Đừng để tâm đến thất bại mà chỉ nên nhìn vào những sai sót của mình.

Ngạn ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Tác giả: PhThao_CHH
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 81
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 481 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 05:47:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chap 3
iệu Anh thất thểu đi trên đường. Sau khi thảo luận, dù không muốn nhưng cô phải tham gia cuộc thi " Tài năng trẻ "... cùng với Hải Đăng. Sao từ ngày gặp cậu ta, cô đều gặp chuyện xui vậy nhỉ? Không lẽ...
- Này! - Từ đằng sau ai đó vỗ tay lên vai Diệu Anh, cắt đứt mạch suy nghĩ.
Diệu Anh bực bội quay lại:
- Này cái gì hả? Tôi có tên đàng hoàng đấy!
- A, thế hả? - Vậy mà tên trước mặt cứ nhe nhởn trêu ngươi, nhăn răng ra mà cười.
Diệu Anh giận run người, thật muốn đấm cho Hải Đăng sái quai hàm mà!!!
- Anh!
Hở!? Sao cậu ta cứ gọi cô là Anh vậy nhỉ? Gọi Diệu Anh có gì không được?
- Sao?
- Đằng nào chúng ta cũng " được " cả lớp tin tưởng chọn đi thi " Tài năng trẻ ". Không thể làm mọi người thất vọng!!!
Diệu Anh nhìn thái độ của cậu gật gù đồng ý.
- Phải phải!
- Vậy chúng ta sẽ tập luyện nhé!
- Hả? Tập luyện? - Cô đơ người, mắt mở to ngạc nhiên hỏi lại.
- Không tập sao thi?
- Cũng là phong trào mà. Cứ đến đó thi rồi về thôi!
- Thế không được, mất mặt 11 Anh A lắm!
Sau một hồi suy nghĩ, cũng đúng, cô hỏi:
- Nhưng tập cái gì?
- Hm, chưa biết!
Diệu Anh suýt sặc với câu trả lời chẳng đâu vào đâu của kẻ trước mặt.
- Vậy mà cứ ra vẻ...!
- Thôi được, để tôi suy nghĩ. Sáng mai cậu đến nhà tôi rồi quyết định.
- Nhà cậu? Là ở xó xỉnh nào vậy?
Đột nhiên Hải Đăng đưa tay kí đầu Diệu Anh, mặt đen như đít nồi.
- Á!!! Cậu điên hả? Sao đánh tôi chứ?
- Cậu nhắc lại xem? Dám nói nhà tôi ở xó xỉnh hả?
Diệu Anh vừa xoa đầu vừa làu bàu:
- Bỏ qua. Nói xem, địa chỉ nhà cậu?
Hải Đăng nắm lấy bàn tay của Diệu Anh rồi dùng bút không biết lấy ở đâu ra viết viết gì lên đó. Cái cảm giác nhồn nhột khi mũi bút chạm vào lòng bàn tay nó cứ thích thích khoái khoái thế nào ý!
- Xong, cậu không được xóa, nhớ chưa?
Diệu Anh đưa tay lên nhìn dòng địa chỉ, đáp:
- Tôi tự biết mà, cần gì cậu nhắc.
- Biết thế thì tốt! - Hải Đăng cười nhẹ ôn nhu xoa đầu cô.
- Tôi không phải con nít đâu! - Diệu Anh dẩu môi liếc mắt nhìn cậu.
- Vậy à?
- Tất nhiên vậy rồi!
- Vậy là ai mỗi lần ngủ gục lại chảy cả nước dãi vậy?
- Làm... làm gì có!!!
Diệu Anh há hốc miệng ngạc nhiên, cô có ngủ như thế bao giờ. Nếu thật như vậy... ôi! Thật mất hình tượng!
- Ngủ thì làm sao cậu biết. Tôi ngồi cạnh thấy rõ nè, ghê chết được!
- Con trai gì mà chữ xấu như gà bới vậy! - Chẳng biết nói sao, Diệu Anh đành đổi đề tài.
- Thật? Trước giờ cậu là người đầu tiên bảo chữ tôi xấu đấy! - Hải Đăng chẳng tin vào tai mình, mở to mắt ngạc nhiên.
