Sự khác biệt giữa người thành công và những người khác không nằm ở chỗ thiếu sức mạnh, thiếu kiến thức, mà là ở chỗ thiếu ý chí.

Vince Lambardi

 
 
 
 
 
Tác giả: PhThao_CHH
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 81
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 481 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 05:47:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chap 16
rong cái giây phút ngắn ngủi ở trong vòng tay Hải Đăng đó, Diệu Anh dường như cảm thấy có một cái gì đó... rất thân thuộc.
"... - Sao cậu ít nói vậy?
-...
- Nè! Sao tớ nói mà cậu không trả lời thế?
- Chuyện gì? Phiền quá!
- Cậu ngồi một mình vậy không chán à? Ra đây chơi với tớ đi!
.....
- Cậu vẽ ngôi nhà đẹp quá!
- Sau này tớ sẽ thiết kế căn nhà riêng cho tớ, vợ của tớ và cả các con của tụi tớ nữa.
- Tớ nữa, cho tớ căn nhà nữa.
- Vậy ở chung đi.
- Ở chung á?
- Ừ, tớ và cậu sẽ sống chung một nhà.
- Hứa nhé?
- Okay!
.....
- Xin lỗi...
- C... cậu đi đâu vậy?
- Ba mẹ tớ phải đến nơi khác làm ăn, tớ cũng không thể ở đây nữa.
- Có nghĩa... cậu bỏ tớ à?
- Làm gì có. Tớ sẽ quay về, và xây căn nhà cho chúng ta, Diệu Anh!
... "
Dòng kí ức đó hiện lên mờ mờ ảo ảo trong đầu Diệu Anh. Cô đau quá! Đau đầu quá! Cô chẳng thể nhớ nổi khuôn mặt của cậu con trai đó.
Rốt cuộc... là cô đã quên cái gì?
Trong lúc Diệu Anh đang miên man với dòng suy nghĩ Hải Đăng đã đưa cô lên bờ. Cũng vì cảm thấy cô có gì đó khác lạ, bình thường đương nhiên sẽ vùng vẫy, lần này lại yên tĩnh không phản ứng.
Hải Đăng đặt Diệu Anh lên thành hồ bơi, còn cậu vẫn ở dưới nước.
Vỗ nhẹ vài cái vào má cô:
- Sao thế, Anh?
Diệu Anh như hoàn hồn, lắc lắc đầu, nhìn lại thì thấy Hải Đăng trước mặt.
Đáng lẽ sẽ chẳng có gì nếu như... nếu như... hai tay kẻ lợi dụng nào đó đang đặt lên eo cô. Trông rất tự nhiên đấy chứ lị!
- Không có gì, mau bỏ cái tay đáng ghét của cậu ra.
Hải Đăng biết ý cũng nhanh chóng bỏ tay ra.
Trong phút chốc, Diệu Anh lại quên mất rằng, bây giờ cô rất mệt, rất nhức đầu.
Diệu Anh vô lực ngã xuống phía trước, may là Hải Đăng ngay ở trước mặt, nhanh chóng đỡ lấy cô.
- Anh, Anh! Cậu bị cái gì vậy hả!?
Hải Đăng sốt ruột vội choàng khăn cho Diệu Anh, lập tức bế cô ra ngoài.
Mạnh Hoàng và Quỳnh Giao chạy tới chỉ kịp nhìn thấy Hải Đăng trên tay ôm Diệu Anh chạy nhanh qua.
Đặt Diệu Anh xuống ghế trong phòng nghỉ, Hải Đăng lòng nóng như lửa đốt. Lay lay người Diệu Anh.
- Anh! Cậu mau mở mắt đi, nhìn tôi!
-...
- Đừng làm tôi sợ!
-...
Đến lúc này thì Hải Đăng dường như mất bình tĩnh hoàn toàn, ôm ghì Diệu Anh vào lòng.
