Every breath we take, every step we make, can be filled with peace, joy and serenity.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hamlet Trương
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5876 / 52
Cập nhật: 2017-08-04 14:05:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Hàn VI - Anh
ó giọt nước mắt dường như không thể ngăn lại. Hay ngước lên bầu trời cao xanh xem nước mắt có thể chảy ngược vào trong…
Con đường trải dài bóng cây, nhưng đâu đó nắng vẫn len lỏi xuyên qua hắt vào người. Cô gái lơ đãng bước đi chầm chậm như muốn tìm kiếm một hình ảnh quen thuộc. Cô đến đây không phải lần đầu tiên, dù biết trước rằng kết quả chỉlà sự thất vọng kéo dài. Những âm thanh ồn ào huyên náo của khu chợ, người người qua lại dường như chẳng thể làm ảnh hưởng đến tâm trí cô lúc này. Cô ngồi bất động nơi công viên, đeo headphone nghe những bài hát yêu thích mà ánh mắt chỉ mãi nhìn về một hướng xa xăm…
Anh, lại là một giấc mơ hay thực sự hiện hữu? Sự xuất hiện của anh không hẳn là một điều kỳ diệu, nhưng những ngày bên anh lắng lại bao rung động sâu sắc. Cô đi tìm anh vào những ngày nắng và rồi gặp lại anh vào một ngày mưa. Cũng từ đó, nỗi nhớ da diết về anh luôn gắn với những cơn mưa kéo dài đầu hạ.
Anh, người luôn mang theo niềm lạc quan vô tình thổi vào cô cách nhìn khác về cuộc sống. Cô biết hy vọng.
Anh, gương mặt thanh tú kia dù là lúc nghiêm túc hay vui vẻ cũng không có sự khác biệt. Chỉ mang lại cho người đối diện cảm giác nhẹ nhàng thoải mái. Cô đã hơn vài lần ngắm nhìn anh làm việc và gần như không thể kìm lòng mỗi khi anh nở nụ cười. Nụ cười anh trẻ con đến lạ. Nụ cười ấy mãi về sau bất ngờ gieo vào lòng cô một hạt giống tin tưởng. Niềm tin nhỏ bé dù không lớn lên nhưng có muốn xóa bỏ cũng không được.
Anh hơn cô những tám tuổi, cô hiểu rằng khoảng cách đó đủ lớn để tạo nên hai thế giới khác biệt. Nơi thế giới của anh, cuộc sống được sắp xếp trật tự và luôn bận rộn. Anh từng nói: “Anh không để mình thoải mái, vì khi thoải mái thì sẽ có nhiều thứ suy nghĩ. Trong số đó có nhiều suy nghĩ không được tích cực.” Thời gian của anh gần như được dồn hết vào những dự định còn đang ấp ủ. Có lúc cô nghĩ anh là một con người quá tham vọng. Đàn ông như thế thì thường vô tâm, nhưng cô vẫn muốn ở bên cạnh anh. Vì lý do gì? Chưa bao giờ cô khẳng định những cảm xúc đó với chính mình hay với anh. Cô mặc sức để nỗi nhớ anh giày vò, nỗi nhớ không phải đến bất chợt mà đã luôn luôn ngự trị trong tâm tưởng. Cuộc sống của anh cũng có khoảng nhỏ dành cho cô, có khi là những lời khuyên chân thành, vài câu động viên hay chia sẻ về một quyển sách thú vị. Với cô, sợi dây liên kết đó thật mong manh, nhưng cô cũng chưa bao giờ kỳ vọng xa hơn thế.
Cô đi tìm anh theo tiếng gọi của giấc mơ. Anh chưa từng là quá khứ hay kỷ niệm trong dòng hồi ức chất ngập những cảm xúc của cô. Anh chỉ vô tình để lại ấn tượng về một sợi dây chuyền có chiếc nhẫn. Cô đi tìm anh vì một điều vô lý như vậy.
“Tại sao em vẫn nhớ đến sợi dây chuyền anh đeo trên cổ?”
“Bởi vì cảm giác muốn em ghi nhớ nó.”
“Với anh đó là một kỷ niệm, nhưng anh không muốn giải thích. Bất kỳ ai muốn nghĩ về nó như thế nào cũng được.”
“Em biết. Ngay từ lúc đầu em đã nhìn ra, sợi dây đó mang ý nghĩa tưởng nhớ…”
“Em đang đi quá xa rồi đấy. Nếu mất nhiều thời gian vào anh nữa thì sau này em sẽ phải hối hận.”
