ghét!
~~
Diệu Anh gần sáng ngủ chẳng được nữa, định mò dậy đi dạo một tí rồi về đi học. Đúng ra hôm nay chẳng cần đến trường đâu, nhưng phải học đội tuyển nên vậy. Nghĩ cũng kì, hôm nay cũng là ngày thi tuyển học sinh giỏi vào đội tuyển các môn mà học sinh chuyên vẫn phải đi học như thường.
Nhắc đến mới nhớ, hình như tối qua...?
Chết rồi! Diệu Anh lục tung cả cái phòng lên tìm điện thoại, mà sao chẳng thấy đâu. Rõ là tối qua cô mới nghe điện thoại xong mà, có thể vứt đi đâu được chứ?
Cái tên tánh đàn bà đó nhất định sẽ giận dỗi Diệu Anh một trận cho xem.
Làm gì nhỉ?
Không biết là điên hay khùng mà Diệu Anh quyết định... sang tận nhà Hải Đăng " nói chuyện ".
Trên đường đi Diệu Anh cứ cảm thấy sờ sợ thế nào í, nghĩ rất nhiều cách để chuộc lỗi. Mà cái tên đó, sống chó quá thể đáng! Dễ gì chịu tha cho cô?
Bấm chuông mãi, gọi tên đến khô cổ rát họng vẫn chẳng thấy người ra mở cửa.
Nhớ có lần Diệu Anh đã từng thấy Hải Đăng mở khoá cửa rồi nhỉ? Cái gì mà " 08... "? Mấy số đằng sau cô quên mất tiêu rồi.
Diệu Anh định bấm bừa mấy số đằng sau thì vừa lúc cửa tự mở. Đấy! Như vậy ngay từ đầu có phải tốt hơn không?
Hải Đăng đang ngồi trên ghế sofa vừa ăn điểm tâm vừa xem ti vi. Xem ra rất nhàn hạ, chẳng giống những đứa lo sốt vó lên vì sắp thi gì cả.
- Mới sáng sớm đến đây làm gì? Còn định bẻ khoá nhà tôi nữa.
Nói sao giờ? Diệu Anh không biết bắt đầu từ đâu cả.
- Miệng cậu bị ai khâu lại à? Sao không nói?
Hải Đăng nhăn mặt nhìn Diệu Anh, biết là tới đây ân hận mà. Thế mà lại còn câm như hến.
- Chúc cậu thi tốt!
Diệu Anh lí nhí trong miệng, chẳng dám nói to.
- Cái gì?
- Chúc cậu thi tốt!
Lần này thì Diệu Anh nói to hơn rồi. Vậy mà đến tai Hải Đăng, chỉ như tiếng muỗi vo ve bên tai.
- Mới sáng mà cậu như thiếu sức sống thế? Nói lớn lên xem nào!
- Tôi nói chúc cậu thi tốt!!!
Diệu Anh hét lên rõ to, Hải Đăng khoái chí cười ha hả.
- Ừ, tốt lắm. Tôi nghe rồi, cám ơn!
- Cậu đúng là điếc mà!
Diệu Anh tự do ngồi xuống ghế, liếc mắt toé lửa nhìn tên bên cạnh.
Hải Đăng chồm người qua nhét miếng sandwich ăn dở vào miệng Diệu Anh, cười như không có gì xảy ra.
Miệng thì nhai nhồm nhoàm đấy, mà vẫn cứ nói.
- Cậu ăn rồi lại cho tôi, ăn chung à? Ghê thế!
- Ghê cái gì? Chỉ là miếng bánh thôi mà.
Hải Đăng lấy miếng sandwich tiếp theo, lại nhét vào miệng Diệu Anh. Nhìn cứ như ba đút con ăn vậy.
- Ngon không?
- Ngon!
Diệu Anh ngồi không cũng được thức ăn dâng tận miệng, không thích mới lạ. Cứ gật đầu lia lịa.
- Thích không?
- Thích chứ.
- Vậy sau này mỗi sáng tôi sẽ dậy sớm làm điểm tâm, dâng tận miệng cho cậu ăn luôn.
Lời Hải Đăng vừa nói, là bộc bạch tâm tư của cậu. Tiếc rằng Diệu Anh mãi xem ti vi, chẳng nghe gì.
Ức quá Hải Đăng nhét nguyên lát bánh bự vào miệng Diệu Anh hại cô suýt nghẹn.
~~
Hải Đăng đủng đỉnh hai tay đặt trong túi quần đi trên hành lang đến nơi Diệu Anh đang học. Bài thi vừa rồi mặc dù đề dài tốn thời gian nhưng cũng không khó lắm. Vừa thi xong Hải Đăng đã nghĩ đến việc chạy đến khoe khoang với Diệu Anh. Nghĩ là làm, Hải Đăng đứng bên cạnh cửa sổ nhìn vào trong, ánh mắt đảo một vòng tìm bóng dáng quen thuộc.
Hơ, con này hay! Người ta tới đây học nó tới đây nói chuyện với trai à?
Người khác thì tập trung làm bài, Diệu Anh lại tụm ba tụm bảy với mấy thằng con trai đó mà nói chuyện, cười vui phải biết?
Ước muốn của Hải Đăng bây giờ là có thể vào đó lôi con nhỏ đáng ghét ra khỏi cái đám con trai đó, chửi một trận cho chừa cái tội hám trai!!!
Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được? Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được? - PhThao_CHH