Love is always bestowed as a gift – freely, willingly and without expectation. We don’t love to be loved; we love to love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Tác giả: PhThao_CHH
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 81
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 481 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 05:47:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chap 14
uối cùng thì 11 Anh A1 cũng sống sót vượt qua đợt kiểm tra loại môn chuyên thần thánh. Cảm thấy như mới từ cõi chết trở về.
- SỐNG RỒI MẤY CHẾ ƠI!!! - Huy " Bà tám " bắt cái ghế đứng trên bục giảng la to phấn khởi.
Dân tình ở dưới hú hét vang dội chắc cũng cả khu A.
Đối với Diệu Anh mà nói, bài kiểm tra này cũng không quá khó gì. Cũng tương tự dạng đề thi thử đợt trước thôi.
Duy chỉ có một điều, kết quả của Quỳnh Giao lại không tốt bằng tất thảy mọi người trong lớp. Thật sự trong lòng Diệu Anh đa phần là lo lắng cho Quỳnh Giao.
Nhắc mới nhớ, nhìn đi nhìn lại chẳng thấy Quỳnh Giao đâu. Cả Hải Đăng nữa, cũng biến mất nốt.
Không biết hai người này... có đi chung với nhau không nhỉ?
Diệu Anh loay hoay một chặp thì có người từ đằng sau vỗ nhẹ lên vai cô.
- Tìm gì vậy?
À... cái giọng nói này, quen không thể tả!
- Đi đâu mới về đấy?
- Cậu hỏi tôi bằng cái giọng gì vậy?
Hải Đăng trong lòng có hơi ngạc nhiên trước thái độ của Diệu Anh, như cô tra hỏi cậu ấy.
- Hỏi thì trả lời đi, còn hỏi ngược lại à?
Hay nhỉ!!! Con nhỏ này hôm nay ăn trúng bả thối gì à???
Hải Đăng bình thản kéo ghế ngồi xuống, không nhìn mà đáp, đồng thời khoé môi khẽ cười:
- Xuống căn tin với Quỳnh Giao.
- Thật á???
- Tôi nói dối cậu làm chi?
- Vậy tốt quá!
Nụ cười trên môi Hải Đăng tắt ngúm, mặt đen sì. Gì chứ? Con nhỏ này không những không khó chịu còn có thái độ thế à? Tốt cái quái gì?
- Sao lại tốt?
- Trước giờ cậu với Quỳnh Giao làm gì đi chung. Hôm nay lại thế không phải rất tốt sao? Có nghĩa là bây giờ cậu đã hết ác cảm với Quỳnh Giao rồi.
- Đi chung là có thiện cảm à? Ai dạy cậu thế?
- C... vậy chứ không lẽ?
- Ừ, vẫn ghét như xưa!
Tên này... là cố tình làm Diệu Anh mừng hụt hả? Thật mất hứng!
- Thế sao lại đi chung?
- Có việc. Quỳnh Giao nhờ tôi kèm tiếng anh cho đấy, cậu thấy thế nào?
À, thì ra là vì vấn đề này. Quỳnh Giao thật thông minh nha! Biết nhờ người mình thích kèm học, Hải Đăng lại chẳng phải học kém cỏi gì, cũng giỏi lắm đấy chứ lị!
Vậy là Diệu Anh đỡ phải lo lắng rồi.
- Được được, cậu cứ nhận lời đi.
- Cái gì?
Con nhỏ ngu ngốc! Vậy mà cũng tán thành cho được!
Không những vậy, nhìn biểu hiện của nó xem... ủng hộ hai tay hai chân luôn chứ đùa!
- Được, đấy là cậu muốn! Tôi sẽ chỉ bảo Quỳnh Giao tận tình.
Hải Đăng giọng đều đều, còn không quên nhấn mạnh mấy chữ cuối.
Vậy mà con nhỏ nào đấy vẫn cứ nhởn nhơ cười tít mắt.
Bảo có tức không cơ chứ?
~~
Thế là hơn một tuần sau đó...
Y như rằng giờ ra chơi nào cũng thấy Hải Đăng và Quỳnh Giao dính lấy nhau. Cười cười nói nói như chốn không người.
Ở trường như vậy thì Diệu Anh không nói đi, ngay cả ở nhà cũng thế. Nhà của cô mà cứ như nhà của cặp vợ chồng son nào vậy.