“Anh cũng từng nói với em, phải biết quan tâm đúng với tình cảm của mình. Em chỉ đang muốn trân trọng một cơ hội.”
Tin nhắn của cô không được hồi âm. Lúc đầu, nghĩ rằng việc cô tìm đến anh chỉ là tình cờ, dường như anh không bao giờ để cô phải chờ đợi quá lâu. Đến khi nói về sợi dây chuyền, cô đã vô thức chờ đợi từng dòng tin anh hồi đáp.
Những cuộc trò chuyện với anh ngắn ngủi dần, nhưng nỗi nhớ cô dành cho anh lại nhiều hơn mỗi ngày. Đôi mắt sâu thẳm của anh mỗi khi nhìn vào cô dường như có thể xuyên thấu tất cả. Cũng có thể vì anh cảm nhận được nhiều dư vị từ cuộc đời này hơn cô. Ngày mưa, cô nhớ anh. Nỗi nhớ ấy mỗi lúc càng da diết. Sau một hồi đắn đo, cô quyết định gửi tin nhắn.
“Oppa! Izmizu… ery ery…” (Anh, em nhớ anh.)
Chiếc điện thoại trên tay nhanh chóng rung lên thông báo sự phản hồi.
“Tại sao em lại nhớ một người khó tính và vô tâm như anh?”
“Em cũng không biết. Làm sao trả lời anh được đây…”
“Vậy hãy tìm ra lý do đi nhé!”
Lại tiếp tục khoảng im lặng. Câu hỏi của anh, cô cũng đã tự vấn bản thân nhiều lần. Cô không dám khẳng định vội vàng những cảm xúc không rõ rệt. Lý do nhớ một người là yêu. Vậy lý do để yêu một người là gì? Cô không muốn tìm kiếm câu trả lời. Bởi nếu như có lý do để bắt đầu thì cũng sẽ có lý do để kết thúc.
***
Anh đi rồi. Cô lặng yên, tự hỏi cái cảm giác này là gì? Hụt hẫng, trống rỗng và hoang mang. Tất cả như khoét một lỗ thật sâu vào nơi đáy tim. Lần này, cô tìm cho bản thân thật nhiều lý do để che đậy, để dối lòng, để xem việc anh bỏ đi là điều hết sức bình thường. Hoài bão tham vọng của anh nhiều hơn những gì cô tưởng tượng. Cô đã biết trước một ngày nào đó anh sẽ đi, sẽ rời xa cô như giấc mơ đến lúc phải tỉnh. Nhưng anh ra đi không một lời từ biệt. Cô chỉ vô tình biết được khi vào facebook của anh, đọc được cuộc nói chuyện giữa anh với bạn. Vậy là cô không phải bạn anh. Người yêu? Vị trí đó càng không thể. Cô chẳng là gì giữa bề bộn đời anh. Như những vệt mưa đọng lại trên cửa kính, nắng lên liền bốc hơi vào không khí, chẳng lưu giữ một vết dấu nào.
“Có phải anh đã rời khỏi thành phố rồi không?”
“Sao em biết?”
“Anh sẽ đi lâu chứ?”
“Cũng không biết trước được. Nếu công việc thuận lợi thì khoảng một năm.”
Một năm. Cô nghe tim mình như chết lặng, hơi thởng hẹn lại trong lồng ngực. Một năm nghe tuồng như rất ngắn, nhưng với cô thì đủ lâu để thay đổi tất cả. Ngay lúc đó cô muốn nói với anh biết bao, rằng: “Em rất nhớ anh.” Nhưng lý trí đã ngăn cản. Cô chậm rãi gõ từng con chữ trong điện thoại.
“Một khởi đầu mới. Chúc mừng!”
Tin nhắn đã gửi đi nhưng cô biết chắc sẽ không có tin gửi lại. Cô sẽchờ anh chứ? Cô cũng không biết nữa. Tất cả đều trống rỗng. Xen lẫn đâu đó còn có cả nỗi sợ. Chỉ là anh rời khỏi thành phố này thôi, nhưng cô sợ mãi mãi không còn được gặp lại anh nữa. Cô ngước lên nhìn bầu trời cao xanh, liệu nước mắt có thể chảy ngược vào trong?