- Anh, cậu sao thế này? Đừng làm tôi sợ! Mở mắt ra nhìn tôi đi! Đừng như vậy nữa...
Diệu Anh dần dần tỉnh lại, không hiểu sao lại rất khó mở mắt, cô chỉ ngửi quanh cánh mũi một mùi hương quen thuộc. Trong vô thức, Diệu Anh gọi tên một người, mà cô cũng chẳng biết tại sao mình lại gọi tên người đó:
- H... Hải Đăng!
Hải Đăng nghe được tiếng gọi vội vàng cúi xuống nhìn người con gái trong vòng tay. Dù mắt không mở nhưng Diệu Anh vẫn luôn miệng gọi tên cậu.
Ở ai đó, hạnh phúc len lỏi trong tim.
- Tôi đây! Cậu có sao không đấy?
Diệu Anh đầu đau như búa bổ, dần mở mắt, hơi mỉm cười.
- Chỉ hơi nhức đầu tí thôi.
- Đau lắm không? Tôi đi mua thuốc nhé, may là gần đây có hiệu thuốc.
- Không cần đâu, tôi về nhà nghỉ chút là được.
- Được, vậy cậu thay đồ đi, tôi ra ngoài.
Diệu Anh gật đầu rồi tự mình đẩy Hải Đăng ra. Mỉm cười trấn an ai kia lo lắng nãy giờ.
~~
Diệu Anh về đến nhà liền lên giường nằm ngay, chăn phủ kín đầu. Hải Đăng theo sau vừa thấy lo mà cũng vừa thấy mắc cười.
- Cậu ngủ chưa? Tôi có thể hỏi cậu một tí được không?
Diệu Anh trong chăn đầu vẫn còn đau lắm, không phải muốn ngủ là ngủ được.
- Cậu muốn hỏi gì?
- Sao tự nhiên cậu lại đau đầu thế? Còn ngất xỉu...
" Khiến tôi lo muốn chết " Vế còn lại Hải Đăng quyết định không nói. Nói tiếp thế nào cũng bị con nhỏ trước mặt phát ngôn bậy bạ quê chết thôi!
- Tôi muốn nhớ lại chút chuyện, nhưng không tài nào nhớ nổi.
- Chuyện gì?
- Lúc ở dưới hồ bơi, trong đầu tôi hiện ra hình ảnh của thằng nhóc nào đó tầm 5,6 tuổi. Nhưng tôi chẳng thể nào nhớ rõ được khuôn mặt.
Hải Đăng ngờ vực, chẳng lẽ...
- Cậu không nhớ được thì đừng cố quá làm gì!
- Ừ, tôi biết rồi.
-...
- Cảm ơn cậu, Hải Đăng.
Đang miên man trong dòng suy nghĩ nhưng khi nghe mấy lời " Cảm ơn " đó của Diệu Anh, Hải Đăng vừa ngạc nhiên lại vui mừng.
- Cảm ơn chuyện gì?
- Vì đã ở bên tôi!
Diệu Anh tự nhiên cảm thấy mặt nóng ran, không nói gì nữa, vùi đầu vào gối.
- Tôi lúc nào cũng sẽ ở bên cậu, Diệu Anh.
Nhận thấy từ phía đối diện không có phản hồi, Hải Đăng cũng biết ý mà không nói gì nữa, trong lòng nở từng khúc ruột. Vô thức mà mỉm cười, ôn nhu nhìn đứa con gái cuộn tròn trong chăn kia, xong lại nhẹ nhàng ra ngoài.
~~
Diệu Anh ngủ một mạch từ chiều đến tối, đến lúc thức dậy đầu đã đỡ nhức hơn một chút. Liếc qua trên bàn, là một vỉ thuốc đặt bên cạnh một ngôi sao.
" Tôi không biết rõ về tình trạng sức khoẻ của cậu lắm đâu. Nên đây là thuốc nhức đầu, ăn xong thì cậu uống đi. Ngày mai phải khoẻ nhé, đợi cậu đi học! - Your light "
Your light? Hải Đăng viết vậy là có ý gì?