Diệu Anh bĩu môi quay mặt đi: " Tôi về đây. "
Thật ra chẳng phải như Diệu Anh nói. Chữ của Hải Đăng rất đẹp, lúc mới nhìn thấy cô đã rất ngạc nhiên. Tuy chữ Diệu Anh cũng không phải xấu nhưng thực lòng cô có chút ganh tị với nét chữ của Hải Đăng. Nhưng lúc nãy chẳng biết nói sao nên cô đành đổi sang bêu xấu chữ của cậu ta vậy.
~~
Sáng hôm sau...
Diệu Anh mơ mơ màng màng trên giường, đột nhiên âm thanh chói tai từ dưới lầu vọng lên làm cô suýt rớt giường.
- DIỆU ANH!!!
Diệu Anh rõ ràng khi nghe tiếng gọi kinh khủng thủng tầng mây đó liền ngay lập tức bật dậy như lò xo. Không phải chứ? Có phải cô mớ ngủ không? Cái giọng nói đấy...!?
- VŨ HOÀNG DIỆU ANH!!!
Ô mai chuối!!! Cô không nghe lầm rồi! Cái giọng con gái lảnh lót gọi đầy đủ họ tên của cô chẳng ai khác là... MAI QUỲNH GIAO!!! Con nhỏ đáng chết bạn thân của cô từ hồi hai đứa còn mẫu giáo.
- Mày còn nhớ tao cơ à? Tưởng đi luôn rồi chứ? - Diệu Anh hất mặt sang hướng khác giận dỗi, chẳng thèm nhìn lấy người đứng ở cửa lấy một lần.
Cách đây gần 2 năm, đúng hơn 1 năm 4 tháng 28 ngày, Quỳnh Giao phải chuyển nhà sang thành phố khác vì ba nó chuyển công tác. Lúc chuyển đi thì hứa hẹn đủ điều, rốt cuộc trong suốt khoảng thời gian đó, đến một lời nhắn cũng đếch có! Đáng chết!
- Ôi, BFF của tao! Tao nhớ mày quá! - Quỳnh Giao là biết ý tứ trong lời nói của Diệu Anh, liền xấn tới bên giường, ôm hôn thắm thiết.
- Eo ôi, tởm! Tránh xa tao ra! Đi lâu như vậy không có thông tin gì, đùng đùng về đây nịnh nọt mày nghĩ là sẽ có kết quả à?
Diệu Anh lừ mắt nhìn con nhỏ trước mặt, tránh như tránh tà.
- Tao có gì bẩn đâu mà mày tránh ghê thế! Từ từ tao mới giải thích.
- Được, để xem mày biện minh ra sao.
Diệu Anh khoanh hai tay trước ngực chờ đợi lời giải thích từ Quỳnh Giao.
- Lúc trước, vì đột nhiên chuyển đi nên gia đình tao khó thích ứng được với môi trường mới. Nói không phải quá chứ, lúc hoàn toàn quen được với nơi đó cũng hơn 1 năm chứ không ít. Tao cũng định ngay lúc đó liên lạc với mày nhưng ba tao nói chỉ còn mấy tháng nữa là hoàn tất công việc, gia đình tao sẽ chuyển về đây lại. Vì muốn tạo bất ngờ cho mày nên tao bặt vô âm tín đó giờ.
Diệu Anh im lặng một lúc rồi sực nhớ ra điều gì đó hét toáng lên:
- Chết!!!
- Gì, ai chết hả mày? Người nhà mày hả? Ông bà cô dì chú bác mày hả? Hay hàng xóm? Đám tang chưa? - Quỳnh Giao trợn to mắt hỏi dồn.
- Con rồ! Mày đang trù ẻo gia đình tao đó hả?
- Đâu có. Mày nói ai chết mà? - Quỳnh Giao không hiểu chuyện ngây thơ đáp.
- Mệt mày quá! Chuyện đó coi như bỏ qua, tao còn có việc gấp phải đi.
Diệu Anh luống cuống vơ vội quần áo rồi chạy tót vào phòng tắm thay.
Quỳnh Giao ngồi trên giường ngơ ngác nhìn theo. Đây là Diệu Anh sao? Bình thường cô thù dai lắm mà, chuyện gì đã lỡ gây ra con nhỏ đó chắc chắn sẽ khắc cốt ghi tâm. Quỳnh Giao trước lúc đến đây đã nghĩ rất nhiều cách để năn nỉ, ai ngờ, Diệu Anh thay đổi chóng mặt, bỏ qua nhanh đến thế!
