You know you've read a good book when you turn the last page and feel a little as if you have lost a friend.

Paul Sweeney

 
 
 
 
 
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: Gió
Upload bìa: Linh Le
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1281 / 1
Cập nhật: 2014-12-04 04:25:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
ừng giây phút chúng ta cùng nói một lời mà không nỗi đau nào có thể diễn tả được – xin lỗi vì đã yêu nhau!...
Xin lỗi vì đã không thể nhìn thấy đoạn cuối của giấc chiêm bao
xin lỗi vì những ngón tay phải tách rời khỏi bàn tay cần nắm
xin lỗi vì cuối cùng ta đã làm cho người bật khóc
xin lỗi vì yêu thương kia có khi chỉ là sự ngộ nhận
của ngày tháng cô đơn…”
Người ta bảo cuộc sống như như một hình tam giác, tình yêu như một hình tròn. Với tôi, cuộc sống mới là hình tròn, còn tình yêu chỉ là một dấu chấm bỏ “lửng” mà thôi. Trái đất tròn, cuộc sống cũng quay đều như trái đất, tình yêu là sự gặp gỡ của hai tim trong hàng triệu triệu con tim và chúng loạn nhịp lên vì nhau, để rồi sau đó chỉ còn là một dấu chấm “lửng” khi đã kết thúc.
Đấy là quan đểm của tôi sau khi gặp cậu, cậu Nhóc mang ánh nắng của ngày cuối thu. Ở Việt Nam, mùa thu không hiển hiện rõ ràng, mùa thu như một anh chàng hay thẹn thùng, luôn ẩn nấp sau những cơn mưa, ẩn mình sau lưng của cơn gió. Thế nhưng, người ta cũng dễ dàng tìm ra anh – mùa thu. Choàng thêm chiếc khăn vào cổ vội bước nhanh trên con đường vốn mình tôi đi như tự cho mình thêm chút ấm của ngày thu để con tim bớt se lạnh.
Tôi. Một cô gái không có gì nổi bật, từ gương mặt đén dáng vẻ, ngay cả “style” cũng vậy! Tôi nghĩ vậy! Quần jeans, áo cọc tay, giày bệt, mang ba lô, mũ lưỡi trai, tóc buông thả, tai lúc nào cũng đeo headphone. Hằng ngày leo lên chiếc xe buýt, ngồi hàng ghế cuối rồi cuốc bộ một đoạn đến trường. Hơn ba năm học đã là như vậy, chẳng thay đổi gì. Nhỏ bạn thân hay bảo với tôi, vẻ mặt như chuyện nghiêm trọng lắm vậy:
- “ Mày không mau có người yêu là mày sẽ “ế” đấy mắm à! Tình trạng bây giờ của mày đã rất khẩn cấp rồi, tốt nghiệp xong mà không có chàng nào “hốt” mày thì coi như xong đời mày đấy mắm!?”
Mỗi lần nghe Nhỏ bạn cào nhàu mấy câu ấy tôi chỉ biết cười trừ:
- “ Mày nói nghe ghê chưa, tao cũng đâu đến nỗi nào?”
- “ Mày xấu hơn tao mà?”. Nhỏ khoái trá cười phá lên. Đấy là câu nói quen thuộc trong mỗi lần chúng tôi hội thoại với nhau.
- “Uhm”. Công nhận tôi không đẹp bằng Nhỏ ở chỗ Nhỏ …đẩy đà hơn tôi, ánh mắt ướt tuổi tuổi 20 đã khiến không biết bao nhiêu là chàng trai sụp đổ. Nhỏ rất biết cách “bắt” chuyện với người khác, đặt biệt là các anh có tí nhan sắc. Anh nào đi lạc vào mắt Nhỏ thì giá nào cũng không thoát khỏi chiêu trò của Nhỏ, Nhỏ quan niệm rằng tình yêu là không chờ đợi, cuộc đời là hữu hạn nên ta phải biết quý trọng. Đó là điểm khác biệt giữa tôi và nhỏ, nhỏ yêu đời và “nhí nhảnh” bao nhiêu thì tôi lại trầm mặt bấy nhiêu. Vậy mà chúng tôi lại là bạn thân của nhau, chính tôi cũng không hiểu tại sao hai đứa có thể chơi thân với nhau được.