Ngẫm nghĩ một hồi, nhức đầu quá trời!
Tên này, để thuốc nhức đầu cho Diệu Anh chẳng những không giúp cô giảm đau mà còn làm cô đau đầu thêm. Thôi thì để mai lên hỏi thẳng tên dở đó luôn, nghĩ chi nhiều cho mệt?
Trong lúc Diệu Anh đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì tên xấu xa nào đó đã mò được mật khẩu facebook của cô. Cũng tại Diệu Anh suy nghĩ quá đơn giản, mật khẩu chỉ là vài ba con số điện thoại.
Vừa đọc vừa tức, có phải người yêu người ta đâu mà nhắn tin sến súa thấy bà luôn! Sởn cả gai óc!
Phải xoá, xoá gấp! Không thể để con bò đội nón đó đọc mà ngu ngơ sa lưới mấy tên hám gái này được!!!
Vậy là một nút, xoá tất cả, sạch sẽ!
Xong việc Hải Đăng mới an tâm mà đi ngủ.
~~
Sáng sớm vừa đến lớp Diệu Anh đã thấy Hải Đăng ngồi ở bàn an tĩnh đọc sách.
Diệu Anh vừa ngồi xuống, theo thói quen nhìn vào hộc bàn. Thấy có hộp sữa, định bụng quay sang hỏi thì người bên cạnh đã nói
- Ăn sáng rồi đúng chứ? Uống đi!
Diệu Anh không kiêng nể cắm ống hút vào uống. Đồ chùa mà, bệnh gì cử!?
- Có vẻ cậu đã khoẻ rồi nhỉ?
Hải Đăng mắt vẫn dán chặt vào sách, nhưng tâm trí thì chẳng thể nào tập trung nổi.
- Ừ, đỡ nhiều rồi.
Diệu Anh cười tươi trả lời, uống cạn hộp sữa còn lắc lắc. Sao hết nhanh vậy nhỉ?
- Uống hết rồi còn muốn gì nữa mà lắc?
Người bên cạnh phì cười, trêu.
- À thì, tôi tưởng nhiều lắm. Ai ngờ... uống tí đã hết.
- Muốn uống sữa lắm à?
- Nếu là cậu mua...
Diệu Anh chỉ buột miệng nói vậy thôi, vốn không có ý gì. Bởi cô thấy bình thường ở nhà cũng có sữa nhưng Diệu Anh uống lại thấy rất bình thường, hộp sữa này lại thấy có gì đó đặc biệt.
Ấy vậy mà Hải Đăng ở bên cạnh không biết lý do gì mà bật cười làm Diệu Anh ngu ngơ nhìn chẳng hiểu gì.
Không nói không rằng đứng dậy lôi xềnh xệch Diệu Anh ra ngoài.
Quỳnh Giao vừa hay đến cửa lớp thì thấy hai người họ đi nhanh qua mặt mình. Dường như cả hai đều không thấy Quỳnh Giao.
Cái Quỳnh Giao khó chịu ở đây là Hải Đăng đang nắm tay Diệu Anh.
Vậy mà,
Khi Quỳnh Giao vô tình chạm vào tay Hải Đăng cậu liền phản xạ rụt tay lại.
Khi Quỳnh Giao có ý nắm tay Hải Đăng dắt cậu đi đâu đó, cậu liền hất tay ra...
Bên ngoài nhìn vào, đều thấy hai người rất thân. Nhưng chỉ người trong cuộc mới hiểu, thái độ của Hải Đăng vạn lần làm Quỳnh Giao đau đớn đến nhường nào...
" Tôi phải làm sao đây hả Diệu Anh? Dùng tình bạn hơn 10 năm của chúng ta để đánh đổi tình yêu? "
Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được? Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được? - PhThao_CHH