Diệu Anh vừa bước ra thì đã cầm vội áo khoác xuống lầu. Quỳnh Giao thấy vậy lập tức chạy theo sau.
- Ê, ê mày, Diệu Anh, đứng lại coi! Mày đi đâu thế?
- Bây giờ mày về đi. Tao có việc bận, gặp mày sau vậy!
- Cho tao đi theo với. Tao vừa trả phòng ở khách sạn rồi, còn chỗ nào để về chứ? Đi nhé, cho theo với!!!
Diệu Anh là thế. Từ nhỏ đến lớn vẫn không đổi ở điểm này, đối với mấy lời mật ngọt chết ruồi của Quỳnh Giao, cô căn bản là không có khả năng kháng cự.
- Cũng được, đi thôi.
~~
Đây rồi, căn hộ số 133 tầng 13 khu chung cư Modern Building.
Kì thật, Diệu Anh vừa định bấm chuông thì cửa đã tự động mở. Có chức năng cảm ứng sao???
- Đăng, Hải Đăng cậu có ở đây không?
Trong khi Diệu Anh đang tìm người thì Quỳnh Giao còn đang " bận " nhìn ngắm xung quanh, căn hộ này rất rộng, mà cũng phải, khu chung cư cao cấp như vậy, diện tích như thế cũng không lạ. Về nội thất, chắc hẳn chủ căn hộ này gu thẩm mỹ rất tốt, thiết kế hài hòa, đơn giản mà tinh tế. Không biết đây là nhà ai nhỉ?
Hửm, hình như có tiếng đàn? Cả hai người Diệu Anh và Quỳnh Giao chân đều tự động đi đến căn phòng phát ra âm thanh đó.
Diệu Anh cẩn thận mở cửa, hé mắt nhìn vào bên trong.
Ô mai gót! Là Hải Đăng sao? Cậu ta biết chơi đàn piano à? Thật khó để thừa nhận nhưng cậu ta đàn rất hay. Đúng là chuyện lạ có thật!
- Ê ê, cho tao coi với!
Quỳnh Giao ở phía sau không thấy gì, cứ nhón nhón, đẩy đẩy Diệu Anh đằng trước, và rồi cái gì đến cũng đến...
" Rầm " - Hai đứa con gái lén lén lút lút xem người ta chơi đàn ngã nhào về phía trước, nằm chình ình trước cửa.
Hải Đăng giật nảy mình nhìn hai đứa con gái trước mặt, lập tức đứng dậy chạy đến đỡ Diệu Anh. Cậu biết Diệu Anh đến nên cố tình mở cửa vậy để cô tự vào, trong lúc đó suy nghĩ tiết mục. Ai ngờ cô lại dẫn thêm người khác, còn lén la lén lút rình trộm.
- Anh, không sao chứ? - Nắm lấy hai bàn tay của Diệu Anh, Hải Đăng lo lắng cẩn thận đỡ cô đứng dậy.
- Kh... không sao.
Diệu Anh quay sang thấy Quỳnh Giao còn đang nằm dưới đất, liền đưa tay đỡ nó.
- Làm cái gì mà để ngã vậy hả? - Hải Đăng bực bội đâm ra có hơi lớn tiếng, hỏi.
- À thì... tôi có làm gì đâu.
Hải Đăng liếc Diệu Anh sắc lẹm rồi nhìn người bên cạnh cô.
- Ai đây?
- Bạn tôi.
- Sao lại kéo cả bạn cậu đến đây?
- Nó chán quá, nên tôi lôi nó sang đây cho vui.
- Đây là chỗ chơi của cậu à?
- Tôi không có ý đó. Chỉ là... à, cậu ấy làm giám khảo cũng được mà. Có thể cho ý kiến về phần tiết mục của chúng ta.
Hải Đăng cứ nhìn chằm chằm Diệu Anh, không nói gì nữa.
- Ch... chào cậu, tôi là Quỳnh Giao, bạn thân của Diệu Anh. - Quỳnh Giao nãy giờ cứ ngơ ngơ sau khi bị Diệu Anh huých vai mới ấp úng giới thiệu.
- Ừ, tôi là Hải Đăng.