Ngày ngày tháng tháng, một năm trôi qua chỉ là cái chớp mắt của thời gian. Còn đối với cô, nỗi nhớ kéo dài qua từng khoảnh khắc. Cô đi qua những ngày không anh thật lặng lẽ. Không một tin nhắn hỏi thăm hay một cuộc nói chuyện không đầu không đuôi như lúc trước. Không có tin tức gì về anh trong suốt khoảng thời gian đó. Nhiều lần không thể dằn lòng, cô định nhắn tin cho anh, nhưng rồi nhận ra đón chờ mình sẽ chỉ là sự im lặng. Ngày mưa, nỗi nhớ anh càng rõ rệt đến quay quắt, bước chân thôi thúc cô tìm về chốn cũ. Nơi con đường anh và cô có chung một ký ức dù chẳng liên quan đến nhau. Cô chỉ ngồi đó, yên lặng và hướng ánh nhìn xa xăm. Ngày anh chưa đi, cô hay đến đây để được gặp anh. Hiện tại, cô đến đây thường hơn nhưng chỉ để tìm lại chút cảm giác có anh còn hiện hữu. Nơi anh đã từng thuộc về.
Tận sâu trong đáy tim, cô chỉ giữ lại một ý nghĩ duy nhất là được gặp lại anh. Không cần biết tiếp sau đó là thế nào, bắt đầu một câu chuyện mới hay đi đến một cái kết lấp lửng. Nếu trong lòng đã tự có câu trả lời cho tình cảm của mình thì có lẽ cô sẽ đưa ra quyết định dứt khoát hơn. Cô nhớ anh, cô yêu anh rồi chăng? Câu trả lời đó cô chỉ muốn tìm kiếm nơi anh.
***
Hè đi qua, sắc thu đổ vàng trên những con đường đầy lá rụng. Mưa mùa thu dịu dàng khiến lòng người lơ đãng. Cà phê sách, một chiều cuối tuần. Cô đứng lại, chần chừ chưa muốn ra về bởi cơn mưa vẫn còn rả rích. Những hạt mưa rơi xuống tay cô, nhẹ nhàng. Cô nở nụ cười.
Bất chợt, một giọng nói xoẹt ngang qua khiến cô giật mình ngờ ngợ. Giọng nói này nghe giống như…
Có tiếng cười đùa rất vui vẻ.
Cô nhìn sang bên cạnh, là giảng viên môn Mỹ thuật ở trường. Ánh mắt hai người đối diện dường như cũng đã chạm phải cái nhìn của cô. Trái tim mách bảo cô không nên tiếp tục đứng lại đây nữa, nhưng lý trí buộc cô phải lên tiếng khi người con gái kia bước đến chào hỏi.
“Ơ… bất ngờ thật, lại gặp em ở đây. Em đi cùng bạn bè à?”
“Không, em chỉ đến đây một mình thôi.”
“Ừ, thế giờ em về sao? Trời còn đang mưa mà.”
“Em quen rồi cô ạ. Thôi, chào cô nhé!”
Cô mỉm cười băng qua màn mưa, bước chân nhanh dần. Chạy đi cho cơn mưa phủ lấp gương mặt. Lại một lần nữa cô ngước lên, bầu trời không còn cao xanh nữa và nước mắt cô cũng không thể cứ mãi chảy ngược vào trong. Giọng cười ấy, ánh mắt ấy, gương mặt ấy vẫn không thể nhạt nhòa trong màn mưa. Có lẽ anh đã trở về từ sớm, anh đi mà không nói thì cũng không cần phải báo với cô rằng anh về khi nào. Anh đi bên cạnh người con gái thật xinh đẹp, lại chính là giảng viên của cô. Thật xứng đôi. Cuộc đời này sao lắm bất ngờ đến vậy? Nếu đã không thể bắt đầu sao lại để cô tìm được anh đúng phút giây định từ bỏ. Hôm nay anh lại dành cho cô cái nhìn lặng im. Ánh nhìn không chút níu giữ, thản nhiên như nó vốn dĩ đã vậy. Cô không trách anh, chẳng có lý do gì để trách anh. Cô chỉ trách bản thân, nếu đây không phải là yêu thì không việc gì phải khóc, phải đau, phải nhớ nhiều như vậy. Cô không dám khẳng định tình cảm đó với chính mình, cô không muốn một tình yêu đơn phương. Chiếc móc khóa có tên anh đã rơi mất từ lúc nào. Món quà cô tự làm nhưng chưa kịp tặng thì anh đã đi. Giờ gặp lại có lẽ cũng không cần nữa. Kết thúc rồi. Mà đã bao giờ bắt đầu đâu. Cô mỉm cười, cơn mưa tạnh, bước chân cô lặng lẽ trải dài trên con đường…
“Ngày mai em đến nhà cô nhé, có một số thứ cô cần đưa cho em.”
“Là gì vậy cô?”