Mấy ngày đầu Diệu Anh còn thấy bình thường, cho qua. Nhưng càng về sau lại càng quá đáng, đến cả thời gian cô và Hải Đăng tập nhảy cho cuộc thi theo phong trào của trường cũng bị cắt luôn.
Nghĩ đến mà tức, chắc chắn là do tên Hải Đăng đó cố tình giở trò.
Diệu Anh này, nhất định không tha!!!
Khỏi phải nói thì bây giờ Quỳnh Giao cảm thấy sung sướng phải biết. Ngày ngày giờ giờ được ở bên cạnh Hải Đăng, đến cả mùi hương đầy nam tánh trên người cậu cũng ám ảnh Quỳnh Giao đến tận lúc ngủ. Chỉ cần hết thời gian học, Hải Đăng phải về thì Quỳnh Giao lại cảm thấy bứt rứt vô cùng.
Cả tuần nay Hải Đăng đã cố gắng lắm rồi, cứ nghĩ đến lúc bên cạnh Quỳnh Giao cậu lại thấy khó chịu. Cứ nghĩ đến cảnh Diệu Anh vẫn nhởn nhơ đi qua đi lại trước mặt cậu như người vô hình, không hề quan tâm đến cậu có làm gì với Quỳnh Giao. Con nhỏ này, một chút ghen hay khó chịu cũng không có hay sao? Sao vẫn dửng dưng đến vậy?
Hải Đăng quyết định rồi, hôm nay là buổi học cuối trong tuần. Nếu Diệu Anh vẫn không làm gì thì cậu bỏ cuộc, từ chối kèm Quỳnh Giao học nữa! Cậu thực sự chịu gần hết nổi rồi!
Và ngày hôm nay... điều Hải Đăng mong chờ cả tuần cũng đến...
~~
Diệu Anh đang nằm lăn lóc trên giường, bày mưu tính kế. Hôm nay là buổi học cuối trong tuần của hai người họ. Cô nhất định phải làm gì đó, đuổi tên thối tha Hải Đăng đó ra khỏi nhà cô. Cậu ta cũng có nhà đấy thôi, sao không sang nhà cậu ta mà học? Lại cứ ở nhà Diệu Anh mà đóng phim tình cảm? Ngứa mắt chết đi được!
Nghĩ một hồi Diệu Anh rón rén bước xuống bếp, khi đi ngang qua còn cố ho vài cái cho đôi uyên ương trong phòng kia biết được sự hiện diện của cô. Hải Đăng ngồi trong phòng tất nhiên nghe được, khẽ nhếch môi cười.
" Choảng... "
Hải Đăng giật mình nhìn ra phía cửa, con nhỏ đần này không phải làm vỡ gì rồi chứ? Có bị làm sao không nhỉ?
Nghĩ được nhiêu đó thì chân đã hoạt động nhanh hơn đầu, Hải Đăng khẩn trương chạy xuống bếp. Quỳnh Giao cũng nhanh chóng chạy theo sau.
Không ngoài dự liệu của Diệu Anh, hai người bọn họ đều có xuống đây cả rồi.
- Cậu làm sao vậy Diệu Anh?
Quỳnh Giao cẩn thận bước đến.
- Đừng lại đây, miểng chai nhiều lắm, giẫm vào chân bây giờ!
Vừa nghe Diệu Anh nói thế Quỳnh Giao đã sợ sệt không dám bước nữa. Vậy mà Hải Đăng vẫn không kiêng nể bước phăng phăng đến trước mặt Diệu Anh, nắm chặt cổ tay cô:
- Có sao không?
- Kh... không sao.
- Làm gì mà ra thế này?
- À, tại tôi sợ hai người học mệt nên pha hai ly nước cam định đem lên, vậy mà...
Hải Đăng đang cúi đầu xem mảnh thuỷ tinh đầy trên sàn nhà thì liền ngẩng đầu lên nhìn Diệu Anh ngay tức khắc, trong mắt sự ngạc nhiên ánh lên rõ rệt.
- Hôm nay tốt thế?
- Hải Đăng, cậu nói gì?
- À, không có gì. Ly vỡ rồi, nước cũng mất, uống làm sao được nữa đây?
Diệu Anh nãy giờ chỉ chờ đợi có mỗi câu này, vội cầm ly nước còn lại đưa cho Hải Đăng.