Sắp cuối thu rồi. Bầu trời trong nhưng không nắng, khí trời se se lạnh, tôi cũng chẳng quá vội ra khỏi nhà để tới trường. Đứng trước gương tự nhìn mình chợt thấy có lẽ hôm nay mình nên thêm một chiếc khăn ấm cho “style” của ngày, một chút thay đổi nhẹ. Tôi choàng quanh cổ chiếc khăn chị tặng lúc đi Cannada về, chiếc khăn màu xanh nhẹ như màu da trời, điểm xuyến hai chú bướm nơi góc cuối của chiếc khăn.
Tôi rảo bước trên đoạn đường quen thuộc dẫn tới trường, lá me rơi vương đầy trên áo. Tôi đứng lại, ngước nhìn khoảng không đầy lá me bay khi cơn gió thổi qua, tôi thích nhìn cảnh này, chợt nhớ lại lời bài hát đã từng nghe ở đâu đó “… chiếc lá xa cành vì lá muốn xa hay vì cây không muốn giữ lấy lá…”, tình yêu luôn làm lòng người phải đau, có phải tình tan vỡ luôn là tình đẹp không?.
- “ Hôm nay có thêm cả khăn choàng à? Đẹp đấy!”. Tôi giật mình quay lại, một cậu trai nhìn tôi mỉm cười, đôi mắt tinh khôi phía sau cặp kính cận cũng đang mỉm cười, trong kí ức dường như tôi không quen cậu.
- “ Cám ơn!” Tôi cười nhạt rồi bước tiếp.
- “Này! Đang nghe gì thế? Cho tôi nghe ké với nhé?”. Tôi không trả lời, tháo một bên tai headphone đưa cho cậu.
Tôi chờ đợi sự phản ứng của cậu. 3 phút…5 phút.. rồi 10 phút… cậu vẫn im lặng đi bên tôi, vẻ mặt như đang rất châm chú nghe. Tôi thấy thật lạ, vì trong ipop của tôi chỉ có một bài duy nhất – “bleeding love”. Tôi đứng chựng lại, không đi tiếp nữa. Cậu quay lại nhìn tôi vẻ khinh ngạc, theo lí thuyết thì tôi mới là kẻ phải thắc mắc.
- “ Sao không đi tiếp nữa? Trễ học rồi đấy? Định bỏ bài kiểm tra hôm nay sao?”. Cậu nắm tay tôi kéo đi, tôi không kịp hiểu vì sao cậu ta lại biết hôm nay tôi có bài kiểm tra. Cũng không kịp hỏi vì sao cậu biết tôi? Vì sao cậu lại xuất hiện ở đây? Tôi không hỏi, cứ mặc cậu kéo tôi đi.
Từ phía sau, tôi nhìn rõ hơn về cậu. Dáng cậu cao, bờ vai rộng và có vẻ như rất vững chắc, từng bước chân đi rất dứt khoát, bàn tay cậu nắm lấy tay tôi như muốn kéo tôi ra khỏi bóng tối của quá khứ bấy lâu nay đã nhấn chìm tôi. Khi ấy những đợt lá me rơi ngược chiều của những bước chân, cậu đang dẫn tôi bước đi ngược chiều gió hay đang bước đi ngược chiều những yêu thương? Và cứ như thế, câu bước ngược chiều những thương nhớ, ngược chiều của những nỗi đau để tiến thẳng vào cuộc sống, vào trái tim của tôi.
Giờ đây cứ mỗi sáng tôi lại có người đi chung trên quảng đường đến trường, cứ y như là trên bước đường đời nhiều buồn tẻ này tôi đã có người bạn đồng hành. Chúng tôi ít nói chuyện với nhau, thay vào đó là những cử chỉ nhẹ nhàng trao gửi, những ánh mắt hay bắt gặp nhau. Rồi những đêm dài tôi không còn phải thở dài nữa, tôi mỉm cười cho những tin nhắn yêu thương từ cậu. Nói yêu thương cũng thật không chính xác bởi nó chỉ là: “ Ngủ đi, trễ rồi!” ; “Khóc đấy à, nhín đi! Mai mắt lại sưng đấy, tôi không thích đi cạnh tôi là một con ma xấu xí đâu đấy!” ; “ Ôn bài đi, đừng nghĩ với vẩn nữa. Mai nhớ đi học sớm đấy, đi trễ là tôi không chờ đâu!” ; “ Trời sẽ lạnh hơn đấy, nhớ mặc áo ấm vào”…
Dần dần tôi quen được quan tâm như thế. Tôi bắt đầu quen có người cùng tôi bước đến phía trước, tôi quen có người nắm lấy tay tôi kéo tôi về thực tại khi tôi bỏ quên ánh mắt mình về phương trời nào đấy, tôi cũng đã quen dần những yêu thương được trao nhận. Cứ thế, ngày qua ngày, tôi cảm nhận được cuộc sống quanh tôi có nhiều thay đổi, nhỏ bạn hay nhìn tôi tò mò:
- “ Mày đang yêu đấy à?!”.