“Nội dung bài thi lần này, cô nhờ em nói lại cho lớp hiểu, được chứ?”
“Vâng, em sẽ đến.”
Cô gượng cười, né tránh ánh nhìn quá đỗi sắc sảo kia. Trong tất cả các môn học cô chỉ hứng thú với mỗi Mỹ thuật, nhưng môn này cũng sắp phải kết thúc. Chị là một người phụ nữ xinh đẹp, cô thật sự nghĩ như thế. Mỗi lần cô vẽ xong, chị giúp cô chỉnh sửa một vài chỗ sai, cái cách chị vẽ cũng thật nhẹ nhàng khiến người khác thích thú quan sát đến từng nét. Đối với chị, cô dành một sự ngưỡng mộ. Chị đẹp, đẹp kiêu sa, cô làm thế nào so sánh được.
***
Buổi chiều, cô đến như đã hẹn. Ngôi nhà lộng lẫy chẳng khác nào biệt thự. Người giúp việc đưa cô đến bể bơi. Ánh mắt di động quanh mọi cảnh vật, cô kinh ngạc khi nhìn thấy chiếc móc khóa của mình được để ngay ngắn trên bàn. Chiếc móc khóa mang tên anh, sao nó lại ở đây? Lần trước, ở cà phê sách… chẳng lẽ lại làm rơi ở đó? Bên cạnh, quyển album đang lật dở dang, những tấm ảnh của anh và chị. Sợi dây chuyền kia vốn dĩ được đeo trên cổ chị. Ra là thế, giờ thì cô đã hiểu chị có ý nghĩa đặc biệt với anh, hơn cả những gì cô từng nghĩ. Cô làm sao có thể vượt qua bức tường kỷ niệm chắc chắn ấy?
Tiếng đập nước đánh bật suy nghĩ của cô. Chị trồi lên từ mặt bể, nở nụ cười rạng rỡ.
“Em chào cô.” Giọng cô lúng túng.
“Hình như không được công bằng cho lắm…”
“Sao ạ?”
“Em gọi anh ấy là anh, nhưng lại gọi chị là cô…”
Chị mỉm cười đầy ẩn ý. Dường như chị đã biết, có lẽ là từ anh. Khi người ta yêu nhau thật sự thì không có gì phải che giấu. Cô cố gắng che đậy cơn run rẩy trong lòng.
“Vì anh ấy không còn là thầy giáo và em không còn là học sinh. Nhưng cô là giảng viên và em là sinh viên cô đang đứng lớp.”
“Nhưng ở đây không phải giảng đường.” Chị lại cười. “Cái này của em, đúng không?”
“Cô gọi em tới không phải chỉ muốn đưa lại em móc chìa khóa này chứ?”
“Đúng rồi. À không, còn rất nhiều chuyện để nói nữa chứ.”
“Nói chuyện? Có chuyện gì sao?” Giọng cô lấp lửng. “Em đã yêu anh ấy, phải không?”
Cô chết lặng nhìn chị, không khỏi kinh ngạc.
“Đứa con gái bình thường như em, đâu đáng để cô bận tâm. Yêu hay không cũng đâu có quan trọng.”
“Vậy là có.”
Cô lắc đầu.
“Em không biết.”
Chị bật cười, lại nhìn cô bằng ánh mắt hiếu kỳ.
“Nhìn em, chị thật nhớ mình ngày xưa. Nhưng em có biết nếu để tình cảm của mình không rõ ràng thì sau này sẽ có nhiều điều tiếc nuối lắm không?”
“Tại sao lại nói với em những điều này?” “Nếu muốn biết rõ, chỉ cần để bản thân buông lơi tất cả, không níu kéo, không vùng vẫy. Thử xem trong khoảnh khắc đó, điều gì mới là quan trọng nhất. Em có hiểu không?”
“Thực sự em không hiểu ý cô là gì?”
“Vậy thì thử nhé!”
Cô chưa kịp suy nghĩ, mà thật ra cũng chẳng có cơ hội để nghĩ. Một bàn tay mềm mại đẩy cô thật mạnh. Đằng sau là cả bể bơi rộng lớn, nhưng cô không biết bơi. Bản năng sinh tồn khiến cô run sợ, cô vùng vẫy, cố níu với cái khoảng không vô hình trong nước. Những lời nói trở nên rỗng tuếch, vô dụng. Cô hoang mang, sợ hãi, thứ ánh sáng cuối ngày nhập nhoạng chìm vào mặt nước, bóng dáng của người con gái kia cũng mờ dần, mờ dần. Chỉ còn lại một màn tối, rất tối, đôi tay bỗng buông xuôi. Trong tâm thức còn sót lại chút lý trí, cô gọi tên anh. Tia hy vọng nhỏ nhoi ập tới, dù cô cũng biết đó chỉ là ảo tưởng. Giá mà bàn tay anh có thể nắm lấy tay cô lúc này.