- Không sao, lúc nãy tôi sẩy tay làm vỡ một ly thôi. Ly này cậu uống đi!
Đoán không sai, con nhỏ này sao có thể tốt bụng với cậu đến thế?
" Hm... Diệu Anh, cậu quá ngây thơ rồi. Muốn chơi Hải Đăng này không phải dễ? "
Hải Đăng cầm lấy ly nước rồi đưa sang phía Quỳnh Giao.
- Uống đi, cậu mệt rồi!
Cái gì? Không phải chứ??? Tên Hải Đăng này hôm nay tốt bụng đến dị thường thế? Không được, Diệu Anh không thể để Quỳnh Giao uống ly nước đó được.
Quỳnh Giao lại chẳng biết gì, chỉ thấy cảm kích với hành động của Hải Đăng thôi. Ngay lúc môi chạm vào miệng ly, Diệu Anh đã nhanh chóng giựt lại:
- X... xin lỗi cậu nhé, Giao! Nhưng mà... ly này là của Hải Đăng.
- Gì thế? Để cậu ấy uống cũng được mà, cậu ấy học mệt rồi.
Hải Đăng giả vờ ngạc nhiên, một tay giữ chặt cổ tay Diệu Anh, tay còn lại với tới lấy lại ly nước.
- Không được. Hải Đăng cậu chỉ dạy Giao như vậy cũng mệt mà, không phải nói rất nhiều sao?
- Nhưng tôi là con trai, cậu ấy là...
Nhân lúc Hải Đăng đang mở miệng nói, Diệu Anh liền nốc gần hết cả ly nước vào miệng cậu. Haha... vậy là đã thành công.
" Cho mi chết! "
Hải Đăng suýt nữa thì sặc, lườm Diệu Anh cháy mắt.
Mẹ nó, mặn chát!
- Gì vậy? Tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi. - Nói rồi Diệu Anh quay sang Quỳnh Giao có lỗi nói - Xin lỗi nhé, giờ thì hai người về phòng học tiếp đi. Lát tao làm ly khác đem lên phòng cho mày.
Quỳnh Giao gật đầu rồi đi lên phòng trước.
Chỉ còn lại mỗi Diệu Anh và Hải Đăng.
- Thế nào? Nước cam ngon chứ?
- Rất ngon. Cậu được lắm, Diệu Anh!
- Muốn uống nữa không?
- Không cần!
Hải Đăng quay lưng dứt khoát bỏ đi.
Có biết lúc nghe tiếng đổ vỡ đó, cậu đã sợ lắm không?
Có biết cậu rất sợ cô sẽ bị thương không?
Vậy mà, cô lại chẳng hiểu gì cả? Còn cố tình chơi xỏ cậu!
~~
Một lát sau thì Diệu Anh cũng đi đến phòng Quỳnh Giao, gõ cửa phòng mà cô khấp khởi vui mừng
" Vẫn chưa xong đâu, Hải Đăng! "
Người mở cửa là Hải Đăng. Lần này cậu không bực bội gì cả, lại còn cười toe toét.
Lạ nhỉ, không lẽ uống gần cả kg muối cũng ảnh hưởng đến đầu óc sao?
- Quỳnh Giao, nước của mày đây! Ủa... Quỳnh Giao đâu?
- Đưa cho tôi, cậu ấy mới vừa ra ngoài mua sách rồi.
Thật không ngờ, Hải Đăng lại tạo cơ hội cho cô. Trong lúc đưa ly nước cho Hải Đăng, Diệu Anh vờ sẩy tay đổ cả ly nước lên áo trắng của cậu.
- Ôi, xin lỗi! Tôi xin lỗi!
Lại một lần nữa, Diệu Anh lại cố tình chơi khăm cậu. Nhưng không, lần này cậu không biểu hiện gì là tức giận, chỉ mỉm cười rồi nhìn Diệu Anh chê:
- Cậu thật, hậu đậu quá rồi!
Quái, còn cười được nữa à? Tên này hâm chắc rồi!
Bỗng nhiên, Hải Đăng ép người Diệu Anh vào cửa phòng. Hơi thở nóng phả vào vành tai cô:
- Diệu Anh, cậu đang ghen đấy à?
Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được? Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được? - PhThao_CHH