Đôi khi cố gắng hết sức cũng chưa đủ, mà còn phải làm những gì cần làm.

Sir Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: PhThao_CHH
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 81
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 481 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 05:47:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chap 15
iệu Anh, là cậu đang ghen, đúng chứ?
Hơ... tên chết bầm này... ăn cái giống gì mà ảo tưởng thế không biết?
Uống có một ly nước của cô thôi mà bây giờ...
- Haha... cậu điên hay khùng vậy?
Diệu Anh lúc đầu là còn ngạc nhiên, mấy giây sau lại phá lên cười, tay còn chỉ chỉ lên trán Hải Đăng.
- Cái gì?
Hải Đăng lúc đầu vẫn là chưa hiểu vấn đề, nhăn trán khó hiểu.
- Cậu ăn trúng cái bả thối gì mà nghĩ tôi ghen thế?
- Vậy là không phải à?
- Chứ gì nữa!
- Nhưng...
- Nhưng nhị cái gì? Thật đúng là ảo tưởng!
Nói rồi Diệu Anh liếc mắt sang chỗ khác, nhân lúc Hải Đăng không để ý. Cô liền cắn mạnh lên cánh tay đang nắm chặt lấy vai mình rồi chạy mất.
Hải Đăng dù rất đau nhưng vẫn cố chịu đựng.
Xoa xoa cánh tay, nghĩ đi nghĩ lại. Dù sao Diệu Anh cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác gì. Chơi xỏ cậu hai lần như vậy thì chắc chắn trong lòng cô cũng có chỗ cho cậu rồi.
Thôi thì đành tiếp tục sự nghiệp kèm học cho Mai Quỳnh Giao.
~~
- Hải Đăng, cậu uống đi.
Quỳnh Giao đẩy ly cà phê về hướng Hải Đăng, kéo ghế ngồi xuống phía đối diện.
- Ừ. Sao hôm nay lại học ở đây?
- À, tớ muốn thay đổi địa điểm tí thôi.
Hải Đăng cũng chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Học ở quán cà phê? Cũng không tồi.
- Hải Đăng, kia có phải là Diệu Anh không? Còn người bên cạnh là...?
Hải Đăng đang lật từng trang sách nhưng khi nghe đến tên Diệu Anh thì mọi hoạt động đều dừng lại. Vô thức ngẩng mặt hỏi:
- Đâu?
Ở phía đối diện quán cà phê hai người đang ngồi, là đôi nam nữ đang sánh đôi cười nói vui vẻ.
Thật không thể lầm được, người con gái đó... là Diệu Anh!
Không biết Hải Đăng đang nghĩ gì mà đột ngột đứng dậy, khẩn trương bước về phía ai đó, bỏ lại Quỳnh Giao bơ vơ.
Quỳnh Giao chỉ còn cách chạy theo Hải Đăng, tùy cơ ứng biến.
Hải Đăng bước nhanh qua cặp đôi phía trước. Khi vượt qua còn cố tình huých vai chàng trai trẻ.
- Xin lỗi.
Diệu Anh khi vừa nghe giọng nói liền biết đó là của ai, đối với người này, không cần nhìn mặt cô cũng nhận ra.
- Hải Đăng, sao cậu lại ở đây?
Hải Đăng nhận ra tên con trai này, trước đi còn giở trò làm quen với Diệu Anh đây mà. Thật không ngờ đã tiến triển đến mức này. Thật là quá chủ quan rồi! Hải Đăng giả vờ không biết gì, ngạc nhiên lắm.
- Ơ... cậu hỏi lạ thế? Tôi ở đâu kệ tôi chứ!
Diệu Anh định bốp chát lại thì vừa lúc Quỳnh Giao chạy đến:
- Ủa Diệu Anh, sao mày ở đây?
- À, cuối tuần nên tụi tao đi chơi xả stress thôi mà.
Hải Đăng nghe đến mấy chữ " tụi tao " " đi chơi " của Diệu Anh chỉ hận không thể chạy đến dắt tay lôi con nhỏ đáng ghét đó về ngay lập tức.
- Nếu vậy, chúng tôi đi chung được không? - Hải Đăng nhếch môi cười nhẹ, hất mặt sang phía Mạnh Hoàng hỏi.
- Nhưng mà, Hải Đăng...
Quỳnh Giao chưa nói xong thì Hải Đăng đã nhảy vào mồm mà cướp lời mất:
- Thôi nào, cuối tuần chúng ta cũng phải xả stress chứ! - Lại còn cố ý nhấn mạnh hai chữ " xả stress nữa.
- Tùy cậu thôi. - Diệu Anh nhún vai chấp nhận rồi kéo Mạnh Hoàng đi trước.
Thế là bốn người bọn họ, cùng dắt tay nhau, dung dăng dung dẻ đến...
...
...
...
Hồ bơi...
Diệu Anh và Mạnh Hoàng do đã có chuẩn bị từ trước nên đem sẵn đồ bơi. Còn hai tên đi ké kia, tất nhiên là ngoài cái xác vô dụng kia thì chẳng có gì.
May mắn cho Quỳnh Giao là Diệu Anh có đem phòng hai bộ đồ bơi nên cô có thể cho nhỏ mượn.
Còn tên chết bầm Hải Đăng kia thì thôi đi, ngồi trên bờ nhìn người ta chơi vậy. Cho đáng đời!