- “ Có nữa sao??”. Tôi đỏ mặt, lấy tay xua đi như không hề có sự ngại ngùng.
- “ Mày đừng hòng giấu tao nhé! Dạo này tao thấy mày khác lắm đấy nhé. Cứ hay cười mãi”. Nhỏ bạn cố moi ra bằng được lí do tại vì sao gần đây tôi thay đổi như vậy.
- “ Mày an tâm đi, có nguời yêu tao sẽ nói với mày ngay và lập tức. Nếu không mày sẽ cướp mất của tao sao?”. Tôi bá vai nhỏ nói vẻ bí hiểm.
- “ Mày nhớ những gì mày nói đó!”.
Cậu đã bên cạnh tôi như mùa thu được sưởi ấm bởi những tia nắng, dù nắng không nhiều nhưng cũng đủ để lòng tôi ấm hơn. Mỗi sáng thức giấc, từng tia nắng nhỏ cố chen qua từng khóm lá đang khẽ lao xao bởi cơn gió để có thể vào tới khung cửa sổ phòng tôi. Tôi không biết là những chiếc lá kia có đang vui vì nắng khẽ chiếu lấp lánh những giọng sương trên thân chúng, làm chúng trở nên xinh đẹp hơn ko? Hay chúng đang cố gắng ở cạnh tia nắng tìm chút hơi ấm, sợ rằng một ngày nào đó chúng sẽ chia xa nhau?
Chia xa ư? Ba từ ấy như làm tôi nghĩ đến tôi là cậu Nhóc ấy! Có một ngày nào chúng tôi cũng sẽ chia xa nhau không? Tôi sẽ như thế nào nếu Nhóc rời xa tôi? Dù là mùa đông nắng cũng không bỏ rơi tôi, cũng không bỏ rơi những chiếc lá xanh kia. Còn Nhóc và tôi…. Bỗng tôi nhận được tin nhắn: “ Dậy đi, hôm nay đi học sớm nhé? Tôi đang chờ này!”. Sao hôm nay Nhóc đợi tôi sớm vậy!?. Tôi không thèm “reply” lại.
Bước xuống xe buýt, tôi đã thấy cậu Nhóc đứng tựa lưng vào một góc cây, trên gương mặt thanh tú dường như đang phủ một màng sương u buồn. Cuối thu rồi, không còn lá me rơi đầy nữa, chỉ còn lại vài chiếc lá tiếc nuối lìa cành. Chỉ có vài giọt nắng rơi ngang qua, làm Nhóc trở nên tỏa nắng. Nhóc nhìn tôi, tôi đưa Nhóc một bên tai headphone như mọi ngày, rồi chúng tôi cùng bước đi. Hai đôi chân bước đều nhau như cả hai chỉ muốn sóng bước cùng nhau đi về phía trước.
- “ Sao chỉ nghe mãi một bài hát thế?”. Nhóc hỏi.
- “ Vì đó là thói quen!”. Tôi trả lời đi kèm tiếng thở dài.
Bất giác, Nhóc nắm chặt tay tôi, cả hai đứng lại nhìn nhau.
- “ Hãy quên đi quá khứ, đừng tự chói buộc mình nữa!”. Tôi tự hỏi sao cậu ta lại biết về tôi nhiều đến thế?
- “ Tôi có trói buộc gì đâu?”. Tôi trả lời, cố rút tay lại trong cái siết chặt kia.
Nhóc chụp lấy bờ vai tôi. Hai gương mặt áp sát vào nhau, hai hơi thở cận kề nhau, Nhóc nhìn vào mắt tôi nóng giận:
- “ Sao lại tự làm đau mình? Sao không mở cửa lòng mình ra. Tôi biết là…?”. Nhóc bỏ lửng câu nói, buông lơi đôi tay, vẻ mặt buồn rầu.