Ôi trời, người đâu mà đẹp thế, manly này, đa tài này, giọng nói lại ấm áp nữa, nghe thích thật! Quỳnh Giao ôm tim nhìn Hải Đăng mãi không thôi, mặt cũng đỏ cả lên.
Nhận thấy ánh nhìn chằm chằm từ cô bạn mới quen chưa được một phút kia, Hải Đăng có chút ngượng ngập.
- Anh!
Diệu Anh nhìn dáo dác căn phòng, có lẽ đây là phòng tập nhảy thì phải.
- Ừ, sao hả?
- Chúng ta... chuẩn bị tiết mục nhảy nhé!
- Nh... Nhảy sao? - Diệu Anh há hốc mồm nhìn Hải Đăng, thật là nhảy sao?
- Ừ.
Diệu Anh xua tay lia lịa phản bác, hát hò gì thì được, chứ nhảy cô chịu cái này!
- Tôi... tôi không biết nhảy đâu.
- Không sao, tôi sẽ dạy cậu.
- Nhưng... sao không phải hát hay gì đó, lại là nhảy?
- Cậu nghĩ xem, số lớp đăng kí tham gia nhảy sẽ nhiều không?
- Không.
- Thì đấy, nếu chúng ta tham gia, tiết mục lạ là ấn tượng đầu tiên, cộng thêm nhảy giỏi, không chừng sẽ có giải.
Diệu Anh nghe giải thích cùng với ánh mắt khích lệ từ phía Hải Đăng nên bớt được lo lắng phần nào.
- Được, nhưng cậu phải giúp tôi.
- Chuyện nhỏ!
Diệu Anh ghé tai nói nhỏ với Quỳnh Giao: " Mày lại ghế đó ngồi đi, đừng có nhìn người ta như vậy. Quê chết mất! "
Quỳnh Giao lúc này mới ý thức được việc mất mặt vừa rồi, răm rắp nghe theo đến dãy ghế sát góc phòng ngoan ngoãn ngồi.
- Cậu xem, nhảy bài gì? - Hải Đăng bật laptop lên hỏi Diệu Anh.
- Nếu là nhảy... Good Boy nhé!
- Của G-Dragon và Taeyang sao?
- Phải phải!
- Cậu cũng có idol à?
- Có chứ.
- Được, tập bài đó vậy.
Sau khi xem đi xem lại vid dance dăm ba lần, hai người họ cũng bắt đầu tập luyện dưới sự chỉ dẫn tận tình của Hải Đăng.
Kết quả mất cả buổi sáng lẫn buổi chiều chỉ tập được 1/3. Đến bây giờ trời đã chập choạng tối.
Diệu Anh cũng không lạ gì về chuyện này, bởi cô không có khiếu trong mấy cái nhảy nhót này. Nhưng thôi, coi như vì lớp vậy.
Hải Đăng một lời cằn nhằn cũng không, chỉ cười rồi bảo hôm sau tập tiếp là được. Ôi, lúc này thật sự Diệu Anh rất cảm kích Hải Đăng nha!!!
Rời khỏi nhà Hải Đăng, Diệu Anh và Quỳnh Giao tản bộ chậm rãi về. Diệu Anh mải mê nhớ lại những động tác nên không nói gì. Mãi một lúc sau, Quỳnh Giao mới hỏi:
- Diệu Anh, mày có tin vào tình yêu sét đánh không?
- Diệu Anh!
- Diệu Anh!
Mãi đến lần gọi thứ 3 Diệu Anh mới giật mình quay ra trả lời:
- Ừ, mày nói gì?
- Mày thật... tao hỏi mày có tin vào tình yêu sét đánh hay không?
- Cái đó... không phải tin hay không tin. Còn tùy vào mỗi người.
- Hình như tao bị trúng tiếng sét ái tình rồi mày ơi! - Quỳnh Giao vừa ôm mặt vừa tưởng tượng về ai đó.
Diệu Anh vừa nghe liền quay sang sốt sắng hỏi:
- H... Hả? Cái gì? Mày á? Là ai? Là thằng nào hả?
- Thằng gì mà thằng! Người ta có tên đàng hoàng đấy!
- Được rồi, nói xem. Ai?
- Là... Hải Đăng.
Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được? Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được? - PhThao_CHH