“Người ta nói trên đời này có hai loại hạnh phúc. Một là hạnh phúc mất đi rồi mới nhận ra. Hai là hạnh phúc ngắn ngủi, nhưng em sẽ cảm nhận được ngay khi nó trong tầm tay. Trân trọng cái khoảnh khắc hạnh phúc đó, có thể nó sẽ theo em đến suốt cuộc đời. Nếu được lựa chọn lại từ đầu, em vẫn sẽ đi tìm anh, theo đuổi cảm giác mơ hồ. Để nhận ra rằng em đã yêu anh từ lâu, đến lúc này vẫn vậy, dù anh không bao giờ biết được.”
Bàn tay ấm áp, hơi thở nồng nàn. Dường như có một luồng không khí thổi vào nơi lồng ngực. Cả người cô từ từ được nâng lên trong làn nước, mọi thứ vẫn còn mơ hồ nhưng cô nhận ra cơ thể mình đang được anh ôm gọn trong vòng tay. Là anh thật sao? Anh bằng xương bằng thịt đang ở ngay trước mặt cô. Có phải như thế không? Hay lại do cô ảo tưởng? Ánh mắt lạnh lùng của anh hôm đó vẫn bám theo cô đến tận giờ phút này. Cuối cùng anh cũng xuất hiện trước mặt, không còn lảng tránh nữa. Ánh mắt anh nhìn cô, xoáy vào tận đáy tim. Cô nhìn ra trong đó sự thương hại.
Như một phản xạ, cô rụt tay lại, tách khỏi vòng tay anh. Không còn gì để nói. Cô lê bước chân, cố gắng bỏ đi thật nhanh. Đáng lẽ từ đầu không nên đến, cô thà mãi mãi không gặp lại cũng không muốn anh nhìn thấy bộ dạng thê thảm của mình lúc này.
“Anh đã rất nhớ em.”
Cô đứng lặng. Bàn chân không thể nhúc nhích vì anh đã giữ lấy cô từ đằng sau. Anh ôm cô, thật chặt, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở anh dồn dập. Cô vẫn im lặng, chìm trong suy nghĩ của chính mình. Không gian chìm lấp giữa hai con người, cô không ngăn được nhịp đập con tim vội vã. Hơi thở của anh nồng nàn làm cả người cô nóng ran. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Nhưng là nỗi nhớ sau nỗi nhớ dành cho chị ấy, đúng chứ?”
“Cô ấy là bạn, là tri kỷ. Em nghĩ xem, một khi đã nắm giữ hai vị trí đó thì sao có thể là người yêu. Đã không là người yêu thì làm sao khiến anh phải nhớ, phải suy nghĩ, rồi dao động từ lúc nào cũng không biết.”
“…”
Anh bất ngờ đưa ra trước mặt cô sợi dây chuyền có chiếc nhẫn. Cô sững sờ. Đã bao giờ thấy anh tháo nó ra đâu.
“Chiếc nhẫn này mang ý nghĩa của lời cầu chúc. Không có tình yêu nào là trọn vẹn, nhưng nó đã có được sự chúc phúc của rất nhiều người. Anh không thể hứa sẽ đi cùng em đến phút cuối, không thể hứa mang lại cho em một hạnh phúc tuyệt đối. Nhưng nếu em còn muốn đi cùng anh, thì anh sẽ giữ lấy sự ích kỷ trong phút giây hiện tại. Để mỗi ngày trôi qua trong cuộc đời này, anh đều được nhìn thấy em.”
Anh nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô. Lần này cô vẫn ngước mặt lên nhìn trời cao, nhưng nước mắt rơi xuống là những giọt hạnh phúc. Nụ cười cô như một chút ánh sáng lấp lánh giữa bầu trời đã chập tối. Cô ôm anh, nồng nàn và tha thiết.
“Không hiểu sao dù anh đang ở đây, bên cạnh em, nhưng em vẫn cảm thấy rất nhớ anh.”
“Cô ngốc à, có lẽ em đã mải mốt đuổi theo anh đến nỗi lạc mất anh rồi. Từ bây giờ, đến lượt anh giữ chặt em trong tay.”
Yêu Đi Rồi Khóc Yêu Đi Rồi Khóc - Hamlet Trương Yêu Đi Rồi Khóc