Cái giây phút đó...
Cái giây phút mà hai người con gái bước từ trong phòng thay đồ ra...
Đa số lũ con trai ở đó đều nhìn chòng chọc vào hai người.
Ngay cả Hải Đăng mặt cũng nóng ran, nhưng lí trí mách bảo... không được! Phải bảo vệ cho mẹ của các con mình!!!
Diệu Anh nhìn qua nhìn lại, nhìn tới nhìn lui tìm Mạnh Hoàng thì chiếc áo khoác của ai đó tự nhiên khoác lên vai mình. Mà cái mùi hương này... quen quen...
Y như rằng cô vừa quay lại là cái bản mặt đáng ghét của tên Hải Đăng kia.
- Con gái con lứa, hở hang! Biết ở đây nhiều con trai lắm không hả?
- Ơ, cậu hay thật! Đến đây bơi không mặc đồ tắm chứ chẳng lẽ mặc đồ như cậu à?
Hải Đăng liếc mắt ý " Nói nhiều quá " rồi cầm tay Diệu Anh dắt đi mất.
Quỳnh Giao nãy giờ đứng bên cạnh Diệu Anh bị xem như không khí. Nhỏ thực đau lòng, đau tận trong tim.
Tại sao năm lần bảy lượt đều như vậy? Hễ có mặt Diệu Anh ở đây thì trong mắt Hải Đăng chẳng còn nhìn ra ai nữa cả. Ngay cả lúc ban nãy ở quán cafe, khi thấy Diệu Anh đi với người con trai khác, cậu liền lập tức chạy đến phá đám.
" Hải Đăng, rốt cuộc sao cậu lại đối xử nhẫn tâm với tớ như vậy? Tớ làm gì sai? Tớ có gì không tốt? "
Mạnh Hoàng mua mấy lon nước trở về thì chẳng thấy Diệu Anh đâu, chỉ thấy Quỳnh Giao đứng ở đó một mình. Theo lẽ thường cậu cởi áo khoác đưa cho Quỳnh Giao.
- Mặc vào.
Quỳnh Giao hốc mắt hơi đỏ, ngẩng mặt định từ chối nhưng vì xung quanh mọi người bắt đầu bàn tán nên nhỏ nhận lấy, lí nhí cám ơn.
Diệu Anh ban đầu cứ tưởng Hải Đăng dẫn đến chỗ Mạnh Hoàng, ai ngờ càng đi theo càng bị dắt ra xa hồ bơi.
- Ê ê, đứng lại!
Hải Đăng ngay lập tức dừng lại làm mặt Diệu Anh đụng mạnh vào lưng cậu.
- Ui daa, cậu cố tình đấy à?
- Gì?
Hải Đăng cười nhẹ đưa tay xoa đầu cô, làm rối cả tóc. Có lẽ đây đã là thói quen của cậu mất rồi.
- Nè nè, đầu tôi không phải là chỗ cậu thích xoa là xoa đâu.
- Gì?
Hơ... tên này, cứ " Gì " mãi vậy? Ăn nhầm gì hả?
Hải Đăng bây giờ mới nhìn rõ từ đầu đến chân Diệu Anh. Ánh mắt... quả thực rất gian!
" Chaa... Diệu Anh lớn thật rồi! Có da có thịt cả, vòng nào ra vòng nấy! "
Diệu Anh dù gì cũng là con gái, bất giác mặt đỏ như gấc, lấy hai tay che mắt Hải Đăng.
- C... cậu nhìn cái gì chứ hả?
Trên đời này sao lại có người đáng yêu thế nhỉ? Hải Đăng cười thầm nắm lấy hai bàn tay Diệu Anh đang che lấy mắt cậu bỏ xuống.
- Cậu nghĩ cậu có gì cho tôi nhìn à?
-...
- Chẳng quyến rũ gì cả!
Hải Đăng quét mắt trên người cô lần nữa, mỉm cười gian tà.
- C... cậu dám! Tôi không cần cậu nhận xét!!!
-...
- Cậu nói không quyến rũ vậy thôi chứ lúc nãy ai cũng nhìn tôi cả.
Diệu Anh hất mặt trêu ngươi làm Hải Đăng sắc mặt đen xì trông thấy.
Nhắc đến mới tức, bọn người đó... ai cho phép mà nhìn Diệu Anh đầy ý xấu như vậy chứ?
- Diệu Anh, tôi nhìn thì không sao. Nhưng cậu không được phép để cho ai khác nhìn.
- Tại sao cậu lại được nhìn?
- Vì trong mắt bọn họ cậu đẹp, nhưng trong mắt tôi... cậu xấu thua cả Thị Nở.
Hải Đăng làm vẻ mặt quan trọng nhìn Diệu Anh, ngay sau đó liền cười lớn.
Diệu Anh giận tím mặt, đá mạnh vào chân Hải Đăng rồi bỏ đi mất.
Hải Đăng ở đằng sau chạy theo gọi í ới tên Diệu Anh mà cô vẫn một mực bịt hai tai không nghe.
Đến lúc thấy Mạnh Hoàng và Quỳnh Giao ngay phía trước, Hải Đăng tăng tốc đuổi kịp Diệu Anh. Dùng cả hai tay ôm cô vào lòng, nhảy " Ùm " xuống hồ bơi.
Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được? Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được? - PhThao_CHH