- “Tôi sắp phải ra nước ngoài, có thể đi 4 hoặc 5 năm, cũng có thể là… mãi mãi.” Nhóc ngước lên nhìn những chiếc lá me còn sót lại đang vui đùa cùng tia nắng, có cơn gió nào thoáng qua rồi cuốn lá theo.
- “Chị đừng chờ tôi nhé! Tôi không biết sau này rồi chúng ta sẽ ra sao, chúng ta có gặp nhau không. Vậy nên.. XIN…LỖI…CHỊ…chị đừng chờ tôi.”
Tim tôi như nghẹn thắt lại. Tim à, đừng bật khóc. Đã từng mọt lần chảy máu nên đừng để ai đó thấy mày đang đau. Tôi kéo chiếc mũ xuống thấp hơn.
- “ Vậy à!”. Tôi đáp rồi cố bước vội đi để cậu đứng đó.
Thế đó. Có những con ngời vô tình hay cố ý họ gặp nhau trên đường đời tấp nập và rồi cũng xa nhau một cách nhanh chóng. Rồi sau đó để lại một dấu chấm “lửng” trong cuộc đời của mỗi người. Những ngày sau, tôi không đi học trên con đường ấy nữa. Cậu gọi, nhắn tin vào đi động, tôi không có bất kỳ một động thái nào ngoại trừ “im lặng”.
Bao năm qua, từ sau mối tình đầu tan vỡ. Con tim tôi dường như đã chết, tôi sống với những thói quen đơn côi, dù làm gì, ở đâu cũng chỉ có mình tôi. Chưa để ai bước đến bên tôi, tôi chưa hề muốn và sẽ mở cửa trái tim mình để chào đón một ai! Hơn một tuần rồi tôi không đi học, tôi nằm lười trên chiếc giường nhìn ra khung cửa sổ, nơi ánh sáng luôn vẫy gọi tôi mỗi buổi sáng thức giấc, những chiếc lá me xanh mướt vẫn mỉm cười với tôi dù đêm qua chúng phải chịu mưa bão. Hôm nay thì khác, không còn nắng ấm nữa, cũng không còn nụ cuời quen thuộc nữa, cơn mưa nặng hạt đang cuốn tất cả những thứ thân quen của tôi đi theo từng giọt mưa. Như Nhóc đã mang đi những niềm vui chớm nở của tôi đi xa.
Điện thoại tôi keo lên bảng nhạc que thuộc “bleeding love”… cứ reo mãi, reo mãi. Tôi bịch chặt đôi tai để cố không nghe nữa… ngoài kia mưa đang rơi hay nước mắt tôi làm thành cơn mưa…
Nhiều ngày sau đó, tôi nghe Nhỏ bạn thân nói lại:
- “ Hôm bữa có anh chàng rất đẹp…đẹp “choai” tìm mày đấy!? mà mày thì không đi học, bệnh gì lắm thế?”.
Tôi không đáp. Tôi biết đấy là Nhóc. Với tôi, bấy nhiêu kí ức là đủ rồi! tôi không buồn khi cậu xa tôi, tôi cũng không trách khi cậu vội bước đến bên tôi ròi cũng vội vàng ra đi, tôi cũng không buồn khi mọi chuyện chưa kịp bắt đầu đã vội vàng kết thúc…
Một chút yêu thương màu nắng cũng đủ để tôi ấm ấp hơn… dù cậu có ở đâu… tôi cũng luôn nhớ cậu…!
“Từ giây phút chúng ta cùng nhau đứng giữa một con đường
nhưng mỗi người phải đi về một hướng
cơn nắng ban trưa cũng không đủ sức nóng chạm vào trái tim lạnh buốt
chúng ta tưởng như có thể tan ra như từng bông tuyết
để quên hết đi…
khó khăn lắm một người mới chạm được vào một nguời trong cuộc đời này
và nhìn thấy nhau dù đã có triệu người nhìn vào trong mắt
nhận ra rằng niềm vui chắt lọc từ trăm ngàn vị đắng
nếu được chia sớt
sẽ chia sớt tận sâu thẳm tâm hồn…
….
xin lỗi một lần từ quảng đời tóc còn xanh
nhưng có còn được xin lỗi thêm một lần trong một ngà kia tóc bạc?”
Yêu Thương Màu Nắng Yêu Thương Màu Nắng - Phạm Thị Bảo Trang Yêu Thương Màu Nắng